Sau nhiều nỗ lực của Hoa Lạc Giản, cuối cùng bố mẹ Thu Giang Lãnh cũng đồng ý cho hai người đính hôn vào tháng 4.
Mà nói đến chuyện nỗ lực, Thu Giang Lãnh thực sự là không biết nên cười hay nên khóc.
"Em thực sự tâm cơ quá đi mất thôi."
"Tâm cơ? Có sao?"
Thu Giang Lãnh đưa tay nhéo má cô.
"Vì để nhận được sự đồng ý của họ còn đặc biệt hối lộ một hạng mục cho họ.
Em nói em không tâm cơ?"
"Đó là..." Hoa Lạc Giản nhấn mạnh nói.
"Vì quốc gia phục vụ."
"Hèi, em ít dùng bài này.
Ở cùng em đều mau một năm, chị còn không biết tính em."
"Mọi người đều vui đâu."
........!
Mười 19 tháng 4 tiệc đính hôn của họ diễn ra.
Khách sạn 5 sao, bao mật cực tốt, khách đến đều là người quen.
"Cô!" Hoa Lạc Giản gọi.
Dương Minh Nguyệt gỡ xuống kính mát, đưa tay ôm lấy cô.
"Đứa nhỏ này, đính hôn cũng không nói sớm một chút, làm cô vội vội vàng vàng trở về."
"Cô bận như vậy, cháu cũng có cách gì đâu."
"Nhóc con.
Vị hôn thê của cháu đâu?"
"Cô ấy đang ở trong phòng chờ."
"Để cô đi xem xem cháu dâu tương lai của cô trông thế nào nào.
Làm thế nào quen nhau chưa bao lâu liền có thể mê cháu đến thần hồn điên đảo như vậy."
Hoa Lạc Giản khẽ lắc đầu, chỉ nói:
"Đừng dọa sợ cô ấy."
"Biết rồi biết rồi."
Dương Minh Nguyệt vừa đi xong liền có khách khác đến ngay.
"Hoàng huấn luyện! Trần tỷ, Lam tỷ.
Các anh chị đều đến a.
"
Trần tỷ liếc huấn luyện viên của mình, không vui nói:
"Em xem, huấn luyện viên sợ bọn chị bỏ bê luyện tập, không nói một lời, giờ ăn mặc thế này đến thực không ra sao cả."
"Không sao.
Đồng phục của mọi người là tự hào của cả nước, đảm bảo ai cũng phải nhìn nhiều vài mắt." Hoa Lạc Giản nói.
"Chị cảm giác em đang mỉa mai bọn chị vậy." Lam tỷ đáp lời.
"Nào có." Hoa Lạc Giản cười nói.
"Mà vị hôn thê của em là ai vậy? Đến bây giờ chị cũng không biết đâu."
"Chút nữa liền biết thôi.
Nhưng đảm bảo là chị thích cô ấy." Hoa Lạc Giản nói.
"Thần thần bí bí."
"Giáo sư Ant." Phía xa một người đàn ông da trắng đi đến, người đó thân sĩ lễ độ, mặc dù nhiều tuổi nhưng vẫn khiến người ta không khỏi liếc mắt mà nhìn.
"Đã lâu không gặp.
Giáo sư vất vả rồi."
"Em đã lớn rồi.
Ngày xưa nói nhất định sẽ tham gia hôn lễ của em, nào có thể nuốt lời."
"Thầy vào trong đi ạ, đã có vài giáo sư đến rồi, mọi người có thể chào hỏi một chút."
Giáo sư Ant cười nói:
"Thực sự cảm thấy lễ đính hôn của em không giống hôn lễ mà giống như buổi hội thảo quốc tế nào đó hơn."
Hoa Lạc Giản chào đón không ít người xong thì người nhà của Thu Giang Lãnh cũng đến.
Bố mẹ Thu Giang Lãnh rồi cô dì chú bác.
Mấy đứa nhỏ lần trước nhận được hồng bao của cô cũng đến, vừa thấy cô liền liên tục kêu Lạc Giản tỷ.
"Mọi người đến rồi."
"Con ở đây tiếp khách?" Thu mẫu hỏi, hơi nhíu mày lại.
"Có nhiều người bạn đều là người ngoại quốc, con ở đây sẽ tiện hơn một chút."
"Mọi người vào trong đi.
Bàn đã chuẩn bị cả rồi."
......!
"Chị hai, chị biết chuyện này từ khi nào? Hai cô nương cưới nhau, chị đồng ý?" Tam cô không nghĩ đến Hoa Lạc Giản cưới người lại là Thu Giang Lãnh, từ khi nghe được tin đến giờ vẫn nói không thôi.
"Hai đứa thích nhau, chị lại có thể làm gì đâu." Thu mẫu nói.
Thu phụ nhìn em mình, nói:
"Mà em, đừng có đi nói linh tinh đó.
Lạc Giản người rất tốt."
Thu mẫu liếc nhìn chồng mình, lắc lắc đầu:
"Quả nhiên a, nhận được lợi lộc, lại là người cổ hủ đều có thể thay đổi cách nhìn."
......!
Dương Minh Nguyệt gõ cửa phòng chờ.
"Ai vậy ạ?"
"Cô là cô của Lạc Giản, Dương Minh Nguyệt."
Dương Danh Hồ, Dương Minh Nguyệt...!
"Mời cô vào ạ."
Thu Giang Lãnh vừa trang điểm xong, hết sức hài lòng.
Cô quay lại nhìn Dương Minh Nguyệt, cười nói:
"Váy có chút dài, cô thông cảm."
Dương Minh Nguyệt nhìn thấy Thu Giang Lãnh một khắc kia, có chút ngây ra.
Đôi mắt của cô bé này...!
Sao lại giống chị ấy thế...!
"Nghe nói cô từ Nam Phi bay đến?" Thu Giang Lãnh bắt chuyện.
Đôi mắt Dương Minh Nguyệt lúc này mới rút đi sự ngỡ ngàng.
"Đúng rồi đó.
Đứa nhóc này cũng thực tùy ý, nhắn tin sớm hơn một chút thì cô có thể trở về thu dọn lại đến."
"Không sao đâu ạ, cô xinh đẹp như vậy, không trang điểm cũng rất oke."
Dương Minh Nguyệt bật cười.
"Thật là, hai đứa nói y hệt nhau."
Dương Minh Nguyệt ngồi xuống.
Cô nhìn Thu Giang Lãnh một lúc rồi nói.
"Thật ra, lúc chị gái cô đính hôn, cô không về kịp.
Nhiều năm rồi cô vẫn luôn thật tiếc nuối."
Nhắc đến người chị gái đã khuất, lòng Dương Minh Nguyệt có chút trầm xuống.
"Lần này đến lượt Lạc Giản, cũng coi như bù đắp tiếc nuối ngày xưa."
"Chuyện của nó cùng con, cô không biết rõ."
"....!Nhưng Lạc Giản là một đứa bé tốt, luôn rất cô đơn, hi vọng cháu đừng phụ lòng nó."
Thu Giang Lãnh nhìn cô, gật gật đầu.
"Cháu sẽ đối tốt với Lạc Giản.
Cháu hứa."
Nhiều năm sau, ngay cả khi cả hai đã tổ chức lễ cưới, Thu Giang Lãnh vẫn luôn không thể quên được lễ đính hôn đó.
Ngày hôm đó, cô đã hứa sẽ cùng Lạc Giản cộng độ chung thân, vĩnh viễn không chia lìa..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...