Bệnh viện luôn là nơi đông đúc lại ồn ào, người ra kẻ vào đều tấp nập chẳng kém gì khu thương mại xa hoa, chỉ tiếc mấy ai đến đâu mà lại mang cái tâm trạng vui vẻ bao giờ.
Người đàn ông mặc quần áo bệnh nhân, hai mắt khép hờ, tựa người lên đầu giường mệt mỏi như sắp ngủ gục, bất ngờ lại bị cánh cửa phòng bệnh đá văng một tiếng "rầm".
Một thân ảnh lao nhanh đến như cơn gió, chẳng để hắn kịp nói gì đã nước mắt ngắn nước mắt dài ào lên trên người hắn, khuôn mặt thanh tú nổi lên một tầng buồn bã, nghẹn ngào hỏi.
- "Sao tự dưng lại ngất? Rõ ràng đã giám sát anh ăn ngủ đầy đủ rồi cơ mà!"
- "Anh không sao, quá sức thôi"
Phác Xán Liệt ôm cậu nằm úp sấp trên người mình vỗ về, Biện Bạch Hiền ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn như con mèo con, tựa má lên ngực hắn nằm oài ra lười biếng mệt mỏi, vừa nãy nhận được tin hắn nhập viện, cậu cả bắt xe cũng không đủ kiên nhẫn đợi, một mạch chạy như bay đến đây.
Nằm thở được một hồi, Biện Bạch Hiền mới chợt nhớ về thằng bạn thân, cậu ngẩng dậy từ ngực hắn, a lên một tiếng.
- "A, không biết Jungkook về nhà chưa, em phải gọi cho cậu ấy"
Nói rồi bàn tay lần vào túi áo tìm điện thoại.
- "Em không cần lo lắng cho cậu ta đâu"
Giọng Xán Liệt đều đều, vươn tay đoạt mất điện thoại của cậu giơ lên quá đầu.
Với mãi thì không tới, lao đến thì lại sợ làm hắn đau, Bạch Hiền cau mày không vui, thẳng thừng mà nói:
- "Em không lo thì còn ai lo nữa? Chung quy giờ cậu ấy cũng chẳng còn ai"
- "Còn, tên đó sẽ lo cho cậu ta"
Tên đó?
Bạch Hiền ngờ ngợ được điều không đúng, trong một chốc sau mới nhận ra mình bị lừa, cuống đến ngã lăn xuống đất, vội vội muốn quay lại tiệm bánh.
Nhưng người trên giường nào để cậu toại nguyện, cả thân người cao như con gấu xám, ôm vòng một đường ép người đến trên người mình, hai tay giữ lại phần eo nhất định không buông.
- "Xán Liệt, em sẽ xử anh sau! Giờ mau buông em ra!"
Trái lại người kia chẳng những không sợ, lại còn cứng đầu hơn, hai tay ghì cậu xuống ngực, cằm tì trên đỉnh đầu, giọng nói chắc chắn.
- "Không buông, cả đời cũng không buông"
Biện Bạch Hiền tức đến dậm chân, há miệng cắn một ngụm lên vai hắn, Phác Xán Liệt bảo trì im lặng, mặc cho cậu phát tiết, cũng không kêu một từ.
Cắn chán nhai chê, Bạch Hiền cũng nguôi ngoai một phần, tì má vào hõm cổ hắn, phụng phịu hỏi:
- "Điều gì khiến anh tin tưởng tên khốn đó đến vậy?"
Phác Xán Liệt lắc đầu:
- "Không tin"
- "Vậy sao lại đưa Jungkook cho hắn?"
Bạch Hiền nhìn hắn khó hiểu.
Đôi mắt xám hơi khẽ động, nhìn xuống gương mặt trắng bầu bĩnh của cậu, véo nhẹ một tiếng, rồi lại nhịn không được, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên.
- "Có những chuyện em không thể quản được mãi mãi"
- "....."
- "Em lo cho cậu ta được một thời, cũng không thể khiến cậu ta an nhiên cả một đời"
Biện Bạch Hiền ở trong lòng hắn trầm mạc, cả người đều căng thẳng, qua một hồi mới thở ra một hơi dài, mềm nhũn ôm lấy hắn.
- "Anh nói đúng..."
Đó là việc của họ, cậu có muốn quản cũng không thể quản cả đời.
Nếu vậy thì cứ để họ quyết định đi.
Hạnh phúc mà cậu ta mong muốn, thì chỉ có cậu ta mới biết phải làm gì....
____________
Bị người đàn ông cao lớn ôm chầm giữa đám đông, Jeon Jungkook có phần không được thoải mái.
Cậu dùng tay đẩy hắn ra, khuôn mặt lãnh đạm lại nhuộm một tầng khó coi, cố gắng giữ chất giọng bình tĩnh nhất có thể, hỏi người trước mặt.
- "Xin lỗi, nhưng anh là ai? Sao lại biết tên tôi?"
Đáy mắt người đàn ông ngỡ ngàng đến sững sờ, như không tin vào những gì mình vừa nghe thấy, chớp mắt nhìn lại gương mặt có hoá thành tro cũng không lầm, mới gấp gáp lên tiếng:
- "Jungkook,em sao vậy? Là anh, là Park Jimin đây!"
- "Park Jimin?"
Jeon Jungkook nheo mắt nhìn gương mặt tuấn tú kia, mày liễu co lại, một tay đặt lên cằm cùng một dạng suy tư, lúc sau mở miệng nói hai chữ:
- "Không quen"
Park Jimin bị hai chữ doạ cho điếng người, bàn tay buông thõng run rẩy trắng bệch, mặt y xanh mét, vội bám lấy bả vai cậu.
- "Jungkook, là anh! Là Park Jimin!....là-!"
- "Là ai?"
- "Là...."
Là người yêu em...
Câu nói cuối cùng không thể nào thoát khỏi cuống họng, Park Jimin phút chốc hiểu mình hèn nhát đến ra sao, cho dù trước đó y có bao nhiêu ân hận vì chẳng dũng cảm thừa nhận yêu thương cậu lấy một lần.
Cho dù trước đó y đã tự hứa nếu có thể gặp lại một lần nữa, y sẽ không buông tay.
Nhưng ánh mắt xa lạ kia khiến toàn bộ can đảm của y bị rút sạch, lời nói đến bờ môi lại chẳng thể nào thốt ra, nghẹn ứ nơi cổ họng chẳng bật nổi thành câu.
- "Anh họ?"
Giọng nữ nhẹ nhàng cắt ngang sự ồn ào của họ, từ ngoài cửa bước vào một nữ nhân cao cỡ một mét sáu, tóc xoăn bóng dài đến lưng, hai mắt đen láy, chậm dãi ngơ ngác bước vào.
- "Lulu"
- "Anh đến mang đồ cho em s-"
Lulu nhìn túi bột mì rơi lấm lem trên mặt đất, cơ miệng cứng lại há đến giật giật, khoé mắt biến chốc cứng lại, liếc nhìn người anh họ kia.
- "Có thể cho em hỏi gì sao không?"
Park Jimin hơi cúi người lúng túng.
- "Cái này..."
Chớp lấy thời cơ không bị vây khốn, Jungkook lách sang một bên muốn đi khỏi.
- "Không có chuyện gì thì tôi đi đây"
- "Ê chờ đã!"
Giọng nữ có chút cao, gọi giật lại khiến cậu sững người, Jungkook căng thẳng đôi chút, một giây sau lại nghĩ chẳng có gì phải sợ, mới thở một hơi quay người lại đối diện.
Lulu nhét túi tài liệu vào ngực Park Jimin, một tay bắt ngang tỳ dưới khuỷu tay còn lại, chậm dãi tiến đến gần nhìn người đang đứng, xà nhãn hơi híp, vừa tập chung đánh giá, vừa lầm bẩm nói:
- "Nhìn cậu rất quen, hình như đã gặp ở đâu đó rồi thì phải...."
- "......"
Jeon Jungkook im lặng không nói, đối với những người này cậu không hề có ấn tượng gì, chỉ là hết người này đến người khác nhận thân quen lại nhìn quen, bờ môi há ra muốn phủ nhận, lại bị một giọng nói thứ ba xen vào.
- "Lulu, cô nói là địa chỉ này phải không-!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...