Người người trong Hắc Long đều nhấp nhỏm không yên, chưa tính người dưới cũng phải kể đến ngươi trên bề như Trần Minh, mỗi ngày đều quỳ trước phòng bệnh của Phác phu nhân, nhất quyết đến khi người tỉnh dậy mới đứng dậy.
Họ muốn khuyên y đứng lên, nhưng Phác lão đại uy uy nghiêm nghiêm còn chưa mở lời vàng ngọc, bảo bọn họ lấy gan gì mà dám nói chứ?
Biện Bạch Hiền cấp cứu một ngày một đêm, hôn mê 3 ngày, Phác Xán Liệt không một ngày nào là không túc trực bên giường bệnh của cậu.
Ngoài cửa phòng bệnh, Trần Minh cũng chưa từng đứng lên, đầu gối có dấu hiệu sưng bầm, còn chảy máu, hai chân đã tê đến mức không còn cảm giác gì, nhưng tự y biết mình không làm tròn nghiệm vụ, đây là hình phạt của y, đến Phác Xán Liệt cũng ngầm thừa nhận, so với những gì y gây nên, đã là nể mặt nể tình lắm rồi.
Phác Xán Liệt một bước không rời vợ, đến ngủ cũng không ngủ, ăn cũng không ăn, cho dù người của Hắc Long có khuyên thế nào, nhưng gặp phải ánh mắt sắc bén của hắn, cũng không dám mở mồm khuyên căn.
- "Tiểu Bạch à..."
Xán Liệt cầm lấy tay cậu áp lên má, bàn tay cậu lạnh ngắt, chạm vào da thịt hắn như muốn tê dại, ánh mắt xám từ từ di chuyển đến phần bụng lớn nay đã không còn, không thể che đi sự xót xa lẫn đau lòng.
Bàn tay hắn run rẩy đặt lên, yết hầu trượt lên xuống, hắn gồng đến cứng người, gục đầu xuống, cắn chặt môi.
Bao nhiêu cho đủ với tội lỗi này?
- "Cha xin lỗi"
Ta có lỗi với con...
Có lỗi với Bạch Hiền...
Xán Liệt nắm chặt tay cậu, cánh tay trắng mềm là vô số những vết bầm tím, có vết gần lành, đã chuyển sang màu vàng xỉn.
Chỉ cần nghĩ đến cảnh cậu gồng hai cánh tay bao bọc lấy bụng mình, gọi tên hắn đầy tuyệt vọng, âm khí toả ra từ Phác Xán Liệt lập tức trở nên lạnh lẽo, chỉ một ánh mắt cũng đủ khiến người ta thấu lạnh như vừa đi lượn một vòng Quỷ Quan Môn.
Hắn đặt xuống vầng trán cậu một nụ hôn.
Phác Xán Liệt nắm mắt tựa nhẹ trán mình vào trán cậu.
- "Tiểu Bạch, xin lỗi em"
Xán Liệt từ từ chuyển xuống phần bụng, tựa trán lên đó, một tay xoa nhẹ, ánh mắt xám của hắn càng thêm lạnh.
- "Bé con, con yên tâm"
Nợ máu.
Ta tất sẽ trả bằng máu!
-----------
Biện Bạch Hiền chậm dãi mở mắt, do hôn mê quá lâu, nên cậu dường như không còn cảm nhận được cử động của chân tay lẫn cả đôi mắt của mình nữa.
Xung quanh bốn bề đều mờ đục, một đoạn kí ức như cuốn flim đen trắng tua chậm, từng chút từng chút như lưỡi dao sắc nhọn, đâm thật sâu vào nơi mềm yếu nhất của trái tim, Biện Bạch Hiền hoảng hốt đến khó thở, cậu gắng gượng vươn tay ra, gọi lớn:
- "Xán Liệt! Xán Liệt!"
Anh ở đâu!
Anh ở đâu?
Bé con...
- "Xán Liệt!"
Anh ở đâu rồi!
- "...Cứu con..."_Con chúng ta.
Tiếng kêu cứu tựa như tiếng thều thào, lúc tưởng chừng cả bản thân đều sẽ gục ngã, một lực đạo lập tức nắm lấy bàn tay cậu khua loạn, thân thể to lớn tràn đến, có chút đột ngột nhưng mang theo hơi thở quen thuộc, đồng tử căng thắt của Bạch Hiền trực nhẹ giãn ra, cậu vội vã níu lấy, chút sức cuối cùng cho dù có cạn kiệt, cũng cố gồng mình bám trụ lấy hắn.
Tựa như giữa vạn khổ đau đó, cậu chỉ còn một mình hắn mà thôi...
Cả thân hình mảnh mai tiều tuỵ run lên, không lâu sau liền vang lên tiếng nức nở, Biện Bạch Hiền gục trên vai hắn, vòng tay ôm chặt hắn không buông.
- "Chồng...chồng ơi...bé con...bé con..."
- "Tiểu Bạch..."
Phác Xán Liệt đau lòng ôm chặt lấy thân thể đang run rẩy, một tay hắn đặt lên gáy cậu ghì vào mình, nước mắt ấm nóng rơi trên vai hắn, cứ dần ướt thành một mảng lớn nhưng hắn chẳng để tâm.
Tiếng khóc tang thương vang vọng trong căn phòng bệnh chỉ có hai người, vang đến nơi bên ngoài cửa kia.
Mong manh và bất lực...
Khiến người nghe cũng không kìm được mà đau lòng.
Biện Bạch Hiền không chấp nhận nổi sự thật mất đi bé con, khóc đến cả cơ thể đều mềm nhũn trong lòng Phác Xán Liệt.
Đau lòng, nhưng hắn không cản cậu, đối với hắn mà nói, cậu còn khóc được, là còn thất vọng được.
Thà rằng cứ để thật đau một lần, còn hơn cứ canh cánh trong lòng mãi về sau.
Bạch Hiền khóc đến sức cùng lực kiệt, thút thít lịm đi trong vòm ngực hắn, Phác Xán Liệt lấy gối lót lưng, điều chỉnh lại tư thế sao cho cậu nằm trên vẫn thoải mái, đầu cậu tựa vào vai hắn.
Đôi mi khẽ rung rung, kéo theo vài giọt long lanh lăn dài trên gương mặt tiều tuỵ.
Phác Xán Liệt nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt ấy, cầm bàn tay xinh đẹp kia khẽ đặt lên một nụ hôn, đôi mắt xám đau lòng nhìn xuống khuôn mặt cậu.
Hắn nhắm mắt, nuốt một ngụm, như thể đè nén lại nỗi đau đến thấu tâm can, nỗi đau mà đến hắn cũng không thể chịu đựng nổi.
Đêm dài, lạnh đến rùng người.
Phác Xán Liệt ôm người trong lòng, tia máu hằn trên từng thớ thịt trong cơ thể hắn.
Em yên tâm.
Mọi nỗi đau của em và con.
Tôi sẽ trả lại cho chúng.
Không thiếu một đồng!
-----------
Dinh thự Jeon gia nằm trên quả đồi lớn, vào hè tiết thời thoáng mát tươi mới, nhưng đến ngày đông, sương từ đỉnh núi sà xuống, nhuốm căn dinh thự lớn thành một màng xương mờ nhạt.
Nhưng không chỉ cảnh sắc âm u, khí tiết lạnh lẽo, đến không khí trong căn nhà cũng khiến người ta chau mày nhăn mặt đầy nặng nề.
Jeon Leeso ngồi trầm ngâm trên chiếc ghế bành, đôi mắt già nua nhìn vào khoảng không vô tận.
Bàn tay nhăn nheo với chi chít những loại nhẫn và vòng khác nhau đeo kín, Jeon Leeso nhìn chiếc nhẫn trong nhón tay áp út.
Lặng lẽ thở dài.
Tiếng gõ cửa vang lên, một người từ ngoài đẩy vào, ánh mắt người kia cũng thấy rõ trên gương mặt già nua đó là một phiền muộn khó nói, hắn cũng không vội lên tiếng, chậm dãi tiến lại gần.
- "Jeon lão..."
Jeon lão vẫn quay lưng về phía hắn, không động đậy, tiếp lời:
- "Hắn biết rồi?"
Người kia cúi đầu nhìn xuống đất, thở dài.
Jeon Leeso nhắm mắt, ngả người về phía sau, gương mặt thăng trầm lộ rõ một vẻ khắc khổ đến đau lòng, bàn tay ông siết chặt, cắn môi.
- "Gọi Jungkook về cho ta"
- "Dạ"
Người nọ cung kính cúi người, rồi nhẹ nhàng lùi về sau bước ra ngoài.
Cánh cửa vừa đóng, cả thế giới lại chìm vào trong im lặng, tất cả mọi thứ cho dù là cái nháy mắt.
Cũng thật phiền.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...