Họa Phố

“Gió lạnh khe khẽ thổi đến, lặng yên luồn vào vạt áo. Ngày hè len lén rời đi trong im lặng chẳng thấy. Tháng ngày vội vã lướt qua để lòng ta sầu sinh cảm xúc. Rồi bỗng lại nhớ tới khung cảnh sáng ngời ngày ấy. Theo ngọn gió nhè nhẹ lướt đến anh bước vào trái tim em. Chỉ trong khoảnh khắc cuộc đời như thay đổi. Bao nhiêu lòng thành cũng chẳng đổi lại chân tình…. Nhưng chẳng còn sợ hãi gió thổi—— mưa phun….” (*)

Thiệu Lăng vẻ mặt cạn lời nhìn bộ ba Kha Tầm, Vệ Đông cùng La Bộ đứng trên mặt tuyết cách đó xa xa, dưới ánh mặt trời sáng rỡ đón gió lạnh gào thét.

Nhà trưng bày mỹ thuật Lẫm Đông Tương Chí (Winter is Coming), chỉ nhìn tên thôi là cũng có thể nhận ra nơi đây là một nhà trưng bày mới được xây dựng cách đây không bao lâu, tọa lạc tại một nơi vô cùng có “ý họa tình thơ” của C thị —— tất nhiên, nếu như đến đây vào mùa thu, du khách sẽ có thể thưởng thức cảnh sắc tuyệt vời khắp nơi nơi đều là bạch quả cùng phong đỏ, cơ mà hiện đang giữa mùa rét mướt, phóng mắt khắp bốn khía đâu đâu cũng toàn là cành khô héo úa, không thì cũng tuyết đọng trắng xóa.

Nhà trưng bày nằm ở sâu bên trong nơi tuyết trắng cùng cành khô giao thoa nhau.

Tuyết đọng dưới mặt đường thành lớp, ngập không quá mu bàn chân, tuy ánh mặt trời hôm nay rất sáng sủa, nhưng cũng không thể làm nó hòa tan.

Hiện vẫn còn sớm, chỉ mới tám giờ sáng, nơi đây tạm thời còn chưa có khách qua đường nào ghé thăm, trên mặt đất khắp nơi lầy lội dấu chân lộn xộn, toàn bộ đều là đến từ ba kẻ “ngâu xi” bên kia.

Ba người bọn họ cùng nhau đắp nên một con người tuyết thoạt nhìn khá là bề thế rắn chắc, rồi lại chẳng biết do tâm lý quái đản nào đó thôi thúc, cả ba người bọn họ đều trèo lên đè đầu cưỡi cổ con người tuyết đáng thương kia, rồi gân cổ rống một bài hát tiếng Quảng Đông theo kiểu… tiếng Lào?

Đây là.. cuồng hoang trước tận thế sao? Xả stress trước khi chết?

Thiệu Lăng vác theo vẻ mặt không quá đồng tình vững vàng bước qua.

“Thổi đi thổi đi, hãy để gió cuốn đi, lau khô nước mắt trong lòng, những giọt lệ trong suốt ấy ——”

Thiệu Lăng nghe thấy âm cuối của Kha Tầm giống như tự phân nhánh rẽ bay thẳng lên trời.

Giọng của người này chắc có thể xem như món quà quý nhất dành cho đám người thích thanh âm, kiểu kiểu sát gái bẩm sinh rồi lại pha thêm một chút giọng thiếu niên hết sức trong trẻo.

Thiệu Lăng nghe được sau lưng vang lên tiếng bước chân, người đang gào giọng hát lập tức quay đầu nhìn qua, lông mày lập tức nhướng cao, khóe môi khẽ cong, mái tóc rối bù như cũng dựng đứng, ánh mặt trời rọi xuống người tuyết trước mặt, khúc xạ va vào đáy mắt của thanh niên, ánh mắt ấy lập tức giống như phát ra ánh sáng, tựa như người thiếu niên trẻ tuổi tràn đầy sức sống nơi sân trường ngày xưa, cả người đều mặc sức phô trương, chẳng có gì phải sầu phải lo.

Trong nháy mắt ấy, Thiệu Lăng giống như hiểu ra được, cái tàn nhẫn đến cùng cực của ‘tranh’.

Toàn bộ những thứ trước mắt, ánh mặt trời, tuyết đọng trong suốt, thiếu niên hát ca, dưới bàn tay của ‘tranh’ bỗng trở nên yếu ớt tựa một mảnh pha lê mong manh như cánh ve, khẽ chạm liền nát.


“…Thổi đi thổi đi, hãy để gió thổi đi, cuốn những đau thương toàn bộ bay đi, chẳng màng gió kia là ai——”

“Thiếu niên” miệng hát, hai tay chầm chậm sờ lên đầu người tuyết, vẻ mặt cười hết sức xấu xa ném thẳng vào mặt người nào đó đang xúc cảnh sinh tình.

Bị ba cái đầu người tuyết to đùng chôn vùi vào tuyết, Thiệu Lăng nghĩ “…” Lập tức thu hồi lại toàn bộ tưởng tượng ngu xuẩn mới nãy.

“Lại đây nào Thiệu ca, chúng ta cùng nhau sung sướng nào!” La Bộ bị Vệ Đông đè đầu vào mặt tuyết, tay chân quẩy quẩy như con ếch đang bơi.

Thiệu Lăng “…” Ba đứa này thật là ba kẻ sắp vào tranh mạo hiểm sinh tử đấy à? Sao một đám toàn vô tâm vô phế thế này…

“Lại đang suy nghĩ gì đấy?” Kha Tầm vẫn ngồi trên con người tuyết mất đầu, hai tay chọt vào túi áo phao, rụt cả nửa gương mặt vùi vào cái khăn choàng cổ bông bông ấm áp, nhìn đối phương cười toe “Có phải đang hâm mộ cậu Củ Cải thần kinh thô lại nghĩ thoáng không?”

Thiệu Lăng “Cậu cũng đâu có kém là bao.”

Kha Tầm cười “Tôi trải qua bao nhiêu bức tranh rồi, nếu không nghĩ thoáng làm sao sống tiếp? Anh xem, lo âu khẩn trương ủ mày chau mặt cũng phải vào tranh, phóng túng bản thân vui vui sướng sướng cũng phải vào tranh, kết quả đều giống nhau cả, đương nhiên phải chọn cái nào tốt hơn để mà hưởng thụ chứ. Về mặt này Củ Cải mạnh hơn so với đám chúng ta nhiều lắm —— tuy là tới lúc đó thì sợ vẫn hoàn sợ, hãi vẫn hoàn hãi.”

Thiệu Lăng đưa mắt nhìn về phía Vệ Đông cùng La Bộ đang cố gắng nhồi nhét banh tuyết vào đũng quần lẫn nhau “…”

….Mình tính nói cái gì ấy ta…

“Những người khác đâu rồi?”

“Kia, cạnh nhà trưng bày có một quán cà phê, bọn họ đang úm trong đó.” Kha Tầm ngước cằm chỉ chỉ hướng.

“Quán cà phê nào mà mở cửa sớm vậy?” Thiệu Lăng quay sang bên kia nhìn, lúc này nhà trưng bày vẫn còn chưa mở cửa.

“Chủ quán sống ở trên lầu, gọi một tiếng liền ló đầu.” Kha Tầm nhảy xuống con người tuyết, xoay lưng khom người vốc một nắm tuyết vò thành cục tròn, rón ra rón rén đi về phía La Bộ cùng Vệ Đông, hai người kia hoàn toàn không hề phát hiện.


“…” Thiệu Lăng thật sự không muốn nhìn đến ba người kia ầm ĩ náo loạn, chỉ có hơi tò mò Kha Tầm làm cách nào đắp được con người tuyết rắn chắc tới vậy, đến nỗi một người đàn ông vóc dáng cao to ngồi lên mà không bị sụp xuống, bèn đưa mũi chân đá đá người tuyết, mũi chân lập tức lún sâu vào cơ thể con người tuyết, rồi ngay lập tức bị thứ cứng cứng bên trong chặn lại.

“…”

Fine, bên trong chính là một cục đá cảnh to bự.

Cấn chân.

Đau qué.

***

Thời gian mở cửa chính thức của nhà trưng bày Lẫm Đông Tương Chí là chín giờ rưỡi buổi sáng, cách hiện tại khoảng một tiếng nữa, Thiệu Lăng quyết định trốn vào quán cà phê để ấm người một chút, sẵn tiện tránh xa đám người “ngâu xi” kia.

Mục Dịch Nhiên cùng Tần Tứ ngồi đối diện, hơi hơi nghiêng đầu, nhìn cảnh tuyết bên ngoài cửa sổ, cũng sẵn tiện nhìn ba gã ngâu đang chơi đùa bên ngoài.

Chu Hạo Văn cùng Phương Phỉ mỗi người ngồi một bên, cầm di động trên tay cúi đầu làm gì đó.

Thiệu Lăng cảm giác mọi người hiện tại giống như đang trong trạng thái đêm hôm trước khi thi đại học, vứt hết toàn bộ tài liệu ôn tập, không thèm bận tâm suy nghĩ đến mấy nội dung trong sách vở nữa, cố gắng để thân xác cùng tâm hồn đều lắng lại, chuẩn bị nghênh đón thời khắc cuối cùng của vận mệnh bằng cảm xúc thoải mái và sung túc nhất.

Nói thật, Thiệu Lăng không quen lắm đối với trạng thái như thế này —— dù là năm đó thi đại học, hắn cũng thuộc dạng ôn tập tới giây cuối cùng.

“Nhà trưng bày mỹ thuật Lẫm Đông Tương Chí, nghe nói ban đầu là dự tính xây dựng một công viên chủ đề bên trong, nhưng nghe bảo nhân viên tổ phụ trách dự án gặp vấn đề, dự án cũng bị mắc cạn, cuối cùng thay đổi biến thành nhà trưng bày mỹ thuật, chỉ có tên công viên chủ đề dự định trước đó là vẫn giữ lại, có điểm tương tự giống như bảo tàng mỹ thuật Cựu Trạm vậy đó, này giống như càng chứng thực manh mối mà chúng ta tổng kết ra.” Thiệu Lăng đứng ở bên cạnh dãy ghế bốn chỗ, nhìn đám người Mục Dịch Nhiên nói.

Mục Dịch Nhiên hơi gật đầu “Người phụ trách khá có quyền thế, bởi vì gây tai nạn xe cộ bị người ta chụp được chia sẻ lên mạng, cư dân mạng từ chiếc xe hắn chạy bắt đầu đào sâu, bới ra vô số quan hệ phức tạp cùng cuộc sống cá nhân của hắn, trong đó có liên quan đến một vài sự việc khá là mẫn cảm, nên dự án kia bị bắt dừng lại, sau đó đóng băng hơn cả năm.”


“Dù là cố ý hay vô tình, giống như ở đâu đó có một sức mạnh ra sức xóa sạch mọi nhân tố cản trở, sau đó xây dựng các nhà trưng bày ở những địa điểm mà nó muốn.”

“Mấy vấn đề này chẳng phải chúng ta đã thảo luận trên nhóm rồi sao, tự dưng giờ nhai lại lần nữa chi vậy?” Phương Phỉ ngước mắt rời khỏi màn hình di động, cảm thấy có chút kỳ quái nhìn mấy người đàn ông trước mắt mình.

“Cảm xúc khẩn trương rất dễ khiến người ta lặp đi lặp lại lời nói của mình nhiều lần.” Chu Hạo Văn hoàn toàn không ngẩng đầu, chỉ thản nhiên ném ra một câu như vậy.

Thiệu Lăng + Tần Tứ “…”

Thiệu Lăng khẽ lắc đầu “Cứ cảm giác… bản thân chưa chuẩn bị đầy đủ để vào tranh.”

“Thực tế thì,” Tần Tứ lên tiếng an ủi “Những lần vào tranh trước đây chứng minh một điều, bất luận trước đó có chuẩn bị bao nhiêu đi nữa, thì cuối cùng bức tranh mà chúng ta phải vào vĩnh viễn không nằm trong phạm vi mà chúng ta đã vạch ra trước đó. Nên thôi thì thuận theo tự nhiên đi, đừng tạo áp lực quá lớn cho mình.”

Thiệu Lăng khẽ cụp mi mắt, đi tới một chỗ trống ngồi xuống, gọi cho mình một tách cà phê trắng.

Tách cà phê mới uống được một nửa, cửa tiệm bị người bên ngoài mở ra, kèm theo một trận gió lạnh ùa vào, đội “ba chàng lính ngâu xi” lần lượt đi vào.

“Ông chủ, cho một ly Latte,” Vệ Đông vừa kéo mũ trên đầu xuống vừa rống to “Tính tiền cho người đẹp trai nhất nơi đây nhá.”

Nói xong còn dùng tay khoanh vòng phạm vi của đội tám người bọn họ.

Ông chủ bưng khay bước tới, hỏi Kha Tầm “Vậy là tiên sinh này trả tiền đúng không?”

“Ông chủ thật tinh mắt.” Kha Tầm bật cười “Cho hỏi một chút, mấy hôm nay nhà trưng bày bên cạnh có đắt khách tham quan không?”

Ông chủ lắc đầu “Mấy hôm nay tuyết cứ rơi suốt, chẳng có ai tới cả, cũng đâu có triển lãm gì đâu mà tham quan, cơ mà hôm nay chắc là có người tới đó, hôm qua thấy có một ê-kip phim đến đây lấy cảnh, lúc bọn họ ngồi uống cà phê trong quán tôi có nghe bọn họ nói hôm nay sẽ trở lại quay chụp mấy cảnh, hình như bảo là nhà trưng bày này vắng người, tiện cho việc quay phim.”

Đợi ông chủ rời đi, Thiệu Lăng mới quay sang hỏi mọi người “Không có cách nào ngăn người khác đi vào phòng trưng bày được chỉ định sao?”

《 Nghịch Lữ 》 lần đó tận mắt chứng kiến mấy sinh mệnh trẻ tuổi mất đi, khiến cho cả đám bọn họ tâm tình nặng nề rất lâu.

Mà Tào Hữu Ninh may mắn là kẻ sống sót duy nhất, cuối cùng cũng không xuất hiện ở nơi đây.

“Thật sự không có cách nào,” Tần Tứ khẽ than một tiếng “Đám người có vé mời như chúng ta, đều là những người đã từng vào tranh, thời gian trễ nhất đi vào là trước tám giờ cùng ngày hôm ấy, nếu quá giờ sẽ không thể vào được nữa, rồi vài ngày sau đó sẽ bỏ mạng chết oan.”


“Chỉ có người mới ở ngoài thế giới thật là không bị hạn chế thời gian, hay nói cách khác, sau khi chúng ta vào tranh rồi mà số người vẫn còn chưa đủ, thời gian trong tranh sẽ dừng lại, mãi cho đến khi đủ người mới thôi.”

“Mà người mới ở ngoài thế giới thật rất có thể phải đến hai ba ngày sau mới đến phòng trưng bày sau đó bị kéo vào tranh —— tất nhiên là đến hiện tại vẫn chưa từng xảy ra tình huống như vậy, nhưng lúc trước trong bức tranh 《 Tịnh Thổ 》, từng xuất hiện tình huống bởi vì số người không đủ mà thời gian trong tranh bị dừng lại, cho nên chúng tôi phỏng đoán, nếu như số người không đủ, thời gian trong tranh sẽ cứ dừng lại mãi như thế, cho đến khi nào đủ người mới bắt đầu.”

“Cho nên cái gì nên tới nó sẽ tới,” Vệ Đông có chút bất đắc dĩ nhún nhún vai “Số mệnh an bài phải vào tranh rồi thì trốn kiểu gì cũng sẽ khó mà thoát khỏi. Thiệu tổng, anh cũng đừng quan tâm người khác mãi như thế, giữ được cái này lại khó mà bảo đảm được cái khác, đến cuối cùng sẽ chỉ khiến bản thân tràn ngập cảm giác vô lực thất bại thôi.”

Thiệu Lăng trầm mặc.

“Thôi, mắt không thấy thì tâm không phiền, đi thôi, sắp mở cửa rồi,” Kha Tầm nói xong liền đứng dậy “Chúng ta đi vào trước đi, cũng tránh đỡ phải lo âu sốt vó vì kẻ khác, mệnh ai người nấy lo thôi.”

Chợt vang lên một tiếng “loảng xoảng”, La Bộ suýt nữa là trượt tay làm rớt cái tách, hắn ôm bụng ngước mặt nhìn Kha Tầm “Gì, đi… đi vào ngay bây giờ á? Không chờ thêm lát nữa sao? Tui tính đi WC…”

“Đi đi.” Kha Tầm bóp bả vai hắn một cái “Vào sớm một chút, chúng ta cũng có thời gian tìm hiểu hoàn cảnh trong tranh, vào sớm vẫn tốt hơn vào trễ, việc này dù sao cũng trốn không thoát.”

La Bộ run run môi, níu lấy tay Kha Tầm gắng gượng đứng dậy “Thế thôi tui không đi WC nữa, chúng ta vào… vào đi.”

Đoàn người chân đạp tuyết, chầm chậm hướng về phía nhà trưng bày mỹ thuật đi tới.

La Bộ đi ở cuối cùng, nếu không có Kha Tầm níu tay hắn lôi đi, hắn đã nhũn cả tay chân té bệt xuống đất, sau đó ngồi ăn vạ không chịu đi.

Giống như một đứa trẻ sợ hãi không muốn đến bệnh viện chích thuốc, cứ mỗi bước cách phòng khám càng gần, lại càng sợ hãi muốn chạy trốn, lại càng hồi hộp khẩn trương.

Kha Tầm kéo đối phương đi bên cạnh mình, choàng một tay ôm lấy đầu vai hắn, kéo hắn bước đi về phía trước, vừa đi vừa nhỏ giọng ngâm nga tiếng hát giống như muốn xoa dịu trấn an người bên cạnh “Gió lạnh khe khẽ thổi đến, lặng yên luồn vào vạt áo. Ngày hè len lén rời đi trong im lặng chẳng thấy… Bao nhiêu lòng thành cũng chẳng đổi lại chân tình. Nhưng chẳng còn sợ hãi gió thổi—— mưa phun….”

“…Thổi đi thổi đi…. hãy để gió thổi đi…. cuốn những đau thương toàn bộ bay đi, chẳng màng gió kia là ai——” Thanh âm run rẩy của La Bộ cất tiếng phụ họa, một chuỗi nước mắt lăn dài mang theo cái lạnh như cắt da yên lặng đáp xuống mặt tuyết lầy lội dưới chân.

__________

Chú thích

(*) Đây là bài hát Phong đích quý tiết (Những mùa gió thổi), lời Thang Chính Xuyên, nhạc Lý Nhã Tang, do Từ Tiểu Phượng biểu diễn, một bài hát tiếng Quảng Đông những năm 1981 khá nổi tiếng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui