Một thiếu niên áo lam đang thẳng lưng đứng nhìn nàng, gió phất thổi tóc đen tung bay, khí chất nhẹ nhàng như tiên lại tà mị cuồng ngạo hệt như Lãnh Vô Tâm .
"Vô Tâm Vô Tâm, Vô Tâm vô tình, vô hỉ vô bi. Lãnh Vô Tâm •••••"
Cả đêm ngủ ngon, Lãnh Vô Tâm từ đầu đến cuối hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng Lãnh U Nguyệt. Nàng cũng không quá mức để ý. Nàng để cho Lãnh U Nguyệt làm tôi tớ theo nàng đến Lưu Nguyệt học viện, bất quá chẳng qua là để cho Lãnh Kiến Quốc một bài học.
Về phần Lãnh U Nguyệt, mặc dù Vô Tâm không được coi là người thiện lương, nhưng nàng căn bản cũng không phải là không phân biệt được thế nào là phải trái. Mẫu thân nàng cùng Lãnh Kiến Quốc có nợ nần với nhau, chứ không phải là với Lãnh U Nguyệt, chỉ cần Lãnh U Nguyệt ngoan ngoãn mà ở bên cạnh thỉnh thoảng bồi nàng thì không có vấn đề gì.
Nhưng là, nếu Lãnh U Nguyệt không tự lượng sức mình, như vậy thì cũng đừng trách nàng!
Lãnh U Nguyệt tựa hồ dường như cũng hiểu ý định của Vô Tâm, cho nên nàng ta hoàn toàn không dám xuất hiện trước mặt nàng.
Canh ba, bầu trời như một thước lụa đen óng mềm mại.
Bóng cây lòe lòe.
Mặt trăng mặc dù đã muốn khuất đi nhường chỗ cho ánh sáng, nhưng bầu trời vẫn nhuộm một màu đen như cũ.
Lãnh Vô Tâm đã đứng dậy.
Đây là thói quen đã hình thành thời nàng vẫn còn ở trong cốc, mỗi ngày canh tư là thời gian Hàn Phi yêu cầu nàng luyện công. Canh ba nàng đã rời giường, bắt đầu luyện tập trước khi Hàn Phi yêu cầu.
Đây là một đạo lý đơn giản.
Lãnh Vô Tâm tự nhận thức, nàng không phải là thiên tài.
Hoặc ở trong mắt những người khác, nàng là thiên tài. Chỉ có nàng mới biết, sau lưng thiên tài là một sự cố gắng không mệt mỏi.
Không có ai trời sanh là thiên tài!?
Độ đánh lén chuẩn xác, hành động bén nhạy •••••• hết thảy hết thảy, mọi thứ cần học để tồn tại, đều là nàng vì tự mình liều mạng để biết được.
Nếu không, sẽ chết!
Đó là lời dạy của người thầy đầu tiên của nàng.
Mặc dù sau đó chính nàng lại giết hắn, nhưng hắn nói đúng.
Làm Dong Binh, làm nữ hoàng trong bóng tối! Bao nhiêu người dòm ngó mạng của nàng, dòm ngó mọi thứ của nàng. Nếu như nàng không học nhanh hơn bọn chúng, như vậy kết cục của nàng chỉ có chết!
Lãnh Vô Tâm nhanh chóng hành động, động tác không có một chút chần chừ, nàng đẩy cửa sổ, mũi chân nhẹ nhàng, nhảy ra tiểu viện. Hướng sườn đồi chạy như bay.
Sau lưng nàng hoa đào đang nở rực rỡ, sáng quắc phong hoa. (cánh hoa nhẹ nhàng khiêu vũ cùng gió)
Đem nội lực vận tới cực hạn, bóng dáng của thiếu nữ nhanh chóng hóa thành một tia sáng nhỏ nơi màn đêm, chợt lóe rồi biến mất.
Mà trong lúc đó, một bóng dáng giống như vậy từ trong Trúc Quán bay ra.
Giữa đêm tối u tịch, bóng dáng cao gầy của nam tử, hệt như sao băng, nhanh chóng vụt sáng rồi biến mắt.
Tầng tầng lớp lớp núi, chính là sườn đồi Lưu Nguyệt. Bên phía đông sườn đồi, có một sợi dây xích, dính vào hai bên sườn núi cao dài vạn trượng. Mây mù tuy không đến nỗi quá dày đặc, nhưng nếu như. . .hơi nhát gan một chút, đừng nói là dùng khinh công đi qua xích sắt, coi như là dám liếc mắt nhìn xuyên qua mây mù lượn quanh phía dưới, cũng sẽ bị dọa sợ chết.
Lãnh Vô Tâm (trong convert ghi là Lãnh U Nguyệt, nhưng ta nghĩ đó có thể là một lỗi sai) không giảm bớt tốc độ, thân thủ quỷ mị, cước bộ nhẹ nhàng đi qua xích sắt.
Cả quá trình, xích sắt không có bất kỳ đung đưa nào, cũng không hề phát ra tiếng vang.
Chỉ một ngón khinh công này của nàng, cũng đủ để khiến cho người khác sợ hãi.
"Hảo cho thứ gọi là Đạp Tuyết Vô Ngân. Quả nhiên không hổ là khinh công đệ nhất thiên hạ!"
Lãnh Vô Tâm mới vừa đứng vững nơi sườn đồi, chốc lát, phía sau lưng nàng đột nhiên truyền đến tiếng khen ngợi.
Xoay người nhìn. Một thiếu niên ước chừng mười bảy mười tám tuổi, lông mi thật dài hơi nhếch lên, da thịt trắng hồng nõn nà, trong nháy mắt đôi môi hắn khẽ cong. Khẽ nhíu chặt đôi lông mày xinh đẹp, liếc nhìn Lãnh Vô Tâm, ánh trăng khúc xạ lên con ngươi của hắn, phản chiếu một màu tím hiếm thấy.
Không giống với Mộ Dung Dạ bay bướm, đào hoa, không giống với Nam Cung Vô Thương thần bí xinh đẹp. Thiếu niên này, có vẻ đẹp tinh xảo, lại khá láu cá giống một tiểu oa nhi.
Một thân tử y, cùng màu với màu mắt, tôn lên một vẻ thành huy (thành đạt) rất động lòng người.
Khi nàng vẫn còn đang ngẫm nghĩ, phía trên vách đá trùng điệp, ánh trăng bỗng sáng tỏ, thiếu niên với tròng mắt màu tím khẽ mỉm cười, nhảy lên trên chiếc xích sắt. Phía dưới mây mù vẫn phủ đầy.
Nhiều năm sau, khi Lãnh Vô Tâm lần nữa nhớ tới màn này, tâm nàng rốt cục vẫn rung động một phen
Đáng tiếc, hiện tại, thứ nàng quan tâm cũng không phải cái này.
Câu nói tiếp theo của thiếu niên, hoàn toàn phá hư bầu không khí tốt đẹp .
"Đạp Tuyết Vô Ngân quả nhiên không sai, chúng ta tới so một phen đi." Dừng một chút, tựa hồ sợ Lãnh Vô Tâm cự tuyệt, hắn khẽ nghiêng đầu, nói liên tiếp: "Ta là chủ nhân của Trúc Quán - Lạc Hàn Y, sớm nghe nói về tân chủ nhân của Đào Yểu Quán. Hôm nay thỉnh tỷ thí, mong rằng cô nương không cự tuyệt."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...