Trần Minh vẫn luôn tự nói với bản thân rằng, hắn ghét những thứ quá lằng nhằng khó hiểu.
Trên hết, còn là những việc ngoài khả năng suy nghĩ của hắn.
Đầu tiên chính là ngày gặp cái người phụ nữ lùn lùn chẳng biết từ đâu chạy đến đá hắn ngã lăn ra đất, sau này lại cùng cô lăn lội choảng nhau vì những thứ chẳng đâu vào đâu.
Đó chính là những thứ hắn ghét nhất.
Ghét phiền phức.
Ghét phức tạp.
Nhưng người ta lại có câu "ghét của nào, trời trao của ấy".
Quần áo xộc xệch, hai con người một cao một thấp bị Kim Taehyung ném ra khỏi nhà của Jeon Jungkook.
Gương mặt tuấn tú của Trần Minh bầm tím một chút, khoé miệng còn hơi rách, liếc mắt nhìn người kia đầu bù tóc rối, so với hắn tươm tấp hơn một chút, thành ra thấy chó đẹp đuôi hơn, hắn tức đến nghiến răng nghiến lợi.
- "Đồ điên!"
Gương mặt nhỏ nhắn đen xì giật giật, trừng mắt hỏi hắn.
- "Nói cái gì?"
- "Tôi nói cô là đồ điên"
- "Anh lại ngứa xương phải không?"
- "Tôi không đánh đàn bà"
- "Tôi thách anh đấy!"
Hai người đứng giữa đường đôi co thêm một hồi, trừng lớn trừng nhỏ, rồi hất mặt không thèm nhìn nhau, chuông điện thoại trong túi đánh tiếng mấy phát, liếc nhìn hắn, cô mới nghe điện thoại.
Đầu kia là thư kí C gọi cô đến hoàn thành nốt bản kế hoạch cho tuần tới, nói lại sẽ đến trong 20 phút nữa, Lulu cúp máy, không thèm đếm xỉa đến tên khốn bên cạnh, muốn rời đi.
Chỉ là không ngờ vừa bước một bước, chân đã đổ chệch một tiếng rắc gòn tan, ngã sụp xuống đất.
Nàng có phần đau đớn, nhìn cổ chân một mảng tím xanh, này có lẽ bị chật mất rồi, đau đến nhe nanh trợn mắt, lại không muốn muối mặt nhờ vả, nàng cong người cắn răng tự mình đứng dậy, khập khà khập khiễng bước đi.
Trần Minh vốn chẳng thèm để tâm, nhưng cuối cùng nhìn thân nữ nhân chật vật cũng không nhịn được tiến đến, bằng tiếng mẹ đẻ chửi gắt câu.
- "Đúng là ám quẻ!"
Lulu nghe chẳng hiểu hắn nói gì, nhưng cảm thấy người này chắc chắn nói xấu mình, bèn càng không để hắn vào mắt, tiếp tục bước đi.
Nào ngờ người kia đến trước mặt cô, Trần Minh hơi hạ người, quay đầu lại nói.
- "Lên đi, tôi cõng cô"
- "Không cần"__Kèm theo một cái lườm cháy máy.
Nhưng hắn chẳng thèm quan tâm đến lời từ chối của nàng, cánh tay rắn chắc vòng ra sau ôm lấy sau hai gối xốc nàng lên vai, Park Lulu bị một kích này của hắn doạ sợ, hai tay bất ngờ vòng qua ôm lấy cổ hắn.
- "Con mẹ nó! Anh làm cái gì đấy!!"
Nàng gào ầm lên, đánh bộp bộp vào lưng hắn.
Trần Minh mặc nàng đánh đấm, chẳng thèm quay đầu lại, mái tóc đen vuốt cao thơm mùi cam thảo, nắng nhẹ chiếu lên vai hắn, bờ vai rộng vững vàng.
Hắn thẳng thừng nói: "Tôi không muốn làm khổ ai cả"
Đó là những gì Park Lulu nhớ trong một chiều mùa hạ.
Tuy sau đó nàng đã đấm vào đầu hắn một quả, và chửi hắn là đồ điên.
Nhưng cũng không thể không nhận, một câu nhẹ nhàng đơn giản nhưng đã làm cảm nhận của nàng về hắn có chút gì đó từ từ thay đổi.
Lulu từng trải qua mấy mối tình hồi trung học lẫn đại học, nhưng đa số bọn họ toàn là một đám tồi tệ.
Nhiều lần nàng bị bạn thân chửi lên chửi xuống vì chẳng có mắt nhìn người.
Biết sao được, cuộc đời mà, đâu phải cứ vớ bừa một anh người tốt là dễ đâu.
Park Lulu biết, nàng là một người dễ rung động, cho nên thay vì nghĩ về câu nói mờ nhạt của tên đàn ông phiền phức kia, nàng cố gắng chỉ lao đầu vào công việc và kiếm tiền.
Nhưng!
Ông trời không để nàng chỉ kiếm tiền!
LOV càng ngày càng có nhiều hợp đồng với Phác thị, vì vậy tần suất nàng theo Kim Taehyung qua đó bàn chuyện làm ăn cũng ngày một tăng.
Điều đó cũng có nghĩa, nàng gặp tên khốn kia ngày càng nhiều.
Ban đầu, chẳng ai chịu nhường ai, cứ gặp là cãi nhau.
Gặp là xỉa sói.
Gặp là cạnh khoé.
Đến hai ông chủ cũng lười quản bọn họ.
Một người nhìn thư kí nhà mình tính cách nhom còn trẻ con hiếu động.
Một người nhìn thư kí nhà mình lâu dần cãi vã lại có phần giống người hơn.
Một Park Lulu và một Trần Minh.
Cãi qua cãi lại, rồi cãi ra được cả lửa tình.
- "Tôi thích cô"
Hắn nói, gương mặt chẳng dám nhìn thẳng, hai tai đã đỏ lự.
Nàng nhìn hắn ngại ngùng, đôi mắt rũ xuống lại lén nhìn lên, lẽm bẽm vò tay áo, như một thiếu nữ vào tuổi hoa mai chớm nở.
Phút chốc, trái tim cả một mảng mềm mại.
- "Ừm, tôi thích anh"
Hai người họ đến với nhau nhẹ nhàng như thế, chẳng phải một mối tình khiến người đời trầm trồ khen ngợi, chẳng có toan tính tỏ tình lãng mạng hay những cái ôm hôn cháy bỏng như phim Hollywood.
Chỉ là câu nói cùng bị cái tính khí ngang ngạnh của nhau hấp dẫn.
Phiền phức rồi lại phức tạp.
Dần dà lại cũng biến thành thương.
Gió lay nhẹ cành cây sớm đã trơ tàn, nắng vắt trên bia đá khiến nét chữ cùng gương mặt hắn yêu thương phát ra một thứ ánh sáng nao lòng.
Trần Minh một thân áo đen đứng lặng trước mộ người hắn yêu.
Hắn chẳng nháo chẳng ồn.
Tựa như một cái chum rỗng đã cạn nước.
- "Anh yêu em".
Cào gan xé phổi, hắn nói, nước mắt tưởng đã cạn khô lại một lần nữa rơi xuống.
Cổ họng đắng ngắt.
Hắn đã muốn nói "anh thương em".
Nhưng hắn sợ, sợ phải day dứt cái thương ấy đến hết đời.
Họ chỉ là người yêu thôi.
Và rồi sẽ đến một ngày.
Hắn quên tên của nàng.
Quên ngày sinh nhật của nàng.
Quên tình yêu dành cho nàng.
Quên đi đau đớn khi mất nàng.
Vì vậy.
Hắn chỉ yêu nàng thôi.
Phải.
Và điều đó.
Chẳng có từ ngữ nào diễn tả được nỗi đau đó, tựa như cái kim châm chích trái tim sứt mẻ, chẳng biết đến khi nào sẽ được chấp vá.
Một Trần Minh đứng trên nòng súng chưa từng có một giây phút run sợ, giờ đây bởi vì một chữ "yêu" chẳng hề trọn vẹn, nhắm mắt không dám nhìn về tương lai.
Nực cười, cũng thật bi ai.
Mặt trời nhẹ chiếu lên tấm áo khoác đen của hắn.
Ánh sáng rực rỡ từ từ ôm lấy bóng tối cạn lòng.
Làn gió nhẹ mang theo bụi hoa bay đến, vuốt lên khoé mắt hắn hông khô những niềm đau.
Đâu đó văng vẳng bên tai.
Có người nói với hắn.
"Em thương anh"
Chiều hoàng hôn buông xuống, phủ màu đỏ cam lan tận từ cuối chân trời này đến vô tận, trong cái màu sắc đỏ chẳng ra đỏ, vàng chẳng ra vàng.
Những lời đầu môi còn chưa nói.
Những lời đã hứa còn chưa kịp làm.
Theo làn gió nhẹ nhàng tiễn biệt về nơi xa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...