Chỗ của Giang Nguyệt Bạch, và Tiêu Đạo Ngung đều ngồi ở trên, cũng khá gần Tần Sở.
Trông thấy hai người bọn họ nhỏ giọng bàn tán, Tần Sở nghe thấy chợt tò mò trong lòng, liền nhìn sang bên này.
Từ lúc hồi cung nàng cũng thỉnh thoảng nghe có người nhắc tới cái tên Giang Nguyệt Bạch này, nghe nói hắn vô cùng yêu Quân hậu của mình, hồi Trần Triệu giao chiến ở Thương Lan Sơn, nàng ta nghĩa khí ngút trời nhảy qua khe Dương Tràng, từ đó về sau Giang Nguyệt Bạch một đêm bạc đầu khóc mù hai mắt.
Nàng cũng từng cảm khái trong lòng, Trần Quốc Quân Chủ này là một người si tình, cũng rất kính nể vị Trần Quốc Quân Hậu đã nhảy xuống vực kia, chỉ là không biết là người thế nào.
Tiêu Đạo Ngung chen qua, nháy mắt với nàng, “Đó là Trần Quốc Quân Giang Nguyệt Bạch.”
Tần Sở hoàn hồn, cũng không để ý chuyện này, chống đầu hỏi hắn, “Lần này Tiêu ca ca mang cái gì thú vị tới thế?”
Tiêu Đạo Ngung lấy từ trong ngực ra một cái còi hình chim nhỏ tinh xảo đưa cho nàng, “Cái này.”
Nàng cầm còi nhìn trước ánh nến, kinh ngạc: “Đây là vòi nước sao?”
Tiêu Đạo Ngung nói phải, liếc nhìn Quân hậu bên trên, thấp giọng bên tai nàng, “Nàng đã hồi cung mấy ngày rồi, tìm ra được điều gì chưa?”
Nàng sờ trán, thấp giọng nói: “Bọn họ thấy Phụ hoàng sắp không xong, bèn cấu kết với Việt đại phu muốn nâng đỡ Doanh Túc làm Tân đế.
Không phải ngài nói, Tần Uyển từng bị Triệu Thế tử Tống Văn Thành ép buộc sao? Chuyện này ta cũng tiện tay tra xét một chút, lão nhân trong cung biết chuyện xưa vẫn có, chỉ là thời gian quá lâu, muốn truy tìm nguồn gốc phải mất một hồi trắc trở.”
Tiêu Đạo Ngung thưởng thức hoa ngọc trên quạt, thu lại nụ cười không chút để ý, “Ca ca của nàng, từ nhỏ đã từng đắc tội Giang Nguyệt Bạch, hắn ghi hận cũng chỉ ghi hận mấy vị ca ca của nàng, Quách Hoàng Hậu rất hiểu chuyện thời thế thay đổi, biết Yến quốc hiện tại phải nhìn sắc mặt Trần quốc, rất vui lòng đưa mấy vị hoàng huynh của nàng giao cho Giang Nguyệt Bạch, thứ nhất có thể hóa giải chiến tranh với Trần quốc, thứ hai, thanh trừ được người cạnh tranh, con trai Doanh Túc của nàng ta có thể kế vị Tân quân.”
Tần Sở nhấc tay, chỉ vào người đang ăn tiệc, một thiếu niên ăn mặc mộc mạc mặt mày thanh tú, bộ dáng chừng mười lăm tuổi, dáng người gầy gò, đau lòng nói: “Những năm này Thuần Thiện đã chịu phải rất nhiều khổ cực, ở nơi hoang vắng và lạnh lẽo, nó phải tranh đoạt thức ăn với dã thú quanh năm, may mà ông trời rủ lòng thương, không bị chết cóng chết đói.
Đại Yến này, chỉ có Thuần Thiện mới có tư cách làm thái tử, những người khác đều là thần của nó.”
Thu tay về, nàng lau khóe mắt, cười giễu cợt, “Năm đó phụ hoàng đưa ta vào Nam Kỳ Thần Cung, để sư phụ truyền thụ cho ta một thân bản lĩnh, ta tưởng y không thích ta, mấy ngày nay ta mới nghĩ ra, không phải bởi vì phụ hoàng không thích ta.”
Tiêu Đạo Ngung nhìn nàng không chớp mắt, phe phẩy quạt, trong mắt có ý cười.
Cảnh tượng này, ở trong mắt Lâm Giang bên cạnh nhìn thấy cũng rất mập mờ, hắn là một người ngay thẳng, không giấu được gì trước mặt Giang Nguyệt Bạch, lại bởi vì không nhìn ra tên Tiêu Đạo Ngung ngụy quân tử này nhân lúc người ta gặp khó khăn mà bày trò, không khỏi phẫn nộ, nhịn không được cúi đầu ủ rũ oán giận Giang Nguyệt Bạch, “Chủ tử, tên Tiêu Đạo Ngung ngụy quân tử này, ở trước mặt Quân Hậu khoe khoang……” Nhất thời lại tìm không ra lời gì để thay thế chữ lẳng lơ, Lâm Giang lại nghẹn lời không nói được, quay đầu, “Ánh mắt hắn nhìn Quân hậu, rất háo sắc.”
Giang Nguyệt Bạch đặt chén rượu xuống, hoảng hốt cũng có chút ngây người.
Từ khi Tần Sở vào điện hắn đã quá ba chén rượu, hắn nghĩ, cho dù là nàng hận hắn, cũng nên nhân cơ hội chế nhạo hai câu, chắc chắn sẽ không bỏ mặc hắn.
Lời nói của Lâm Giang, giống như một tiếng sét đánh vào đầu hắn, ầm ầm nổ tung.
Hắn nói, “Lâm Giang, ta không thấy nàng, Tiêu Đạo Ngung ở cùng một chỗ với nàng sao?”
Lâm Giang nói phải, “Hai người họ nói chuyện rất vui, Tiêu Đạo Ngung còn tặng Quân Hậu một chiếc còi, trông có vẻ, Quân Hậu rất thích.”
Hồi lâu sau Giang Nguyệt Bạch mới nhẹ nhàng ồ một tiếng.
Hắn là một người có dáng vẻ rất đẹp, dù hai mắt mù, nhưng người đang ngồi cũng vẫn nhìn hắn nhiều hơn nhìn Tiêu Đạo Ngung.
“Lâm Giang, ngươi đưa thiếp mời của ta lên đi.”
Lâm Giang bó tay, vâng một tiếng, rồi cầm thiếp mời đưa lên.
Ông Cung nhanh tay lẹ mắt xuống nhận lấy, khom người cúi đầu đưa tới tay Quách Hoàng hậu.
Quách Hoàng hậu mở thiếp mời nhìn thoáng qua, gương mặt lộ vẻ vui mừng, khép thiếp mời lại, đứng dậy cúi chào Giang Nguyệt Bạch: “Quân chủ Trần quốc có lòng, đồng ý chủ động cắt bỏ Lạc Đô, kết bạn vĩnh viễn với Yến quốc, ta thấy rất tốt, trên dưới Yến quốc đều cảm động và nhớ đại nghĩa của Trần quốc hôm nay.”
Giang Nguyệt Bạch cúi đầu cười, “Quân hậu đừng nhận sai, hành động này của ta không phải vì kết cái gì tốt với Yến quốc ngươi, mấy tòa thành trì này, là tặng cho Chiêu Hòa Đế Cơ làm lễ.”
Quách Hoàng hậu nhất thời không kịp phản ứng, “Cái gì? Ngươi……”
Tần Sở hứng thú nhìn về phía Giang Nguyệt Bạch, thầm nghĩ người này thú vị thật, không biết hắn có ý gì đây?
Mặt Quách Hậu lúc xanh lúc trắng, trước giờ ả ta luôn chướng mắt Tần Sở, chỉ là do ngại thân phận Trưởng Đế Cơ của Tần Sở, mà không thể nói gì, cho nên dù phiền hay không, thì sự hòa bình bên ngoài vẫn phải duy trì.
Trước mắt thì Thái tử Thiên Tuế Tiêu Đạo Ngung cũng ở đây, lại càng không tiện công khai khiêu khích, ả ta đành phải đè nén tính khí, cố hết sức nặn ra nụ cười, thản nhiên nói: “Cơ thể Quốc quân không tốt đã lâu, Chiêu Hòa Đế Cơ chưa từng bỏ ra một phần sức, Yến quốc tiêu điều, may mà có ta xử lý mọi chuyện trên dưới, hiện giờ người đã hồi cung, dùng thân phận Đế Cơ của Tiên Hoàng hậu đến chèn ép ta,” Ả ta cầm khăn, tỉnh táo che mặt.
“Ta đúng là không dễ gì mà, bây giờ ngay cả Trần Quốc quân cũng nói như vậy, một người kế hậu như ta, còn có thể nói cái gì đây?” Nói xong, ả ta liếc mắt nhìn Tần Sở.
Tần Sở coi như không nghe thấy lời ả ta, đang nói cười với Tiêu Đạo Ngung, nói xong còn hờn dỗi đứng lên, xoa váy, cười: “Tiêu ca ca giữ chỗ giúp ta, uống nhiều rượu có hơi choáng váng, ta đi nghỉ một lát.”
Tiêu Đạo Ngung gật đầu, gọi người, “Mau đỡ Đế Cơ đi nghỉ đi.”
Manh Đồng cười bước tới đỡ nàng, nhỏ giọng nói, “Chủ tử, hôm nay hoa quỳnh trồng ở Ngự hoa viên sắp nở rồi, chúng ta đi xem một chút nhé.”
Nàng đồng ý, xoay người định đi, Quách Hậu đứng lên, cố ý làm khó nàng, “Đế Cơ, đi ngay à, không hợp quy củ thì phải? Phụ hoàng ngươi còn ngồi tại chỗ này.”
Tần Sở dừng chân, liếc mắt hung hăng nhìn ả ta một cái.
Quách Hậu hoảng hốt trong lòng, cho Tần Sở ánh mắt hận không thể để thiên đao vạn tiễn xuyên qua mười mấy lỗ thủng trên người nàng, rồi yên lặng ngồi xuống, cũng không dám nói gì nữa.
Manh Đồng nhìn thấy, trong lòng vui vẻ, đỡ Tần Sở đi từ trên bàn xuống, dọc đường đi đều lải nhải nói chuyện, “Chủ tử, vừa rồi Quân Hậu gọi ngài ở lại, vẻ mặt bị nghẹn đó đúng là quá nực cười.”
Hậu hoa viên trong bóng đêm sâu thẳm yên tĩnh, trăng lưỡi liềm treo trên bầu trời phía tây, nàng đến Vọng Nguyệt đình, ngồi xuống ghế đá, để ý đến chiếc mũ trùm lông cáo màu trắng, hỏi Manh Đồng, “Tạ Thái y điều trị cho Phụ hoàng, đã điều tra được tung tích gì chưa?”
Manh Đồng nói không có, “Có điều nô tì nghe được chỗ quê nhà Tạ Thái y, đã sai người đi điều tra rồi.”
Nàng xoa đầu, “Gần đây đầu óc ta rất loạn, cũng không nhớ ra một số chuyện, ngươi nói xem, ta đã quên cái gì rồi?”
Manh Đồng có chút khó xử, “Chủ tử, người thật sự không nhớ ra, thì cũng đừng nghĩ nữa, cũng không phải chuyện gì tốt, như thế không tốt sao?”
“Chuyện không tốt là có bao nhiêu điều không tốt đây?” Nàng cong khóe môi cười, “Nếu ta nghĩ không ra, có thể thấy được đúng là chuyện rất không tốt.”
Manh Đồng xoa tay, muốn dỗ nàng vui lên, bèn sờ trái sờ phải, muốn tìm chút chuyện thú vị để chuyển đề tài.
Lúc quay đầu, thấy bên trong bóng hoa trùng điệp, có người đi qua bên này, Manh Đồng nghĩ có lẽ là Tiêu Đạo Ngung đang nhớ chủ tử nhà mình, thế là, cũng chỉ nhắc nhở nàng một câu, “Chủ tử, nô tỳ đoán có lẽ là Tiêu Hoàng tử tìm tới, Tiêu Hoàng tử đối xử với chủ tử thật tốt.”
Nàng đỏ mặt, đứng lên, “Tiêu ca ca đối tốt với ta, ta đương nhiên biết rõ, nếu không có hắn, thì sao có ta được?”
Manh Đồng che miệng cười, “Vậy nô tỳ cùng mọi người lui trước, người và Tiêu Hoàng tử nói chuyện nhé,” Nàng ấy chỉ bóng người cách đó không xa, “Nô tỳ phải đi trông coi Nguyệt Động môn, canh chừng cho chủ tử ngài.”
Tần Sở gật đầu, đồng ý.
Manh Đồng cùng các tỳ nữ lui đến cửa Nguyệt Động, nương theo ánh đèn lờ mờ đôi khi nhìn về phía Vọng Nguyệt Đình.
Chờ bóng người đến gần, Tần Sở mới thấy rõ đây đâu phải Tiêu Đạo Ngung đâu? Người đi ra, mặc áo long cổn màu đen thẫm, mắt buộc dải lụa trắng, là Trần Quốc Quốc Quân Giang Nguyệt Bạch.
Trong bóng đêm hoảng hốt, mũi hắn cao thẳng, đôi môi lạnh bạc, có vẻ hết sức tiêu điều.
Hai người trầm mặc một hồi, Tần Sở nhìn trái nhìn phải, hỏi hắn: “Mắt ngươi không nhìn thấy ánh sáng, tự mình tới đây sao?”
Giang Nguyệt Bạch sờ trán, sờ soạng hướng đình định đi lên, không biết phía trước có bậc thang, kết quả bị vấp, Tần Sở cả kinh, đi nhanh hai bước giữ chặt hắn lại.
Trong lúc một ngã một túm, hai người nắm chặt tay cùng một chỗ, tim Tần Sở không khỏi nhảy lên một cái, có chút hít thở không thông.
Nàng buông Giang Nguyệt Bạch ra, theo bản năng ôm ngực, nhíu mày, “Con người ngươi cũng kỳ quái quá đấy, đang yên đang lành làm Trần Quốc Quân chủ, ta nghe nói cũng là một thánh minh quyết đoán sát phạt, sao Quân hậu chết ngươi lại có thể khóc tới nỗi mù cả hai mắt thế? Đúng là quá si tình rồi.”
Tay Giang Nguyệt Bạch dừng ở giữa không trung, sầu thảm hỏi nàng: “Nàng nói cái gì?”
Nàng chần chừ, thầm nghĩ, chẳng lẽ điều nàng nghe ngóng được không đúng sao? Đừng nói là không phải nha.
“Bởi vì đầu óc ta gần đây không được tốt cho lắm, chỉ nghe bọn họ nói như vậy.
Chẳng lẽ,” nàng thử dò xét, “Thực ra ngươi vốn có tật về mắt? Cũng không phải bởi vì Quân Hậu ngươi qua đời mà đau lòng, khóc tới nỗi mù mắt à?”
Giang Nguyệt Bạch mạnh mẽ lắc đầu, xoay bả vai nàng lắc lắc, “A Sở, A Sở nàng làm sao vậy?”
Nàng nhẹ nhàng đẩy hắn ra, nhíu mày nhìn hắn, “Ngươi nói cái gì? Ta vốn quen biết ngươi sao?”
Hắn bỗng nhiên không biết nên làm thế nào mới tốt, hung hăng nhét nàng vào lòng, nghẹn ngào: “Nàng không nhớ rõ ta sao? Bọn họ tung tin tức nói nàng sống lại, ta nghĩ nàng vẫn luôn sống mà, cái gì mà cứu sống nàng chứ? Nói dối trắng trợn như vậy, Thiên Tuế muốn làm gì? Đến cùng thì Tiêu Đạo Ngung muốn làm cái gì chứ? Nếu nàng vẫn hận ta, có thể đánh có thể mắng hoặc thậm chí giết ta, ta sẽ không oán không hận một câu nào, nhưng, A Sở, sao nàng lại muốn quên ta chứ?”
Tần Sở choáng váng, không rõ đây là chuyện gì, nhưng vẫn để hắn nói những lời khó chịu trong lòng ra, nghi hoặc hỏi hắn, “Có thể là ngươi nhận nhầm người không?”
“Ta không nhận nhầm người, cho dù ta không nhìn thấy, nhưng chỉ cần nghe thấy tiếng, chỉ cần dựa vào mùi, ta cũng biết chính là nàng.
A Sở, nàng quên ta, cũng tốt.” Hắn nhẹ nhàng, sợ dọa đến nàng, “Mặc kệ tên Tiêu Đạo Ngung kia muốn làm gì, ta cũng sẽ không để hắn thực hiện được đâu, ta không cho hắn lợi dụng nàng, tổn thương nàng đâu.”
Tần Sở không hiểu chuyện này là thế nào, “Sao ngươi lại mắng Tiêu ca ca?” Nàng dùng sức đẩy Giang Nguyệt Bạch ra, lạnh mặt, “Đừng tưởng rằng ngươi là Trần Quốc Quân, ta còn đối xử có lễ nghi với ngươi, nếu tới châm ngòi tình cảm của ta và Tiêu ca ca, thì tức là châm ngòi quan hệ giữa Yến quốc và Thiên Tuế.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...