CHƯƠNG 24. [ CHÍ CƯƠNG CHÍ MÃNH ]
Thiêu Tôn đưa tay che lại miệng Ân Hầu, nói cho hai người nghe: “Đừng nghe tên này nói càn, hắn và Triển Tiểu Miêu có thể chất vô cùng đặc biệt, có thể nói là thiên phú dị bẩm, người có chí hàn nội lực bình thường đều không thể luyện thêm chí hoả nội lực, thế nhưng hai người bọn họ hoàn toàn không cần lo lắng mà có thể cùng lúc luyện tất cả, thể chất này căn bản sẽ không bị tẩu hoả nhập ma.”
*******************************
Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử đứng ở lầu hai Phúc Mãn cư mà nhìn cục diện hai người giằng co bên dưới.
Triệu Phổ nhận lấy Tân Đình Hầu, nhìn người nọ đối diện một chút: “Báo cái tên.”
Sứ giả Hồi Cốt vốn đã bị Thiên Tôn cùng Bạch Ngọc Đường nhận ra là một cố nhân kia cũng không có nói họ tên hắn là Đồng Linh, mà chỉ đơn giản từ trong tay áo móc ra một vật, vừa nói: “Xích Dạ.”
Đương nhiên là Triệu Phổ chưa từng nghe qua, thế nhưng, hắn nếu đã báo danh rồi thì có thể đánh, mặc kệ tên hắn là gì.
Triển Chiêu nhỏ giọng hỏi Bạch Ngọc Đường: “Có phải nhận lầm hay không?”
Bạch Ngọc Đường cau mày lắc đầu một cái: “Không rõ lắm, cũng quá lâu rồi mà.”
Ân Hầu cũng nhìn Thiên Tôn.
Thiên Tôn sờ sờ cằm, trí nhớ của hắn vốn dĩ cũng không tốt, lúc này lại càng không rõ.
Mà lúc này, trong đám người lại kinh hô một tiếng.
Nhìn lại, chỉ thấy Xích Dạ lấy từ trong tay áo ra một vũ khí giống như một thanh thiết tiên, nhưng cũng không biết Xích Dạ kia làm thế nào, thanh thiết tiên này vừa mới vung lên đã bùng cháy, quay một vòng trên không trung, lửa bắn ra bốn phía.
Đám người vây xem vội vã lùi lại.
Bọn Triển Chiêu cũng chau mày, sau đó liền nghe thấy phía trước đã có người khai sòng cược tiền. Âu Dương Thiếu Chinh liền ngay lập tức hô lên một tiếng: “Ta tới!”
Tất cả mọi người đều cúi đầu mà nhìn mấy vị Đại tướng quân kia.
Chính lúc này lại nghe Long Kiều Quảng tới một câu: “Thì ra là một trò tạp kỹ ngoạn nháo mà thôi.”
Trâu Lương cũng gật đầu với Âu Dương Thiếu Chinh.
Mà nhìn lại Triệu Phổ lúc này, khóe miệng Cửu Vương gia cũng đã co giật kịch liệt, tâm nói —- Nương nó chứ, làm nửa ngày thì ra lại là một tên giang hồ mãi nghệ a?!
Xích Dạ quan sát Triệu Phổ một cái, nhắc nhở: “Cửu Vương gia, ngươi nhất định phải đánh sao?”
Triệu Phổ thiêu mi một cái, đưa tay nhấc Tân Đình Hầu lên, chỉ vào mặt hắn nói: “Dài dòng.”
Đám người lại lui về sau một chút, Triệu Phổ giơ lên thanh đao Tân Đình Hầu còn nặng hơn cả một người lớn, vậy mà hắn lại làm như là nhấc lên một chiếc đũa vậy, thật quá đáng sợ!
“Đã như vậy … các ngươi nên lui về phía sau đi.” Xích Dạ nói xong liền vung tay hướng ra bên ngoài một cái ….
“Oành” một tiếng, một vòng lửa liền vây quanh hắn cùng Triệu Phổ, ngăn cách với những người vây xem xung quanh.
Mọi người liền cả kinh, rối rít chạy lui về phía sau.
Có một tiểu nhị dùng nước hất vào trong lửa, thế nhưng, điều kỳ quái là, lửa cũng không có bị dập tắt.
“Ai nha, hỏa yêu a!”
Cũng không biết là ai vừa mới kêu lên một tiếng, khiến cả đám người lại cùng kéo nhau lui ra một đoạn nữa.
Ngay cả người ở Phúc Mãn cư cũng chạy mất.
Mà lúc này, ở gần vòng lửa chỉ còn lại đám người bọn Triển Chiêu, trên lầu hai còn có Tiểu Tứ Tử cùng Công Tôn, cùng với Tiêu Lương đang ngồi trên lan can lắc chân.
Chân mày Triệu Phổ cũng nhướng lên, cười khan: “Ngươi cảm thấy ta đây sợ lửa sao?”
Xích Dạ che mặt cho nên không thể nhìn thấy được biểu tình của hắn, thế nhưng cũng có thể nhìn được cặp mắt đang nheo lại: “Cửu Vương gia có sợ lửa hay không ta đây cũng không biết, ta chỉ biết là, lửa của ta hôm nay có thể đốt cháy được Định hải châm của Tống triều.”
“Ha ha…” Triệu Phổ ngửa mặt cười lớn.
“Cười.” Trâu Lương mở miệng.
“Đúng vậy.” Âu Dương Thiếu Chinh gật đầu.
Long Kiều Quảng lại nhắc lại: “Cười, lại cười nữa …”
Chỉ thấy Triệu Phổ liền đem Tân Đình Hầu cắm xuống mặt đất, thanh đao lập tức cắm luôn một nửa xuống lòng đất, sau đó hắn vung tay lên một cái.
Mà nhìn lại lúc này, vòng lửa trên mặt đất ….. đã tắt ngấm.
Tất cả mọi người đều có chút cảm thấy ngoài ý muốn, ngay cả Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng theo bản năng mà nhìn nhau một cái.
Lâm Dạ Hỏa sờ cằm, lầm bầm: “Chẳng lẽ …”
Thiên Tôn cầm xiên thịt hỏi Ân Hầu: “Thế nào?”
“Ân.” Ân Hầu cắn xâu thịt mà gật đầu một cái: “Cũng rất lâu rồi không gặp.”
Bàng Dục cùng Bao Duyên đều hỏi Thiên Tôn cùng Ân Hầu: “Vừa rồi Vương gia sử dụng là công phu gì a?”
“Chẳng qua là chỉ múa may chút nội lực mà thôi.” Ân Hầu nói.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều gật đầu —— Qủa nhiên, có điều … nội lực này vô cùng khác biệt với người khác.
“Thật là nội lực vô cùng cương mãnh.” Túc Thanh nhịn không được mà than thở: “Đây là nội lực gì?”
Thiên Tôn nói: “Nội lực của Triệu Phổ là đặc trưng sư môn, đó là cương mãnh nội lực độc nhất vô nhị.”
“Cương mãnh nội lực sao?” Bạch Ngọc Đường cau mày: “Sư phụ của Triệu Phổ chính là …”
“Một người điên a!” Âu Dương Thiếu Chinh quay đầu sang nói, lại khẽ mỉm cười một cái, nói: “Các ngươi có biết tại sao hắn lại bị gọi là Hôi mắt Tu La không?”
“Bởi vì có mắt màu xám sao?’ Triển Chiêu nói
“Đúng một nửa trước, còn một nửa sau, tại sao lại gọi là Tu La mà không gọi là cái khác?” Long Kiều Quảng hỏi.
mọi người liền cứ thế mà hai mặt nhìn nhau.
“Bởi vì người điên kia đem hắn ném vào trong lòng đất, hắn phải dùng hai tay của mình bò lên trên.” Âu Dương nói: “Cái động kia sâu không thấy đáy, sau khi hắn bò lên toàn thân đầy bụi, trông chẳng khác nào Tu La vừa mới bò ra từ trong địa ngục, trông vô cùng kinh khủng. Người điên kia lại cứ thế mà ném hắn xuống mấy trăm lần, cho đến khi hắn không còn cách nào có thể ném hắn xuống được nữa, người điên kia mới đi mất.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều sửng sốt, sau đó hai miệng đồng thanh: “Binh Khư?”
Ân Hầu cùng Thiên Tôn gật đầu: “Triệu Phổ gặp được tên điên đó, quả thật là một người điên thực sự, có điều, hắn cũng chính là người nắm giữ tinh tuý của Cương mãnh nội lực cao nhất, đây chính là một cao thủ tuyệt đỉnh.”
“Vậy thì, cương mãnh nội lực là khắc tinh của chí hoả nội lực sao?” Lâm Dạ Hoả có chút hưng phấn, ngồi trên một con sư tử đá bên cạnh, rất chuyên tâm nhìn tình huống bên kia.
Bàng Dục cùng Bao Duyên cũng không hiểu, có điều nghe có vẻ rất lợi hại nha.
Thiên Tôn cũng gật đầu một cái.
Vậy Triển đại ca cùng Bạch đại ca thuộc loại nội lực nào?” Bao Duyên hỏi: “Cả bọn Lâm Dạ Hoả nữa?”
“Nội lực bình thường sẽ phân không ra được thuộc tính, nhất định phải luyện đến tuyệt đỉnh cao thủ mới thấy được, hơn nữa còn phải căn cứ theo sư thừa danh môn nữa.”
“Ngọc Đường là người của phái Thiên Sơn ta, nội lực của ta chính là chí hàn chính tông, cũng chín là băng nội lực, bây giờ người có thể đạt đến được thuộc tính băng nội lực của phái Thiên Sơn cũng chỉ có Ngọc Đường thôi.” Thiên Tôn sờ cằm, còn cảm thấy rất tự hào: “Mặt khác, công phu nội gia của phái Thiên Sơn cũng là thuần chính nhất, đây chính là lý do tại sao Ngọc Đường lúc nào cũng có thể sử dụng chí hàn nội lực nhưng lại không hề lạnh như một cây băng.”
“Nga….” Bao Duyên cùng Bàng Dục gật đầu, mặc dù vẫn không hiểu nhưng cũng cảm thấy vẫn rất lợi hại.
“Lâm Dạ Hoả là đồ đệ của Vô Sa.” Ân Hầu nói tiếp: “Vô Phong là đại diện cho chí nhu chân khí, cũng chính là thuỷ nội lực, quan trọng nhất chính là “vô”. Vô hình, vô phong, vô ảnh, hơi thở dung hoà với làn gió lay động, đây cũng chính là nguyên nhân tại sao hắn lại có thể luyện thành Vô Phong Chưởng. Hiện nay trên giang hồ, người có nhu nội lực ngoại trừ Lâm Dạ Hoả còn có Hồng Cửu Nương.”
“A?!” Bao Duyên cùng Bàng Dục cũng rất hiếu kỳ: “Hồng di cũng biết Vô Phong Chưởng sao?”
Ân Hầu lắc đầu một cái: “Hai người đó luyện cùng loại nội lực nhưng lại là hai loại võ công khác nhau, sư môn không giống, Cửu Nương luyện ở trong nước, cho nên các ngươi mới thấy cả ngày nàng ta cứ mềm oặt như một con cá vậy, gặp người nào là tựa vào người đó.”
“Đúng a…” Hai người gật đầu a gật đầu a, lại hỏi tiếp: “Vậy Triển Chiêu thì sao?”
“Thật ra thì không phải tất cả mọi người đều chỉ có một thuộc tính nội lực.” Thiên Tôn nói: “Có một loại nội lực lại là tập hợp của tất cả các loại nội lực mà luyện thành, đại đa số cao thủ dạng này nội lực vô cũng hỗn độn, đều có những sở trường riêng, hơn nữa nội lực lại vô cùng thâm hậu, có thể chống lại cả mấy loại nội lực chính tông khác. Mà nói đến người đạt được cảnh giới tối cao của loại hỗn nội lực này, chính là vị này đây!” Vừa nó liền vừa chỉ Ân Hầu.
Ân Hầu thiêu mi cười một tiếng: “Cũng giống như ngựa a, có loại thuần huyết, nhưng cũng có loại tạp chủng hỗn huyết a, ha ha ha!”
Bàng Dục và Bao Duyên nhìn nhau một cái.
Thiêu Tôn đưa tay che lại miệng Ân Hầu, nói cho hai người nghe: “Đừng nghe tên này nói càn, hắn và Triển Tiểu Miêu có thể chất vô cùng đặc biệt, có thể nói là thiên phú dị bẩm, người có chí hàn nội lực bình thường đều không thể luyện thêm chí hoả nội lực, thế nhưng hai người bọn họ hoàn toàn không cần lo lắng mà có thể cùng lúc luyện tất cả, thể chất này căn bản sẽ không bị tẩu hoả nhập ma.”
Bao Duyên cùng Bàng Dục cũng phải hít vào một ngụm khí lạnh ——– Kinh khủng như vậy sao?!
“Vậy, Cửu Vương gia có thể thắng không?” Bàng Dục hỏi Ân Hầu cùng Thiên Tôn.
Thiên Tôn suy nghĩ một cút: “Thật ra thì người Hồi Cốt lần này thiết kế có thể nói là rất chu toàn.”
Bao Duyên cùng Bàng Dục đều khẩn trương: “Vương gia liệu có thể sẽ gặp nguy hiểm hay không a?”
“Sắp đặt dù rất chu toàn, có điều mưu sự tại nhân nhưng thành sự lại tại thiên.” Ân Hầu ở bên cạnh lạnh lùng mà chen vào một câu: “Hai kẻ mạnh gặp nhau người nào dũng mãnh hơn sẽ thắng, nếu như người ta vẫn hay nói, vàng thật chẳng sợ lửa, thì Triệu Phổ kia một thân cương gân thiết cốt, làm sao có thể sợ lửa đây, cho nên người Hồi Cốt lần này có thể đã tính lầm, hơn nữa ….”
“Cái gì nha?” Bàng Dục cùng Bao Duyên lại càng khẩn trương hơn.
“Nếu nói về dũng mãnh.” Trâu Lương ở phía trước lúc này cũng quay đầu lại nói một câu: “Nguyên soái làm sao có thể thua được?”
Mà lúc này, trên nóc nhà bốn phía có không ít người rơi xuống.
Triển Chiêu ngẩng mặt nhìn một chút, chỉ thấy toàn là cao thủ, có thể dễ dàng nhìn ra … mọi người đều rất hứng thú với trận chiến này.
Mà ở bên ngoài đám đông, Bao đại nhân cùng Bát Vương gia cũng đã đến.
Có điều, tuy là họ vội vàng chạy tới nhưng mà lại bị chặn bên ngoài đám đông không cách nào vào được.
Hai người này đã có tuổi lại là văn quan, có chen cũng không vào được, Vương Triều Mã Hán định giúp dãn đám người ra, thế nhưng Bao Chửng đã ngăn lại: “Đừng làm bị thương người khác.”
Mọi người còn đang nghĩ xem làm thế nào bây giờ, đột nhiên liền nghe thấy một tiếng hổ gầm sau lưng.
Người vây xem xung quanh đều sửng sốt, quay đầu lại nhìn, thấy một hắc hổ vô cùng to lớn ở bên ngoài đoàn người.
“Soạt” một tiếng, đám người vây xem đều tự giác nhường ra một lối, mọi người thực ra đều biết đây chính là con cọp của Triển Chiêu nuôi, thế nhưng, cho dù chủ nhân của nó là người gặp người yêu nhưng nó cũng là bách thú vương a, không thể cản đường a.
Tiểu Ngũ rống lên mở ra một đường, liền chạy đi vào tìm bọn Triển Chiêu, Bao Chửng cùng Bát Vương gia cũng theo sát phía sau, mà phía sau nữa là Bàng Thái Sư ôm cái bụng phệ chạy rất khó khăn, phải có đến hai ảnh vệ đỡ hắn đi qua đám người vào trong.
Mà đúng lúc mọi người đi vào, Triệu Phổ cũng vừa đưa một ngón tay lướt qua lưỡi đao Tân Đình Hầu, một giọt máu rỏ xuống thân đao, Tân Đình Hầu bừng tỉnh, thân đao cũng bắt đầu đỏ sậm.
Cũng không biết có phải là do bị sát khí của Yêu Đao kia ảnh hưởng hay không mà Tiểu Ngũ đột nhiên ngẩng mặt lên, rống vang một tiếng, thanh âm vô cùng vang vọng, khiến cho đoàn người vô thức mà lùi về phía sau một đoạn ….
Đồng thời lúc này, lại thấy Triệu Phổ đem Tân Đình Hầu đã được thức tỉnh vung lên, toét miệng cười, mà con mắt hắn lúc này cũng dần trở thành màu xám tro nhàn nhạt, ngay cả hàm răng hình như cũng bén nhọn thêm mấy phần, không biết cái này là yêu khí, khí phách hay sát khí nữa.
Vừa rồi, Xích Dạ nhìn thấy Triệu Phổ dập tắt lửa cũng có chút giật mình, hắn cũng là cao thủ trong cao thủ, đương nhiên cũng sẽ không bị biến cố bất ngờ này làm cho hoảng loạn, thấy Triệu Phổ tiến lên, khí thế chẳng khác nào hắc long giương móng, liền nhanh chóng đưa thiết tiên lên đỡ …
Sau đó chỉ nghe thấy “rắc rắc” mấy tiếng, hoả tiên liên tiếp vung lên mấy cái liền biến thành một cây hoả đuốc côn, hắn giơ lên muốn ngăn cản Tân Đình Hầu.
Mọi người vây xem liền nghe thấy một tiếng vang thật lớn, đồng thời lại thấy ánh lửa văng tung toé khắp nơi.
Xích Dạ cau mày, hai tay nắm chặt hoả côn, ngăn lại Tân Đình Hầu, cũng phải âm thầm cắn răng một cái ——- Khí lực của Triệu Phổ thật lớn!
Lúc này mặt hắn cũng đúng lúc đối diện với mặt của Triệu Phổ.
Xích Dạ cũng không khỏi có chút bất ngờ, người bình thường khi thấy khuôn mặt xấu xí này của hắn cũng đều không dám nhìn thẳng, nhưng mà cặp mắt quỷ dị kia của Triệu Phổ lại đang nhìn hắn chằm chằm, chẳng khác gì đang nhìn một khối thịt bị cắt nát trên thớt vậy.
Có không ít ngoại tộc vây xem ở đây đã từng làm quân binh, cũng không khỏi nhớ đến tình cảnh năm xưa, toàn bộ mãnh tướng vùng Tây Vực cũng bị Triệu Phổ doạ sợ, người này căn bản không phải là người, lúc hắn cầm Tân Đình Hầu mà cười, căn bản chính là con quỷ.
Xích Dạ tự nhiên cũng biết không thể cùng Triệu Phổ đọ khí lực, hắn liền thu lại lui về phía sau, hai tay thu lại giữ chặt thiết tiên đồng thời vung thiết tiên về phía trước, dồn nội lực đánh ra một hoả cầu, thẳng tới trước mặt Triệu Phổ.
Mọi người vây xem đều kêu một tiếng ——– Người này có thể phun lửa sao?
Tiểu Tứ Tử cả kinh mà ôm lấy Công Tôn, Công Tôn cũng bị làm cho kinh hãi.
Người bình thường mà gặp phải tình huống thế này hẳn là phải tránh đi một chút? Thế nhưng Triệu Phổ lại không hề tránh, không những thế, hắn còn giơ đao mà chém về phía trước.
Một đao này chém xuống mặt đất, lại vang lên một tiếng thật lớn, xung quanh có không ít người vây xem cũng bị doạ đến chân mềm nhũn, mông cũng ngồi phịch xuống đất. Một đao này của Triệu Phổ trực tiếp chém thành một đường trên mặt đất, cũng may nhờ Xích Dạ nhanh như chớp tránh đi, mà cùng lúc đó, hoả cầu đã đánh đến trước mặt Triệu Phổ.
Chỉ thấy Triệu Phổ đột nhiên đưa tay ra bắt lấy hỏa cầu, mà hỏa cầu cũng vì thế mà tắt ngấm.
“Nương a …” Có mấy tiểu hài nhi chưa từng thấy qua cảnh này, chỉ thấy Triệu Phổ để lộ ra khuôn mặt như vậy, đôi mắt chim ưng, diện thần như chuẩn, ngũ quan lại mang mười phần lệ khí, đôi mắt hình như có một con đen thui một con xám trắng, cười lộ ra hàm răng nhọn vô cùng hưng phấn, cho nên đã bị dọa cho sợ hãi khóc toáng lên.
Mà cũng có không ít người lớn cũng cảm thấy sợ hãi.
Những ngoại tộc kia cũng có cảm giác ác mộng sắp lặp lại rồi, chỉ cần nhìn thẳng vào cặp mắt kia một lần, cả đời này cũng đều nhất định sẽ gặp ác mộng, Triệu Phổ trông giống hết Tu La sẽ ăn thịt nhai xương ngươi vậy.
Mà không giống với mọi người đang sợ hãi đứng đó, Tiểu Ngũ lại hình như rất hưng phấn, những vằn hổ trên đám lông đen cũng bắt đầu từ tốn dựng lên, đồng thời đầu hất hất lại gầm lên một tiếng.
Triệu Phổ xoay mặt một cái, trở tay giơ Tân Đình Hầu xông thẳng đến trước mặt Xích Dạ, tay áo màu đen còn có mang theo chưởng phong. Mà lúc này Xích Dạ cũng cảm thấy buồn bực, chỉ hàn chân khí của Bạch Ngọc Đường có thể dùng băng dập lửa, Vô Phong Chưởng của Lâm Dạ Hỏa cũng có thể dùng gió để dập lửa, thế nhưng Triệu Phổ cả đời đều chinh chiến trên lưng ngựa thì làm cách nào để dập lửa đây?
Xích Dạ thi triển khinh công, né tránh hai đao Triệu Phổ đánh tới, đối phó nhưng cũng không dám trực diện lấy cứng đối cứng với hắn, nội lực của Triệu Phổ quá cương mãnh, không cách nào đỡ được.
Triệu Phổ rơi xuống đất, Tân Đình Hầu thì cắm trên mặt đất, Xích Dạ lại ngẩng đầu lên thở vào nhẹ nhõm một cái, mà đúng lúc này, Tiểu Ngũ cũng gầm nhẹ một tiếng, khiến cho người ta không rét mà run.
Triệu Phổ cúi đầu, mắt nhìn chằm chằm Xích Dạ, đôi con ngươi không đồng màu nhìn chằm chằm Xích Dạ, sâu kín mà nói một câu: “Đừng chạy a … Nếu sợ thì mau quỳ xuống cầu xin tha thứ đi.”
“Tới!” Trâu Lương đứng lên.
Âu Dương Thiếu Chinh cũng đứng lên, nói với mọi người: “Lui về phía sau!”
Lúc này, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường lại chăm chú nhìn vào hành động của Triệu Phổ, không khỏi có chút tiếc hận thay hắn ——– Thật đáng tiếc bây giờ thái bình thịnh trị, người này nếu như sống trong thời loạn rất có thể sẽ thật sự trở thành một Hốn Thế Ma Vương san bằng được cả thiên hạ cũng nên. Chỉ tiếc, thời này cũng không có đại sự để cho hắn có thể đánh bắc dẹp nam, chỉ có thể tự mình bị vây trong cái thành trì thái bình này, giống hệt như một con thú vương bướng bỉnh đang ẩn nhẫn mà thôi.
Đám người cũng không có hiểu rõ tại sao nhưng vẫn lui về phía sau đại khái khoảng độ hai mươi bước, chỉ thấy Triệu Phổ đã hạTân Đình Hầu xuống, cũng không có nhìn thấy rõ được động tác của hắn, chỉ thấy hắn như một con mãnh thú xông ngang đánh dọc, tiếng đao phong chẳng khác gì tiếng hổ gầm của Tiểu Ngũ ban nãy, mạnh đến mức cát thổi đá bay cũng chưa nói, mà ngay cả thanh chuyên nặng trăm cân trên mặt đất cũng vách nhà xung quanh cũng không chịu nổi.
Vốn dĩ mọi người cứ nghĩ đây sẽ là trận chiến của kỳ phùng địch thủ, lại không ngờ biến thành trò chơi Triệu Phổ đuổi bắt Xích Dạ, mà Xích Dạ căn bản không cách nào chống đỡ được loại đả pháp này của Triệu Phổ.
Đám người vây xem yên lặng như tờ, mọi người lúc này mới hiểu được, thì ra Đại nguyên soái của Tống Triều chính là người như vậy, khó trách tại sao những năm gần đây Tây Hạ cùng Liêu Quốc cũng tu tâm dưỡng tính hơn nhiều, ngay cả một ý niệm đánh giặc cũng không dám có.
Triển Chiêu đột nhiên nhìn Bạch Ngọc Đường bên cạnh mà hỏi: “Nếu như ngươi đánh nhau với Triệu Phổ, sẽ dùng phương pháp gì?”
Bạch Ngọc Đường nói: “Cứng đối cứng.”
Triển Chiêu gật đầu: “Ta cũng nghĩ vậy.”
“Xích Dạ muốn dùng xảo kình hay là lửa thì không thể nào có thể đánh thắng được Triệu Phổ.” Bạch Ngọc Đường nói: “Chí cương của Triệu Phổ đã đạt tới chí mãnh, muốn đối chiến với hắn nhất định phải có được tự tin cùng dũng khí, cho dù chỉ hơi lùi bước thì hắn cũng có thể trở thành cơn ác mộng của ngươi.”
Triển Chiêu cười một tiếng: “Phương pháp đánh này thật khiến người ta ghét.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, tỏ vẻ đồng tình.
“Thật suất a!” Tiêu Lương hưng phấn chỉ muốn nhảy loi choi trên lầu, Công Tôn thì trợn to hai con mắt nhìn, Tiểu Tứ Tử đang ôm mặt vẫn một mực há miệng nhìn không chớp mắt.
“Đây chính là chiêu Phiên Giang Đảo Hải trong truyền thuyết sao?” Túc Thanh hỏi bọn Trâu Lương.
Âu Dương gật đầu cười cười: “Không phải là ai cũng có thể khiến cho toàn bộ Triệu gia quân ngoan ngoãn nghe lời, lúc chúng ta hành quân đánh giặc cũng có những lúc bị bao vây, lúc phá vòng vây hắn toàn một mình đánh ra ngoài như vậy, lấy một người chọi mấy vạn người.”
“Giết một mạch vào đến tận doanh trại địch, xoẹt một cái mà tóm lấy đầu tướng lĩnh địch quân.” Long Kiều Quảng đột nhiên đưa tay làm động tác bóp nát: “Khiến cho bọn họ không dám đặt chân đến Trung Nguyên nửa bước, cho dù là ra ngoài mười mấy dặm, chỉ cần nghe đến cái tên Triệu Phổ đã chạy tung tứ tán trốn đi rồi.”
Đang lúc nói chuyện, Xích Dạ đã bị Triệu Phổ đuổi đến không còn đường trốn liền nhảy về trước mặt đoàn sứ giả Hồi Cốt, mở miệng nói: “Ta nhận thua!”
Mọi người khẽ cau mày.
Vậy mà Triệu Phổ cùng không có thu tay lại, lúc hắn rơi xuống, Tân Đình Hầu cũng theo đó mà bay ra ngoài, sượt qua ngay bên người Xích Dạ, trực tiếp cắm ngay vào bức tường mà Xích Hắc Mê phía sau hắn đang dựa vào.
Triệu Phổ ngẩng đầu lên, một lúc lâu sau mới nói một câu: “Qúa mất hứng!”
Thật ra thì không chỉ có Triệu Phổ, mà hầu như tất cả mọi người đều cảm thấy mất hứng, nếu như đối thủ có thể mạnh mẽ hơn một chút, nếu như đây chính là chiến trường có thiên quân vạn mã để cho Triệu Phổ đánh, nhất định xem sẽ hấp dẫn hơn nhiều.
“Nhìn Triệu Phổ đánh trận này quả thật mất hứng.” Ân Hầu sờ sờ cằm gật đầu: “Không hổ là người mà kẻ điên kia chọn trúng.”
Thiên Tôn cũng gật đầu, bảy tỏ tán thưởng với Triệu Phổ.
Triển Chiêu sờ sờ cằm, Bạch Ngọc Đường biết hắn lại sắp nói mình bị cướp mất danh tiếng, cho nên đưa tay ra vỗ vỗ bả vai hắn: “Được rồi, mỗi người một lần đi, ngươi quên mất lần trước danh tiếng của ngươi lan đến thế nào sao?”
Triển Chiêu sửng sốt, sau đó dùng vẻ mặt đưa đám mà nhìn Bạch Ngọc Đường ——– Ngươi chọc vào nỗi đau của ta!
Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ, cũng cảm thấy nên đến lúc uy miêu rồi, Mèo đói bụng nên tâm tình hình như không tốt lắm.
Triệu Phổ chậm rãi đi đến sau lưng Xích Dạ, một cước dẫm lên bậc thang, đưa tay rút ra Tân Đình Hầu, một tay khác thì lại nhẹ nhàng mà vỗ vỗ Xích Hắc Mê bị doạ sợ đến ngồi bệt xuống đất: “Lúc nãy ngươi nói con ta cái gì ấy nhỉ?”
Xích Hắc Mê bị doạ đến chân tay run rẩy, lắp ba lắp bắp nói: “Tiểu … Tiểu Vương gia, ngây … ngây thơ khả ái …. có tướng đại phú đại quý!”
Khoé miệng Triệu Phổ cũng khơi mào, đưa tay rút hẳn Tân Đình Hầu vác lên vai, ngẩng mặt lên nhìn số đông ngoại tộc trước Kim đình dịch quán, đưa tay chỉ: “Các ngươi cũng thông minh một chút cho lão tử nhờ.”
Nói xong, liền xoay người đi đến trước Phúc Mãn Cư, ngẩng đầu nhìn Công Tôn cùng Tiểu Tứ Tử phía trên.
Triệu Phổ ngoắc ngoắc ngón tay với Công Tôn: “Cùng nhau nuôi chứ?”
Công Tôn vỗ Tiểu Tứ Tử nhìn hắn, cười nói: “Được, cùng nhau nuôi!”
Tâm tình Triệu Phổ lúc này thật tốt, đem đao ném cho Tử Ảnh, thấy mọi người đều đứng hết một bên liền nói: “Đi ăn thịt nướng đi!”
Âu Dương Thiếu Chinh nhíu mày nhìn hắn: “Ăn thịt nướng sao?”
Triệu Phổ nháy mắt mấy cái: “Đúng vậy, ta đói bụng.”
“Lấy tiền ra đã!” Âu Dương đưa tay.
Triệu Phổ không hiểu: “Để làm gì?”
Trâu Lương đỡ trán, Long Kiều Quảng chỉ một mảnh hỗn độn phía sau hắn: “Ngươi bồi tiền trước đã!”
………………………..
Vì vậy, trước cửa Phúc Mãn cư, Triệu Phổ ôm đầu cấu tai mà vét bạc bồi tiền, Âu Dương Thiếu Chinh cùng Long Kiều Quảng thay hắn nói lời xin lỗi với những nhà có nóc cùng sư tử đá bị phá hỏng.
Người đi đường vây xem cũng tản đi, mấy ngày nay hẳn là sẽ có chuyện để lưu truyền, trận này Triệu Phổ đánh cũng thật quá oanh liệt.
Bao Chửng cũng gật đầu, vốn dĩ là bị người ta ám toán nhưng lại không những có thể thắng lợi hoàn toàn, lại còn có thể tăng thêm chí khí nữa.
Bát Vương gia nhìn Triệu Phổ bị Âu Dương Thiếu Chinh lột sạch bạc, thấy thế nào cũng cảm thấy thuận mắt a.
Chưởng quỹ Phúc Mãn cư mời mọi người vào trong dùng cơm, Triển Chiêu liền đi vào trong lầu, lại thấy Bạch Ngọc Đường đi lui lại phía sau.
Triển Chiêu lại lui về phía sau mấy bước, đưa tay kéo lại cái đuôi Tiểu Ngũ mà sờ sờ lông nó, lại vừa nhìn Bạch Ngọc Đường.
Chỉ thấy Bạch Ngọc Đường nhìn theo Xích Dạ kia đang cùng đám người Hồi Cốt trở về Kim đình dịch quán, hình như có điều gì suy nghĩ.
“Sao vậy?” Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường cau mày: “Có chút kỳ quái.”
“Đúng là kỳ quái.” Triệu Phổ cầm xiên thịt nướng Ân Hầu cho hắn vừa gặm vừa nói: “Tiểu tử kia không có dùng toàn lực, mới đánh vài chiêu thấy tình hình không tốt là thu chiêu ngay, chẳng ham chiến chút nào!”
Triển Chiêu nhìn đám thị vệ Hồi Cốt kia một cái, cùng Xích Hắc Mê bị doạ sợ đến tè cả ra quần, nói: “Sứ giả đó địa vị hình như không có cao như Xích Dạ, thậm chí hình như còn kém hơn cả hai lão đầu kia nữa.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái: “Đoàn sứ giả này rất khả nghi.” Đăng bởi: admin
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...