Tiêu Cầm Tiên lúc này đã hoàn toàn mất hết kiên nhẫn, càng tỏ ra thái độ khó chịu khi nhìn thấy Triệu Yến Bảo mâu thuẫn chần chừ do dự.
“Để càng lâu, thú sẽ tùy theo thời gian mất đi sức sống, hiện tại chúng ta cần nhất là mọi người đều đưa ra thái độ của mình!” Bản thân Tiêu Cầm Tiên cũng không biết giọng nói của mình hóa ra còn có thể thét cao đến mức như vậy “Nếu các người muốn làm Đức Mẹ Đức Cha gì đấy thì cứ việc tự nhiên! Các người có thể giống như kẻ mới nãy lựa chọn bỏ quyền!”
Thanh âm của Mục Dịch Nhiên không lớn, nhưng lại mang theo khí thế đè áp Tiêu Cầm Tiên “Chúng tôi đang chờ hân nhân người chết tỏ thái độ, cô ấy muốn thế nào mới là quan trọng nhất.”
Tiêu Cầm Tiên “Chẳng lẽ về sau xảy ra chuyện như vậy cũng lại phải lằng nhằng dây dưa cả ngày thế nào sao?”
Kha Tầm “Về sau thì đơn giản hơn rồi, hiện tại chúng ta có thể tự xin《 Đơn kiến nghị xử lý thi thể 》 ký sẵn tên vào, từ bản thân quyết định phải xử lý thế nào với thú trong người mình, mỗi người đều chịu trách nhiệm với thân thể của mình, bất luận là quyết định ra sao đi nữa, mọi người cũng đều phải tôn trọng.”
“Ý cậu là ký trước?” Dư Cực hỏi.
“Đúng vậy.”
Tiêu Cầm Tiên im lặng thật lâu không lên tiếng, giống như trong lòng đang muốn lảng tránh vấn đề này.
—— Loại thái độ này cũng giống như có người nhìn thấy tin tức về người nào đó trúng số độc đắc liền nghĩ là biết đâu chừng mình cũng sẽ trúng, nhưng khi nhìn tới tin người nào đó bị sét đánh liền cho rằng chuyện này kiểu gì cũng không tới phiên mình, lại chẳng biết rằng, dựa theo số liệu khoa học cho thấy, tỷ lệ bị sét đánh trúng cao hơn rất nhiều so với tỷ lệ trúng số độc đắc.
“Trước đó toi từng bày tỏ ý tưởng của mìn rồi đó, lỡ như toi xảy ra chuyện, các ngừ cứ từ nhiên lấy thú trong người toi ra!” Lion dẫn đầu tuyên bố.
“Tôi cũng vậy.” Dư Cực nói.
Tiêu Cầm Tiên liếc nhìn hai người nọ một cái, nhỏ giọng lầm bầm “Mấy người không có thú ký đương nhiên có thể thoải mái rồi.”
Mục Dịch Nhiên lại hướng mắt nhìn về phía Triệu Yến Bảo, đối phương cúi đầu suy nghĩ thật lâu, mới ngẩng lên nói “Được rồi, tôi đồng ý tách thú trong cơ thể Trì Lôi ra.” Nói xong lại bổ sung thêm một câu “Nhưng tôi hi vọng do Tần bác sĩ tự tay làm cuộc phẫu thuật này, tôi không tin người khác.”
Tần Tứ khẽ gật đầu, không khí căng thẳng trong văn phòng bỗng chốc nhẹ đi một chút.
Tần Tứ lập tức lấy điện thoại, đầu tiên là gọi do nhân viên trông coi di thể bên cơ quan trinh thám Trừu Kiển, yêu cầu đối phương vận chuyển di thể Trì Lôi an toàn đến bệnh viện, kế đến là gọi cho bệnh viện văn phòng “Vui lòng giúp tôi in ra mười phần 《 Đơn kiến nghị xử lý thi thể 》”
Nghe xong câu nói này, trong lòng đám người vẫn là khó tránh khỏi cảm giác khó chịu, tuy bọn họ đã quyết tâm làm ra quyết định như vậy, nhưng chỉ cần nghĩ tới mình còn đang sống lại phải ký tên vào công văn đồng ý xử lý thi thể của mình, đã cảm thấy quả thật… xúi quẩy muốn chết.
Vệ Đông trở lại văn phòng, nói câu đầu tiên là “Đã mười hai giờ trưa rồi.”
“Mọi người đi căn-tin kế bên bệnh viện ăn tạm đi,” Tần Tứ nói “Bây giờ cũng không kịp giải phẫu, trước đặt di thể của Trì Lôi ở phòng ướp lạnh, buổi trưa tôi cần phải nghỉ ngơi một lát, buổi chiều hai giờ bắt đầu phẫu thuật.”
“Mọi người theo tôi,” Tô Bản Tâm là nhân viên làm việc tại bệnh viện, liền phụ trách dẫn đám người ra ngoài “Trong căn-tin có phòng riêng, chúng ta có thể vừa ăn vừa trò chuyện.”
Triệu Yến Bảo thật sự không muốn ăn, liền một mình đi ra ngoài cửa bệnh viện chờ xe vận chuyển Trì Lôi đến, sau đó tự mình hộ tống thi thể dời vào phòng ướp lạnh.
Mà đám người còn lại cũng không ai có hơi đâu khách sáo với cô, ai cũng không muốn nhìn thấy thi thể ngay trước bữa ăn trưa, hôm nay số lượng cú sốc mà bọn họ nhận được đã nhiều lắm rồi.
“Bệnh viện có đầy đủ hộ lý, bọn họ sẽ xử lý ổn thỏa mà.” Tô Bản Tâm giống như an ủi mọi người.
Chu Hạo Văn nói “Những lúc thế này, có lẽ Triệu Yến Bảo muốn ở một mình cùng Trì Lôi thêm một lát.”
Tần Tứ nhìn Chu Hạo Văn “Hạo Văn Nhi hôm nay làm sao vậy?”
Chu Hạo Văn bị hỏi một đằng nhưng lại trả lời một nẻo “Bệnh viện này ăn trưa là tiệc buffet à?”
“Ừ, đồ ăn cũng đa dạng phong phú lắm.” Tần Tứ không nói gì thêm nữa.
***
Ở nơi này dùng cơm cũng là bằng cách quẹt thẻ, nhân viên phục vụ của căn-tin cũng báo với họ rõ ràng “Thẻ của ngài còn có thể sử dụng 37 lần.”
Vệ Đông cất thẻ của mình vào, trong lòng nghĩ thầm: Xem chẳng khác gì thanh sinh mệnh, xài một chút là thiếu một khúc.
Mọi người đều tự lấy đồ ăn, sau đó cùng nhau tập trung vào một phòng riêng ăn cơm.
Lúc mới bắt đầu không ai nói lời nào, giống như sợ lời mình nói ra sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng ăn uống.
Đợi đến khi ăn gần xong, La Duy dùng khăn tay lau miệng nói “Tôi cho rằng việc cấp bách chúng ta cần giải quyết trước tiên là nguyên nhân tử vong chân chính của hai người họ, tự sát có lẽ chỉ là biểu tượng bề nổi, nhân tố quyết định hẳn vẫn là những con thú kia, chúng nó rốt cuộc đã lợi dụng sức mạnh gì để làm sụp đổ tâm lý của bọn họ.”
“Trí Thuần cắt cổ tay tự tử, có khi nào là muốn lấy ra con thú ký sinh ở cổ tay mình không?” Kha Tầm cả gan làm ra phỏng đoán “Nếu chân tướng giống như Dịch Nhiên nói, thú là hình tượng hóa của khúc mắc, như vậy mục đích của Trí Thuần chính là muốn thoát khỏi khúc mắc, tìm ra lối thoát.”
“Nhưng chẳng ngờ thú lại nằm ở vị trí động mạch chết người kia, muốn thoát khỏi nó, chỉ có cách đánh đổi sinh mệnh.” Tô Bản Tâm ở bên cạnh nói vào.
“Khúc mắc của Trí Thuần là cái gì? Thực sự chỉ là vì mua không được nhà? Vậy mà lại có thể làm người ta tìm đến cái chết sao?” Dư Cực cũng tham gia thảo luận.
Lion nghe xong gật gù “Nhà rất quan trọng, nhất là đối người Trung Quốc các ngừi, ai cũng coi trọng nhà cửa.”
“Theo quan niệm của trún tó thì có nhà mới xem như có gia, nhất là đối với người lớn, bọn họ cực kỳ để tâm đến chuyện nhà cửa.” Vệ Đông uống một hớp canh “Canh gì đây? Ngon ghê mợi.”
“Canh tôm hùm Băng Đảo, chấm bánh mì ăn càng ngon hơn.” Tần Tứ cầm bánh mì của mình chia sẻ với Vệ Đông.
Tiêu Cầm Tiên cười nhạo một tiếng “Kia là canh khai vị.”
Mọi người đều làm lơ cô ta, Vệ Đông bưng ly trà bên cạnh uống một hớp “Trà này thấy nhãn ghi là trà phổ nhĩ Băng Đảo, hôm nay là tiệc đặc sản Băng Đảo hay gì?” (*)
Tiêu Cầm Tiên ôm bụng cười bò “Có cần dễ thương tới vậy không, trà phổ nhĩ Băng Đảo là của Vân Nam! Băng Đảo ở Bắc Âu làm sao mọc nổi cây trà!”
“Ố?” Vệ Đông ngó sang Tần Tứ “Thật hay giả á? Bà cô này lòng dạ độc ác lắm, tui hông tin cô ta.”
Tiêu Cầm Tiên “…”
Tần Tứ gật đầu “Trà Băng Đảo đến từ Vân Nam, là sản phẩm của thôn Mãnh Khố ở Băng Đảo, nơi đó có trồng một loại trà chủng lá to, là cực phẩm của phổ nhĩ Vân Nam.”
“Tần ca, anh đi đây đi đó thiệt nhiều na.” Vệ Đông cảm khái.
Tần Tứ “Thời còn đại học tôi thích đi du lịch bụi, sau khi đi làm lại phải tham gia hội thảo y khoa ở các nơi, cho nên mấy nơi đã đến cũng nhiều hơn một ít.”
Vệ Đông còn tính hỏi thêm một câu, nhưng cảm thấy có chút lạc quẻ —— Tần ca, sao lúc ấy không tranh thủ kiếm người đồng hành? Điều kiện cỡ anh như vậy sao có thể độc thân tới tận bây giờ?
—— cơ mà ngay trước mặt mọi người quả thật khó mà hỏi ra miệng được.
Lion không có tâm trạng thảo luận mấy việc này, hắn vẫn còn đang khó hiểu về nguyên nhân tử vong của Trí Thuần “Tức là khúc mắc của Trí Thuần là nhà cửa? Chỉ bởi nhà cửa thôi sao?”
“Xét theo hình dạng của thú thì ốc sên có lẽ có liên quan đến nhà cửa,” Kha tầm nói “Nhưng nếu nhắc đến nhà cửa, lại không thể đơn giản nói nó chỉ là chỗ để ở mà thôi, không chừng còn pha tạp cả tình thân cùng tình yêu—— trước đó Dư tiên sinh có nói, Trí Thuần bởi vì không mua được nhà nên mới chia tay bạn gái, việc đó có lẽ làm cậu ấy thấy sốc nặng.”
Tần Tứ cảm thấy cách nói này có vẻ hợp lý hơn “Ở thế giới mà chúng ta quen thuộc, có lẽ những thứ kia sẽ không gây nguy hiểm cho tính mạng, nhưng đến Tâm Thành, một khi đã hình thành nên thú, có lẽ ở những trường hợp đặc biệt nó sẽ làm chúng ta gặp nguy hiểm đến tính mạng.”
Về mặt lý thuyết nghe như có vẻ khá thuyết phục rồi, nhưng bọn họ vẫn không có cách nào tưởng tượng ra được tình cảnh thú “tác loạn” trong cơ thể vật chủ.
“Tình huống của Trì Lôi lại khác với Trí Thuần, cô ấy bị suy tim đột ngột, đó không phải là việc mà bản thân cô ấy có thể khống chế, trừ phi có thú ở trong đó…” Tần Tứ cũng không biết phải dùng từ như thế nào, thú ở trong đó có thể làm gì? Trước khi ký chủ tử vong, rốt cuộc thì những con thú kia tồn tại với hình thái như thế nào?
Mục Dịch Nhiên tựa hồ nhìn ra được suy nghĩ trong lòng Tần Tứ “Nếu dùng thiết bị đo lường không kiểm tra ra được, như vậy trong cơ thể ký chủ vẫn còn sống, thú có lẽ là tồn tại với trạng thái trừu tượng, có thể là một đoạn tâm sự, một cảm xúc oán niệm, hoặc là một loại từ trường.”
La Duy cũng tham gia thảo luận “Đến tối hôm qua tổng cộng có bảy người hiện ra thú ký, nhưng tại sao tranh lại chọn Trì Lôi cùng Trí Thuần trước? Trình tự trước sau này được quyết định dựa vào điều kiện gì?”
Trì Lôi cùng Trí Thuần, so với những người còn lại thì hai người này sở hữu đặc điểm chung là gì?
Vệ Đông giống như giật mình hiểu được “Hai người họ hình như đều là còn trẻ tuổi, Trì Lôi độ chừng 23 tuổi, Trí Thuần mới tốt nghiệp viện y, cùng lắm cũng chỉ khoảng 25.”
Tối hôm qua, những người bị phát hiện có thú ký bao gồm: Tần Tứ, Chu Hạo Văn, Dư Cực, Tiêu Cầm Tiên, La Duy, Trí Thuần, Trì Lôi.
Chu Hạo Văn “Tôi cũng 25 tuổi.”
“Có thể là cậu sinh ra tháng trước cậu ta…” Vệ Đông quay đầu hỏi Tiêu Cầm Tiên “Còn cô? Quá 25 chưa?”
Tiêu Cầm Tiên nhìn Vệ Đông với ánh mắt tức giận, nhưng vẫn trả lời “Ừ.”
Tần Tứ so với đám người còn lại đều lớn hơn, mà tuổi của Dư Cực cũng ngang ngửa Tần Tứ, còn La Duy… La Duy phát hiện mình lại bị bọn họ quên đi.
“Nếu thật sự là phân chia dựa theo tuổi tác, vậy số người bị hại mỗi đêm đều là hai sao? Số lượng này có giới hạn gì hay không?” La Duy tiếp tục phân tích.
Vệ Đông “ái da” kêu lên một tiếng “Nếu tính như vậy, tiếp theo là đến lượt Hạo Văn Nhi, cùng với cô đầu nấm kia rồi.”
Cô đầu nấm Tiêu Cầm Tiên tức giận nói “Còn Triệu Yến Bảo nữa, cô ấy hẳn là nhỏ tuổi hơn tôi.”
La Duy lại nêu lên vấn đề khác “Thú ký của Triệu Yến Bảo mới vừa xuất hiện hôm nay, tình huống như vậy là tách riêng ra tính hay là gộp chung với mọi người cùng tính?”
“Tôi nghe mà choáng cả đầu óc rồi, phức tạp quá sức.” Dư Cực ở bên cạnh buồn bực nói.
“Không, việc này chẳng có gì phức tạp cả, trái lại, nếu thật là dựa theo tuổi tác cùng thời gian mà đoán thì hoàn toàn quá mức đơn giản, quá mức cứng nhắc,” Mục Dịch Nhiên lên tiếng nói “Việc này không phù hợp với ‘phong cách gây án’ của thú, cũng không hợp với ‘phong cách lãng mạn biểu trưng’ của thành phố này.”
Mọi người nghe vậy đều lộ ra nét đăm chiêu. Những thứ tựa như khúc mắc, bất luận nó có thể cụ tượng hóa hay không, nó đều là một thứ hư ảo chỉ có thể hiểu được chứ khó mà diễn đạt bằng lợi, muốn phân tích nó cho ra đầu ra đuôi lại rất khó mà làm được.
Mục Dịch Nhiên nói tiếp “Trình tự trước sau này, có lẽ liên quan đến mức độ tồn tại mạnh hay yếu của ‘thú’, thể tích của thú càng lớn, cảm giác tồn tại lại càng mạnh, hay nói cách khác, sẽ thúc đẩy thời gian đạt thành liên hệ giữa thú và ký chủ diễn ra càng sớm hơn.”
Ý tưởng này lại một lần nữa khiến đám người không rét mà run.
“Thứ tự sắp xếp này có lẽ là từ mạnh đến yếu, hoặc cũng có thể là từ yếu đến mạnh,” Tần Tứ phân tích “Có lẽ chỉ chờ đến buổi chiều tách thú từ cơ thể Trì Lôi ra, đáp án mới càng rõ ràng hơn.”
__________
Chú thích
(*) Băng Đảo : hay Iceland, này là do Vệ Đông lùn văn hóa nên nhầm lẫn không phân biệt được Băng Đảo (Iceland) và Băng Đảo (ở Vân Nam). Món tôm hùm là của Iceland còn món trà của Băng Đảo Vân Nam
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...