Kính Vũ quay xong cũng đã đến Tết, Thu Giang Lãnh sắp xếp xong mọi thứ thì chuẩn bị về Giang Tô thăm gia đình mình.
Hoa Lạc Giản đưa cô đến sân bay.
"Tết em có kế hoạch gì không?" Thu Giang Lãnh hỏi.
"Em qua Dương Châu thắp hương cúng bái, rồi đi thăm vài người quen ở quê nữa."
"Sau đó đâu?" Thu Giang Lãnh hỏi, vô thức có chút chờ mong.
Hoa Lạc Giản nhìn thấy ánh sáng nhỏ bé đó, ôn nhu nói:
"Sau đó, nếu chị đồng ý, em sẽ đến Hàng Châu thăm chị."
"Có! Nhất định." Thu Giang Lãnh không nghĩ liền trả lời.
Từ Bắc Kinh bay về Hàng Châu mất hơn bốn tiếng.
Vừa lấy hành lí xong Thu Giang Lãnh liền nhìn thấy bố mẹ đã đứng ở bên ngoài đợi cô.
"Giang Lãnh!"
"Ba! Mẹ!"
Giang Lãnh nhào vào lòng cả hai.
Ba người ôm chặt lấy nhau nhảy tưng bừng.
"Ôi, con nhớ hai người quá đi mất~"
"Ba mẹ cũng nhớ.
Đói rồi phải không, đi về thôi.
Ông bà nghe tin con đến, đã qua nhà trước rồi."
"Ông bà cũng đến? Vậy đi đi thôi."
Lúc này, điện thoại của Thu Giang Lãnh rung lên một lần.
Thu Giang Lãnh nhìn một cái, ý cười càng sâu.
"Làm gì mà nhìn điện thoại mãi thế?"
Thu Giang Lãnh bỏ điện thoại xuống, cười hì hì nói.
"Bạn con nhắn tin."
.......!
Thu Giang Lãnh vẫn luôn ôm điện thoại không bỏ, cứ thỉnh thoảng lại cười ngốc nghếch, Thu phụ Thu mẫu hỏi thì Thu Giang Lãnh không nói, thần bí thực sự.
Mùng 2 sáng sớm, Thu mẫu đang nấu cơm thì nghe thấy tiếng người đi xuống lầu, ngó đầu ra mới thấy là Thu Giang Lãnh đi xuống.
"Đi đâu vậy? Còn ăn mặc đẹp như vậy?"
"Đi đón người bạn ạ.
Mẹ nấu nhiều một chút, chút nữa con đưa bạn về nha." Thu Giang Lãnh ôm Thu mẫu một cái rồi đi khỏi nhà.
Thu mẫu sờ sờ mặt, ngẩn cả ra.
Đứa nhỏ này, hôm nay làm sao thế?
7 giờ sáng, ga tàu lớn nhất ở Hàng Châu lúc này người cũng không nhiều lắm.
Hoa Lạc Giản mặc áo dạ dài với tông ấm dẫn theo vali ra ngoài.
Thu Giang Lãnh vừa nhìn liền nhận ra cô ngay.
"Lạc Giản!"
"Giang Lãnh."
"Chị đến lâu chưa?"
"Vừa đến." Thu Giang Lãnh nói rồi giang tay ôm lấy cô.
Hai người chỉ có vài ngày không gặp nhưng mỗi ngày giống như cách tam thu.
Thu Giang Lãnh chỉ hận không thể đi đến Dương Châu gặp Hoa Lạc Giản.
"Đi thôi."
Lái xe khoảng 20 phút liền về đến nhà.
Hai người vừa xuống xe liền gặp phải bố mẹ của Thu Giang Lãnh.
"Cháu là?"
"Cô chú, cháu là Hoa Lạc Giản, bạn gái của Thu Giang Lãnh."
Thu Giang Lãnh ngây cả người.
Thu phụ Thu mẫu cũng ngây ra.
Cứ như vậy, chuyện của cả hai người, lộ rồi.
Bốn người ngồi trong phòng khách, không khí ngưng trọng cực kì.
Hoa Lạc Giản cũng không kinh hoảng.
"Gia đình cháu có biết chuyện này không?"
"Ba mẹ cùng anh chị cháu mười năm trước đã qua đời rồi ạ.
Cháu đến thánh đường cùng họ nói chuyện qua, cũng coi như là biết rồi.
"
Thu phụ Thu mẫu nghe thấy Hoa Lạc Giản nói thế, có chút khó xử nói.
"Xin lỗi, cô chú không biết."
"Không có vấn đề gì ạ."
"Thế, cháu là người ở đâu?"
"Hoa Gia Dương Châu.
Giờ cháu sống và làm việc ở Bắc Kinh."
Hoa gia Dương Châu bốn từ này, Thu phụ Thu mẫu đều cảm thấy quen thuộc nhưng nhất thời không nhớ ra là nghe ở đâu.
Đột ngột Thu phụ vỗ tay một cái hỏi.
"Hoa Gia Dương Châu...Hoa Trúc Li cháu có biết không?"
Hoa Lạc Giản gật đầu, từ tốn nói:
"Hoa Trúc Li là tổ phụ của cháu."
Hoa Trúc Li là nhà nghiên cứu lịch sử nổi tiếng, trong ngoài nước đều công nhận, lĩnh vực lại rộng, chỉ tiếc qua đời quá sớm.
Vậy nói ra, đứa nhỏ này cũng là con nhà nòi a...!
Thu phụ không khỏi nhìn Thu Giang Lãnh một cái.
"Thực ra lần này đến, cháu cũng muốn cùng cô chúc thông báo chuyện này.
Tháng tư ngày 19 là ngày đẹp, cháu muốn cùng Giang Lãnh tổ chức lễ đính hôn."
"Cháu biết cháu cùng Giang Lãnh thân phận khác biệt, nên muốn để cô ấy an tâm."
"Em nói gì cơ?!" Thu Giang Lãnh giật mình kêu lên.
"Đính hôn." Hoa Lạc Giản ôn nhu nhìn cô, kiên nhẫn lặp lại lời mình.
"Đ-Đính hôn??? Sao em không nói trước với chị?!"
Hoa Lạc Giản khẽ cười, nói:
"Em sợ chị không dám để em lại nhà gặp cô chú mất."
Lời này quái quái...!
Nhìn sang bố mẹ cô, cô thấy họ khẽ nhíu mày lắc đầu, giống như đang trách cứ.
Không phải...Không phải như hai người nghĩ đâu a!
Hoa Lạc Giản biết lượng thông tin lần này có chút lớn nên cũng không định tiết lộ thêm nữa.
Thu phụ Thu mẫu cũng rối thành một đoàn, căn bản không định tiếp tục tra hỏi cô.
"Hoa gia con cháu đơn bạc, lại không có trưởng bối nên nếu có vấn đề gì, hi vọng cô chú nói thẳng với cháu."
"Được rồi...Được rồi..."
Trước khi đứng dậy, Hoa Lạc Giải để lại hai hộp quà, nói là quà gặp mặt.
Thu phụ Thu mẫu nói cảm ơn xong liền kêu Thu Giang Lãnh đưa người đến phòng cho khách.
"Đi xong lập tức quay lại."
"Con biết rồi." Thu Giang Lãnh có chút dỗi nói.
Thu phụ Thu mẫu nhíu mày nhìn nhau, rồi lại nhìn món quà trong tay.
Làm lịch sử và khảo cổ, ánh mặt của họ vẫn rất là tốt, có thể nhận ra ngay hộp gỗ đựng đồ niên đại cổ xưa, kĩ thuật khắc cũng không tồi.
"Cái này..."
Nhất thời tò mò, cả hai người mở hộp quà ra.
Rồi bị thứ đồ bên trong làm cho ngây cả người.
"Em tặng bố mẹ chị gì vậy?"
"Chút quà nhỏ, cô chú chắc là sẽ thích."
"Không nói?"
Hoa Lạc Giản quát mũi cô, cười nói:
"Không phải cho chị, chị tò mò làm gì."
Thu phụ đợi mãi không thấy người đâu, không kiên nhẫn gọi.
"Giang Lãnh!"
"Xuống đây!"
"Đi đi."
Thu Giang Lãnh có chút luyến tiếc nói.
"Chút nữa gặp."
"Làm gì lâu quá vậy?" Mẹ cô không vui nói.
Cô ngại ngùng cười cười cho qua.
Giờ bố mẹ cô đang tức giận, cô thở thôi họ cũng không vui ấy chứ.
"Hmmm...."
"Đi thư phòng." Bố cô nói.
Thu Giang Lãnh bị áp giải vào trong thư phòng, rồi dưới sự tra hỏi của phụ huynh, Thu Giang Lãnh chỉ đành có gì khai nấy.
Từ lúc làm sao gặp được Hoa Lạc Giản đến hai người ở cùng nhau.
Thu phụ Thu mẫu không nghĩ đến người bắt đầu lại là Thu Giang Lãnh.
Nhớ đến Hoa Lạc Giản lễ độ như vậy, nhất thời không biết nói gì.
"Thật là...!"
"Không ra sao cả.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...