Cơ hồ ngay khoảnh khắc ánh bình minh xuất hiện, vùng tối đen dày đặc u ám tựa như khói thuốc bị hút đi hoàn toàn sạch sẽ, ngay lập tức tiêu tán không còn sót chút bóng dáng nào.
Kha Tầm nhìn lại, thấy bên phải mình cách mấy chục bước chính là biển khơi mênh mông rộng lớn, dù cho bản thân biết bơi lội, nhưng cậu dám cá là một khi mình ngã xuống, vĩnh viễn cũng không có cơ hội bò lại lên thuyền.
Quay đầu lại, thấy Mục Dịch Nhiên đứng đó ngay sau lưng cậu, thậm chí chỉ cách có nửa bước.
Nếu tối hôm qua cậu không chống cự lại đến áp lực cùng khủng bố tột cùng mà thứ đáng sợ rùng rợn dán sát sau lưng mình mang đến, rất có thể mũi tên nhọn này đã bị cậu tự tay đâm vào thân thể của người mình yêu thương nhất.
Kha Tầm vứt xuống cung nỏ cùng tên trên tay, mở choàng hai tay ôm chặt lấy người yêu, người cậu yêu cũng vươn hai tay đón lấy thân thể cậu, xiết lại thật chặt, một tay khẽ vịn lấy những lọn tóc bị nước biển ẩm ướt dính sát vào sai gáy.
“…Anh hai, anh rể… Hai người nếu muốn gì gì đó… Báo trước cho em út một tiếng… Để biết đường mà tránh nha…” Thanh âm run rẩy của La Bộ bỗng từ dưới chân truyền lên.
Kha Tầm hơi nghiêng đầu, thấy La Bộ mặt mày trắng phớ nằm bẹp dí trên sàn thuyền, hai bên gò má vẫn còn sót lại vệt nước mắt chưa kịp khô, đến cả sức giơ tay lau nước mắt cũng không có, cả người như bị nhũn ra thành một đống củ cải xay.
“Cậu em, không sao chứ?” Kha Tầm hỏi.
“Sợ tới mức tè ra quần có tính là có sao không…?” La Bộ hít hít mũi nói.
“…” Kha Tầm mặc kệ kẻ này, quay đầu lại hôn lên môi Mục Dịch Nhiên một cái, xong rồi mới buông tay ôm hắn ra, đưa tay chỉ chỉ lên trên “Em lên trên xem đám Đông Tử thế nào rồi.”
“Vậy anh sang bên Thiệu Lăng xem tình hình ra sao.” Mục Dịch Nhiên gật đầu, cũng không nhiều lời căn dặn, bởi vì bọn họ đã sớm hình thành ăn ý với nhau.
Kha Tầm cũng không muốn mất công chạy một vòng đi cầu thang, nắm lấy dây thừng thoăn thoắt leo mấy cái liền đu lên trên lầu hai, thấy đám người Vệ Đông, Tần Tứ, Chu Hạo Văn cùng Tuyết Cách đều “còn sống”, chỉ có thần sắc là mỗi người mỗi vẻ.
“Mọi người sao rồi, đều ổn chứ?” Kha Tầm vẫn quyết định hỏi một câu.
Mấy người lần lượt đáp lại.
“Tối hôm qua gặp được những gì?” Kha Tầm hỏi tiếp.
“Một lời khó mà nói hết…” Vệ Đông sắc mặt nghĩ lại vẫn còn sợ hãi, trên trán lấm tấm mồ hôi lại chưa kịp khô.
“Tiểu Mục đâu rồi?” Tần Tứ hỏi.
“Đi xem đám người bên Thiệu Lăng rồi,” Kha Tầm đáp “Chúng ta xuống dưới trước, xem bên họ thế nào.”
Mọi người nối đuôi theo cầu thang đi xuống, lại thấy bên ngoài sảnh giữa boong thuyền tụ tập đám người đứng ở mạn thuyền rướn cổ nhìn ra ngoài.
“Có chuyện gì vậy?” Đám bọn họ lập tức bước vội qua.
“Lý Ức rơi xuống biển rồi.” Người trả lời là Thiệu Lăng “Phỏng chừng… dữ nhiều lành ít.”
“Bất cẩn rơi xuống biển, hay là… có liên quan đến tối qua?” Tần Tứ hỏi.
“Tôi nghĩ có lẽ là có liên quan đến tối qua,” Thiệu Lăng lùi ra ngoài tránh chỗ, để lộ ra một góc mạn thuyền, bên trên kẹt một mảnh vải trắng có lẽ do bất cẩn bị kéo rách “Quần áo trên người chúng tôi vẫn còn nguyên vẹn, cho nên đây có lẽ là từ trên người Lý Ức, rất có khả năng do ảo ảnh tối qua làm hắn rơi xuống biển.”
“Nói vậy tối qua tất cả chúng ta đều gặp phải ảo ảnh?” Vu Long rõ ràng cũng còn sợ hãi, trong giọng nói cũng mang theo một chút âm run như kinh hãi quá độ chưa kịp nguôi.
“Người mất rồi không thể vãn hồi, chúng ta vẫn là tranh thủ thời gian tìm manh mối thôi,” Thiệu Lăng vẫn cực kỳ bình tĩnh nói “Mọi người vui lòng kể lại những việc mà mình đã gặp tối qua, nếu như có thể càng chi tiết càng tốt, biết đâu trong tiểu tiết nhỏ bé nào đó ẩn chứa manh mối giúp chúng ta tìm ra ấn chương.”
“Vào sảnh giữa rồi mới nói đi…” Trần Hâm Ngải sợ tới mức nhũn cả người, phải nhờ Lưu Ngạn Lỗi đỡ mới miễn cưỡng đứng vững được.
Tranh thủ lúc mọi người tập trung đi vào sảnh giữa, Kha Tầm trở lại đuôi thuyền tìm La Bộ, thấy tên quỷ kia vẫn còn nằm dầm dề dưới sàn, cái quần dính nước tiểu đã bắt đầu tản mùi.
“Bò dậy mau lên,” Kha Tầm bước tới đá cho hắn một đá “Đi phòng bếp kiếm nước chùi mông, quần bỏ đi, tôi xuống khoang thuyền ngầm tìm cho cậu cái mới.”
“Thiệt đó… đứng dậy hông nổi…” La Bộ cả người xụi lơ, giống như một con sâu, cà nhúc cà nhúc bò về phía phòng bếp.
Kha Tầm “…”
***
Lúc Kha Tầm lôi theo La Bộ đi vào sảnh giữa, thấy mọi người ai nấy đều mặt mày nghiêm túc ngồi một chỗ, im lặng nhìn nhau.
Kha Tầm vứt La Bộ sang bên, khoanh chân ngồi xuống cạnh Mục Dịch Nhiên, hỏi “Sao rồi, mới nãy mọi người nói tới cái gì?”
“Tối qua sau khi bóng tối xuất hiện, Lý Ức đốt cháy sừng tê trong tay mình.” Mục Dịch Nhiên nói.
“Nói vậy tức là ai đốt sừng tê, kẻ đó sẽ chết?” Lưu Ngạn Lỗi ánh mắt thoáng hiện vẻ phức tạp.
“Vậy sao?” Tuyết Cách vẫn luôn tỏ ra lạnh nhạt hờ hững với mọi thứ bỗng ngước mắt nhìn hắn, nói “Anh cho rằng ảo ảnh tối qua không đủ nguy hiểm để gây ra tử vong cho mình à?”
Lưu Ngạn Lỗi nghẹn họng, im lặng không nói nữa.
“Về vấn đề ai châm sừng tê người đó sẽ tử vong thực hư rốt cuộc thế nào, chúng ta sẽ phân tích sau,” Thiệu Lăng nhìn mọi người “Hiện tại cần nhất là thuật lại chi tiết rõ ràng những việc đã xảy ra hôm qua, tìm ra điểm tương đồng hoặc khả nghi trong số đó, nếu mọi người không ngại thì tôi sẽ xung phong đầu tiên, được chứ?”
Nhóm người mới tựa hồ đều rất tin phục Thiệu Lăng, cho nên không ai dị nghị, mà mấy người cũ cũng không lên tiếng, chỉ đưa mắt nhìn hắn.
Thiệu Lăng thậm chí còn lấy ra thẻ tre còn trống cùng bút, để có thể tùy thời ghi chép lại.
“Tối qua, sau khi bóng đêm bao phủ mọi thứ, tôi cảm giác như mình bị một kết giới vô hình cách ly khỏi những người khác.” Thiệu Lăng chậm rãi rõ ràng nói “Thậm chí, tôi hoài nghi rằng lúc ấy tôi đã rơi vào một không gian song song nào đó, bởi vì khi ấy vị trí mà tôi đang đứng là ở cạnh cửa ra vào, nhưng khi tôi vươn tay muốn chạm vào cửa cùng vách tường bên cạnh thì lại sờ không thấy, giống như cả người đang đứng bên trong một cái lỗ đen vũ trụ, bốn phía tối đen, âm mu trống trải kéo dài đến vô tận. Không biết các vị có phải cũng giống như thế hay không?”
Tất cả mọi người đều khẽ gật đầu hoặc lên tiếng khẳng định.
Thiệu Lăng dùng bút viết lên thẻ tre mấy chữ “Một, bị cách ly, rơi vào không gian song song”
Hành động này càng khiến hắn có vẻ bình tĩnh mà đáng tin cậy, khiến cho toàn bộ mọi người càng tập trung sự chú ý của mình hơn, chăm chú nhìn hắn, chờ đợi lắng nghe hắn nói tiếp.
“Nhưng những việc phát triển kế tiếp, tôi nghĩ mỗi người chúng ta đều trải qua khác nhau,” Thiệu Lăng nói tiếp “Bởi vì tiếp sau đó tôi thấy được ảo ảnh, trong ảo ảnh vang lên giọng nói thuộc về người quen của cá nhân tôi, mọi người chắc hẳn là không thể nào biết được người đó, cho nên tôi đoán, có lẽ thứ xuất hiện trong ảo ảnh của các vị đều là người quen của cá nhân các vị, đúng chứ?”
Mọi người lại gật đầu, cũng có lên tiếng trả lời.
Thế là Thiệu Lăng lại viết thêm một hàng nữa vào thẻ tre “Hai, xuất hiện ảo ảnh, là người quen riêng.”
“Xuất hiện trong ảo ảnh là một người bạn mà tôi quen,” Thiệu Lăng tiếp tục “Tuy rằng bởi vì xung quanh đều là bóng tối, tôi không thể thấy được anh ấy, nhưng anh ấy có một giọng nói rất đặc biệt, dù có kẻ nào đó bắt chước tôi cũng có thể nhận ra được, nhưng tối hôm qua, giọng nói trong ảo ảnh cực kỳ giống hệt như người bạn của tôi.”
“Tất nhiên trong tình huống như tối qua, tôi vốn dĩ sẽ không tin là giọng nói kia do chính người bạn của tôi phát ra, anh ta đang ở S thị, tuyệt đối không có khả năng xuất hiện trong bức tranh này.”
“Nhưng sự kiên định của tôi không kéo dài được bao lâu. ‘Anh ta’ vô cùng hoảng sợ, không ngừng kích động hỏi tôi đây là chỗ nào, rốt cuộc đã có chuyện gì xả ra, bảo rằng mình vốn đang nằm trên giường ngủ ở căn nhà bên S thị, tại sao lại xuất hiện ở chỗ này? Vì sao chuyện đáng sợ quỷ dị lại khó tin này lại xảy ra?”
“Những tình huống quỷ dị trong lời anh ta nói, nếu đổi lại là lúc trước có lẽ tôi sẽ không tin tưởng, nhưng sau khi bị lôi kéo vào thế giới này, góc nhìn duy vật của tôi cũng đã hoàn toàn bị sụp đổ, tôi bắt đầu nảy sinh hoài nghi, nghi rằng liệu anh ấy có phải cũng giống như tôi, trong lúc vô ý bị kéo vào thế giới này, đối với việc người nọ có phải là anh bạn của tôi không, vốn ban đầu tôi vẫn kiên trì phủ định việc này, nhưng dần dần bắt đầu cảm thấy dao động.”
“Có lẽ quý vị cũng hiểu, mánh khóe lừa bịp của những tên lừa gạt vì sao có thể lừa được rất nhiều người tỉnh táo lý trí, hay thậm chí là những người bằng cấp cao cực kỳ thông minh, không bởi vì kẻ lừa gạt tài giỏi hơn người, mà là do kẻ lừa gạt túm lấy được một chút dao động trong niềm tin kiên định của mọi người, tựa như một bức tường vô cùng vững chắc bỗng xuất hiện một vết rạn nhỏ bé, khiến cho kẻ lừa gạt lợi dụng sơ hở có đường chui vào, đánh vào tâm lý, đi thẳng vào sâu bên trong, tiến đến sụp đổ cả bức tường.”
“Cho nên tối hôm qua, suýt tí nữa tôi đã bị mánh lới này đánh sâu vào tâm lý, thậm chí gần như từ ‘một chút dao động’ chuyển thành hoàn toàn tin tưởng.”
“Người bạn kia của tôi thân thiết với tôi còn hơn cả tay chân ruột thịt, chúng tôi từng trải qua sinh tử, có người nói, trên đời này tình bạn là để chung hoạn nạn chứ chẳng thể nào cùng giàu sang, nhưng tôi và anh ấy thì không.”
“Tài sản của tôi anh ấy có thể tùy ý khống chế, tôi vô cùng tin tưởng anh ấy, cũng giống như anh ấy cực kỳ tin tưởng tôi, giữa hai tôi gần như chẳng có gì giấu nhau, không hề e dè kiêng kị điều gì, quan hệ thân mật tựa như cùng một thể, thậm chí chỉ cần đối phương nói một câu, là có thể vì nhau xông pha biển lửa.”
“Cho nên đối với việc anh ấy bày tỏ sự sợ hãi cùng bất lực tối qua, tôi rất khó tránh khỏi cảm thấy dao động, tôi sợ lỡ đâu kia là thật, anh ấy thật sự bị sức mạnh thần bí lôi kéo vào tranh thì sao, tôi tuyệt đối sẽ không mặc kệ anh ấy.”
“Nhưng vì cẩn thận, tôi vẫn hỏi anh ấy rất nhiều việc mà chỉ có hai người chúng tôi biết rõ, thậm chí có rất nhiều tiểu tiết không đáng kể, mà quả nhiên, anh ấy có thể trả lời đúng hết toàn bộ không sai chút nào, tôi cơ hồ như đã hoàn toàn tin tưởng, người nọ thực sự là anh bạn kia của tôi, mãi cho đến vấn đề cuối cùng ‘anh ta’ mới để lộ ra dấu vết.”
“Vấn đề cuối cùng tôi hỏi anh ấy là: Nếu trong thế giới khủng bố này, hai chúng ta nhất định chỉ có một người sống sót, anh muốn kẻ đó là mình hay là tôi, hay hoặc là, chúng ta cùng nhau chết ở nơi này?”
“Sau đó, ‘anh ta’ trả lời tôi: Vậy chúng ta cùng nhau chết ở nơi này. Trước đó tôi có từng bảo, hai người chúng tôi từng cùng nhau trải qua sinh tử, vì nhau có thể xông pha biển lửa, thậm chí không tiếc đánh đổi cả sinh mệnh bản thân, như vậy câu trả lời này của ‘anh ta’ thoạt nghe không có chỗ nào sơ hở cả.”
“Nhưng vấn đề là, nếu đối phương thật là anh bạn của tôi, nếu nghe được tôi hỏi vấn đề này, anh ấy chắc chắn sẽ không trả lời mà ngược lại, sẽ mắng tôi. Bạn bè với nhau có những thứ không cần phải nói ra miệng, một khi nói ra rồi thì dù tình nghĩa có nặng cỡ nào cũng sẽ biến thành lông hồng.”
“Tất nhiên, cách thức thể hiện giữa bạn bè với nhau tùy người mà khác biệt, nhưng tôi và anh bạn của tôi chính là kiểu như vậy, đại khái kiểu như hiểu rõ trong lòng chứ chẳng cần nói ra vậy ấy.”
“Vậy nên, tôi lập tức hiểu ra được, sợ hãi cùng hoảng hốt ‘anh ta’ thể hiện đều là mánh khóe lợi dụng sự quan tâm của tôi đối với bạn tôi, hòng lừa tôi đi đến bên cạnh. Mục đích cuối cùng của ‘anh ta’ chính là muốn tôi đi qua, cách đó mấy mét chính là biển sâu, chỉ cần tôi bước qua, vậy có lẽ hôm nay quý vị phải tìm kiếm không phải một mà là hai cổ thi thể, tôi cùng Lý Ức.”
Thiệu Lăng nói tới đây, ngước mắt nhìn quanh vẻ mặt của mọi người, khẽ gật đầu nói “Xem ra ảo ảnh mà mọi người nếm trải tối qua đều là tương tự như vậy, bị lừa gạt suýt nữa rơi vào biển, nếu hôm qua có vị nào trải qua không giống thế, vậy xin vui lòng kể ra.”
Toàn bộ đều lắc đầu, Thiệu Lăng viết dòng thứ ba lên thẻ tre “Ba, dùng người quen lừa gạt, mê hoặc người rơi vào biển.”
Rồi lại ngẩng đầu lên nhìn đám người “Vậy cho phép tôi hỏi một câu, người quen trong ảo ảnh của mọi người có phải cũng nắm rõ ràng toàn bộ những chi tiết cùng ký ức giữa bản thân cùng người đó, giống như tình huống tôi vừa kể ra lúc nãy không?”
Tất cả mọi người đồng loạt gật đầu.
Thiệu Lăng bèn dùng bút thêm một dòng chú thích ở đằng sau hàng thứ ba “Có khả năng đọc được trí nhớ.”
“Hiện tại xem ra, Lý Ức là người duy nhất không nhận ra đó chỉ là ảo ảnh,” Thiệu Lăng nói “Nhưng cũng có thể cái chết của anh ta có liên quan đến việc đốt sừng tê, để chứng minh trong hai khả năng này, đâu là nguyên nhân trực tiếp tạo thành tử vong cho Lý Ức, chúng ta cần tiếp tục rà soát lại những việc đã xảy ra đêm qua với mọi người…”
“Xin lỗi, cho phép tôi cắt ngang một câu,” Kha Tầm giơ tay, nhìn thẳng vào ánh mắt của Thiệu Lăng ngước đến mình “Việc Lý Ức châm đốt sừng tê là do các người đã bàn bạc với nhau từ trước, hay là hành vi tự phát của cá nhân anh ta? Còn nữa, cái sừng tê mà Lý Ức đốt ấy, nó đâu rồi?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...