Hoa Nở Giữa Tháng Năm Cô Đơn

Hôm đó trong buổi thảo luận của học viện, tôi đang nói về phù thủy.

Đây đáng lẽ là buổi thảo luận nghiêm túc về biên dịch, khổ nỗi dạo này sếp tôi lại mê tít tác phẩm Cành vàng của James George Frazer[1], tư tưởng về ba giai đoạn phát triển trí tuệ con người của Frazer có ảnh hưởng lớn đến học giả nhân loại trường phái chức năng Anh B.K.Malinowski.

[1] Là một nhà nhân học văn hóa nổi tiếng thế giới người Anh theo trường phái tiến hóa luận. Cành vàng chú trọng nghiên cứu văn hóa nhân loại thời kỳ chuyển đổi từ tín ngưỡng sang tôn giáo, từ tư duy ma thuật sang tư duy tôn giáo dưới cái nhìn khoa học.

Thế nên chúng tôi không ngừng bàn tán lạc đề, tôi là người xưa nay hay mê tín, tin chuyện ma quỷ, Trung Quốc hay của nước ngoài đều tin hết, cô bạn ngồi bên cạnh chen vào: “Này, các cậu có ai biết bùa giáng đầu không?”.

Sếp tôi là người trả lời đầu tiên: “Là ma thuật đen chứ, mười năm trước chết do bùa ngải ở Hawaii nhiều lắm, loại bùa này rất phổ biến ở các nước Đông Nam Á, lấy móng tay và tóc để nguyền rủa ai đó chết, nhưng trên cơ thể người chết chẳng có dấu vết bệnh lý nào”.

Bọn tôi nghe xong đều sởn gai ốc, ông anh lớp trên bảo: “Thôi đừng dọa người ta đi!”. Rồi ngồi xích lại gần tôi.

“Trong ma thuật đen đáng sợ nhất là thuật chiêu hồn – necromancy, được chia làm hai trường phái, phái chiêu hồn thường thực hiện bằng cách lập đàn và bùa chú, phái tử thi thường phải khai quật tử thi và trộm mộ thì mới đạt được ma lực hắc ám kinh khủng cần thiết”.

Chúng tôi thấy ngưỡng mộ sếp vô cùng, tuy ai cũng sợ nhưng đều tò mò ngồi nghe tiếp: “Hình thức hô gọi thường được tiến hành sau khi người chết được mười hai tháng, bởi vì dân gian tin rằng trong vòng mười hai tháng sau khi chết linh hồn vẫn lẩn quẩn xung quanh mộ. Không được để người sống nhìn thấy, địa điểm tiến hành thường ở các ngã tư, tầng hầm bỏ hoang, bãi hoang, khu rừng hay bụi cây khô héo nơi ít người qua lại. Chiêu hồn sư tay cầm quyền trượng, làm phép hô gọi những linh hồn thế giới âm. Nếu như làm phép thành công, thì chiêu hồn sẽ chịu khuất phục dưới chân của thầy đồng, sẽ biến hình thành âm hồn trả lời những câu hỏi và yêu cầu của thầy đồng”.

Sếp thao thao bất tuyệt nói nhiều lắm, lấy rất nhiều ví dụ. Phòng họp vốn đã trống trải, giọng sếp lại ấm trầm nên càng tăng hiệu quả kinh dị, rồi một lúc sau sếp ngừng lại một cách kỳ quái, cúi đầu xuống rồi lại ngẩng đầu lên, miệng nở nụ cười nham hiểm, thốt ra một câu: “E go sum te peto et uidere queo!”.

Sau đó hai con mắt cứ nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trên bàn.

Chúng tôi nhìn sếp vẻ cảnh giác, chiếc điện thoại bỗng đổ chuông ầm ĩ. Ngay tức khắc, phòng họp yên tĩnh trở nên đáng sợ, một cô bạn hét ầm lên: “Á, á…”.

Thế là bọn tôi cũng hét theo: “Á, á, á!”. Ông anh lớp trên còn nhảy co hết cả hai chân lên, cũng chẳng ai biết ai hét lên vì cái gì, chỉ là một lũ ngớ ngẩn rú ầm lên.

Sếp nhìn chúng tôi kỳ quặc, nhấc điện thoại nói: “A lô, bảo chú bốn giờ gọi điện, cũng đúng giờ phết nhở, ừ, anh giờ rảnh rồi, được, chú cứ đến cổng Bắc trường đợi anh nhé”.

Sau đó quay ra nhìn bọn tôi khinh bỉ nói: “Hét cái gì chứ? Thôi về tắm rửa đi ngủ đi”.

Rồi bỏ lại lũ học trò đã bị dọa thành công.

Tôi thật không chịu nổi nữa rồi, hai hôm liền bị mấy thứ vớ vẩn dọa sợ chết khiếp, cô bạn ngồi bên ôm cặp ảo não nói: “Cái lão chết tiệt, lão chết tiệt, tớ phải đi mua búp bê bùa chú đây”.

Ông anh lớp trên tò mò hỏi: “Búp bê bùa chú là cái gì vậy?”.

“Em cũng chẳng nói rõ được đâu, nói chung là một loại đồ dùng để phù hộ cho mình, đại loại là thế. Thôi, em phải đi đây, ở thêm lúc nữa chắc em sẽ tưởng tượng ra những xác chết chui lên từ mặt đất, còn sếp thì nhảy nhót hô thần gọi quỷ!”.

Anh lớp trên vội túm lấy cô ấy bảo: “Anh, anh đi, anh cũng muốn đi!”.

Nên tôi cũng nhảy lên hỏi: “Tớ cũng đi!”.

Trên đường chúng tôi bàn tán về cái ma thuật đen mà sếp vừa nói. Đến cửa hàng bán đồ lưu niệm cạnh trường, tôi thấy một đống búp bê đầu to, được móc với nhau bằng chỉ.

Có rất nhiều loại được treo trên tường, anh lớp trên nhìn thấy một cái, hưng phấn chen lên nói: “Ha ha, cái này đẹp, anh thích cái này”.

Tôi xông lên đọc lời chú thích: “Muốn thấy người mà mình ghét tự gây thương tích, tự kỷ, hoặc nổi điên? Tự Thống Nam[2] sẽ khiến cái gai trong mắt bạn thần kinh không bình thường, tâm thần rời rạc, ưu tư buồn bực!”.

[2] Tên con búp bê

Tôi run lẩy bẩy một tý rồi lại tiếp tục tìm, bỗng nhìn thấy một con búp bê bùa chú có tên là Kẻ trộm trái tim: “Giúp bạn trộm trái tim của anh ấy và đem tình cảm chân thành của bạn tới cho người bạn yêu, khiến hai người trong lòng đều có nhau”.

Ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi lại nhớ tới Cố Tông Kỳ.

Ánh nắng buổi trưa chiếu qua kẽ lá xiên xuống mặt đất, thành những bóng nắng rơi dưới chân. Dưới ánh nắng tôi giơ tay lên, hai con búp bê treo trên tay, cơn gió đông bất chợt lùa tới, khiến chúng lắc lư, lắc lư.

Tôi cười ngô nghê, rất muốn tặng con màu đen cho Cố Tông Kỳ để đánh cắp trái tim anh về cho tôi, rồi sẽ đặt trong két an toàn, khóa hẳn mười tám chiếc khóa, từ đó trái tim anh chỉ thuộc về mình tôi mà thôi.

Và trong mắt anh cũng sẽ chỉ có mình tôi, những người con gái đều trở nên mờ nhạt.

Nghĩ mãi nghĩ mãi, đến tôi cũng bị chính cái suy nghĩ ấy làm giật mình một phen, tôi thấy mình sao ích kỷ đến đáng sợ vậy. Cảm giác muốn chiếm hữu chưa từng mãnh liệt đến thế, thậm chí là với Đồng Nhược Thiên, cũng chưa bao giờ xuất hiện.

Nhưng mà, tặng con búp bê bùa chú này cho anh bằng cách nào được nhỉ, liệu anh có nghĩ tôi thật ấu trĩ, thật ngớ ngẩn không?

Móc vào điện thoại, hay là treo vào túi xách, hay là lấy hẳn dây thừng treo vào cổ anh, để anh không lúc nào quên được tôi.

Tóm lại là cái này phải tặng như thế nào đây? Anh có nhận nó không? Thật là đau đầu quá cơ.

Tôi rất ít khi tặng con trai cái gì, chỉ cần là có ý tặng thì đều chọn sô cô la Dove.

Hồi đầu bọn họ đều nghĩ là tôi muốn tỏ tình với bọn họ, sau mới phát hiện ra rằng ở nhà tôi thứ nhiều nhất chính là sô cô la Dove, chỉ cần thò tay vào tủ là có thể mò được một hộp Dove sắp hết hạn.

Về sau đó trở thành thói quen rồi, bọn họ cũng chẳng để ý nữa, mà sô cô la cũng được các cô gái yêu thích.

Lần đầu tiên tặng quà sinh nhật cho Đồng Nhược Thiên, tôi phải vắt nát óc. Một tháng trước đó đã bắt đầu xếp sao giấy, mỗi sáng lên lớp đều mang một tập giấy gấp sao, không cần biết cô giáo đứng trên nói cái gì, chỉ cắm đầu vào gấp sao thôi. Tối về thích thú lôi đống sao đã gấp ra đếm một lượt, rồi bỏ vào bình thủy tinh, lắc lắc nghe tiếng chúng va vào thành, cảm thấy mình là đứa con gái hạnh phúc nhất trên đời này.

Sau tôi gấp đến đau cả tay nên chỉ gấp được chín trăm hai mươi ba ngôi.

Lẽ ra là định gấp hẳn chín trăm chín mươi chín ngôi cơ.

Ngày sinh nhật anh ta, tôi cẩn thận bọc chiếc bình lại, rồi hồi hộp chờ đợi sự kinh ngạc trong mắt anh ta, nhưng anh ta lại chỉ bình thản nhìn qua một cái nói: “Cám ơn em, anh rất thích”.

Nhưng mà tôi chẳng thấy vẻ thích thú gì trên mặt anh ta cả.

Sau đó có lần đến ký túc thấy chiếc bình sao cô đơn đứng một góc trong ngăn kéo, phủ một lớp bụi trên đấy, tôi chỉ đành quay mặt đi, giả vờ như không nhìn thấy.

Sau đợt đó tôi không tặng Đồng Nhược Thiên hay ai đó bất kể cái gì do tự tay mình làm, hoặc là món quà nào đặc biệt nữa.

Vì thế tôi mới âu sầu, tôi sẽ thấy Cố Tông Kỳ tay nắm chặt con búp bê, liệu có bóp chặt đến nỗi xương của nó bị vỡ vụn không nữa.

Nghĩ như thế chẳng có tý ý nghĩa thực tế gì, nên tôi đem mấy cuốn sách cần dịch hôm nọ theo, định là tranh thủ lúc hỏi mấy thuật ngữ y học sẽ xem xem có cơ hội ra tay không.

Trước khi đi, tôi treo con búp bê màu hồng vào điện thoại rồi đọc câu: “E go sum te peto et uidere queo”. Nếu như ông trời nhìn thấy nhất định sẽ cảm nhận được sự chân thành của tôi.

Vậy là tôi tới khoa ngoại, cũng đã muộn rồi, trên đường đi toàn thấy tiếng bản tin thời sự phát ra từ các phòng bệnh. Tới phòng trực bác sĩ, thấy ở trong có tiếng ai đó nói chuyện, nhìn vào thấy Cố Tông Kỳ đang đứng một bên xem phim CT.

Tôi bước tới, đứng ngay sau lưng anh khẽ “hù” một cái, anh quay đầu lại, cười nói: “Vừa nãy thấy em rồi, rón rén như trộm, hóa ra là định hù anh”.

“Thế anh có bị giật mình không?”.

“Sau giật mình được, em nhìn này ở đây có phản quang nên nhìn thấy ngay”.

Tôi tròn mắt nói: “Chán chết, anh đang làm gì vậy?”.

“Đọc phim, đoán xem đây là đâu?”.

Tôi nghĩ một lát rồi nói: “Trung thất”.

Anh nhìn tôi hơi ngạc nhiên: “Giỏi đấy”.

Tôi đưa tay, sờ sờ tấm phim CT rồi ra tay lấy hiệu: “Cố Tông Kỳ, em xem các bác sĩ giỏi trên ti vi loáng cái đã nhét được tấm phim lên rồi, nhét thế nào vậy? Mấy cái ốc nhỏ thế này, không phải là để kẹp vào à?”.

Anh lấy tấm phim xuống, cổ tay khẽ nâng tấm phim lên rồi nhét chắc chắn vào màn hình trắng, “Đấy, dùng lực mạnh một tý là được”.

Tôi tò mò, lôi xuống, thử nhét lên, nhưng thất bại, Cố Tông Kỳ cười bảo: “Mạnh tay nào”.

Cổ tay tôi bị anh nắm chặt, cảm giác mượt mà lan tỏa khắp người, dường như chạm cả vào mạch máu tôi. Mạch tự nhiên đập mạnh hơn bình thường, anh đứng gần như thế, gần như nửa người bao lấy tôi.

Tay anh cầm nhẹ nhàng, cánh tay tôi giơ mạnh một cái, “pắc”, tấm phim CT đã được nhét vào, vững chắc ở yên đó.

“Hóa ra đơn giản thế à”. Tôi lí nhí, tay anh dần buông ra.

“Đơn giản thế thôi, mà phải rồi, em tới tìm anh có việc hả?”.

“Dịch, từ y thuật tiếng Anh”.

Tối đầu đông rất lạnh, ánh đèn phòng trực sáng trưng, ấm áp.

“Đây là phẫu thuật cắt bỏ mảnh cung đốt sống, dây thần kinh kích thích, đây là viêm màng não…”.

Chuông điện thoại tôi reo, lúc rút ra con búp bê bùa chú kêu lên vài tiếng. Hóa ra là tin nhắn của Tần Chí Văn: “Hộp gỗ giáng hương cậu muốn tớ tìm được rồi đấy, khi nào thì mang tới cho cậu được?”.

Tôi trả lời: “Mai đi, tớ ở trên trường”.

Vứt điện thoại sang một bên, nhưng mắt Cố Tông Kỳ không rời khỏi điện thoại của tôi, anh thấy kỳ lạ hỏi: “Cái kia… con búp bê đấy là gì vậy?”.

“Búp bê bùa chú đấy, ma thuật trắng đáng yếu”.

Thế là toàn bộ kiến thức hôm nay sếp dạy cho chúng tôi tôi đem kể lại nguyên văn cho Cố Tông Kỳ, sau khi nghe xong anh phá lên cười nói: “Cô ngốc, thế giới này làm gì có nhiều chuyện đến thế? Em đúng là rất biết tự dọa mình đấy”.

Tôi tỏ vẻ bất mãn cãi lại: “Em sợ ma, anh quản được sao?”.

“À, anh còn biết xem tướng đấy, cũng biết bói nữa, em tin không?”.

Mắt tôi sáng lên nói: “Tin chứ, anh xem cho em đi, xem sau này em có tiền không, có lấy được anh nào đẹp trai không?”.

Anh nhìn tôi, khóc dở mếu dở bảo: “Đưa tay đây, để anh xem nào, ừm, Dụ Tịch em sau này có rất nhiều tiền đấy, nhưng không để dành được, còn chồng em sau này thì cũng được đấy”.

Tôi nghiêng đầu hỏi: “Sao mà anh xem được?”.

“Bí mật, không nói cho em biết!”.

“Đồ keo kiệt, hứ!”.

Anh cười, buông cuốn sách xuống, cầm điện thoại của tôi lên ngắm nghía một lát hỏi: “Cái này là để phù hộ điều gì vậy?”.

Bất ngờ bị hỏi nên chẳng biết trả lời ra sao, tôi không thể nói với anh là cái này là con búp bê bùa chú chuyên để đánh cắp trái tim anh, thế nên chỉ đành phát huy khả năng bốc phét của tôi: “Ở trên đó có một hình trái tim, có nghĩa là tình yêu mà, con búp bê này sẽ phù hộ cho mình luôn bình an, lúc nào tâm trạng cũng thoải mái, anh thích không?”.

“Đáng yêu phết đấy”.

Thừa cơ xông tới, tôi đút tay vào túi nắm chặt con búp bê còn lại, hít một hơi sâu, cuối cùng cũng dám cất tiếng hỏi: “Cố Tông Kỳ, em còn một con nữa, anh có lấy không?”

Anh hơi ngạc nhiên nhìn tôi, không nói có lấy mà cũng chẳng nói không lấy, tim tôi đập một cách khó khăn, thấy khó xử nên tôi đành quay mặt đi nói: “Không lấy thì thôi vậy, em cũng chẳng thèm cho anh đâu!”.

Miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo là quyền của con gái mà.

Nhưng mà tôi buồn, dù bề ngoài thì giả vờ như chẳng có chuyện gì, giống như khi tôi nhìn thấy chiếc bình sao vậy.

Tôi cúi xuống đọc sách, chẳng nói gì nữa, nghe thấy bên tai tiếng anh cười nói: “Sao thế, cô ngốc, anh cũng đâu có nói là không lấy, vừa nãy chỉ là anh đang nghĩ xem treo vào điện thoại hay là cất ở chỗ khác thì hay hơn”.


“Móc vào điện thoại đi!”. Tôi muốn cười nhưng vẫn phải cắn răng nhịn, “Đưa đây, em móc vào giúp anh”.

Anh vừa cười vừa lôi điện thoại ra, mắt tôi sáng lên nói: “Sharp à? Đẹp thế chứ!”.

“Ừ, từ hồi ở Nhật đã quen dùng điện thoại Nhật rồi”.

Tôi cầm lấy, bóc con búp bê ra, nhưng sao tay tôi chẳng chịu nghe lời vậy chứ, có cố thế nào thì sợi dây cũng không chịu luồn qua khe, làm tôi tức muốn chết.

Cố Tông Kỳ nhìn tôi, ánh mắt anh đang giấu nụ cười, giữa những cái nhìn con mắt chuyển động sáng long lanh, chiếc áo sơ mi kẻ sẫm rất hợp với khuôn mặt tuấn tú của anh, sợi tóc trước trán rơi xuống mi mắt, sáng tối đan xen sinh động lạ thường.

Bàn tay thuôn dài đẹp đẽ giơ ra nói: “Cô bé, thôi để anh luồn cho”.

Anh nhẹ nhàng xoắn sợi dây luồn qua khe một cách dễ dàng, rồi thắt nút lại, tôi đưa tay ra giật giật thử, nói: “Ừ, chắc không rơi được đâu, hi hi, đáng yêu ghê cơ”.

Anh không nói gì, mặc tôi, miệng vẫn khẽ mỉm cười.

Nhưng bầu không gian yên tĩnh đó nhanh chóng bị tiếng guốc vội vàng bước tới phá tan.

Từ trước tới giờ tôi chưa từng gặp một thiên kim tiểu thư nào thấy yêu như thế, đôi mắt trong veo ngấn nước, mái tóc xoăn lọn to vương bên tai, cô ấy mặc chiếc áo gió màu vàng nhạt, chân đi giày cao gót đen.

Cô ấy gọi Cố Tông Kỳ: “Tông Kỳ, bố em vừa bị sốt rồi, anh mau tới xem sao”.

Cố Tông Kỳ nhăn trán, chẳng kịp nhìn tôi một cái, tiện tay cất điện thoại vào túi, vớ kẹp bệnh án bên cạnh rồi nói với cô ấy: “Để anh qua xem”.

Rồi anh quay sang nói với cô y tá trực ban: “Gọi điện cho phó chủ nhiệm đi, bảo ông ấy tới kiểm tra”.

Lúc đi anh quay đầu nhìn tôi một cái, ánh mắt khá phức tạp, nhưng tôi giả vờ như không thấy, cúi đầu xuống.

Tôi mở hồ sơ quản lý bệnh nhân, nhập tên người bệnh vào, trên màn hình nhảy ra dòng chữ: “Kiều Khoa, phòng VIP”, rồi lặng lẽ tắt sơ đồ đi.

Cố Tông Kỳ và cô gái kia có mối quan hệ gì? Cô ấy gọi anh lược bỏ cả họ, mà anh cũng rất vội vàng lo lắng.

Còn nữa, bệnh nhân là phó chủ tịch thành phố Châu, ông ấy chỉ sốt cao mà cũng phải gọi cả phó chủ nhiệm tới, nếu như là bệnh nhân khác không biết Cố Tông Kỳ liệu có tích cực thế không.

Tôi lạnh lùng nghĩ. Cơn gió đầu đông cố luồn qua khe cửa thổi vào, lòng tôi tự nhiên lại băng giá.

Con búp bê bùa chú nằm trên bàn hồ đồ chẳng biết gì nhìn tôi, trên tay còn ôm trái tim kia, cảm thấy sao nực cười thế.

Tôi bực bội cả tối, thực ra tôi hiểu tôi chỉ là ghen quá mà thôi, nên ai gặp cũng nổi cáu.

Lôi một người con gái nào đó trên mạng ra nói chuyện, tôi tào lao một hồi, cuối cùng nhận được một câu rằng: “Mệt, có gan thì tỏ tình đi, không có gan thì kiếm cái đo nhiệt độ đo xem não cô bao nhiêu độ, nếu như biết luộc trứng thì đi mua lấy hai quả, đỡ phải sinh sự”.

Tôi ngồi xổm trên ghế, ngẫm nghĩ hai chữ trên màn hình: “Có gan…”.

Tôi tắt máy, trèo lên giường, chăm chú suy nghĩ cách tỏ tình.

Tôi nghĩ rất lâu, cho đến khi mặt nạ khô cong cũng vẫn chưa nghĩ ra. Bởi vì vấn đề là tôi nghĩ không ra cách mình bẽn lẽn đứng trước mặt Cố Tông Kỳ, tay mân mê chiếc khăn tay, thẹn thùng không nói lên lời. Tôi nghĩ Cố Tông Kỳ sẽ khẽ đỏ mặt, nói với tôi rằng: “Dụ Tịch, Dụ Tịch…”.

Tôi rất muốn anh nói nốt những lời còn lại, lòng thầm sung sướng, nhưng chẳng có gì ngạc nhiên mừng rỡ cả. Tôi nghĩ, mối quan hệ nam nữ lúc nào là hấp dẫn nhất, đó chính là lúc mới yêu, thế là tôi xông lên khóa chặt môi anh lại.

Tất cả rõ như ban ngày.

Trong bóng đêm, tôi tròn mắt với chính mình, quay lưng cái đã ngủ mất.

Hôm sau, Tần Chí Văn tới tìm tôi. Cậu ấy lái xe tới, chiếc Audi sáng loáng đỗ ngay dưới sân khoa Văn. Cả đêm không ngủ ngon giấc, tôi uể oải cầm lấy hộp giáng hương được bọc tử tế trong chiếc hộp gấm, vẫn chưa mở ra đã ngửi thấy mùi hương đậm nồng thần bí. Mùi hương này giống hệt với mùi trên người Cố Tông Kỳ, nhưng phảng phất lẫn cả mùi khác nữa.

Là thứ mùi hương thoang thoảng, đượm nồng ngào ngạt, từng sợi nhuộm hương thơm gỗ quý thanh nhã ngàn năm, nửa lẳng lơ nửa lôi cuốn, có cả mùi hương mê hồn, tôi thấy ngạc nhiên hỏi: “Đây là mùi gì?”.

Cậu ta dẩu môi nói: “Mở ra xem thì biết thôi”.

Tôi cẩn thận bóc hộp ra, không khỏi thốt lên tán thưởng: “Chiếc hộp đẹp quá, hóa ra người xưa đúng là có cách nói bỏ gốc lấy ngọn, ý, trong này là cái gì thế? Túi thơm?”.

Cậu ấy cười nói: “Con gái các cậu không phải đều thích mua túi thơm gì đó về ướp quần áo sao? Tớ thấy nên mua về tặng cậu đấy”.

Quả nhiên bên trong là cánh hoa khô đã được ướp hương, tự nhiên tôi muốn cười phá lên, những ấm ức bỗng bị hương thơm dễ chịu này làm cho tiêu tan, nhưng vì câu nói dưới đây của Tần Chí Văn mà tôi lại thấy chán.

Cậu ấy bảo: “Tịch Tịch, có phải cậu yêu ai đó rồi không?”.

Tôi thở dài thườn thượt nói: “Hả? Gì cơ? Vậy sao?”.

Bầu trời u ám, mặt trời núp sau mây mù, từng ánh nắng ấm áp dần biến mất, bờ vai tự nhiên mát lạnh, tôi vuốt vuốt tóc nói: “Ôi giời, chẳng có gì to tát đâu, thực ra tớ rất là đa tình mà…”.

Chẳng hiểu sao mà trước mặt Tần Chí Văn tôi lại rất ngại mở mồm nói tôi thích người khác, hồi với Đồng Nhược Thiên cũng thế. Có vẻ như thế giống như chính mồm tôi đã phản bội lại lời hứa ngày nào với Tần Chí Văn.

Và tôi sợ một ngày nào đó nhỡ có bị thất tình, lại ỉu xìu trốn vào một góc nào đó tự mình liếm vết thương. Tôi sợ nhìn thấy ánh mắt Tần Chí Văn, đôi mắt sâu, âm thầm chảy nước mắt, giống như thánh nhân siêu thoát, trước khi tới cõi niết bàn nhìn xuống chúng sinh ngu muội, bi thương đồng cảm, xót xa cho sự đáng thương và đau khổ của tôi.

Nhưng Dụ Tịch tôi chẳng cần người khác phải đồng tình cảm thông.

Ánh mắt cậu ấy ngơ phút chốc nhưng ngay lập tức lại cười nói: “Cái cậu này, sao chẳng nói gì cho tớ thế?”.

Nụ cười đó chẳng chiếu thẳng tới mắt, tôi nhận rõ điều đó, chỉ đành ấp úng trả lời: “Chỉ mới có cảm tình chút thôi, ái dà, nói nhiều thế làm gì, tớ đói rồi, tớ mời cậu đi ăn nhé”.

Tần Chí Văn gật đầu: “Ừ, đi ăn thôi”.

Nhưng ngón tay cậu ấy vẫn nắm chặt, tôi lại chỉ đành giả vờ không thấy.

Lúc ăn cơm lại gặp nhóm bố nuôi tôi, may không có Cố Tông Kỳ. Tôi nghĩ anh chàng chắc giờ đang hươ chân múa tay trước mặt ông phó chủ tịch thành phố và cô thiên kim tiểu thư nào đó và tôi lại thấy bực bội, thế nên tôi gọi món đuôi lợn nấu dấm, ăn rất vui vẻ.

Bố tôi đang nói chuyện với các bác sĩ về bệnh tình của phó chủ tịch thành phố Châu, tôi loáng thoáng nghe được rằng ông ta vì bị viêm tuyến tụy cấp nên phải nhập viện, tôi thì thầm hỏi: “Bệnh này nặng không ạ?”.

Bố tôi chẳng thèm ngẩng đầu lên bảo: “Bệnh này mà không cẩn thận chết người như chơi ấy chứ”.

Tôi “hừ” một tiếng, lẩm bẩm: “Thảo nào mà tích cực thế, hóa ra là nghiêm trọng thế cơ à”.

“Cái gì tích cực thế cơ?”.

“Cố Tông Kỳ ấy, hôm qua lúc anh ta trực ban, người nhà ông ấy tới nói bị sốt cao, anh ta lập tức chạy đi, còn gọi điện cho phó chủ nhiệm tới nữa, thế là rất tích cực mà”.

Bố nuôi cười nói: “Con lại chạy tới quấn lấy người ta rồi hả? Tiểu Cố có kêu con phiền phức không?”.

“Anh ta mà dám ạ?”.

“Đấy, nhìn cái bộ dạng con kìa, bệnh viện có quy tắc nghiêm khắc là bác sĩ nào khám bệnh đấy. Cố Tông Kỳ chỉ là bác sĩ chữa trị chính, vẫn chưa có tư cách hàng đầu để xử lý loại bệnh viêm tuyến tụy có tính chất lây lan này, cũng giống như phẫu thuật Leep mỗi năm bệnh viện loại ba cũng chỉ thực hiện vài ca, cũng chỉ có người tư cách như bố đây mới được làm vậy”.

Lòng không còn bực nữa, nhưng vẫn còn để tâm đến nó.

Đến tôi cũng coi thường chính sự hẹp hòi đấy của tôi, chỉ vì thích một người mà trở nên ích kỷ như thế.

Bỗng nhiên bố nuôi hỏi: “Lần trước con kể câu chuyện gì cho Dụ Lộ nghe vậy? Thấy mẹ con bảo giờ nó chẳng dám đi đâu nữa rồi”.

Thế là tôi kể lại một lượt sự tình, bằng giọng điệu bình thản nhất.

Nghe xong bố nuôi cười ha hả: “Được, con đúng là thất đức quá đi, nhưng mà bố thích, không hổ danh là con gái ta!”.

Tôi dẩu mỏ lên nói: “Nên giờ đến nhà con cũng không dám về nữa rồi, con sợ không kiềm chế được lại kể nói câu chuyện kinh dị trong phòng vệ sinh ra”.

Ông vẫn cười nói: “Thằng Cố Tông Kỳ cũng thật là, sao bọn con gái lại bất chấp tất cả mà lao vào chứ?”.

Tôi muốn nói rằng, ai bảo anh đẹp trai, tính lại tốt, gặp ai cũng cười tủm tỉm, dáng vẻ khoan thai, quan trọng hơn là anh chiều ý tôi, cứ kệ tôi tới quấn quýt anh.

Anh khiến cuộc sống đơn sắc của một đứa suốt ngày nhốt mình trong ký ức như tôi thêm màu sắc hơn, tên của thứ sắc màu ấy là muôn màu muôn vẻ.

Tôi cúi xuống gặm nốt chiếc đuôi lợn, chẳng trả lời, nhưng tôi chẳng hề thấy xấu hổ, tôi bằng lòng thể hiện dã tâm lang sói của mình trước mặt mọi người đấy.

Chỉ là Tần Chí Văn đang ở đây.

Vừa ăn xong thì thấy có người bước tới, trời ạ, là oan gia Cố Tông Kỳ. Mấy bác sĩ ăn xong đã về trước lâu rồi, anh liền tới ngồi trước mặt, mỉm cười với tôi.

Tôi chẳng tỏ vẻ gì cúi đầu xuống anh chỉ vào cái đuôi lợn hỏi: “Đây là cái gì?”.

Tôi chẳng ngại ngần gì trả lời: “Ngẩu pín dê”.

Vẻ mặt anh vẫn bình thường, miệng khẽ cười, nói với nhân viên phục vụ: “Bò thăn sốt tiêu đen, rau diếp nhúng mắm hào, hai bát cơm”.

Đúng là cái thùng cơm, tôi ngầm liếc mắt vẻ coi thường, nhưng trong lòng thấy thích lắm.

Bố nuôi ăn xong, uống hết cả một ấm trà miễn phí, xoa xoa bụng nói: “Bố đi đây”.

Tôi “Vâng” một tiếng nhưng lại giật mình vì ông đã đi cách mười mét rồi bỗng quay lại nói: “Tịch Tịch à, mẹ nuôi con dạo này không gọi điện cho con hả?”.

Tôi nghĩ một lúc nói: “Không ạ, sao thế bố?”.

“Bố đoán chắc là bà ấy bận quá quên mất rồi, bố nhắc con trước nhé, lần trước một người bạn của mẹ nuôi con muốn bà ấy giới thiệu bạn gái cho con trai, gần đây mẹ con đang hứng thú với việc đấy lắm, nên con cứ cẩn thận đi”.

Hai người ngồi đối diện đều ngẩng đầu lên, tôi cười cười: “Không sao bố, con đối phó được mà”.

Bố nuôi gật gật đầu, vỗ vai Tần Chí Văn nói: “Nếu như nó định đâm đầu vào thì cháu nhớ lôi nó ra nhé”.

Thế là cậu thầm cười với bố tôi.

Cái gọi là đâm đầu vào thực ra là vì tôi đã có tiền sử đi gặp mặt không có ấn tượng tốt lắm.

Có một lần mẹ tôi giới thiệu cho một anh chàng bên nước ngoài về, lại còn là sinh viên của một trường nổi tiếng của Mỹ. Gặp mặt nhau vừa nhìn cái là tôi biết ngay anh ta tốt nghiệp trường Garleton College[3], tóc thì lưa thưa, đầu thì tròn vo, trông còn buồn cười hơn cả Kungfu Panda.

[3] Là một trường Đại học của Mỹ, thành lập năm 1866 với 36 ngành học, bao gồm các lĩnh vực nghệ thuật, nhân văn, khoa học tự nhiên, khoa học xã hội.

Kinh khủng hơn anh ta vô cùng lắm lời, cũng chẳng biết được là tôi lọt được vào mắt anh ta kiểu gì nữa, mà suốt quãng thời gian còn lại anh ta thể hiện khả năng kinh người về mảng số học, nói ra số miếng củ cải mà tôi đã ăn, lại còn khả năng biểu diễn động kinh nữa, bao gồm cả việc phun nước bọt.

Anh ta đang đắc ý nói thì tôi buông đũa xuống, sau đó vai rung lên bần bật, giống như con gà tây sắp chết đến nơi, co giật được một lúc thì lại cầm thìa lên, gõ vào miệng đĩa, gõ một hồi thì anh ta cũng lên tiếng hỏi: “Cô Dụ Tịch, cô…”.

Tôi nghiêng đầu, cố gắng nở một nụ cười rực rõ, rồi lại cúi đầu xuống nói kiểu xấu hổ ngại ngùng: “Xin lỗi anh nhé, tôi… vừa ra viện, hình như chưa được thích nghi lắm, cứ cách một thời gian thì lại thế… đấy anh xem!”.

Thế là tôi lại lên cơn co rút cả vai: “Tôi có nên quay lại viện kiểm tra thêm thời gian nữa không nhỉ?”.

“À, không không không, cô thế này đã là rất tốt rồi…”.

Và vậy là tôi đã doạ cho đối tượng sợ chạy mất dép, kết quả bị mẹ tôi mắng cho một trận.


Tôi cười rất đắc ý, bởi vì cũng đã nghĩ được cách đối phó với đối tượng gặp mặt tiếp theo rồi.

Bỗng điện thoại kêu, mở ra xem thì thấy tin nhắn của Cố Tông Kỳ: “Em sắp đi xem mặt à?”.

Ngẩng đầu lên nhìn anh một cái, cái tên ngụy quân tử ấy đang điềm đạm ăn cơm, tôi chẳng khách sáo gì viết luôn: “Làm sao cơ? Anh có vấn đề gì sao?”.

Điện thoại anh ta cũng đinh đinh kêu lên, của tôi cũng thế, một âm thanh rất hài hòa, rất vui tai.

Thấy con búp bê bùa chú treo trên điện thoại anh lắc lư, tay ôm chắc trái tim màu đỏ, còn của tôi là màu hồng, đúng là một đôi trời sinh với con của anh.

“Có thể không đi được không?”.

Tôi cúi đầu cười rồi nhanh chóng trả lời lại: “Anh đang quản em đấy à, vị bác sĩ phiền phức!”.

Nhưng trong lòng thấy ngọt ngào thế chứ, còn ngọt hơn cả pudding sữa.

Tôi thấy anh giơ tay lên, hàng lông mày khẽ chau lại, tay vừa bấm một cái thì điện thoại lập tức kêu. Âm lượng của điện thoại Sharp rất to, tôi nghe rõ mồn một tiếng cái cô thiên kim tiểu thư kia vọng ra: “Tông Kỳ, ống xông trong dạ dày của bố em vừa bị ông nôn ra hết rồi, cậu thực tập có nhét thế nào cũng không nhét vào lại được, anh qua xem sao đi…”.

Anh nhìn tôi một cái, ánh mắt thật bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra, anh bảo: “Ừ, em đợi tý anh qua ngay”.

Dứt lời liền đứng dậy đi luôn.

Lòng tôi nóng như lửa thiêu.

Nhét ống xông, cũng chỉ là công việc của một thực tập sinh thôi mà, dù bệnh nhân có quyền quý, có quan trọng đến đâu thì cũng chỉ cần bác sĩ nội trú tới nhét ống xông thôi. Cố Tông Kỳ là bác sĩ chữa trị chính cơ mà, công việc đấy mà một một tiểu thư như cô cũng nỡ bắt anh ấy làm sao.

Vậy là tôi lạnh lùng cười khan hai tiếng, buông đũa xuống nói: “Tớ no rồi”.

Tần Chí Văn kêu thanh toán, bộ mặt nửa đùa nửa thật quay ra nói với tôi: “Tớ ghét nhất là bác sĩ”.

Tôi cũng hững hờ nói: “Tớ cũng thế!”.

“Ghét mà cậu còn cười với anh ta à? Ghét mà cậu nhắn tin với anh ta, hai đứa cậu còn dùng móc treo điện thoại giống nhau nữa, đừng nghĩ là tớ không nhận ra nhé, cậu khá nặng tình với anh ta đấy”.

Giọng cậu ấy thật khác bình thường, hình như trong lòng đang có cả sao Hỏa đang bốc cháy vậy, cứ lộp độp lép bép. Tôi im lặng, một lúc sau cậu ấy đứng dậy xoa đầu tôi nói: “Được rồi, tớ chỉ sợ sau khi cậu có được anh ta thì quên mất tớ thôi”.

Tôi thở dài: “Tớ không có đâu…”.

Cậu ấy chỉ cười cười, vẻ mặt cô đơn.

Ngày hôm đó trời biến đổi thật nhanh, dưới tầng mây tôi còn vừa nhìn một cái mà đã chẳng thấy bóng dáng mặt trời đâu nữa.

Tối về tôi nghe nhạc, thấy hơi nhạt nhẽo âu sầu.

Trời lạnh, mà thực sự là lạnh đến thấu xương, tôi bật đèn bàn, hơi nóng tỏa ra từ chiếc đèn cũng trở nên cô độc, giữa không khí lạnh lẽo trong phòng, còn tay tôi, tay tôi lại đang cứng đơ.

Ca sĩ cao ngạo Vương Phi đang hát: “Anh là phòng tranh của em, khuôn mặt anh dù có ai tới ngắm nhìn đi nữa thì anh cũng không thể quản được, em loăng quăng nhìn ngược nhìn xuôi, chẳng phiền gì, em cũng muốn xem, anh thích không bằng em thích, sự bất mãn của anh ủng hộ cho sự viên mãn của em, đợi mãi đợi mãi anh yêu em không bằng em yêu anh, chẳng vì ai mang phiền phức tới…”.

Cố Tông Kỳ là một phòng tranh, ai cũng muốn ngắm, không mua vé lại còn muốn độc chiếm anh.

Đang miên man nghĩ ngợi thì chuông điện thoại kêu lên, tưởng là Cố Tông Kỳ nhưng mở ra mới thấy đó là người lâu rồi không chịu lộ diện bị tôi vứt vào một xó lãng quên, là tin nhắn của Cao Y Thần: “Tịch Tịch, anh về rồi này”.

“Anh đi đâu vậy?”.

“Đi họp chứ đi đâu, đi hơn một tuần rồi mà em cũng không biết, đau lòng quá đi”.

Tôi chán chẳng buồn để ý tới anh ta, đang bị Cố Tông Kỳ làm cho chán nản đây.

Điện thoại lại kêu lên: “Thực ra, đàn ông như Cố Tông Kỳ quá tốt, không hợp với em đâu, em không giữ được cậu ấy đâu”.

“Liên quan gì đến anh!”.

“Sao mà không liên quan đến anh được, em nói xem nào, vật đính ước các em cũng đã trao nhau rồi, chẳng lẽ anh không được tỏ thái độ một chút sao?”.

Tôi tức dựng hết lông gáy nói: “Không việc gì tới anh!”.

“Anh thích em, nên nó liên quan tới anh, hơn nữa là rất liên quan. Mà Dụ Tịch này, anh nói cho em biết, em đừng có làm bia đỡ đạn cho bạn trai nhé, giữa em với cậu ấy là một chuyện, mà giữa em với anh lại là chuyện khác, đừng có lôi anh ra để trêu ngươi Cố Tông Kỳ đấy”.

Trời, thật điên quá đi thôi, cái ông Cao Y Thần này có phải là xem phim thần tượng nhiều quá rồi không, tôi mà rảnh rỗi vậy sao?

Tôi trả lời chân thành: “Nói cho em biết, lời anh vừa nói toàn là đùa đấy chứ?”.

Một lúc lâu sau anh ta mới nhắn lại: “Ừ, từ nãy giờ toàn là đùa đấy”.

Tôi cầm điện thoại, muốn cười nhưng cười không nổi.

Thế là tôi đành chuyển sự chú ý sang mấy trò khác. Trên màn hình có một trò game tôi đã chơi từ hồi học cấp ba, chơi đến tận bây giờ tuy không liên tục nhưng level giờ cũng đã cao lắm rồi, tôi muốn vào giết quái vật, giải tỏa bớt sự bực bội trong lòng.

Khi chém được hai con quái thu ngu ngốc tôi lại muốn đăng ký thêm một tài khoản khác, dùng thân phận là nam, tên sẽ là Ngai Ngư Tiểu Kỳ[4], còn tên của thần quân level tám mươi lăm của tôi có thể là Lãn Mao Chấn Tịch[5].

[4] Ngai Ngư Tiểu Kỳ có nghĩa là con cá Tiểu Kỳ ngu ngốc.

[5] Lãn Mao Chấn Tịch có nghĩa là con mèo lười Chấn Tịch.

Một cái máy tính, nhưng màn hình hai thế giới, một cái để màn hình to, một cái để nhỏ, tôi vui vẻ ấn Ctrl+Alt+Delete để chuyển, vẻ mặt rất đắc ý.

Lập xong, tôi đem Tiểu Kỳ tới trạm chuyển đổi kiếm sĩ gần thủ đô để chuyển chức, tiện thể đánh quái thú luôn, tôi thấy vẫn rất buồn bực. Nhưng con quái thú kia tôi mới chạm nhẹ cái đã lăn ra chết, Tiểu Kỳ chạm nhẹ cái thì lại lăn ra chết.

Mất một tiếng đồng hồ, tôi chán nản vô cùng cuối cùng cũng đã khéo chăm nó cho đỡ mất mặt một chút.

Chỉ là lúc luyện cấp thì bên cạnh cứ có một con ruồi ù ù bay bên cạnh nói: “Đưa tiền đây, đưa tiền đây, không thì tôi sẽ chạy khỏa thân đấy!”.

Tôi liếc sang, vẫn điềm nhiên ngồi chỗ quái thú ngậm bông hoa hồng ba trăm vạn, còn Tiểu Kỳ thì đứng một bên cố gắng ngậm con quái thú Nguyệt kiến thảo khảm ngớ ngẩn ba trăm vạn. Tôi bảo: “Đừng làm ồn nữa đi, tôi đang tán tỉnh chồng tôi”.

Tôi quay sang khung nói chuyện của Tiểu Kỳ gõ: “Đừng ồn nữa, ở đông người thì chạy tới đó đi, vợ tao không thèm đâu”.

Chỉ thấy bầu trời đột nhiên rực lửa, Tiểu Kỳ nhà tôi đánh nó trong màn lửa ác liệt.

Chiếc máy tính HP của tôi cũng lảo đảo.

Tôi nổi điên, hô một tiếng rồi đứng phắt dậy, giơ thanh Thần chức chỉ thư chỉ vào ma pháp sư, vung hai phát thì tên ma pháp sư ấy lăn ra đất hộc máu mà chết.

Tôi lấy lá ma thuật ra cứu Tiểu Kỳ về, tiếp đầy máu, rồi hai người ngồi quây quanh tên pháp sư, tôi nói: “Chồng à, ngoan nha, ai bắt nạt anh em sẽ đòi công bằng cho anh”.

Tiểu Kỳ vẫn còn tức đỏ mắt nói với con ruồi: “Mày còn chưa đi sao?”.

“Tôi không đi, tôi cứ chết ở đây đấy, tôi còn muốn chạy khỏa thân”.

Thảo nguyên xanh mênh mông, màu vàng của hoa dại tô điểm thêm cho bức tranh ấy, cỏ mọc um tùm, dưới tán cây đa bươm bướm bay lượn, con quái thú đáng yêu không ở trong bụi cây thì ở trong rừng, lúc nào cũng có thể vồ ra ăn thịt người.

Con ruồi đáng ghét kia rơi bịch xuống đất, hét lên: “Có kẻ cưỡng bức, cứu tôi với!”. Thế là tôi đành hy sinh thêm chiếc là ma pháp nữa, dùng chiêu vận chuyển đưa con ruồi ấy vào hang tử thi các loại vật chủ động tấn công.

Vậy là dưới trời xanh, trong khu rừng rộng lớn chỉ còn lại tôi và Tiểu Kỳ.

Nhưng tôi lại thấy chán rồi, vì một mình tôi mà phải đóng làm hai vai, trông thật ngớ ngẩn.

Nhân vật Ngai Ngư Tiểu Kỳ trong game có đối tốt với tôi cỡ nào, tôi có tốt với anh ta thế nào đi chăng nữa thì anh ta cũng không phải là Cố Tông Kỳ, cũng chẳng phải là hóa thân của anh ấy, trên màn hình không phải là Cố Tông Kỳ cười tùm tỉm nói với tôi: “Tịch Tịch, thật ngại quá, anh bất cẩn bị gấu xám đánh chết rồi, em mau cứu anh đi”.

Thế là tôi tắt máy trèo lên giường ngủ, nửa đêm đang lơ mơ trong giấc ngủ thì tóc bị quấn vào cái chuông của con búp bê bùa chú, âm thanh trong vắt như nước vang lên, tôi bật dậy.

Khi ấy, tôi chỉ muốn vội vàng nói với Cố Tông Kỳ rằng: “Em thích anh”.

Em thích anh, thích đến nỗi nhìn thấy anh cũng có thể khiến em vui mừng, khiến em tức giận, cảm xúc đó tới nhanh mà đi cũng nhanh. Thích anh nên mọi dáng đứng dáng đi, nụ cười, và cả mùi hương trên cơ thể cũng đều muốn được gần anh.

Nhưng Cố Tông Kỳ, lời bài hát của Vương Phi nói: “Nếu như hình dáng anh biến thành Snoopy, nếu như anh là giả, tư tưởng linh hồn anh ở một cơ thể khác, thì em còn yêu anh nữa không, người dịu dàng như anh có mọc ba đầu sáu tay, em vẫn muốn ôm anh, ngọt ngào”.

Nếu như anh có khuôn mặt của Snoopy[6], thân hình của mèo Garfield và tính cách của Cố Tông Kỳ, thì liệu em có thích nữa không?

[6] “Snoopy” – tên một con chó trong bộ truyện tranhh nhiều tập của Charles M.Schulz được xuất bản ở Mỹ từ năm 1950 đến năm 2000 và vẫn còn tiếp tục.

Thôi được, em sẽ nuôi anh như một con thú cưng vậy.

Thế nên, việc tỏ tình này cứ đợi đã xem sao.

Mấy ngày sau đó tôi trốn tiệt trong trường, không muốn ra ngoài, tôi định để cho bản thân bình tĩnh lại nhưng viễn cảnh không xa là tôi lại bị bắt đi xem mặt, mẹ nuôi cuối cùng cũng không quên cái đứa ăn hại tôi đây.

Chàng trai lần này xem mặt nói thật là rất được, trẻ trung tinh anh, sạch sẽ tinh tươm, lúc nói chuyện hay nhướn mày, ánh mắt tập trung, nhưng ánh mắt ấy lại hồ đồ tới mức ngây thơ.

Tôi chỉ cảm nhận được rằng ánh mắt anh ta nhìn tôi như muốn nướng chín tôi vậy, thế nên tôi co co vai, thò tay vào trong, cố tạo tư thế uốn người nói: “Ui chết, xin lỗi nhé, dây áo lót tuột mất rồi”.

Khoảng thời gian tiếp theo tôi đều không ngừng chỉnh chỉnh sửa sửa dây áo, còn anh ta thì cũng liên tục phải quay mặt đi chỗ khác, tôi băn khoăn không biết liệu anh ta có mắc chứng bệnh nào về đầu bị xoay không nữa, tôi kéo áo để lộ một khe hở nói rất chi là ngạc nhiên: “Ôi thôi, chết rồi, thảo nào mà thấy khó chịu vậy, hóa ra là mặc nhầm áo lót của mẹ!”.

Anh ta sầm mặt, tôi gãi gãi đầu nói: “Hi hi, có lúc quần lót cũng vô tình để lẫn với nhau…”, rồi tôi đưa tay xuống phía dưới, vẻ mặt kinh ngạc thốt lên: “Ui, đúng là nhầm thật…”.

Khuôn mặt tinh anh kia bỗng chốc sa sầm lại.

Lúc đó tôi muốn nói với anh ta rằng thực ra tình cảm giữa hai mẹ con tôi cũng chưa tới mức mặc chung một cái quần lót, chỉ là hai chúng tôi dùng tiền chung của một người, đó là bố tôi.

Lúc gần ăn xong tôi khệnh khạng bước ra ngoài, thực ra anh chàng đó tốt thật, tôi đi xem mặt bao nhiêu lần rồi chỉ có anh ta là hơi lọt vào mắt tôi một chút.

Mà lại còn mời tôi đi quán trà Hồng Kông nhất phẩm, gọi món pudding sữa tôi yêu thích.

Nghĩ tới đây tôi liền nhớ tới Cố Tông Kỳ, dạo này tôi điên điên khùng khùng kinh khủng, cái gì cũng có thể liên tưởng với Cố Tông Kỳ, tôi thấy mình sống đến lúc này rồi đúng là có chút bi ai, giống như trái đất, đầu tiên là quay quanh mặt trời rồi mới quay quanh mình.

Hôm đó ngoài trời mưa nhỏ, cảm giác cái lạnh thấm cả vào mặt, tuy không nhìn thấy giọt mưa bay nhưng mặt đất lại ướt thẫm, hòa trộn với màu nước, ánh đèn đường chiếu vào phản chiếu lại hơi ẩm lạnh giá.

Cửa hàng trang trí sắc đỏ rực rỡ, chiếc bình phong hình hoa mẫu đơn đỏ thắm đặt giữa đại sảnh, tượng thần tài đặc trưng của vùng Hồng Kông, Ma Cao đặt ở quầy thu ngân, phía trước đặt đầy nến đỏ, tôi chỉ thấy trước mắt là một màu đỏ như ý cát tường.


Đến cả chiếc áo lông cừu cô thiên kim tiểu thư ấy mặc cũng là màu đỏ, mặt Cố Tông Kỳ cũng hơi ửng đỏ, đoàn người qua lại náo nhiệt, dưới ánh đèn mờ ảo, tôi nhìn gì cũng chẳng thấy chân thực.

Tôi mân mê chiếc điện thoại, không thể gõ tin nhắn tư vấn và thăm dò, tôi là một Dụ Tịch tự ti, tự cười giễu chính mình, tôi sợ bị anh ghét vì tôi bám anh chặt quá, khiến người khác thấy quá phiền phức, không khiến người khác yêu quý, dễ ghen tỵ.

Thế là tôi âm thầm ra về…

Về đến ký túc tôi lại chơi điện tử.

Chém Ngai Ngư Tiểu Kỳ, mất hơn nửa số máu, tôi lại tiếp thêm cho anh, rồi lại chém, chỉ là không nỡ giết chết anh, đến khi anh thoi thóp hơi thở cuối cùng thì tôi đưa anh đến Thành cổ, bị bọn quái thú giày xéo.

Nhưng tôi chẳng thể cười nổi, Tần Chí Văn gửi tin nhắn tới hỏi: “Đang làm gì thế?”.

“Đang chơi điện tử”.

“Ờ, đợi tớ, tớ cũng vào, cậu đang ở đâu?”.

“Thành cổ”.

Tần Chí Văn vào nhìn thấy cảnh thê thảm ấy, ngồi giữa Xác Mộc Nãi Y và bà phù thủy là tôi đang ngồi đó nhìn Tiểu Kỳ, lúc đó tôi cũng chẳng còn mấy máu, chú muỗi Tiểu Tần chạy tới khua khua hai đòn thì con quái thú đã bị đâm chết.

Tôi xót xa nói: “Cậu để hai đứa tớ chôn chung với nhau đi, sao chỉ một tâm nguyên nhỏ nhoi thế mà cậu cũng không chiều lòng tớ được?”.

Cậu ấy mắt tròn mắt dẹt nhìn tôi hỏi: “Một mình cậu mà mở hẳn hai cửa sổ game có mệt không vậy?”.

Tôi lấy chiếc lá ma thuật ra cứu sống Tiểu Kỳ, tiếp thêm máu, rồi lại từ từ đâm giết anh ta ngay trước mặt Tần Chí Văn, cậu ấy nhìn chán nản nói: “Cậu đúng là biến thái, hóa ra cậu yêu một người bằng cách như thế này sao?”.

Tôi gật đầu nói: “Đối xử tàn bạo, tận tình chữa vết thương, đó chính là phong cách của tớ”.

“Thế cậu cứ tiếp tục, lúc nào xả hết giận thì gọi tớ”.

Tôi ngồi phịch xuống, nằm ra đất, xung quanh toàn là những linh hồn bay lởn vởn, tôi nói: “Cậu nói thế thì tớ lại chẳng có hứng gì nữa rồi, thôi, mình nói chuyện đi, hôm nay tớ đang chán đời đây”.

“Tới thác trời đi, đằng đó không có ai, mà cũng là một nơi rất đẹp”.

Thế là tôi hô biến, đưa theo cả cậu ấy tới thác nước.

Nơi cánh đồng hoang um tùm núi lửa mắc ma, bọn quái thú hung dữ đáng sợ, nhưng qua những tàn lửa đỏ rực và đầm lầy nâu đất ấy, thác trời như đổ từ chân trời xuống đầm nước sâu thăm thẳm, bọt nước tung lên trắng xóa.

Ánh sáng không ngừng đổi màu, ban đêm những con đom đóm vàng sẽ bay ra từ bụi cỏ, những giọt sương lung linh màu sắc đọng trên những cọng cỏ mơn mởn, hai đứa ngồi trên bãi đất ven dòng nước, bên cạnh là bãi cỏ lóng lánh hơi sương.

Tần Chí Văn hỏi tôi: “Tịch Tịch, cậu còn nhớ lần đầu tiên chúng ta tới đây không?”.

Tôi nói: “Tất nhiên là nhớ rồi, lần đấy kho nguyên liệu mới mở, hai đứa chạy tới bị con quái thú siêu kinh khủng chém chết, sau khi luyện level tìm một kỵ sĩ lấy máu, tới đây được chứng kiến một nơi tuyệt đẹp trong game”.

“Lúc đó chỉ có hai đứa mình thôi à?”.

Trái tim tôi rung lên, chỉ cười mà không trả lời, cậu ấy nói tiếp: “Cuộc sống trước kia chỉ có hai đứa, bây giờ thì khác rồi, dù là trong game hay ngoài đời cậu cũng đã có niềm vui mới”.

Tôi chẳng để ý dẩu mỏ lên nói: “Niềm vui mới cái nỗi gì chứ, đang chán hết cả người đây”.

Lời tôi nói là thật lòng, từ khi có Cố Tông Kỳ cuộc sống của tôi cũng trở nên gợn sóng hơn, mà đều là một mình tôi tự biên tự diễn, thỉnh thoảng anh mới xuất hiện quấy động trái tim tôi.

Nhưng anh lại coi như được ăn mật ngọt.

Cậu cười nói: “Cậu ấy, chẳng bao giờ chịu nói thật lòng, nếu như cậu thích Cố Tông Kỳ thì cậu tới tỏ tình đi”.

Tôi do dự một lát, không ngờ Tần Chí Văn lại nói vậy, dòng chữ ấy bay lượn trên bầu trời đêm, nhưng tôi lại không nhìn thấy đằng sau màn hình vẻ mặt cậu ấy đượm buồn.

“Để tớ nghĩ xem”.

Cậu ấy nằm ra bãi cỏ nói với tôi: “Tự tin lên, trước kia chẳng bao giờ thấy cậu là con rùa rụt đầu như vậy”.

“Sợ mà, tớ đã làm đứa suốt ngày nhốt mình trong ký túc lâu rồi, cũng lâu không tiếp xúc với con trai nên chẳng biết nên nói thế nào, đến level 17 cũng không biết được mở khi nào”.

“Tính cậu vốn không phải vậy, thứ mà cậu muốn, có cái nào là không vào tay được?”.

Tôi khóc dở mếu dở nói: “Thôi ạ, năm đấy tớ bị Đồng Nhược Thiên đá, trong tưởng tượng của tớ ít nhất cũng phải là tớ đá anh ta”.

“Đừng nhắc đến tên khốn đấy nữa, nhắc tới tớ lại muốn nổi điên”.

“Ừ, không nhắc nữa”.

Tôi cũng nằm xuống ngắm bầu trời, tiếng nước chảy róc rách bên tai, tôi nói: “Tần Chí Văn, trên đời này không có cái gì tớ muốn mà không đạt được cả, chỉ trừ tình cảm, vì đó là thứ duy nhất không phải chỉ dựa vào mỗi sự cố gắng của mình là có thể đạt được”.

“Nhưng không nỗ lực thì cũng không được, cậu không thử thì không bao giờ có kết quả”.

Tôi ngẫm nghĩ, câu nói đó rất có lý.

“Tịch Tịch, hãy chăm sóc tốt bản thân nhé, giả sử như cái tên Cố Tông Kỳ đó không thích cậu, thì cậu cũng đừng khóc nhé”.

Cậu ấy lạnh lùng nói với tôi, ngoài sự ngạc nhiên ra, có một cảm giác kỳ lạ trào dâng từ đáy lòng, giống như khi máy bay cất cánh, toàn thân lơ lửng trên không sẽ xuất hiện nỗi sợ hãi ví như không hạ cánh được, ví như sợ hãi giây tiếp theo sẽ có một bi kịch xảy ra vậy.

Đó chính là sự im lặng trước khi mưa bão.

Tôi có một linh cảm rằng khi tôi nhắm mắt lại thì Tần Chí Văn sẽ biến mất, như chưa từng xuất hiện.

Vội vàng dập ngay suy nghĩ ấy, tôi gửi lại một nụ cười to hết cỡ nói: “Sao mà tớ khóc được? Đùa hả?”.

Cậu ấy gật đầu nói: “Ừ, phải nhớ luôn dành cho kẻ thù của chúng ta một nụ cười”.

Tôi tròn mắt ngạc nhiên nói: “Quên đi, làm gì có chuyện đấy, giết người đền mạng, có nợ thì phải trả”.

Lập tức chẳng thấy cậu ấy nói gì nữa.

Tôi ngồi dậy đi rót cốc nước, quay lại xem thì thấy màn hình trống rỗng, nơi chân trời chỉ còn lại mỗi mình tôi, một mình với một mình, xung quanh bao trùm lớp sương trắng và ánh nắng tím xanh, một dáng vẻ khá cô đơn.

Mở khung chat với bạn, thấy nick cậu ấy đã tối om, Tần Chí Văn đã thoát rồi, tôi cảm thấy sao kỳ lạ thế, nhắm một cái tin cho cậu ấy: “Sao tự nhiên lại out thế?”.

“Tớ bị rớt mạng, không kết nối được nữa, thôi, tớ đi ngủ trước đây, ngủ ngon nhé!”.

“Ngủ ngon!”.

Sáng hôm sau tan học về, soi gương mà tôi giật nảy mình, cạnh con ngươi có một vết máu tụ to cỡ đầu móng tay, bất giác một loạt những giả thiết không hay nhảy ra, nào là đáy mắt xuất huyết, hay là viêm kết mạc, hay là đau mắt đỏ?

Tôi hoảng đến mức chẳng buồn ăn cơm tối, cầm quyển sổ khám bệnh chạy tới bệnh viện Đông Hoa.

Tôi tới khoa cấp cứu, bình thường trường khám bệnh thì đều xếp số chuyên khoa, khoa mắt đông người, xếp hàng dài, mà chẳng biết bác sĩ phòng khám chạy đâu mất rồi, có người quát y tá hỏi: “Bác sĩ đâu?”.

Y tá thì ngồi trêu đùa nhau ở phòng trị liệu, mãi mới nói vọng ra được câu: “Ra ngoài rồi, đợi chút đi”.

Thế nên rất nhiều người vô cùng bực bội ngồi chờ ở ngoài, tiếng chửi rủa vang lên. Tôi vừa thấy vừa chán vừa bực mình, cầm quyển sổ khám bệnh chặt trong tay, đứng lên đi hai bước rồi lại ngồi xuống, ngó điện thoại xem giờ.

Trong phòng khám chuyên gia bên cạnh, tiếng ông già hét lên: “Anh không xếp số chuyên gia thì chạy vào đây làm cái gì, ra ngoài kia xếp hàng, bên đấy không có người thì liên quan gì đến tôi!”.

Thằng bé trong đó khóc òa lên, không khí vốn đã ầm ỉ rồi nay càng ồn hơn.

Đợi gần một tiếng, vị bác sĩ đó cuối cùng cũng xuất hiện, thong thả ung dung bật máy tính, uống nước, rồi đọc tên, người được gọi tên gần như rưng rưng nước mắt lao vội vào.

Tôi lại đợi thêm nửa tiếng nữa mới được cho biết mắt tôi bị xuất huyết ngoài nhãn cầu.

Tốn mất hai mươi tệ tiền phí kiểm tra, chín mươi tệ tiền mua chai thuốc nhỏ mắt.

Lần đầu tiên tôi thấy khám bệnh là một việc phiền phức đến thế, bác sĩ là thượng đế, chúng tôi cần thượng đế tới phủ độ chúng sinh.

Tôi tức tối chạy tới chuyên khoa gan mật, vứt quyển sổ khám bệnh lên bàn bố nuôi nói: “Không bao giờ con đi khám nữa!”.

Bố tôi thấy ngạc nhiên hỏi: “Con bị làm sao?”.

“Mắt ạ, con biến thành người nửa thú rồi, mắt thỏ đây này, bố nhìn thấy chưa?”.

Bố tôi cười phá lên nói: “Vừa hay, lát nữa đi ăn nhớ gọi thêm món cà rốt nhé, mà phải rồi dạo này sao không thấy tới đây vậy? Giận gì Cố Tông Kỳ à?”.

“Chẳng liên quan gì đến anh ta cả!”, tôi lôi ghế ra ngồi, chỉ vào mắt nói: “Một lọ thuốc nhỏ mắt mà chín mươi tệ, đúng là chẳng có lý lẽ gì nữa, để mở một chai thuốc nhỏ mắt vớ vẩn mà con phải đợi hai tiếng đồng hồ, đi khám bệnh sao mà phiền phức vậy chứ”.

Nói xong mắt tôi bắt đầu ngứa, tôi dụi dụi, nước mắt bắt đầu chảy ra.

Bố tôi lắc đầu nói: “Trông con kìa, không vui thì nói ra, giữ mãi trong lòng làm gì, được rồi, bố đi họp đây, đứng có mà dụi mắt nữa đấy”.

“Con không vui hồi nào cơ?”.

“Đấy con xem, lại còn không thừa nhận, là con gái sao mà cứ thích giữ thể diện vậy, miệng nói một đắng nhưng bụng nghĩ một nẻo”.

“Con đâu có!”. Tôi gân cổ lên cãi lại.

“Thôi được rồi, có hay không tự con biết rõ nhất, bố đi đây, sắp trễ họp rồi”.

Tôi ngồi một lúc thấy chán lại mò lên khoa ngoại trên tầng. Lúc đi qua bao nhiêu y tá đều nhìn tôi chào, thực ra tôi cũng chẳng biết tôi đến đây làm gì, chỉ là lên xem sao.

Đi qua phòng bệnh đặc biệt cạnh văn phòng bác sĩ, tôi thấy cô thiên kim tiểu thư kia đang ngồi trên ghế, tay đang ôm cái gì đó, nhưng cái lắc lư trong không trung kia thì tôi biết, chính là con búp bê bùa chú tôi tặng cho Cố Tông Kỳ.

Tôi bước tới, cũng chẳng thèm nhìn cô ta, nhưng tôi biết cô ta nhìn tôi ngạc nhiên, tôi nói: “Điện thoại đẹp nhỉ, nhưng mà lấy điện thoại của bác sĩ chơi không biết là sẽ có hậu quả gì sao?”.

Cô ta “ồ” lên một tiếng hỏi: “Làm sao cơ?”.

“Bác sĩ hai mươi tư giờ không được rời điện thoại, điện thoại của bệnh viện gọi tới, đi họp hay cấp cứu, bất cứ việc gì cũng cần đến điện thoại, nếu như bây giờ điện thoại đổ chuông thì cô sẽ làm gì?”.

“Đem tới cho anh ấy…”.

“Nếu anh ấy không ở văn phòng thì sao, nếu anh ấy đang đi kiểm tra phòng bệnh, cô lại không biết anh ấy ở đâu, điện thoại cấp cứu yêu cầu Cố Tông Kỳ phẫu thuật mà không thông báo được đến cho anh ấy, sẽ ảnh hưởng tới bệnh tình của bệnh nhân, cấp trên phê bình thì anh ấy sẽ phải trả lời sao?”.

Thực ra tôi cũng đâu có biết, chỉ là cứ nói bừa thế.

Dẫu sao tôi gặp đối thủ tầm thấp thì PK bừa là thắng ngay tức khắc rồi, quả nhiên cô ta lộ vẻ ngại ngùng nói: “Tôi, hay thôi tôi cứ trả lại cho Tông Kỳ vậy…”.

Lại gọi mỗi tên, đáng chết thật, cứ như vậy thì sau này chắc tôi gọi Cố Tông Kỳ là Kỳ Kỳ mất, đây đúng là cái tên thân mật vừa biến thái vừa thô tục.

“Tôi đang có việc tìm anh ấy, cứ đưa cho tôi”.

Thế là nhấc cái điện thoại lên, nghĩ thầm sao cô gái này lại tin người đến thế chứ, ngây thơ quá, tôi vốn đã chẳng có cảm tình gì với cô ta rồi, nay lại càng thấy cô ta chỉ giống như một bình hoa.

Mà lại còn là đồ cổ từ đời nhà Thanh.

Có hai bác sĩ đứng ở quầy y tá, đều là sinh viên thực tập đang viết bệnh án và lời dặn, tôi nhìn vào văn phòng thấy Cố Tông Kỳ đang ngồi trước máy tình chăm chú xem cái gì đó, tôi đứng ngay đằng sau, lắc lắc chiếc điện thoại kêu ding dang mà anh cũng chẳng quay đầu lại.

Tôi lia luôn chiếc điện thoại cạnh tay anh, anh cứng cổ, quay đầu lại, trông thấy tôi nên có vẻ ngạc nhiên hỏi: “Sao em lại tới thế này?”.

“Sao mà em không được tới chứ? Cản trở gì công việc à hay anh coi thường em, hoặc là không muốn nhìn thấy em?”.

“Dụ Tịch, anh không có ý đó…”.

Bề ngoài tôi càng tỏ ra du côn, thì trong lòng lại càng sợ, tôi nói: “Em chỉ là tạt qua xem sao thôi, anh đối với em như thế, nhưng sao người ta lấy điện thoại của anh mà anh cứ coi như chẳng có vấn đề gì vậy?”.

“À, cô ấy mượn gọi cuộc điện thoại ấy mà”.

Tôi cứ nhìn Cố Tông Kỳ như vậy, tay anh vẫn đặt trên bàn phím, đầu ngẩng lên ngẩng xuống, sợi tóc ngắn khẽ rơi xuống bờ mi, lúc tranh tối tranh sáng trở nên sinh động lạ thường.

Tôi đứng đấy nhìn anh, cứ như muốn chìm vào đó, trái tim rung động tôi nói: “Cố Tông Kỳ, anh quả là tốt quá, tốt đến mức em chẳng biết làm thế nào với anh, nhưng ngoài em ra, có phải cũng có người con gái khác nói với anh như vậy, khen anh tốt?”.

Anh bình tĩnh nhìn tôi nói: “Không có”.

“Anh nói dối, anh là kẻ nói dối, là tên lừa đảo”. Tôi cắn môi, bao nhiêu bực tức mấy ngày nay tôi trút hết ra: “Anh có thể đừng đối xử với một người tốt như thế được không, đặc biệt là khi người ấy chẳng phòng vệ gì, anh có thể đừng gây sự với người ta rồi lại chạy mất chẳng lên tiếng gì, anh muốn em phải làm sao đây?”.


Trong đôi mắt anh có thứ tình cảm mà tôi không hiểu giống như dòng suối ngàn năm, giữa những cơn sóng nhỏ dập dờn, sóng lớn ngầm dâng lên. Tôi nhìn anh như muốn tình cảm tôi dành cho anh, tình yêu suốt đời suốt kiếp của tôi khóa kín lại.

Chỉ một cái nhìn thôi rồi quên hết, gặp nhau không bằng nhớ thương nhau.

Tôi bảo: “Cố Tông Kỳ, em ghét anh”.

Nhưng đây không phải câu nói trong lòng, thực ra tôi muốn nói rằng Cố Tông Kỳ, em yêu anh cơ.

Tôi cúi đầu xuống, anh đột ngột không kịp đề phòng, chỉ một giây chạm nhẹ, mọi đau lòng và muộn phiền đều tan biến. Đôi môi anh mềm mại thơm tho, giống như hoa anh đào bay khắp trời tháng năm, rơi khắp tim tôi.

Tôi chỉ cảm giác như nước, mát lạnh và ngọt ngào như nước suối trong veo mùa hè. Giây phút ấy, dòng nước trong lành ấy lại bao phủ một lớp sương dày đặc, tôi đã không thể suy nghĩ gì, chỉ có thể chạy đi.

Rồi bỗng nhiên nước mắt chảy ra, trân trân nhìn anh cứ như giây phút sinh ly tử biệt, từ giờ mỗi người một đường vậy.

Cố Tông Kỳ cũng chỉ ngây người ra, tôi thấy anh đưa tay ra nhưng không thấy được sắc mặt anh, anh gọi tôi: “Cô ngốc…”.

Anh đứng dậy thì “bộp” chiếc điện thoại rơi xuống đất. Con búp bê bùa chú đáng thương đứt ra khỏi dây, lăn dưới chân tôi, tôi nhìn nó rồi quay lưng chạy mất.

Qua tấm gương phản quang trong phòng tôi thấy anh không nhặt điện thoại mà cúi lưng nhặt con búp bê.

Thế là tôi chạy lên chuyên khoa cấy ghép trên tầng.

Còn Cố Tông Kỳ, tôi nghe thấy bước chân anh, vội vàng mà nặng nề, mỗi bước chân như đang gõ vào trái tim tôi. Tôi bò lên cửa sổ chuyên khoa cấy ghép, nhìn anh ngốc nghếch chạy ra khỏi tòa lầu, trên bãi cỏ trống vắng cố kiếm tìm bóng dáng tôi.

Đúng là con cá ngốc.

Tôi hít hít mũi, không thể kiềm chế được liền cười phá lên.

Giết người phải đền mạng, có nợ thì phải trả, Cố Tông Kỳ à, không ngờ anh cũng có ngày hôm nay.

Giây phút đó tôi nhận ra một điều những gì anh đối với tôi cũng giống như tôi đối với anh.

Trước giờ anh không hề cảm nhận được tậm trang tồi tệ thổn thức của tôi, anh chỉ toàn nhẹ nhàng nhìn tôi cười, dường như tất cả đều nằm trong vòng tay. Tinh thần tôi hoàn toàn bị bóp chặt trong từng cái nhăn trán hay nụ cười của anh.

Dụ Tịch tôi là một người nhớ lâu thù dai, nên tôi phải cho anh cảm nhận một chút.

Thế là tôi rút điện thoại gửi tin nhắn cho Tần Chí Văn nói: “Tớ muốn đi Tây Tạng, bây giờ, ngay lập tức, nhanh lên!”.

Rất nhanh cậu ấy trả lời nói: “Tối còn chuyến bảy giờ, nếu như cậu kịp ra sân bay thì được”.

“Đến đón tớ nhé”.

“Được”.

Cố Tông Kỳ đứng trên bãi cỏ ngẩn ngơ một lúc, người qua đường đều nhìn anh, tôi đứng trên tầng cũng đang nhìn anh, anh lại không hề hay biết, ngốc nghếch như con cá ngố lạc đường giữa biển khơi.

Gió đông lạnh buốt xương, để nhìn rõ Cố Tông Kỳ hơn, tôi mở hết cửa sổ, thò đầu ra ngoài. Sương rơi xuống, đường sáng ấm áp rơi xuống bờ vai anh, trong bóng đêm như đang nhảy nhót.

Tự nhiên tôi nhớ tới một truyện cười bậy bạ, kể rằng: Một người đàn ông nhìn thấy một vị nữ tu vô cùng hấp dẫn, anh ta không kìm được khẽ đặt tay lên đùi cô. Nữ tu liền nói, anh có tin vào Thượng Đế không? Bình thường anh có đọc Kinh không? Người đàn ông gật đầu, nữ tu lại hỏi vậy anh có biết dòng thứ ba trang ba trăm sáu mươi sáu viết gì không? Người đàn ông cảm thấy rất xấu hổ, liền rụt tay lại, về đến nhà liền lôi quyển Kinh ra xem, tìm đến trang ba trăm sáu mươi sáu, đọc hàng thứ ba có viết – Các con chiên, các con hoàn toàn có thể lên trên thêm chút nữa.

Cố Tông Kỳ, xem ra anh là một người rất ngây thơ, anh hoàn toàn có thể tiến lên trên chút nữa cơ mà, nhìn lên trên một chút, không phải là có thể tóm được em sao?

Tôi không nhịn nổi cười phá lên, mãi cho đến khi có âm thanh quen thuộc vang lên sau lưng mới cất nụ cười rực rỡ ấy đi. Điệu cười nhạc thếch của Cao Y Thần khiến tôi lạnh run: “Dụ Tịch, em đang nhìn gì thế? Tới khoa anh làm gì vậy?”.

“Em ngắm trai đẹp, không phải có câu “đăng xa viễn vọng” (lên cao nhìn xa) sao, muốn nhìn trai đẹp thì phải leo lên một tầng nữa rồi”[7].

[7] Bài thơ Đăng quán tước lâu của Vương Chí Hoán có câu: Dục cùng thiên lý mục / Cánh thướng nhân tằng lâu – Muốn trông xa nghìn dặm / Bước lên một tầng lầu.

Anh ta đứng cạnh tôi cũng tò mò ngó ra ngoài xem, tôi phát hiện ra Cố Tông Kỳ đã không đứng đấy nữa rồi, thở phào nhẹ nhõm, anh ta bảo: “Anh không phải là trai đẹp à? Lên khoa anh không phải là ngắm anh đấy chứ?”.

Tôi khinh bỉ nhăn mặt nói: “Trong thang máy có gương đấy, cứ ra ngoài rồi rẽ trái, thứ lỗi vì em không tiễn”.

“Làm sao cơ?”.

“Anh không phải đang tự kiêu à? Người tự kiêu không phải là cần soi gương sao? Em chỉ sợ anh không nhớ đường thôi!”.

Anh ta cười phá lên, đuôi mắt nhăn lại, lúc đó thật sự tôi cũng hơi thấy bị mê hoặc, anh ta bảo: “Dụ Tịch, em thật mồm mép, không cần biết trong lòng em đang nghĩ gì, nhưng bề ngoài luôn tỏ ra là chẳng có chuyện gì hết”.

Tôi thành khẩn nói: “Cám ơn”.

Anh ta cười, hơi nheo mắt lại, hạ thấp giọng xuống: “Nhưng mà anh lại rất tò mò, suy nghĩ trong lòng em rốt cuộc là ai có thể hiểu được?”.

Tôi cười nói: “Có chứ”.

“Ai?”.

Vứt cho anh ta một cái liếc tôi nói: “Lần trước em tới khoa tư vấn tâm lý của học viện mình, ông bác sĩ khùng khùng ấy đảo hai vòng con mắt đậu tương của ông ta rồi bảo em là sáng dậy phải gấp chăn cẩn thận, cô bảo vệ ký túc có đi kiểm tra thì cũng đừng tỏ mặt khó chịu, à phải, em nên ăn cơm rồi hẵng tới, xem ra em có đầy cả một bụng oán giận, thầy không lấy phí của em. Sao em cứ nhìn thầy như thế, hôm đó em chưa kịp ăn cơm đã bị bạn lôi tới cho giáo viên hướng dẫn của cậu ấy làm đối tượng nghiên cứu, cô bảo vệ ký túc đi kiểm tra phòng, nói chăn em gấp không phải hình miếng đậu, mà giống như miếng bánh bị cắn nắt, anh bảo có thần không?”.

“Không phải chứ? Ông thầy nào vậy?”.

Ding ding, tiếng thang máy dừng ở tầng sáu, cửa thang máy chầm chậm mở ra, tôi bước vào giơ tay vẫy vẫy nói với Cao Y Thần: “Tất nhiên là em lừa anh rồi, em đi đây”.

Thế là tôi huênh hoang thoát khỏi chuyên khoa cấy ghép thành công.

Nhìn điện thoại thấy có hai cuộc gọi nhỡ của Cố Tông Kỳ và tin nhắn của Tần Chí Văn: “Tớ ở cổng bệnh viện, cậu ra đi, tớ bắt taxi tới đây”.

Nhìn cái tên kia thấy không thoải mái gì nên tôi dứt khoát tắt điện thoại.

Bước ra khỏi bệnh viện đã nhìn thấy Tần Chí Văn, tôi nhanh chân chạy tới nói: “Ha ha, sớm quá nhỉ, mấy giờ rồi cậu? Còn kịp không?”.

Cậu ấy đẩy tôi vào xe nói: “Chậm lề mề, làm cái gì đấy hả?”.

“Chơi với con rùa trong hồ một lúc”.

Cậu ấy cười đưa cho tôi hộp cơm: “Chưa ăn phải không? Trong hộp là chút điểm tâm thôi, tớ sợ cậu đói”.

Tớ mở ra xem: “Ối chà, ai mời đây, bánh đậu xanh này”.

“Một người bạn nhập ngũ nên mời chúng tớ ăn cơm”.

Bác tài xế lấy hơi nói vẻ rất khoa trương: “Cháu à, ngồi vững nhé, bác lái nhanh đấy, cẩn thận lúc ăn lại bị phanh gấp một cái mắc nghẹn thì không ổn đâu”.

Tôi vội vàng cất hộp cơm đi, nói với Tần Chí Văn: “Muỗi à, tình hình này cậu bảo ta có thể kiện không nhỉ?”.

Cậu ấy cười nói: “Không biết, nếu như cậu bị nghẹn thì cứ thử xem, dẫu sao giờ vẫn gần bệnh viện Đông Hoa, đưa đi cấp cứu vẫn kịp, chỉ sợ lúc đó cậu không tới sân bay nữa thôi”.

Tôi chỉ đành âm thầm ngắm hộp điểm tâm.

Đến sân bay, đổi thẻ lên máy bay xong ngồi đợi trong phòng chờ tôi ăn nốt chỗ điểm tâm, ăn xong chợt nhớ ra một việc: “Tần Chí Văn, sao cậu biết lúc đó tớ ở bệnh viện chứ?”.

Cậu ấy rút giấy ăn ra đưa cho tôi nói: “Cậu đột ngột đòi đi Tây Tạng như thế chắc chắn là vừa giở trò gì mà không thể nói cho người khác biết rồi”.

“Nói là giở trò thì không phải”. Tôi định thần lại rồi nói, “Tớ làm một việc còn vô liêm sỉ hơn nhiều”.

Tần Chí Văn vẫn cười nhìn tôi: “Là việc gì vậy?”.

“Tớ đã cưỡng hôn người ta rồi”.

“Và sau đó tớ bỏ chạy”.

Âm thanh ồn ã trong đại sảnh phòng chờ máy bay, bức vách thủy tinh phản chiếu sự cô đơn trong bóng đêm, tôi nhìn thấy bóng mình lẫn trong đó. Tôi lại nhớ tới bóng lưng Cố Tông Kỳ và cả đôi môi mềm mại như nước mát của anh nữa.

Trước giờ tôi chưa từng nhớ anh như thế, vì trên người anh đã lưu lại dấu vết của tôi, trái tim anh cũng buộc sợi nhớ của tôi.

Vậy là sự ràng buộc giữa chúng tôi không phải chỉ là nụ hôn của trái tim, mà còn sinh ra vì yêu thương.

Cổ tay bỗng có cảm giác đau đau, tôi rít lên một tiếng rồi hằm hằm nhìn Tần Chí Văn: “Giời ạ, cậu làm gì vậy, chưa đến Tây Tạng mà cậu đã bạo lực với tớ hả?”.

“Cậu về ngay cho tớ!”.

“Không!”.

Cậu ấy nhăn mày nói: “Tịch Tịch, cậu cứng đầu quá đấy, không được, cậu phải về, nói rõ chuyện này với Cố Tông Kỳ”.

Tôi bị cậu ấy kéo tay đau quá nên nói to: “Tớ không về đâu, tớ có điên đâu mà về, mất mặt chết đi được, tớ không về, tớ sinh ra vĩ đại thế tớ sẽ không chết một cách xấu xí vậy đâu”.

Tần Chí Văn liền cười lớn: “Cũng biết mất mặt rồi hả?”.

Tôi cúi xuống gật gật đầu nói: “Ừ, tớ muốn tránh ra, dẫu sao tớ cũng rất loạn, hơn nữa tớ thấy bực anh ta lắm, nếu như bây giờ nhìn thấy Cố Tông Kỳ nhất định tớ sẽ mắng chửi anh ta một trận”.

“Vì sao? Rõ ràng là cậu không đúng mà!”.

Tôi nghiến răng nghiến lợi nói: “Đáng đời anh ta, ai bảo anh ta tới chọc ghẹo tớ, làm thân với người nhà bệnh nhân như tớ, anh ta muốn làm gì chứ, động cơ không trong sáng, nếu như ghét tớ thì cứ nói thẳng, sao còn cho phép tớ vào văn phòng bác sĩ, nghịch máy tính, rồi vào cả phòng phẫu thuật”.

“Cậu cũng đã tới phòng phẫu thuật rồi hả?”.

“Ờ, tớ rảnh quá mà”.

“Anh ta còn trả lại bức tranh Hoa hướng dương cho tớ, làm tớ giờ thấy ghét hoa hướng dương”.

“Hoa hướng dương?”.

“Ừ, bức Hoa hướng dương của Van Gogh ấy, sắc màu diễm lệ, nét vẽ sắc sảo”.

Cậu ấy bỗng phá lên cười, nụ cười của cậu ấy cứ lạnh lùng, ẩn chứa hàm ý gì đó: “Cậu có biết ý nghĩa của hoa hướng dương không?”.

“Không biết”.

“Ý nghĩa của hoa hướng dương là tình yêu thầm lặng”.

Bất chợt tôi chẳng nói nên lời nào, sâu thẳm trong ký ức tôi, có những nỗi nhớ chưa biết, hình như rất quen thuộc mà lại bị lãng quên.

Hơi ấm thổi nhẹ tới đại sảnh, mặt tôi lại nóng bừng, tôi bảo: “Bức Hoa hướng dương ấy là của tớ!”.

Cậu ấy cười: “Tớ chỉ nói một kiến thức bình thường vậy thôi, nhìn cậu kìa, hưng phấn đến đỏ cả mặt”.

Tôi cãi: “Đâu có”.

Nhưng trong lòng lại mềm như biển sâu, sóng chẳng còn sức lực gì nữa, chỉ có nỗi vấn vương đêm khuya ôm ấp bãi cát mịn màng thôi.

“Được rồi, không có thì không có, đúng là không có, tớ thấy giờ chỉ mình cậu đầu nóng thôi, đi nào, chuẩn bị lên máy bay rồi”.

Trên máy bay tôi ngủ thiếp đi và mơ một giấc mơ.

Một giấc mơ rất ấm áp, dịu dàng khiến người ta có thể rơi lệ, giấc mơ chân thực như một chuyện hư ảo đến cực điểm, khiến tôi không nỡ thức dậy, cứ chìm đắm trong đó.

Tôi vẫn còn nhớ rõ từng chi tiết: Một buổi trưa mùa thu, ánh nắng như lớp vải mỏng, mờ mờ ảo ảo, cảm giác một hơi thở nhẹ cũng có thể xuyên qua lớp ánh sáng đó, đẹp tới mê người.

Ngón tay xuyên qua từng trang sách, dừng lại ở mỗi bức tranh, gió nhẹ ấm áp sau trưa, khẽ lay động như đôi cánh chuồn chuồn, tâm trạng tôi cũng bị gió thổi nhàu.

Cằm anh khẽ tựa vào vai tôi, đến thở cũng nhẹ nhàng: “Em có biết ý nghĩa của hoa hướng dương không?”.

Ngón tay bị anh nhẹ nhàng nắm chặt, người mềm ra như thân mây, quấn quýt si mê với sự kiên định của anh.

“Ý nghĩa của hoa hướng dương là tình yêu thầm lặng”.

Đó là một buổi chiều bình thường nào đó, trong thư viện, tôi bị anh ôm vào lòng, ấm áp đến mức muốn khóc.

Sau khi tôi tỉnh dậy còn có thể nhớ được nhiều như vậy, mơ mà ngỡ như thật, đến mức không muốn tỉnh dậy.

Ánh đèn chói mắt phía trước mặt, rồi giây phút đó biến mất, máy bay chầm chậm hạ cánh, tôi cảm giác mắt mình ươn ướt, tay cậu ấy lạnh cóng, chạm vào hàng mi tôi hỏi: “Sao thế? Mơ ác mộng à?”.

Tôi lắc lắc đầu, cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui