Kha Tầm nằm mơ, một giấc mơ có đôi phần nặng nề…
Trong mơ cậu không ngừng đi, đi mãi, nhưng đi thế nào cũng không ra được rừng trúc xanh biêng biếc kia.
Mục Dịch Nhiên đứng ở phía trước cách đó không xa, nhưng cậu lại đi mãi cũng không đến được nơi đó, muốn kêu tên của đối phương, nhưng thanh âm ra khỏi miệng lại hóa thành luồng gió thổi vào rừng…
Kha Tầm mở to mắt tỉnh lại, đập vào mắt là cái mặt phóng đại của Vệ Đông, Kha Tầm hai tay vùng vẫy như đang kêu cứu “Đừng đảo tròng mắt, làm tao lại nhớ tới chủ của Vượng Phúc…”
“Cuối cùng cũng tỉnh.” Vệ Đông dời mặt mình cách xa Kha Tầm, kích cỡ mặt rốt cuộc bình thường trở lại.
Kha Tầm hoàn toàn tỉnh táo, cả người mỏi mệt lẫn đau đớn đều biến mất, lúc này mới nhận ra mình là đang nằm trong phòng bệnh của bệnh viện, loáng thoáng nhớ lại lúc ấy ra khỏi tranh cảm thấy vô cùng mệt mỏi, sau đó lại vô cùng hạnh phúc nằm trên lưng Mục Dịch Nhiên ngủ đi…
Có lẽ bởi vì đó là Mục Dịch Nhiên, cho nên mình không giống như lúc trước, chấp nhận vị trí công thủ…
Kha Tâm đưa tay vỗ đầu, suýt chút toang rồi… Không được, công! Nhất định phải công! Tuyệt đối không thể thất thủ!
Vệ Đông há miệng phát ra tiếng răng rắc răng rắc.
Kha Tầm nhìn Vệ Đông ngồi cạnh cắm đầu ăn snack khoai tây “Mau giúp tao nâng giường lên coi, ngồi không làm gì, gọt táo cho tao mau! Mày phục vụ người bệnh kiểu gì kì vậy, mau lên tao muốn uống nước! Tao muốn ăn táo gọt vỏ!”
“Mịa trời nắng chang chang mày muốn tao đi đâu mua táo cho mày ăn? Fuji kho lạnh ăn không? Cái loại mà bình thường mấy bà bầu vừa mới mang thai thèm táo quá chịu không nổi mua ăn ấy…” Vệ Đông ngưng ăn snack khoai tây liền bắt đầu mở đài mồm, vừa nói vừa mò mẫm tìm tay cầm bên giường nâng giường lên.
“Bình thường đi thăm bệnh không phải đều gọt táo sao…” Kha Tầm cả người chầm chậm được nâng lên, vẻ mặt mỉm cười ung dung cao quý “Người đâu, mau lên, trẫm muốn uống nước.”
Vệ Đông cầm một cái cốc sứ to đùng bự chát đưa qua.
“Ống hút đâu, sao không cắm ống hút cho tao? Mày đối đãi với người bệnh vậy sao, để họ uống bằng miệng!? Người méo gì đâu mà không tinh tế chút nào!?” Kha Tầm rốt cuộc thấy rõ toàn cảnh phòng bệnh của mình, hóa ra là phòng sáu giường, cộng thêm người nhà thăm bệnh lúc nhúc có hơn hai chục người.
Trong sáu người bệnh chỉ có mỗi Kha Tầm không có bó bột thạch cao, Kha Tầm cách một lớp chăn giật giật chân mình, cảm giác khá là linh hoạt, lại cong cong đầu gối, cũng không cảm thấy có gì trở ngại “Đông Tử, chân tao không bị làm sao à? Gãy cái nào ấy tao quên rồi.”
Vệ Đông ra sức nhớ lại “Tao cũng không nhớ… Khi ấy mọi người ba chân bốn cẳng khiêng mày vô bệnh viện, chụp hình bảo không có việc gì, cơ bản chỉ bị thương ngoài da, sáng nay bác sĩ còn giục tao kêu xuất viện đi, tao thật sự không nỡ đánh thức mày dậy, để mày ngủ thêm mấy tiếng đó.”
Kha Tầm liền xuống giường vận động đơn giản, bắp chân bên phải vẫn còn hơi đau một chút, kéo ống quần bệnh nhân lên xem, trên bắp chân kéo dài một vệt máu bầm, nhưng cơ thể không có cảm giác đau, xương cốt càng không có vấn đề gì.
“Đám tụi tao cũng thấy là lạ, giống như rời khỏi nơi ấy rồi vết thương lập tức cũng nhẹ đi.” Xung quanh có người lạ nên Vệ Đông không dám nhắc tới chuyện vào “Tranh”, dù cho những người này chưa chắc đã nghe được hắn nói gì.
“Mưu tiên sinh kia cũng nhân từ phết chứ…” Kha Tầm trực tiếp từ ‘Tranh Mưu’ đơn giản hóa biến thành Mưu tiên sinh.
“Tụi tao thì lại cảm thấy, nguyên do vết thương khỏi nhanh chóng như vậy là vì để chuẩn bị cho lần tiếp theo..” Vệ Đông nói ra sự thật tàn khốc.
“…” Kha Tầm chạy đến cạnh cửa sổ làm vài động tác giãn chân có độ khó cao, khiến cho mấy vị giường bệnh hàng xóm giật nảy cả mình, cứ ngỡ là thằng cu này vào đây phá đám.
“Giường số 84, mau làm thủ tục xuất viện trước buổi trưa!” Cô ý tá vẻ mặt lạnh lùng “tàn nhữn” đi vào ban bố tối hậu thư “Phải rồi, mới nãy có người hỏi thăm giường bệnh của các cậu, có lẽ là đến thăm bệnh đấy.”
Kha Tầm lập tức thu về cái chân đang gác trên cửa sổ, vuốt ve giật giật cho thẳng thớm bộ đồ bệnh nhân sọc xanh trắng trên người “Sao, như tao bây giờ dòm xem thế nào? Có cảm thấy tao thần sắc như đang có bệnh không?”
Vệ Đông thấy đối phương còn khỏe mạnh sôi nổi hơn cả mình, có chút nào giống như đang bệnh đâu “Vẫn oai phong không kém năm ấy.”
“Tao đời này còn chưa từng được ai tặng hoa thăm bệnh na…” Kha Tầm dùng tốc độ nước rút trăm mét lao lên giường, lưng dựa gối người đắp chăn.
Vệ Đông đang tính bảo: Mục Dịch Nhiên về S thị lâu rồi, cả Tần Tứ cũng về X thị luôn…
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, người tới hóa ra là Chu Hạo Văn, trên tay còn xách cái giỏ trái cây nho nhỏ, bên trong chất đầy mấy trái táo Fuji hồng hồng kho lạnh…
“Hạo Văn Nhi là dân địa phương B thị, người ta ở gần đây, không tới thăm mày thì có vẻ không hay lắm.” Vệ Đông tính mượn cái ghế ở giường bên cạnh cho Chu Hạo Văn ngồi.
Chu Hạo Văn lại quyết định đứng, cầm cái giỏ trái cây trong tay để lên bàn “Mấy hôm nay tôi đi hỏi thăm một ít tin tức về bảo tàng mỹ thuật, mảnh đất kia lúc trước quả thực từng có chung cư Xuân Duẩn, ngày trước bên phía đầu tư vì muốn đuổi mấy hộ dân ở đó đi quả thực có dùng một ít thủ đoạn…”
Dù sao việc này cũng có liên hệ đến tranh, cho nên Vệ Đông giống như cố ý tị hiềm chạy đi kéo màn cách lý giữa các giường bệnh, người ngoài nhìn vào chắc chỉ cho là điều dưỡng trông nom người bệnh đang giúp họ thay quần áo hoặc giúp đỡ đại tiểu tiện…
“Năm đó có rất nhiều tin tức về nhà đầu tư dùng vũ lực cưỡng ép di dời, tin tức sau đó giống như bị ém xuống, nhưng có thể theo các hộ dân tái định cư xung quanh bảo tàng mỹ thuật nghe được vài việc, nghe bảo mảnh đất kia bị người của ký túc xá Xuân Duẩn nguyền rủa, bên đầu tư Hongkong cũng rất mê tín, cho nên tìm thầy phong thủy đến xem, cuối cùng dùng bò tót với voi để trấn áp chung cư Xuân Duẩn, mà bảo tàng mỹ thuật cũng được đặt luôn tên là bảo tàng Tê Tượng.” Chu Hạo Văn biểu tình vẫn không có cảm xúc gì khi nói ra những lời này.
“Tao cũng có lên mạng tìm xem mấy truyền thuyết về bảo tàng mỹ thuật Tê Tượng, nhất là về nhà hàng ngầm dưới đất nổi danh của nó, rất nhiều người bảo là buổi tối vào đó ăn khuya hay nhìn đến những chuyện kỳ quái.” Vệ Đông lấy di động ra bấm bấm “Nhưng không ngờ là mấy lời đồn đãi này càng nhiều ngược lại càng khiến nhà hàng kia nổi tiếng hơn.”
“Chuyện kỳ quái?”
“Cách nói thông thường nhất chính là nhìn thấy có một bóng đen lóe qua rồi biến mất, mà bóng đen kia thường là mặc đồ đỏ.” Vệ Đông chỉ vào một tin tức đọc thành tiếng.
Chu Hạo Văn lại nói “Tôi chỉ muốn hỏi một việc, lúc trước hai người từng trải qua có tương tự như lần này không?”
Kha tầm ngẫm nghĩ “Lần này đây cảm giác cực kỳ chân thật, phía trước cảm giác thiên về hệ thống trò chơi hơn, NPC cũng có vẻ cứng nhắc, tôi nghĩ mấu chốt là do địa điểm lần này, trong tranh cùng thế giới thật trùng khít lên nhau, làm cho rất nhiều cảnh tượng được tái hiện vô cùng giống với hiện thực.”
Kha Tầm đưa mắt nhìn mành cách ly mong manh “Thôi đừng nói nữa, có vài chuyện vào nhóm rồi thảo luận.”
Chu Hạo Văn lại giống như sinh ra hứng thú đối với thế giới trong tranh “Thứ tôi quan tâm là quy tắc cùng logic, chỉ cần thế giới nơi đó không phải bị bài bố một cách tùy ý hoặc là tùy hứng, vậy nó là sự tồn tại hợp lý.”
Vệ Đông nhìn nhìn Chu Hạo Văn, cực kỳ thấy may mắn vì mình đã chấm dứt lịch sử chung phòng với vị này, nếu không phải từng cùng hắn trải qua sinh tử trong tranh, người trước mắt này quả thực không khác gì NPC mà tranh tạo ra.
Vệ Đông lại nhìn sang Kha Tầm “có máu có thịt” đang bưng cái cốc sứ to đùng ùng ục uống nước, bỗng có một loại cảm giác được thế giới xiết ôm tràn đầy hạnh phúc.
“Mày na, đừng có lấm la lấm lét dòm tao như vậy được không?” Kha Tầm dù bận uống nước vẫn có thể liếc một bên mắt nghía sang Vệ Đông, quả là một loại bản lãnh đáng gờm.
“Tính luôn hai vị kia, chúng ta tổng cộng có năm người, hẹn đến lúc ấy gặp lại.” Chu Hạo Văn lạnh nhạt nói, giọng điệu thoạt nghe hệt như thầy chủ nhiệm mặt lạnh đang đứng tự giới thiệu với một bầy học sinh: Mọi người làm quen với nhau đi.
***
Đợi Chu Hạo Văn đi, Kha Tầm liền làm thủ xục ra viện, sau đó cùng Vệ Đông ngồi xe trở về cố hương Z thị.
Z thị với B thị cách nhau không xa, xe chạy cũng khoảng hai giờ là tới, hôm nay vừa lúc trong xe không bao nhiêu người, xung quanh bọn họ gần như không có hành khách nào khác.
Vệ Đông dựa vào lưng ghế ngồi chợp mắt một lát, vừa mới mở mắt liền thấy Kha Tầm đang cắm mặt vào điện thoại cười ngu.
“Vụ gì làm cho mày cười đến tí toét cả mắt vậy?” Vệ Đông dụi dụi ánh mắt buồn ngủ.
Kha Tầm ha ha cười mấy tiếng, tầm mắt nhất quyết không rời khỏi màn hình di động “Mày có nghĩ tới không, đám người chúng ta sau khi rời khỏi tranh, sẽ lấy tư thái thế nào lập tức vùi vào cuộc sống ở thế giới thật?”
“Di động vạn năng có thể nói cho mày biết việc này à?” Vệ Đông theo thói quen mở app Tiêu Tiêu Nhạc trên di động ra “Di động di động, xin hãy nói cho tao biết, trên thế giới này ai là tên nam nhân dâm đãng nhất?”
Kha Tầm bơ luôn không thèm nghe câu nói kế tiếp của Vệ Đông “Hôm qua Tần bác sĩ nói với nhóm, ngày hôm đó mới từ B thị về X thị đã bị xếp cho một ca mổ, anh ta còn là bác sĩ mổ chính, ca mổ vô cùng thành công.”
“Tần bác sĩ tính ra cũng là người quen nhìn mấy trường hợp lớn ha, bình thường dù có máu me nhầy nhụa cũng không thấy anh ấy run rẩy chút nào.” Vệ Đông tùy tay tiêu diệt một hàng banh tròn đỏ, cảm xúc cực thích, cảm giác như đang âm thầm đối kháng với cái thứ đằng sau “Tranh” kia.
“Còn người nào đó nữa.” Nói đến “người nào đó”, ánh mắt cùng lông mày Kha Tầm giống như đều không thuộc về mình, từ tận sâu trong tim toát ra cảm giác hân hoan vui sướng, dần dần lan tràn căng đầy đến cuối khóe mắt đầu mi.
Vệ Đông lâu lắm rồi mới thấy Kha Tầm lộ ra biểu tình giống như thế này, tuy rằng mấy năm nay Kha Tầm hiếm khi để lộ ra vẻ sa sút tinh thần, tuy là mấy lúc tụ tập với bạn bè anh em vẫn luôn tỏ ra vui mừng thoải mái, nhưng Vệ Đông cứ luôn cảm thấy Kha Tầm có một chút giữ lại, một chút ấy có lẽ lưu lại cho bản chất của mình—— từ sau khi ba mẹ gặp chuyện qua đời, Kha Tầm chẳng bao giờ nở rộ nụ cười vô sầu vô lo giống như thời niên thiếu của mình nữa…
Tuy Mục Dịch Nhiên đối với hai kẻ sống ở Z thị như Vệ Đông và Kha Tầm, cũng giống như một truyền kỳ tầm cỡ quốc tế không thể với tới, nhưng nếu như có thể giúp người anh em chí cốt của mình nở nụ cười vui sướng từ tận đáy lòng, Vệ Đông bỗng có một chút hi vọng, người nam nhân nhìn như thiên tiên trên trời cao kia có thể đáp xuống đụn mây ở lại nhân gian lâu thêm một chút, dẫu cho chỉ để thằng bạn này của mình nở nụ cười như vậy thêm vài lần thôi, cũng đã đủ lắm rồi.
“Mày có nghe tao nói không đó? Mới vừa ăn xong combo gia đình mày lại đói bụng rồi hả?” Kha Tầm lắc lư cái đầu Vệ Đông.
“Gì mà con bò gia đình?”
“…” Vệ Đông dùng sức chớp chớp mắt mấy cái, cố gắng nghẹn nước mắt sắp trào ra trở ngược vào trong “Ờm, mới nãy tao nghe không rõ, đại lão sao?”
Kha Tầm không hề chê phiền lặp lại một lần “Vừa rời khỏi B thị, hai tiếng mấy sau đó anh ta xuất hiện ở hội trường bán đấu giá danh họa nào đó ở Hongkong.”
“Hai tiếng mấy? Từ B thị bay đên Quảng Châu ít nhất cũng phải ba tiếng? Tới tuốt Hongkong mà sao có hai tiếng mấy vậy?” Vệ Đông cảm thấy mình đôi khi cũng rất biết động não đó chớ.
Kha Tầm thì lại chẳng thèm để tâm lắm tới vấn đề này, trong tưởng tượng của cậu, có lẽ Mục Dịch Nhiên vừa rời khỏi bảo tàng mỹ thuật đã bị đám người thần bí nào đó mặc vest đen giống như The Matrix trực tiếp đón đi…
“Vậy chắc là đi máy bay tư nhân bay đi Hongkong rồi.” Vệ Đông lại một lần nữa cảm giác được khoảng cách giữa đại lão và đám dân đen xa cỡ nào, không kềm được bắt đầu lải nhải “Kha Nhi na, tao cảm thấy á, đại lão với chúng ta vẫn là quá xa xôi đi… Thật ra bên cạnh chúng ta cũng có nhiều người “ô-sờ-kê” lắm đó, tỷ như Hạo Văn Nhi nè.”
“Hạo Văn Nhi? Ai vậy?” Kha Tầm rời mắt khỏi màn hình di động, ngước vẻ mặt mờ mịt hỏi.
“Coi như tao chưa nói gì đi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...