Kha Tầm ngồi xổm bên cạnh xác Trĩ đã chết, đối diện là Chu Hạo văn, Thiệu Lăng cùng Tần Tứ, ba người nọ cũng đang ngồi xổm xung quanh, dùng ánh mắt thận trọng quan sát con Trĩ kia.
Kha Tầm đưa tay đẩy xác trĩ, Chu Hạo Văn, Thiệu Lăng cùng Tần Tứ “ở bên kia” bỗng nhìn thấy xác Trĩ đột ngột lắc lư, đều là cả kinh đến nhảy dựng lên, vẻ mặt cảnh giác nhìn chằm chằm lùi ra sau vài bước.
—— có hiệu quả!
Kha Tầm thấy có hi vọng, lập tức tinh thần phấn khởi gấp trăm lần, túm lấy xác Trĩ, dùng hai tay tách hai cái chân của nó ra, bày thành tư thế xoạc thẳng chân ngồi bẹt trên boong thuyền.
Mục Dịch Nhiên “…”
Chu Hạo Văn “…”
Tần Tứ “…”
Thiệu Lăng “…”
La Bộ ở xa xa “…”
“…Giống như có một sức mạnh vô hình đang thao túng nó.” Thiệu Lăng trù trừ nói.
“…Là mấy thứ không thể nhìn thấy dưới biển sao?” Tần Tứ suy đoán, nhưng không dám chắc lắm.
“Lũ kia sẽ làm mấy trò con mèo như vậy?” Chu Hạo Văn ngước cằm chỉ vào Trĩ hiện đang bày ra tư thế dạng thẳng háng hết sức tiêu chuẩn.
Tần Tứ cùng hắn quay mặt nhìn nhau, thấy được trong mắt của đối phương lấp lánh khó tin cùng hi vọng.
Ba người họ nhìn chằm chằm xác Trĩ, trong nhất thời cũng không biết nên phản ứng thế nào.
Kha Tầm cũng không muốn phí thời gian, vươn một ngón tay chấm máu chảy ra từ đầu Trĩ viết chữ lên sàn thuyền.
Nhưng mà gỗ boong thuyền màu sắc rất tối, cậu viết mấy chữ, lại phát hiện ba người kia không ai để ý tới, đành phải dừng lại, suy nghĩ một lát, quay sang bứt mấy cọng lông đuôi dài của Trĩ ra, nhét lên vành tai mỗi bên một cái.
Chu Hạo Văn nhìn độ cao cùng khoảng cách giữa hai cọng lông vũ, bỗng mở miệng hỏi “Kha Tầm, là cậu phải không?”
Kha Tầm vội gật đầu, hai cọng lông vũ cũng tùy theo đầu cậu mà đung đưa trước sau.
“Là cậu thật sao, Tiểu Kha!?” Tần Tứ vẫn luôn trầm ổn lúc này cũng không kềm được lộ vẻ vui mừng rõ rệt “Tiểu Mục đâu?”
Kha Tầm tháo một cọng lông vũ xuống, dùng phần lông chỉ vào hướng Mục Dịch Nhiên đang đứng.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Thiệu Lăng hỏi “Hai người có thể nói chuyện không?”
Kha Tầm lắc đầu.
“Vậy viết chữ thì sao? Để tôi đi lấy thẻ tre cùng bút mực nhé?” Thiệu Lăng nói.
Kha Tầm lắc đầu, dùng lông vũ chỉ vào hướng xác Trĩ dưới đất, sau đó cầm cái lông kia, dùng đầu nhọn chấm máu Trĩ quẹt quẹt vài cái lên boong thuyền.
Chu Hạo Văn cầm di động rọi đèn pin lên boong thuyền, nhìn thấy bên trên giống như có vết máu, liền bảo “Thấy không rõ, cậu chờ một chút.”
Nói xong liền xé hơn phân nửa vạt của chiếc áo bào trắng đang mặc trên người, trải ra trên boong thuyền “Viết trên đây đi.”
Kha Tầm dùng lông vũ chấm huyết, đầu nhọn của lông vũ dính máu chạm vào miếng vải trắng thì, vải trăng không hề biến thành gợn nước, bèn viết “Đốt tê.”
“Là muốn chúng tôi đốt sừng tê sao?” Chu Hạo Văn hỏi.
Kha Tầm vẽ một cái dấu √ trên vải.
Thiệu Lăng lập tức xoay người vào sảnh giữa lấy sừng tê, Tần Tứ thì sang kia cứu tỉnh Vệ Đông vừa bị hôn mê, La Bộ lê từng bước từng bước đi qua, nhìn chằm chằm vào không khí hỏi “Anh hai… anh mặc áo tàng hình rồi hả?”
“…” Kha Tầm viết lên vải (-_-)
Chu Hạo Văn “…”
La Bộ “Lúc nào rồi mà còn chơi meme nữa, Đông ca khóc xỉu lên xỉu xuống kìa, anh với anh rể bị làm sao vậy? Tại sao không nhìn thấy được hai người? Hai người có sao không? Tìm ra được ấn chương gì chưa? Hai người… hai người về sau liền biến thành người vô hình luôn hả?”
“Thằng này lắm mồm ghê.” Kha Tầm buồn bực, viết lên mảnh vải: shat up!
La Bộ “Anh viết sai chữ shut rồi kìa.”
Kha Tầm “…”
Chu Hạo Văn “…”
Thiệu Lăng ôm toàn bộ sừng tê quay trờ lại boong thuyền, Vệ Đông cũng mang theo cặp mắt sưng húp cùng Tần Tứ lại đây, Thiệu Lăng hỏi Kha Tầm “Dùng di động đốt hay là chúng tôi đốt?”
“Di động.” Kha Tầm viết “Đốt một cái trước, thử nghiệm.”
Mọi người đều xem hiểu ý của Kha Tầm, là muốn đốt trước một cái để làm thử nghiệm, còn về thử cái gì thì vẫn chưa rõ.
Thiệu Lăng đang tính moi di động của mình ra hi sinh, lại bị Chu Hạo Văn cướp trước một bước, cơ hồ là không kịp chờ đợi tự làm nổ di động của mình để đốt cháy sừng tê.
Ánh lửa nháy lên chiếu sáng một mảnh nhỏ xung quanh, mọi người cẩn thận dè dặt đều đứng cách ngoài ánh sáng một chút, đồng loạt nhìn về chỗ hai cọng lông vũ đang lơ lửng giữa không trung, chỉ thấy nơi sáng tối giao thoa, dần dần hiện ra hai bóng dười thon dài cao lớn, chính là Kha Tầm cùng Mục Dịch Nhiên.
“Kha Nhi!” Vệ Đông hét lớn một tiếng, cả người nhào tới ôm lấy người anh em cứ tưởng đã mất đi vĩnh viễn.
Kha Tầm xiết ôm hắn một lát, sau đó đẩy hắn ra “Mày đó nha, nước mũi gì lem hết lên mặt tao rồi! Được rồi nói chuyện chính sự trước —— À khoan!” Nói xong liền bước nhanh qua, dùng tay chạm vào mấy cái sừng tê chưa bị đốt đang được Thiệu Lăng ôm trong lòng, phát hiện mình rốt cuộc có thể chạm được vào người và vật, lại khom lưng cầm thẻ tre dưới đất như muốn chứng minh thêm lần nữa “Oke, trở lại rồi.”
“Chuyện gì đã xảy ra, có liên quan đến việc giết chết Trĩ sao?” Thiệu Lăng hỏi Mục Dịch Nhiên.
Mục Dịch Nhiên nhanh chóng giản lược kể lại cho mọi người nghe đầu đuôi câu chuyện, lại nói “Chúng ta phải tranh thủ trước khi trời sáng tìm ra ấn chương.”
Mọi người ai nấy cũng đều hiểu rõ ràng hàm nghĩa của lời này —— tối nay không có ai chết, nếu trước khi trời sáng bọn họ còn chưa tìm ra được ấn chương, vậy phải bầu phiếu chọn người.
Thiệu Lăng hỏi Mục Dịch Nhiên cùng Kha Tầm “Nói vậy tức là lúc nãy, hai người các cậu không ai thấy ảo ảnh?”
Mục Dịch Nhiên nói “Theo tôi đoán thì chỉ có những người bị sừng tê chiếu sáng, mới không bị ảnh hưởng bởi ảo ảnh, đồng thời có thể nhìn thấy Trĩ.”
Thiệu Lăng nói “Nếu như vậy thì cả Lý Ức chết trong đêm đầu tiên, cùng với đêm thứ ba Tuyết Cách và đêm thứ tư Phương Phỉ đều không gặp phải ảo ảnh, họ lại vì sao mà tử vong?”
“Hay là do Trĩ tấn công bọn họ?” Tần Tứ đoán.
“Tôi không nghĩ là thứ quỷ yêu này có thể tấn công gây chết người,” Kha Tầm đưa mắt nhìn xác Trĩ nằm dưới boong thuyền “Nếu nó thực sự có thể tấn công giết người, vậy còn dùng ảo giác để làm gì nữa? Đến ngay cả trong ảo ảnh nó cũng chỉ có thể dựa vào mê hoặc cám dỗ chúng ta tự rơi vào biển, cũng không thể chủ động tự dựa vào sức của nó cưỡng chế thay đổi hành vi của chúng ta.”
Mục Dịch Nhiên tiếp lời “Lý Ức, Tuyết Cách cùng Phương Phỉ, lúc bọn họ đốt sáng sừng tê hẳn là cũng giống như tôi và Kha Tầm, không hề nhìn thấy ảo ảnh nữa, nhưng lại thấy được Trĩ, Phương Phỉ bắn được một cọng lông vũ của Trĩ chính là bằng chứng.”
“Nếu đúng như chúng ta dự đoán, Trĩ không thể tấn công người khác bằng thật thể, như vậy có thể làm cho ba người nọ tử vong đại khái có hai trường hợp. Thứ nhất, là ba người họ giống như tôi và Kha Tầm, bị ngăn cách trong một không gian khác, không thể trở lại không gian thế giới nơi chúng ta đang đứng đây, vì thế ngay lúc trời sáng, bằng một phương thức nào đó mà mất mạng.”
“Thứ hai, cái này lại phải tham khảo câu chuyện về Ngưu Chử nhiên tê. Trong câu chuyện, Ôn Kiệu đốt sừng tê, gặp được yêu ma thần tiên trong biển vồ ra mặt biển dập tắt lửa tê. Thận vốn đến từ biển, đặt chân lên thuyền sẽ hóa thành Trĩ, chúng ta có thể phỏng đoán như vầy, ba người họ ngay từ đầu do đốt sừng tê nên không bị ảnh hưởng bởi ảo ảnh, nhưng lại bị Trĩ dập tắt lửa tê —— tuy rằng Trĩ không thể tấn công chúng ta, nhưng dựa theo câu chuyện Ngưu Chử nhiên tê, có thể thấy một điều lửa tê là có thể dập tắt —— cho nên sau khi nó dập tắt lửa tê xong, có thể một lần nữa bày ra ảo ảnh mê hoặc ba người bọn họ, thế nên rất có khả năng là cả ba người họ cũng đều là chết vì ảo ảnh.”
Mọi người nghe xong lời phân tích của Mục Dịch Nhiên, đều gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
“Vậy, theo anh thì là thứ gì đã ngăn cách anh cùng Kha tiên sinh ở một không gian khác?” Thiệu Lăng hỏi “Hai người đã giết chết Trĩ rồi, nhưng vẫn bị ngăn trong không gian khác, thế nên chuyện này chắc không phải do Trĩ làm, vậy là ai làm, hay là cái gì đã làm?”
“——chẳng lẽ… trong biển trừ Trĩ ra còn có quỷ quái nào khác sao?” Vệ Đông vừa nói vừa run lên, La Bộ đứng kế bên cũng run theo.
“Trước lúc giết chết Trĩ, quả thực tôi từng nghe thấy trong biển vang lên rất nhiều âm thanh cổ quái.” Kha Tầm nói.
“Vậy chẳng nhẽ… chúng ta phải giết sạch sành sanh mấy thứ ở trong biển rồi mới tìm được manh mối sao?” Vệ Đông với La Bộ mặt đầy toẹt vọng.
Mục Dịch Nhiên rũ mắt trầm tư, lát sau lại ngước lên nhìn mọi người “Thực tế thì sau mỗi đêm, khi bóng tối tiến đến, đám người chúng ta kỳ thật đều ở một không gian khác, chẳng phải sao?”
Ánh mắt của mọi người đồng loạt giật mình, giống như túm được cái gì đó, nhưng nhất thời lại không cách nào xác định rõ ràng.
May là, bọn họ còn có Mục Dịch Nhiên.
“Nói chính xác hơn, là mỗi người chúng ta đều ở một không gian khác nhau,” Mục Dịch Nhiên thanh âm chậm rãi rõ ràng nói tiếp “Không phải chỉ có một dị không gian, mà là có vài cái dị không gian khác nhau, Trĩ đã lợi dụng các dị không gian đó cách ly toàn bộ chúng ta ra, sau đó phối hợp với ảo ảnh mà nó tạo ra để dụ dỗ chúng ta rơi xuống biển. Thế, vấn đề ở đây là, nếu dị không gian là do Trĩ chế tạo ra, vậy tại sao đã giết chết nó rồi mà không gian cách ly tôi cùng Kha Tầm vẫn tồn tại? Còn nếu dị không gian không phải do Trĩ chết tạo ra, tại sao nó lại có khả năng lợi dụng dị không gian để cách ly chúng ta ra?”
“Trong biển có thứ quỷ yêu nào khác đồng lõa với nó chăng?” Vệ Đông đoán.
“Hoặc là, không gian do nó chết tạo ra sẽ không biến mất sau khi nó tử vong, mà vẫn có thể tiếp tục tồn tại?” Chu Hạo Văn nói.
Mục Dịch Nhiên nhìn hắn “Trước đó chúng ta từ suy đoán, ảo ảnh mà chúng ta trải qua mỗi đêm đều là do hơi thở của Thận biến hóa mà thành, nếu ấy là hơi thở do tinh quái ngàn năm ngưng đọng, ắt hẳn sẽ không dễ dàng tiêu tán như vậy, thế nên tôi cũng đồng ý với quan điểm có thể tiếp tục tồn tại một thời gian ngắn này.”
“Cho nên ý của anh là, kể cả không gian cách ly chúng ta để chế tạo ảo ảnh, hay là không gian cách ly anh cùng Kha Tầm sau khi giết chết Trĩ, đều là do Trĩ chế tạo ra?” Thiệu Lăng nhìn Mục Dịch Nhiên “Nhưng có một việc tôi nghĩ nên nhắc nhở Mục tiên sinh, trong lúc lọt vào ảo ảnh, không gian cách ly của chúng ta là không thể nhìn thấy, không thể nghe hay là cảm giác được lẫn nhau, nhưng dựa theo tình huống anh vừa mới mô tả về mình cùng Kha tiên sinh, hai người có thể nhìn thấy cũng nghe được nơi không gian của chúng tôi, việc này lại giải thích như thế nào?”
Mục Dịch Nhiên đang tính mở miệng, chợt nghe Kha Tầm nói “Thiệu Lăng, anh đang hoài nghi tôi cùng Dịch Nhiên?”
Mọi người nghe vậy đột nhiên im lặng, đều nhìn về phía Thiệu Lăng cùng Kha Tầm.
Thiệu Lăng cũng không biến sắc, bình tĩnh nhìn Kha Tầm “Đúng thế, nói ra thì có lỗi với hai người, nhưng dựa theo tính chất của quy tắc tử vong bức tranh này, rất khó để tôi không hoài nghi hai người là một loại phương thức thể hiện mức độ cấp cao của ảo ảnh, dù sao hiện tại trời còn chưa sáng, đêm này vẫn còn chưa trôi qua hẳn mà, đúng không?”
Kha Tầm buồn cười đến bật thành tiếng “Biết không, anh đây là thông minh bị không minh lầm.”
Thiệu Lăng vẫn thản nhiên, bình tĩnh lạnh nhạt đáp lại “Tôi cũng chẳng thông minh hơn ai cả, chỉ là cẩn thận hơn người khác một chút mà thôi.”
“Thú vị gớm,” Kha Tầm như cười như không nhìn vào mắt hắn “Một người cẩn thận như anh đây, muốn khiến anh giao ra niềm tin tuyệt đối sợ là khó như lên trời nhỉ. Cho nên tôi cảm thấy rất ngạc nhiên, anh làm cách nào mà có được một người bạn khiến anh hoàn toàn tin tưởng, hơn nữa còn có thể giao mạng sống vào tay đối phương hay vậy? Thiệu tiên sinh, thứ lỗi chứ tôi xin phép đoán một điều: Sau đêm thứ nhất, câu chuyện mà anh miêu tả kể lại cho chúng tôi nghe về ảo ảnh anh từng gặp, chắc là do anh tự phịa ra đúng không? Thật ra anh làm gì có một người bạn nào như vậy, anh bịa ra một người như thế chẳng qua chỉ là muốn tự xây dựng cho mình một hình tượng có tình có nghĩa, nhờ đó mà thu được tin tưởng từ mọi người —— nhất là những người mới vào tranh chân ướt chân ráo chưa có trụ cột chính. Tôi lại đoán thêm một câu nữa nhé —— thật ra anh là một kẻ cực kỳ muốn kiểm soát mọi thứ đúng không? Anh không thích bị kẻ khác kiểm soát, mà đám người cũ chúng tôi hiển nhiên là không có khả năng phục tùng anh, cho nên anh cần phải kiểm soát những người mới, để bọn họ nghe theo lời anh mà làm. Tất nhiên, cũng không thể vì thế mà phán định anh là một kẻ xấu được, những người thích kiểm soát ngoài đời đầy cả ra, nhưng mà tôi khuyên anh một câu, cẩn thận không có gì sai, nhưng cẩn thận quá đà lại đâm ra thành đa nghi, chẳng những không có bạn bè, còn dễ dàng gây hỏng sự, thật đấy.”
Thiệu Lăng lần này không hó hé dù là nửa lời, nhưng miệng hắn hơi há ra cũng chứng tỏ tâm tình hắn lúc này không bình tĩnh giống như mặt ngoài biểu hiện.
Vệ Đông lén lén hỏi Kha Tầm “Ủa sao mày biết đêm đầu tiên của ổng là phịa chuyện vậy?”
Kha Tầm hừ một tiếng “Mày quên rồi sao, ảo ảnh mỗi đêm đều dựa theo thất tình làm cơ sở chế tạo, đêm đầu tiên chính là ‘Yêu’, nhưng mà khi ấy chúng ta không ai đoán ra được về thất tình, cho nên hắn ta liền phịa ra câu chuyện về một người bạn, qua mấy đêm sau Dịch Nhiên mới phỏng đoán ảo ảnh là dựa trên thất tình, lúc ấy hắn cũng không thể sửa mồm lại được nữa, may mà không ai để ý tới việc này—— có ai lại cùng bạn của mình xuất hiện trong ‘Yêu’? Hắn ta cũng không phải gay!”
Vệ Đông nhìn thằng bạn mình “Mé ghê nha, cùng đại lão lăn lộn lâu ngày cả trí thông minh lẫn sức chiến đấu đều tăng vọt nha, chuẩn không cần chỉnh luôn!”
Kha Tầm liếc nhìn Thiệu Lăng “Nghi ngờ tao, không sao cả. Nhưng dám nghi ngờ đại lão nhà tao đang cố gắng giúp mọi người tìm đường thoát——— mơ đi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...