Hoa Nở Trong Mưa - Taekook Longfic

Jeon Jungkook vẫn luôn bám chặt vào cán xe, bởi vì bác sĩ cấp cứu quá vội vàng, một bên xô đến khiến cậu xem trừng suýt vấp ngã, may thay Min Yoongi và Kim Junghyun ở đằng sau đỡ được, hắn nhìn cậu một thân máu đặc lại, người run rẩy, mặt trắng bệch.

Nhịn không được ngăn lại.

- "Jungkook, anh bình tĩnh đã!"

Kim Junghyun run rẩy ngồi trên ghế, đứa con trai của ông giờ phút ngày một thân là máu thịt lẫn lộn, sao có thể không bi lòng cho cam.

Bàn tay rời khỏi cán xe đẩy, Jungkook nhìn người ở trên máu vẫn chảy, gương mặt tĩnh lặng, mắt nhắm liền, tưởng rằng với mọi chuyện xảy ra đơn thuần là một cơn ác mộng.

Lại không biết vạn nhất cơn ác mộng ấy.

Đáng sợ đến thế này.

- "Taehy....ung..."

Cổ họng giật giật, từng giây phút bước qua cánh cửa sinh mệnh như đọng trên khoé mắt, cánh cửa chầm chậm đóng lại, mang theo cả gương mặt người cậu yêu thương ngăn cách ở trong.

Khi không còn có thể thấy, Jeon Jungkook đứng sững lại, cậu không nghe được Min Yoongi đang nói gì với mình.

Lời của Kim Junghyun ngày ấy vang lên bên tai.

"Nữ tuẫn Kim rồng, nam tuẫn Kim trạch"

Từng thớ thịt như căng ra, rồi lồng ngực siết lại, đáy mắt cậu nhìn cánh cửa im lìm.

Là do cậu hại hắn.

Đáng lẽ không nên cùng hắn.

Lời nguyền ấy là thật.

Là do cậu hại hắn...

Đôi mắt nâu run rẩy vô định, cơ miệng cứng lại, nơi cuống họng chỉ ê a được những từ ngữ khó hiểu, rồi cuối cùng không thể đứng vững được nữa, cậu từ từ ngồi bệt xuống đất.

- "Jungkook, anh có nghe tôi nói không? Anh bình tĩnh lại đi!"

Min Yoongi chịu không nổi bộ dạng nửa sống nửa chết của cậu ta, nhắm mắt trấn an.


Nhưng Jungkook chẳng thể nghe được hắn nói gì, trong đầu chỉ có một mảng mịt mờ như sương sớm, hiện rồi lại ẩn một bóng đen thoát ra.

Chúng ta là nghiệp duyên, đối với hắn là một đời thăng trầm, đối với cậu là hai đời đeo bám, hành hạ chúng ta đau đớn thống khổ.

Đến tận giây phút này cũng chưa từng thấy thiện quả, thậm chí còn chẳng biết cái "khổ tận cam lai" kia rốt cuộc có tới hay không?

- "Taehyung...."

Em không thấy.

- "Jungkook!"

Anh ở đâu??

Anh ở đâu rồi?

Chúng ta đến tận sau này vẫn luôn làm khổ nhau như vậy, rốt cuộc đã có thể buông bỏ rồi quên hết đi.

Cớ sao cuối cùng lại không làm được.

Vì sao cố chấp quay về.

- "Cứu..với..hãy cứu chồng....tôi...."

Cậu bám lấy vạt áo của Min Yoongi, trái tim cùng buồng phổi đều như bị dao đâm đến nát tươm.

- "Làm ơn!"

Tiếng người khóc trong hành lang dài lê thê, thà rằng chúng ta cứ buông bỏ một quãng đời chẳng mấy tốt đẹp.

Chỉ là một bộ phim đã hoe vàng cũ kĩ, cớ sao khiến người xem phải đau đến căng da rách thịt.

Bức ảnh cùng nhau nở nụ cười, vẫn còn bóng ánh đèn, vệt nắng ngày hôm đó vẫn lưu trên thân gầy.

Tại sao cuối cùng cứ như cái hộp rỗng nhỏ.

Bốn cạch một nóc một sàn, mà chẳng tìm nổi lối ra?

Xung quanh im lặng không có một tiếng động, Kim Taehyung nhìn mảng không gian đen trải dài vô tận ở trước mắt.

Trong tâm là một mảng tĩnh lặng.

Không còn day dứt một đời, chỉ có tội lỗi bủa vây.

Không còn mỗi khi đêm về giật mình tỉnh giấc từ ác mộng.

Không còn nỗi đau đớn dằn vặt găm vào da thịt đã hao mòn.

Cũng không còn tình yêu cố chấp với một người hắn rất thương.

Bên tai vẫn còn văng vẳng tiếng khóc thê lương.

Bước chân hắn sững lại, chết lặng.

- "Không sao đâu...."

Hắn nói, rồi cậu sẽ quên hắn thôi.

Quên đi một người khiến cậu từng đau khổ, chung quy cuối cùng cũng có phải điều gì tốt đẹp đâu.

Khi nắng sớm đổ lên vai em hao gầy, em sẽ nhận ra, em xứng đáng có được những thứ tốt đẹp nhất.

Em là người đáng được yêu thương.

Còn tôi, đối với tôi, cho dù là một phần thương hại, cũng đã đủ rồi...


- "Cứu với!! Hãy cứu chồng tôi!"

- " Không được!!! Kim Taehyung!!! Mở mắt ra! Anh mở mắt ra cho tôi!!!"

- "LÀM ƠN!!!"

Tiếng gào thét đến xé lòng của người, tiếng người thảm thiết gọi tên ta.

Em ơi....

Đừng níu những thứ chẳng đáng.

Sẽ có một ngày em tìm được người tốt hơn.

Bóng đêm từ từ kéo tới, trong một giây phút cơ thể thanh tỉnh, mí mắt khẽ mở lên bắt gặp gương mặt người như hoạ.

Một ánh nhìn lẽo đeo theo nửa đời người, một nụ cười in giấu vào tâm khảm ta.

Mờ nhạt nhìn thấy cậu nhìn hắn, trước những sự can ngăn vẫn nước mắt đầm đìa vươn tay muốn chạm tới.

Bàn tay hắn khẽ giật giật hơi giơ lên đầy bất lực, nhưng mỗi động tác đều in khảm trong ánh mắt của người trước mặt.

Chẳng từ nào diễn tả nổi loại đau đớn ấy, khoé mắt đỏ hoe, đối với hắn bất lực cùng khẩn thiết gọi lên một tiếng.

- "Chồng ơi....."

Lần đầu tiên, và có lẽ là lần cuối cùng.

Nỗi đau thể xác đã ngừng từ lâu, bởi vì một tiếng này lại một lần nữa rã rời đau đớn.

Hắn dần tỉnh táo, nhưng hắn không thể làm gì hơn, chút dư ảnh này có lẽ là hồi quang phản chiếu* mà thôi.

*Trạng thái thanh tỉnh của người ốm nặng đột ngột khoẻ lại trước khi qua đời.

Nắm lấy cái khoảnh khắc ngắn ngủi còn có thể, cơ miệng hắn không âm không tiết thốt lên những lời lẽ rời rạc bi thương.

Đáy mắt nâu trong giây lát ngưng lại, người trên đó máu me đầy mình, cùng với những loại dây máy lộn xộn chẳng rõ đâu vào đâu.

Miệng hắn không nói thành tiếng, nhưng lại có thể nhìn rõ khẩu hình.

Nước mắt cậu rơi xuống.

Hắn nói....... "Anh thương em"

Không phải anh yêu em.

Là thương em.


Là day dứt cả đời vẫn cứ thương...

Rồi sức lực cuối cùng cũng cạn dần, trước mắt một lần nữa tối sầm lại.

Một Kim Taehyung kiên cường từng ấy năm tháng, điên cuồng nửa đời, lo sợ cả đời, đến giờ phút này buông bỏ, hắn vừa có chút thấp thỏm, vừa có chút đau lòng.

Thân thể mờ mịt, hắn muốn nghe Jungkook gọi hắn như vừa rồi.

Nhưng hắn không tỉnh táo được.

Mí mắt cứ dần sụp xuống.

- "A....A...."

Giây phút máy móc rè rè ngắt quãng kêu từng tiếng nặng nề.

Giây phút chứng kiến từng dòng số liệu từ từ nhảy dần về 0.

Không có âm thanh.....không có....

Hắn nhắm mắt.

Cứ vậy buông xuôi.

Giây phút tĩnh mịch ấy.

Cậu thà tin rằng....

Biển dẫu lạnh cũng không hề sâu.

Nước vô tình cũng không hề chảy.

Đá vỡ vụn cũng không hề mòn.

Cũng không muốn tin hắn thực sự bỏ cậu lại....

- "KIM TAEHYUNG!!!!!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui