Hoa Quế Cùng Tái Rượu


Nàng tươi cười nói: “Đúng là không gạt được sư phụ điều gì, con thấy Tiêu Đạo Ngung, con và A Tam định đi uống trà, nhớ ra dưới trướng Tiêu Đạo Ngung có rất nhiều người, sợ vừa mới vào Đàm Trung đã theo dõi bọn con, trốn cũng không thoát.


Trương Ấu Lăng trầm mặc, suy nghĩ một chút, mới nói: “Cũng chỉ là thấy, có lẽ chẳng có gì đâu, chỉ là đừng đụng phải Giang Nguyệt Bạch, ta sợ dựa theo tính tình hắn thì sẽ đưa ngươi đi mà không nói tiếng nào.


Nàng không hiểu vì sao sư phụ lại nói ra lời ấy, nghi hoặc, “Sư phụ, con chỉ sợ nhìn thấy Giang Nguyệt Bạch, hắn sẽ giết con vì Tần Uyển mất.

Người nói hắn sẽ mang con đi, là để lặng lẽ giết người diệt khẩu sao?”
Trương Ấu Lăng hàm hồ cười, “Hắn muốn giết người diệt khẩu, lúc trước cần gì phải… Quên đi, không gặp là tốt rồi, A Tam là ai?”
“À, là gia nô trong nhà Tần An, là một người thẳng thắn ạ.


Trương Ấu Lăng cũng không tiếp tục truy vấn gì nữa, chỉ là lòng y vẫn không yên tâm, ban ngày gặp Giang Nguyệt Bạch, Thí Kiếm liệu Tần Sở có thể lẩn tránh tốt hay không.

Ngồi xuống suy nghĩ một hồi, y cảm thấy theo kế hoạch ban đầu thì đưa Tần Sở đi càng ổn thỏa hơn.

Nhân tiện nói: “Ngươi quay về ngủ một giấc thật ngon đi, mắt ngươi còn thiếu một loại dược liệu tên là Quyết Minh Thảo, hiện tại Đàm Trung bận rộn Thí Kiếm Hội, không có người hỗ trợ, ngươi phải tự đi Bách Thảo Cốc tìm, nhưng vì mắt ngươi không thể nhìn thấy, ta sẽ bảo Tương Lý Hạ đi cùng ngươi, ngày mai phải đi, càng nhanh càng tốt, Quyết Minh Thảo chỉ có thể sinh trưởng trong nửa tháng, chậm thì không hái được.


Chuyện hái thuốc này, nàng không am hiểu, nhưng có Tương Lý Hạ đi cùng, nàng cũng yên tâm, liên tục gật đầu, “Nhất định con sẽ sớm tìm được, đợi tới khi con nhìn được rồi, con nhất định sẽ đi du ngoạn khắp núi Vân Châu, sông Hà Trạch cùng sư phụ.



Lời thề son sắt được đồng ý, nàng mới về phòng ngủ, nằm trên giường đắp chăn, gối trên gối đầu mới mua, muốn bao nhiêu thoải mái có bấy nhiêu thoải mái, gối đầu này cực kì hữu dụng, rất mềm mại, nàng nghĩ, quay về phải mua cho sư phụ lão nhân gia một cái mới được.

Một đêm không mộng mị gì, lúc Tương Lý Hạ đến gõ cửa, nàng còn chưa tỉnh, ngủ rất ngon.

Chờ rửa mặt chải đầu trang điểm xong, Tương Lý Hạ đã mua ít đồ ăn sáng từ bên ngoài về, hai phần nước đậu nành, hai phần bánh bao hấp Nam Kinh, còn mang theo nước chấm như giấm, nước tương và ớt, một ít dưa muối củ cải giòn tan.

Nàng cắn một miếng bánh bao, rất vui vẻ, “Không ngờ Đàm Trung cũng có đồ ăn như của Yến quốc chúng ta.


Tương Lý Hạ nói, “Bởi vì hôm nay người trong nhà đều bận rộn, phòng bếp nhỏ của mẹ chồng xin nghỉ đi xem Giang Nguyệt Bạch và Tiêu Đạo Ngung Thí Kiếm, không làm đồ ngon cho chúng ta, ta chỉ có thể mua trên đường, tốn mười đồng xu, muội có thể báo giúp ta không?”
Nàng sửng sốt trong nháy mắt, Giang Nguyệt Bạch và Tiêu Đạo Ngung thi đấu? Đó hẳn là cuộc chiến ngươi chết ta sống.

Cuối cùng nàng cũng biết vì sao sư phụ để nàng đi trong hôm nay, càng sớm càng tốt, là bởi Giang Nguyệt Bạch đấu kiếm cùng Tiêu Đạo, ai cũng không để ý nàng, nàng có thể thuận lợi chuồn ra khỏi Đàm Trung.

“Không báo, không phải huynh cũng ăn sao? Cũng không phải đều cho muội ăn hết, muội đã bỏ ba mươi lượng vàng mua một hộp kiếm cho huynh, ba mươi lượng vàng, đủ để huynh mời muội ăn ba năm.

” Nàng vội vàng ăn hai miếng, từ chối đề nghị của Tương Lý Hạ, đứng dậy, “Muội ăn xong rồi, chúng ta đi thôi.


Tương Lý Hạ đau lòng ôm ngực, “Ta còn tưởng rằng muội là một người rất hào phóng chứ”, lời còn chưa nói xong, đã bị Tần Sở nhét một chiếc bánh bao vào miệng.

Tương Lý Hạ nói, Bách Thảo Cốc không thuộc địa giới Đàm Trung, thúc ngựa chạy đi cũng phải mất bốn năm ngày, bảo nàng không nên gấp gáp.


Cậu đi trước thu thập cách đào và dùng thảo dược, cào, liềm, còn có mấy cái sọt đựng thảo dược, mang theo lương khô cho bốn năm ngày, đều dọn đầy đủ hết rồi, mới đi gọi Tần Sở, nhét nàng vào trong xe ngựa, lên đường.

Dược liệu tốt đều sinh trưởng ở nơi núi sâu rừng già, cho nên đoạn đường này, càng đi càng hoang vắng.

Bốn phía Bách Thảo Cốc được núi vây quanh như một lòng chảo lõm ở giữa, Tương Lý Hạ nói bên trong có trăn lớn, rắn độc, còn có đầm lầy, Quyết Minh Thảo thích mặt đất ẩm ướt, lại thích mặt trời, tìm thấy hay không, hoàn toàn dựa vào vận khí.

Đến Bách Thảo Cốc, Tương Lý Hạ cơ bản không sốt ruột đi tìm Quyết Minh Thảo, mà bắt được cái gì đào cái đó, ba ngày sau, đào được các loại dược liệu quý báu như nhân sâm, linh chi, chứa đầy ba sọt lớn.

Còn có một cái sọt là đặc chế, dùng để chứa rắn độc các loại vật sống có thể làm thuốc.

Mặt trời chiếu thẳng xuống, trên mặt đất khô hạn nứt nẻ lác đác mọc lên mấy cây cỏ sắp chết khát, rủ lá xuống, một con rắn toàn thân to bằng ngón cái màu đen bóng loáng xoay mình bò nhanh về chỗ râm mát.

Tương Lý Hạ đè đầu rắn lại, lấy xu thế sét đánh không kịp bưng tai, dùng một cái bình dài nhỏ bao lấy đầu rắn đen, cũng đúng lúc đó, rắn đen phun ra độc rắn màu vàng nhạt.

Cậu vui vẻ nắm lấy cổ rắn, cẩn thận bỏ vào lồng trúc, vô cùng vui vẻ, tranh công nói với Tần Sở: “Độc rắn này rất khó có được, hôm nay thật sự là may mắn.


Tần Sở cũng vui theo, “Bây giờ chúng ta đi hái Quyết Minh Thảo được rồi chứ?”
Nàng đã đuổi theo Tương Lý Hạ hỏi bốn ngày, lại không tìm thấy Quyết Minh Thảo, nhiệm vụ sư phụ giao cho nàng sắp không xong rồi.

Tương Lý Hạ cẩn thận bịt kín bình chứa nọc rắn, nhếch miệng lộ hàm răng trắng ra cười, “Đừng nóng vội, vội cái gì, nhìn sắc trời này, chậm nhất thì đêm nay sẽ có một trận mưa to, ngày mai trời quang đãng, chúng ta có thể hái được Quyết Minh Thảo, hôm nay đến đây đi, chúng ta phải dời đồ lên chỗ cao, trời mà mưa, thì Bách Thảo Cốc sẽ bị ngập, đây đều là bùn, cũng không dễ đi bộ, chúng ta đi lên sườn núi thôi.



Tần Sở không còn gì để nói.

Tương Lý Hạ chuyển đồ, nàng mang theo sọt túm dây thừng buộc bên hông đi theo Tương Lý Hạ, dù sao khu này nàng không quen, mắt cũng không nhìn thấy, nhiều khi Tương Lý Hạ còn phải làm việc của ba người, cũng không chê nàng cản trở, tính tình đã rất tốt rồi.

Dời lều ngủ đến một địa điểm trống trải, Tương Lý Hạ vỗ tay, đánh giá bốn phía, hài lòng gật đầu, “A Sở, chúng ta cắm trại ở đây đi, nơi này là an toàn nhất, ban đêm có sấm sét cũng hướng tới nơi có cây cối cao, không đánh tới chỗ chúng ta đâu.


Nàng không nói gì, tiến vào trong lều của mình, một lát sau chợt thò đầu ra hô Tương Lý Hạ, “Muội đói bụng, còn đồ ăn không huynh?”
Tương Lý Hạ đưa cho nàng một cái bánh mì kẹp, sảng khoái nói: “Ta đã chuẩn bị đầy đủ rồi, còn có rau trộn lạnh, muội có muốn ăn một chút không?”
Nàng gật đầu, nói muốn.

Hai người ăn cơm xong, làm ổ ở trong lều chơi Lục Bác, tới giờ Dậu, trên trời đánh ầm một tiếng sấm to, Tần Sở sợ tới mức nhanh chóng bịt lỗ tai lại.

Tương Lý Hạ thò đầu ra nhìn, bầu trời Bách Thảo Cốc mây đen mù mịt, tia chớp lóe lên tia lửa trong tầng mây, cậu vội vàng che màn chắn, kiểm tra lại đồ sắt và những thứ xung quanh.

Lưỡi hái và cào đều treo trên cây xa, xác định sẽ không dẫn sấm sét tới, mới yên tâm chui trở lại lều, tiếp tục chia bài.

Đêm này quả nhiên mưa một trận to, sáng sớm mưa tạnh trong xanh, Tương Lý Hạ chui ra nhìn, suýt chút nữa bị dọa choáng váng, phiền không chịu được.

Tần Sở đứng lên, chợt nghe thấy cậu than thở ở bên ngoài, hỏi cậu làm sao vậy?
Tương Lý Hạ nói, “Mưa lớn quá, nửa bước cũng khó, ta thấy hai chúng ta sắp bị nhốt ở đây rồi chết đói thôi.


Tần Sở cũng không nhìn thấy, thầm nghĩ mưa lớn cỡ nào khiến nửa bước cũng khó đi? Mang giày vào đi ra, mới đi được hai bước, giày đã thấm ướt, Tương Lý Hạ nhắc nhở cô, “Đừng đi nữa, cẩn thận không lại cảm lạnh giờ.



Nàng lui về phía sau hai bước, nói với Tương Lý Hạ, “Học Bạch Xà nương nương thủy mạn kim sơn à, chỉ được đặt chân mười bước thôi đúng không?”
Tương Lý Hạ thành thật gật đầu, “Vâng, vận khí tốt hai ba ngày cũng sẽ hết, vận khí không tốt, chúng ta sẽ chết đói.


“Huynh đừng hù muội, cũng không phải muội chưa từng chết, khẳng định có cách khác, Yến quốc bọn muội có khí hậu rét lạnh, thường xuyên có tuyết lớn phủ kín núi mấy tháng liền, tuyết vừa rơi rất mềm, cũng không có cách nào ra ngoài được, nhưng mà bọn muội có xe trượt tuyết, Đàm Trung không phải cũng có thuyền độc mộc sao?” Tần Sở vỗ vai cậu, “Muội đã bảo rồi, mọi việc phải dựa vào đầu óc.


Tương Lý Hạ vỗ đầu, “Đúng thế, ta biết làm bè gỗ mà.


Thế là hai người lại ngồi một ngày, quả nhiên nước rút đi một ít, bốn phía có thể đi được, Tương Lý Hạ nói may có ngày này, mặt trời chói chang phơi đến da thịt đau rát, mới có thể khiến đất khô ráo.

Bọn họ đi khắp nơi tìm ít cành cây gì đó, tốn thời gian một ngày làm một cái bè gỗ nhỏ đơn giản, thu dọn thỏa đáng, chèo bè gỗ ra khỏi Bách Thảo Cốc, lên đường chính, rồi đi đến trấn nhỏ duy nhất cách đó tám mươi dặm để tiếp tế vật tư.

Trấn nhỏ không nhiều người lắm, nhưng cái gì cũng đầy đủ, Tương Lý Hạ mang linh chi đào được đến y quán để bán, bán được một ngàn lượng bạc, hai người đến tửu lâu lớn nhất trên trấn đánh chén no nê, rồi đặt hai gian phòng rồi nghỉ một đêm.

Tương Lý Hạ nói, dựa theo tốc độ này, nước rút xuống cũng phải mất ba ngày, hai ngày này có thể ở trấn nhỏ ăn chơi đàng điếm một phen, ngày thứ ba lại vào Bách Thảo Cốc, đến lúc đó thảnh thơi nhẹ nhàng hái được Quyết Minh Thảo rồi.

Tần Sở tán thành, tách khỏi Tương Lý Hạ từ lầu hai, tự về phòng mình nghỉ ngơi.

Mấy ngày nay màn trời chiếu đất quá giày vò người ta, nàng xin tiểu nhị nước nóng, chuẩn bị đi tắm, tiểu nhị đưa nước nóng lên, nói có vị công tử tìm nàng.

Nàng buồn bực, chắc lúc này Tương Lý Hạ đã ngủ rồi nhỉ? Liền hỏi tiểu nhị, “Là vị công tử mặc y phục vá lỗi đi cùng ta sao?”
Tiểu nhị xách thùng gỗ lắc đầu, “Không phải, công tử này có dáng vẻ lạ mặt, không giống người địa phương, ăn mặc rất hoa lệ quý giá, à, ta nhớ rồi, hắn nói hắn tên là Tần Giang Phủ, có quen biết cô nương đó.

”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận