Đám cá màu trắng kia lại một lần nữa gây cho bọn họ cảm giác kinh sợ quen thuộc.
“Tui thề là chưa bao giờ nghĩ tới vụ này luôn, đám cá này ăn được hả.” Vệ Đông cau mày, vô ý thức rời xa cái bọc giấy dầu đựng mấy con cá đang toát ra mùi muối ướp kia.
“Ăn được, ông chú béo kia dòm mặt tụi như đang do dự, ngay tại chỗ bẻ một miếng đuôi cá cho vào mồm…” La Bộ nhớ lại tình cảnh ông chú béo phệ kia ăn cái đuôi cá, trong lòng vẫn còn hoảng hốt.
Mọi người “…”
Thiệu Lăng: “Cá của thế giới này đều giống như vậy sao?”
La Bộ: “Đây là một loại cá đặc biệt chỉ có ở Hàn Dạ Lữ, cũng là một món ăn thuộc dạng quý hiếm đó… Nghe bảo cá này không những mùi vị tươi ngon, còn có công dụng chống rét ấm người rất hiệu quả, dù cho đi vào băng tuyết ngập trời cũng sẽ không cảm thấy rét lạnh.”
“Hàn Dạ Lữ? Nơi này rốt cuộc có bao nhiêu cái lữ?” Tào Hữu Ninh chen ngang hỏi, “Có ai giúp tui phổ cập kiến thức địa lý nơi đây không?”
Nhiệm vụ giải thích một lần nữa rơi lên đầu Tần Tứ:”Thật ra trong bọc hành lý công cộng của chúng ta có một ít bản đồ cùng với chỉ dẫn, bên trên có ghi rõ thế giới này tổng cộng có bốn nghịch lữ, cũng chính như lời người nơi đây thường bảo “Nhân gian tứ lữ”. Bốn lữ này bởi vì ánh sáng khác biệt cho nên cũng hình thành điều kiện khí hậu khác nhau.”
Tào Hữu Ninh đưa ánh mắt tràn ngập sùng bái nhìn Tần Tứ, không biết vị này đã âm thầm điều nghiên địa hình của thế giới này rành mạch như thế từ lúc nào.
Tần Tứ lại nói tiếp: “Mà căn cứ vào cách đối đãi của người nơi này với nhân vật mà chúng ta đang thế vai, tất cả chúng ta đều đến từ Quang Minh Lữ, nơi đó là chỗ có ánh sáng sung túc nhất trong số bốn lữ, còn về rốt cuộc ánh sáng kia đến từ đâu tôi cũng không biết rõ, chỉ biết một điều Quang Minh Lữ là nơi mà những người ở các lữ khác đều muốn đến, được xưng là “vùng đất được thần chọn lựa”, mà Đăng Lữ tuy ban ngày không dài bằng Quang Minh Lữ, nhưng cũng được xem như nơi thứ hai thích hợp sinh sống, quan trọng nhất là nơi này nguồn lửa phong phú, dùng đèn cũng có thể thắp sáng toàn bộ các tòa lầu.”
“Đứng thứ ba là Huỳnh Thạch Lữ, nơi đó tối tăm và rét lạnh hơn so một chút, không có nguồn lửa, người dân nơi đó đều phải dựa vào huỳnh thạch đặc biệt chỉ có ở đó để chiếu sáng, cũng chính là viên huỳnh thạch mà chúng ta dùng để chế máy chiếu phóng ảnh đấy.”
“Cuối cùng chính là Hàn Dạ Lữ, theo tài liệu ghi lại thì nơi đó không có người ở lại, tuy rằng cũng gọi là lữ nhưng không ai xây chỗ ở lại nơi ấy, quanh năm đều bị bóng tối bao trùm, không một chút ánh sáng.”
Mọi người chăm chú lắng nghe, trước đó bọn họ trong lòng chỉ có chút khái niệm mơ hồ về bốn nghịch lữ, hôm nay nghe xong lời của Tần Tứ mới xem như hiểu sâu hơn một chút về bốn lữ phân phối như thế nào.
“Ủa nhưng mà, tui thấy như đám người ông chú béo kia có vẻ rất muốn đi tới Hàn Dạ Lữ, bảo là bên đó có hàng xịn,” La Bộ nói, “Ổng bảo đám cá trắng này chính là cực kỳ trân quý hiếm có, gần như là cung không đủ cầu ở các lữ khác luôn, nhưng mà về chuyện Hàn Dạ Lữ kia còn có bí mật nào khác không thì không thấy bảo.”
“Ông ta còn ngỏ ý muốn mua Tâm Xuân không?”
La Bộ gật đầu: “Ổng nói chỉ có linh khuyển mới có thể mang mọi người đến Hàn Dạ Lữ, mà Tâm Xuân chính là linh khuyển.”
Tâm Xuân giống như vô cùng thích thú với hai chữ “linh khuyển”, lúc này nó đứng thẳng bốn chân, hai mắt tròn xoe mở to tựa như đang lắng nghe một chuyện gì đó rất khó lường.
“Ông ta muốn hợp tác?” Mục Dịch Nhiên lại hỏi.
“Quả không hổ là anh rể tui nha,” La Bộ giơ ngón cái tán dương, “Ổng đúng là mục đích này đó, biết chúng ta chắc chắn sẽ không cho ổng mượn Tâm Xuân nên tìm đủ mọi cách dụ dỗ chúng ta cùng bọn họ đi đến Hàn Dạ Lữ, bảo là tuyệt đối sẽ không lỗ vốn đâu, Hàn Dạ Lữ có rất nhiều đồ xịn.”
Kha Tầm nhìn “đồ xịn” nằm chỏng chơ trên bàn —— Chính là mớ cá ướp muối kia, tin chắc là không ai muốn ăn chúng nó, liền vươn tay gói ghém lại, “Trời cũng sắp tối rồi, mọi người đều trở về, chúng ta vừa ăn vừa nói đi.”
Mạch Bồng bên kia cũng nói: “Cuộn phim sắp rửa xong rồi, lát nữa là có thể xem.”
“Vậy ăn cơm trước đi.” Kha Tầm đã bày xong đồ ăn.
Mạch Bồng lại bảo: “Cổ họng tôi đau lắm, thực sự nuốt không trôi.”
Những lời này lập tức khiến Tần Tứ chú ý đến: “Cổ họng đau? Hôm qua tôi nhớ là cậu đang trong tình trạng cảm cúm mà? Sao bây giờ cổ họng lại đau?”
Bản thân Mạch Bồng cũng không biết tại sao, việc này quả thực hết sức kỳ quái.
Tần Tứ lúc này đã muốn bước đến, bảo Mạch Bồng đến đứng cạnh một ngọn đèn đang thắp sáng: “Cậu há miệng ra để tôi xem cổ họng của cậu thế nào.”
Để tiện nhìn thấy cho rõ, Tần Tứ lấy di động mở ra màn hình chiếu sáng, khẽ cau mày quan sát một lúc: “Kỳ lạ thật, hạch amidan của cậu hiện đang sưng đỏ lên, còn có hơi loét, theo lý mà nói thì cậu đã hết cúm rồi, lẽ ra không nên biểu hiện như vậy…”
Mạch Bồng đằng hắng một tiếng, lại cầm nước lên uống một ít cho cổ họng trơn trượt thoải mái một chút: “Phải đó, tôi chưa từng trải qua trình tự cảm cúm lạ đời như vậy.”
“Trình tự?” Tần Tứ tóm lấy hai chữ này, “Cảm giác giống như là trình tự bị đi ngược vậy.”
“Phải đó, sức khỏe của tôi cũng khá là tốt, thông thường cảm cúm cỡ ba bốn ngày là tự khỏi! Trình tự bình thường đều là như vầy, ngày đầu tiên đau cổ họng, ngày thứ hai nghẹt mũi, ngày thứ ba bắt đầu hắt xì chảy nước mũi, tới ngày thứ tư cơ bản là gần hết cảm.”
Tần Tứ quay sang nhìn Mục Dịch Nhiên, vẻ mặt hết sức nghiêm túc: “Mạch Bồng nói không sai, đó mới là trình tự cảm cúm bình thường. Tôi cảm thấy Mạch Bồng cảm cúm giống như là đang phát triển ngược vậy.”
“Phát triển ngược?” Vài người tỏ ra giật mình thốt lên, Lục Hằng nói, “Chẳng lẽ đây là… thời gian bị đảo ngược?”
Rất nhiều người đều nghĩ như vậy, thời gian của thế giới này có lẽ là chảy ngược.
“Thảo nào nơi đây lại gọi là nghịch lữ, hơn nữa thời gian cũng lộn xộn vô trật tự, hóa ra thời gian ở nơi đây là chảy ngược!” Tào Hữu Ninh kinh ngạc thốt lên, quên luôn cả ăn.
Chu Hạo Văn bình tĩnh lên tiếng: “Việc này không phù hợp logic.”
“Logic cái gì chứ?” Tào Hữu Ninh hỏi lại, “Râu của tôi chính là bằng chứng đây, lúc tôi mới tới đây mặt mày râu ria mọc xồm xàm, nhưng tới sáng nay thức dậy bỗng dưng nó ngắn hẳn đi! Đây chẳng lẽ không phải là minh chứng cho việc thời gian chảy ngược sao!?”
“Không phải,” Chu Hạo Văn vẻ mặt lạnh nhạt: “Nếu thời gian thật sự đang chảy ngược, chúng ta sẽ không thể nào tiến hành việc nói ra hết những lời này, hoặc là tiến hành đi lại, tiến hành ăn cơm… Toàn bộ hành động của chúng ta cùng mọi thứ xung quanh đều sẽ bị đảo ngược.”
Mọi người lặng thinh, một lát sau mới nghe Thiệu Lăng lên tiếng: “Cậu ấy nói rất có lý, thời gian của thế giới này không phải hoàn toàn chảy ngược, chỉ có ở một số nơi nào đó xuất hiện dấu vết chảy ngược mà thôi.”
Kha Tầm lôi Mục Dịch Nhiên ngồi xuống bàn: “Ăn cơm trước đi, sắp dập đèn rồi, mọi người chẳng lẽ muốn vừa mò vừa ăn sao. Ăn cho no bụng để có sức mà thương lượng bàn bạc, chúng ta còn rất nhiều việc chưa làm nữa kìa, phải xem phim mới vừa rửa, phóng đại bốn tấm ảnh chụp tụi cá trắng ra để nghiên cứu tìm manh mối, ngồi xuống hết đi, ăn mau!”
Trong lúc nhất thời cũng không có cách nào tìm hiểu rõ ràng về phỏng đoán thời gian, thế nên mọi người ngoan ngoãn ngồi xuống ăn cơm.
Lúc bọn họ ăn gần xong thì bên ngoài dập đèn.
Bóng đêm tràn đến mang theo cảm giác sợ hãi quen thuộc, nhất là đối với bốn người mới, dù sao tối qua Hề Thịnh Nam đã thực sự chết đi, di thể bấy giờ đang đặt trong một quan tài bằng thủy tinh, ngay giữa trời giá lạnh ngoài kia.
Dưới ánh sáng huỳnh thạch cùng ánh đèn mát lạnh của di động, mọi người ăn xong liền bắt tay thu dọn sạch sẽ bàn ghế, chuẩn bị máy chiếu.
Ban đêm “xem ảnh” rõ ràng hơn nhiều lắm, màn sáng rọi lên vách tường cũng sáng hơn rất nhiều.
Xem như quen tay hay việc, lần này vẫn do La Bộ và Vệ Đông phụ trách người lôi kẻ quấn cuộn phim trong máy chiếu, hai người phối hợp càng lúc càng ăn ý, hoàn toàn không thấy có chút run tay run chân nào.
“Đây là cuộn phim trong máy của Tiểu Đỗ, bên trong hẳn là có chụp mấy tấm phong cảnh thế giới bên ngoài nhỉ,” Vệ Đông gợi chuyện muốn xoa dịu không khí căng thẳng, “Không biết tấm đầu tiên là chụp cái gì.”
Đỗ Linh Vũ lại im lặng không lên tiếng, ánh mắt chăm chăm không chớp nhìn thẳng vào màn sáng, trong lòng cô rất rõ ràng, kia là một cuộn phim hoàn toàn mới toanh, bởi vì lúc ở thế giới bên ngoài cô đã xóa hết toàn bộ ảnh chụp trong máy ảnh, thế nên bên trong không thể lưu lại bất cứ dấu vết nào của trước kia.
Tựa như không có chút dây dưa quyến luyến nào, dứt khoát đi đến thế giới này, như đang tỏ rõ một điềm báo ly biệt nào đó..
Lời của Mạch Bồng lúc nãy làm cô cảm thấy trong lòng khủng hoảng, cuộn phim kia chỉ có mười tấm mà thôi, những tấm khác đâu hết cả rồi? Chẳng lẽ thời gian thực sự đã chảy ngược, mấy tấm kia là bị mình của trước đó sử dụng? Sau đó cắt ra tráng rửa, rồi còn lại mười tấm nhét trở về máy?
“Anh rể! Hạo Văn ca! Tần ca!” Tiếng kêu sợ hãi của La Bộ lôi Đỗ Linh Vũ trở về từ tưởng tượng, cô vội vàng đưa mắt nhìn lên màn sáng trên tường.
Tấm phim âm bản đang chiếu trên tường có phần hơi nhòe, nhưng không gây trở ngại cho mọi người nhận diện những nhân vật xuất hiện bên trong, bởi vì đám người bên trong cách màn ảnh khá gần, hơn nữa… đều là những gương mặt hết sức quen thuộc với bọn họ.
“Bởi vì không biết mình sẽ chụp đến những gì, cho nên tôi không cách nào ước chừng được khoảng cách, càng không thể tập trung tiêu điểm, nên đành dựa theo tốc độ màn trập để chọn khẩu độ thường dùng tương ứng,” Mạch Bồng giải thích với mọi người, “Dựa theo lời đề nghị của Mục ca, tôi cố gắng duy trì tốc độ ở mức chậm nhất, bởi vì nơi đây không có giá đỡ máy nên chỉ có thể đặt máy ảnh cố định trên bàn, cố gắng bảo trì tính ổn định tối đa nhất.”
Kha Tầm đưa mắt nhìn thoáng qua hình ảnh, không hiểu sao cảm giác trong lòng cực kỳ khó chịu, tựa như trái tim bị ai đó bóp siết rồi nhồi lại thành một khối lạnh băng mà cứng ngắc, thật lâu cũng không thể tiêu tan.
Kha Tầm nghe được giọng nói có chút khàn khàn của Chu Hạo Văn vang lên: “Tấm này dùng tốc độ bao nhiêu.”
Mạch Bồng nói: “Bởi vì cần tốc độ chậm nhất có thể, cho nên tôi dùng B-mode.”
“B-mode là gì?”
“Là một kiểu đóng màn trập bằng tay, khi tốc độ sử dụng vượt quá 30 giây, có thể lựa chọn B-mode, chuyển sang điều khiển hoàn toàn bằng tay, chỉ cần ngón tay đè trên đó là có thể duy trì phơi sáng, dài đến mấy phút cũng được.” Mạch Bồng nói: “Nhưng lạ một điều là, tốc độ của máy ảnh này từ 1/2s trở về sau, tốc độ càng chậm càng trở nên khó dùng, cảm giác như ấn nút không ăn vậy, cho nên tôi đành phải chọn B-mode, thời gian phơi sáng lúc ấy hình như là tầm 10 giây thì phải.”
Tào Hữu Ninh đứng ở một bên xen lời: “Không có chân máy cũng không có bộ điều khiển màn trập, phơi sáng những 10 giây chụp được hình ảnh như vậy thật sự là kinh lắm rồi đó, dựa theo cách tính trước đó của chúng ta, 10 giây có thể chụp được tình cảnh đã xảy ra trước đó mười mấy tiếng, nhưng nếu tính theo kiểu gấp bội thì, có thể tình cảnh chụp được là mấy ngày trước đây.”
Màn sáng bỗng lắc lư, là tay của Vệ Đông đang run rẩy: “Xin lỗi, tui có hơi… Tui cảm giác chịu không nổi, nhìn thấy tấm ảnh này trong lòng tui cảm giác khó chịu quá, không biết tại sao nữa…”
Bởi vì máy ảnh được đặt cố định ở trên bàn để chụp, cho nên hình ảnh chụp lại là phạm vi từ trước bàn kéo dài đến cái tủ bên kia, trên hình ảnh xuất hiện bốn người, Tần Tứ đang đứng cạnh bàn, có thể loáng thoáng nhìn ra hình dạng mặt mũi, nhưng có chút hơi nhòe, dù là như vậy vẫn có thể rõ ràng nhận ra, vẻ mặt của Tần Tứ ở trong hình có vẻ như rất khó chịu.
Xa hơn một chút là Mục Dịch Nhiên, bóng dáng cô độc đứng ở một góc, bởi vì chụp với góc mặt nghiêng cho nên nhìn không rõ biểu tình như thế nào, nhưng chỉ từ góc nghiêng có chút mơ hồ ấy cũng đủ để người ta cảm nhận được một cái gì đó hết sức dữ dội, tựa như ngưng đọng lại toàn bộ không khí của cả cái nghịch lữ này.
Cách xa nhất là La Bộ, đang đứng ở bên cạnh cái tủ, giống như đang vật lộn đánh nhau với ai đó, người nọ hơn nửa cơ thể đều nằm ngoài màn ảnh, khó mà phân biệt ra được là ai.
“Đó là tui.” Vệ Đông nói.
“Đông ca, anh làm sao…”
“Là tui, giác quan thứ sáu.”
La Bộ: “Nhưng tại sao hai chúng ta lại đánh nhau…”
“Không biết, chắc là xảy ra chuyện gì đấy…” Vệ Đông cố gắng kéo mình ra khỏi cảm xúc áp lực.
Điểm trung tâm của phim âm bản là gương mặt của Chu Hạo Văn, cách màn ảnh gần nhất, hắn đang ngồi ở cạnh bàn, gương mặt hiện ra rất rõ ràng, hắn đang khóc.
Chu Hạo Văn lẳng lặng chảy nước mắt, tuy rằng vẻ mặt không có một chút cảm xúc.
Tất cả mọi người đều đang nỗ lực thử suy đoán câu chuyện diễn ra đằng sau tấm ảnh ấy, nhưng tới một mức nào đó rồi lại chùn bước, không dám tiếp tục nữa.
Cuối cùng, Phương Phỉ lên tiếng phá vỡ trầm mặc: “Rõ ràng đây không phải là việc xảy ra mấy tiếng hoặc mười mấy tiếng trước, mà là mấy ngày trước, hoặc thậm chí càng lâu hơn thế.”
“Nhưng khi ấy… chúng ta rõ ràng còn chưa đi vào thế giới này mà…” Đỗ Linh Vũ nói.
“Thời gian không có trật tự, rất may là chúng ta còn có thể dùng máy ảnh chụp hình.” Phương Phỉ nói, “Khi ấy nhất định đã xảy ra chuyện rất nghiêm trọng.”
Tuy không thể tưởng tượng cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn những người trên ảnh giống như đều lâm vào tình trạng cảm mất khống chế, khiến mọi người cảm thấy lo lắng bất an.
Khi bọn họ theo thói quen đưa tầm mắt tìm kiếm Mục Dịch Nhiên để nhận được một chút cảm giác an toàn, thì lại phát hiện người kia không biết từ lúc nào đã muốn bước đến một góc tránh xa màn sáng, giống như không muốn, hoặc chăng là không dám nhìn nó nữa.
Trong bóng tối nhẹ vang lên tiếng vỗ tay của ai đó, tầm nhìn của mọi người cuối cùng tập trung lên người Kha Tầm.
“Tuy không biết trong ảnh chụp lúc ấy đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng như trời sập thế kia, nhưng đó là việc xảy ra ở một thời gian khác, không có quan hệ gì với chúng ta của hiện tại cả,” Giọng của Kha Tầm khiến cho trái tim của mọi người bỗng chốc lắng lại, “Lỡ như, lỡ như thời gian thực sự chảy ngược, lỡ như những chuyện đã xảy ra trước kia chúng ta buộc phải trải qua một lần nữa, nhưng ít nhất chúng ta còn được lựa chọn.”
“Lựa chọn gì?” Đỗ Linh Vũ hỏi.
“Trước khi chuyện trời sập kia xảy ra, chúng ta tìm ra được chữ ký rời khỏi nơi này.” Kha Tầm nói, “Quá khứ và tương lai đều là hư vô mờ mịt, thứ nó cho chúng ta chỉ là manh mối, chứ không phải là sự thật.”
__________
Chú thích
(*) B-mode: (BULB) – Chế độ Bulb
Chế độ Bulb cho phép người dùng thiết lập tốc độ màn trập rất chậm cho nhiếp ảnh phơi sáng lâu. Trong tất cả các chế độ khác, thời gian phơi sáng dài nhất thường là 30 giây, nhưng trong điều kiện ánh sáng yếu đôi khi điều này không đủ để đạt được hình ảnh được phơi sáng đúng cách.
Trong chế độ B, bạn có thể giữ cho màn trập mở trong vài phút hoặc thậm chí hàng giờ. Nó thường được sử dụng với màn trập từ xa, vì người dùng phải giữ một ngón tay ấn vào nút chụp trong suốt thời gian phơi ảnh, dẫn đến rung máy. Cần có chân máy ảnh vững chắc để giữ cho máy ảnh hoàn hảo. ( từ ĐÂY)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...