Hứa Mạt ở lại chỗ này của Thẩm Thận một tuần, lúc hai người ở bên nhau nói chuyện vẫn khá ăn ý, phần lớn thời gian hai bên đều tự làm việc của bản thân.
Thẩm Thận ở phương diện này cho cô đầy đủ không gian, anh cũng không có dính cô như vậy.
Ngẫu nhiên anh nổi hứng lên mới sẽ trêu chọc cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chập tối ngày chủ nhật, Hứa Mạt theo thường lệ phải trở về trường, Thẩm Thận lần này cuối cùng không có bị gián đoạn, nói muốn đưa cô về trường.
Thẩm Thận tùy ý chọn một chiếc xe việt dã trong gara dưới tầng hầm, sàn xe khá cao, đối với người cao chân lại dài như anh mà nói không có gì khó khăn, nhưng mà đối với cô chính là có chút phí sức.
Cuối cùng, Hứa Mạt lấy một tư thế vô cùng không tao nhã mà bò lên ghế ngồi.
Mãi cho đến khi anh linh hoạt khởi động động cơ xe, Hứa Mạt cũng không liếc nhìn anh.
Thẩm Thận cảm thấy thú vị, nhàn nhã cười, "Tức giận rồi?"
Hứa Mạt méo miệng một lúc, cô nào dám nói thẳng.
"Em không có."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Lần sau em đến chọn mà lái." Thẩm Thận một tay chống trên mép cửa sổ xe, mu bàn tay gần sát bên sườn mặt, một tay khác đặt trên bánh lái, ánh mắt nhìn về phía trước.
"Không cần đâu...Em không quá biết lái xe." Lúc nghỉ hè năm hai, Hứa Mạt đi thi bằng lái, Thẩm Thận khen thưởng cô, để cô lái xe của anh vài lần, kết quả không phải xước xe thì là quẹt xe.
Sau này qua vài lần kinh nghiệm thực chiến trên đường cũng nhắc nhở cô, cô không thích hợp với việc lái xe này.
Thẩm Thận ý tứ không rõ ràng liếc nhìn cô một cái, cười nhẹ lên, tốc độ nói từ tốn: "Tiểu Mạt nhà anh, có lúc lái xe rất lợi hại nha."
Sự thật chứng minh, tư duy của đàn ông và phụ nữ không cùng chiều.
Thẩm Thận tự dưng nhớ lại hình ảnh hoan hảo lúc hai người ở cùng nhau. Mà tâm trạng của Hứa Mạt trong lúc đó lại bị ảnh hưởng câu 'Tiểu Mạt nhà anh' đó của anh.
Thẩm Thận thông thường chỉ khi tâm trạng vô cùng tốt mới gọi cô như vậy.
Giọng nói của anh du dương, mang theo giọng cao chỉ có thanh niên mới có, lúc giọng đè trầm xuống là gợi cảm nhất.
Vào thu có chút lạnh, sắc trời tối dần, xung quanh đều mang đến sự lạnh lẽo hiu quạnh.
Thẩm Thận lại chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, giống như không cảm thấy lạnh, cửa sổ xe hạ xuống một nửa, khi lái xe gió mạnh theo đó thổi vào, nổi lên sự lạnh lẽo.
Anh chỉ lộ ra nửa sườn mặt như vậy cũng đủ làm cho nhiều cô gái đối với anh đào ngã mận thay. Càng không nhắc tới khí chất hoàn hảo vốn có của anh, lười biếng trong sa sút, mang theo chút khí chất vô lại cô đơn.
Có nhiều lúc, anh cũng không quá giống như những con em nhà giàu trong tưởng tượng của Hứa Mạt. Nhưng mà cụ thể nơi nào không giống, cô lại không thể miêu tả ra được cảm thụ ấy ở trong lòng.
Suy nghĩ quá nhập tâm, cô bị gió lạnh thổi đến rùng mình một cái. Ánh mắt Thậm Thận liếc sang, yên lặng không tiếng động nâng cửa sổ lên.
Thẩm Thận lái xe nhanh, chiếc xe chạy qua cổng lớn của trường học, rẽ lái chạy đến bên dưới lầu kí túc của Hứa Mạt.
Trong lúc này, điện thoại của Thẩm Thận luôn rung lên. Nghĩ cũng không cần nghĩ biết chắc là đám bạn đó của anh đang gọi điện đến hối thúc anh rồi.
Khi Thẩm Thận bận rộn có thể bận đến tối mặt tối mày, khi chơi cũng thật vứt luôn thời gian.
Chiếc việt dã ổn định dừng lại ở dưới lầu ký túc, Thẩm Thận lướt mở màn hình điện thoại, nói với bên kia, "Gấp cái gì, chờ lát nữa liền tới."
Cúp điện thoại xong, anh nhìn thấy Hứa Mạt vẫn đang ngây người nhìn chằm chằm vào anh, nhướng mày nói, "Ngày mai em phải đi học, không mang em theo."
Kỳ thật Hứa Mạt ngược lại không có ý muốn đi, cô chỉ muốn hỏi anh sau đó có an bài gì không. Bởi vì qua vài ngày Hứa Trạm muốn đến thăm cô, cô muốn dành thời gian cuối tuần quý giá dẫn em trai đi chơi vài ngày, đi dạo loanh quanh.
Dựa theo thói quen thường khi, Thẩm Thận không nói chính là đại biểu những ngày sau đó không cần cô.
Hứa Mạt khó mà cảm thấy rối rắm.
Có lẽ là ánh mắt muốn nói lại thôi và tránh né của cô rực rỡ quá mức, Thẩm Thận hoàn toàn hiểu lầm ý của cô.
"Muốn tra hỏi?" Thẩm Thận xoay mặt sang nhìn cô.
Hứa Mạt thành thật lắc đầu, chuẩn bị đẩy mở cửa xuống xe.
Giây tiếp theo, trong xe truyền đến tiếng khóa xe linh hoạt.
Hứa Mạt xoay đầu nhìn anh, im lặng chờ anh nói chuyện.
"Muốn hỏi cũng không phải không được." Thẩm Thận ẩn ý nhìn chằm chằm đôi môi anh đào của cô, nơi đó mềm mại ướt át, kèm theo mùi hương thoang thoảng câu dẫn người ngắt lấy.
Hứa Mạt hiểu ý của anh, tháo dây an toàn ra, chống người lên hôn một cái lên sườn mặt anh.
Rất nhẹ, cũng rất mềm.
"Vậy em có thể đi chưa." Hứa Mạt nhìn anh, trong mắt trong suốt, một mảnh tĩnh lặng.
Thẩm Thận gật đầu, lúc này mới mở khóa xe.
Hứa Mạt xuống xe xong, đứng ở bên ngoài xe, cuối cùng dặn dò anh một chút, "Trên đường chú ý một chút, còn có không nên uống quá nhiều."
Ngừng lại trong giây lát, cô có chút nghiêm chỉnh bổ sung thêm một câu, "Uống rượu không thể lái xe, không nên lái xe khi uống rượu, hậu quả rất nghiêm trọng."
Thẩm Thận ngược lại không để cái gọi là hậu quả để trong lòng, chỉ tùy ý phụ họa lại hai câu, "Có tài xế."
Hứa Mạt bị anh làm cho nghẹn họng, không biết nên nói gì thì tốt.
Thẩm Thận lúc này cười yêu nghiệt, "Yên tâm, đều là nam."
Sau đó anh lượn một vòng xinh đẹp, để lại cho Hứa Mạt thân xe đã ẩn mình trong đêm tối, tiếp đó dần dần biến mất khỏi tầm nhìn của cô.
Hứa Mạt chậm rì rì bước thong thả trở về ký túc xá, trong lòng luôn cảm thấy có chút không thích hợp, trong nháy mắt mở cửa phòng ra, cô mới đột nhiên nhớ lại, bản thân còn chưa có hỏi.
Có điều chắc là không có gì đáng ngại. Hứa Mạt trong lòng mơ hồ một hồi, cuối cùng vẫn trấn định lại.
Ưng Thư Nguyệt đang xem video, nghe thấy âm thanh Hứa Mạt trở về, phản ứng đầu tiên là nhìn xem trong tay cô có cầm đồ hay không.
"Tớ thất vọng với cậu rồi, lần này một túi cũng không có nha." Nghe ngữ điệu này còn có chút tiếc nuối.
Hứa Mạt hiểu ý của Ưng Thư Nguyệt, cậu ấy có lẽ cho rằng lần này cô có thể đem về một ít đồ ăn ngon.
"Lần này thật không có, chờ....sau này?" Hứa Mạt suy nghĩ, cảm thấy như vậy cũng không phải không thể.
Dù sao cũng nhờ phúc của Thẩm Thận, Hứa Mạt sớm đã thử qua không ít đồ ăn ngon. Đủ loại hương vị, đủ loại khẩu vị của các nước khác nhau, cô cũng hiểu được không ít. Cô bởi vì phải lên lớp, ngày thường thời gian ở trong trường nhiều, thường thường Thẩm Thận luôn gửi đồ cho cô ăn.
Ưng Thư Nguyệt cũng không tiếp tục thảo luận vấn đề này, chỉ là không lưu ý hỏi cô, "Cậu có dự định gì chưa? Bản thân tớ gần đây tìm được công việc thực tập người mẫu, so với những thứ ba mẹ tớ giới thiệu thú vị hơn nhiều."
Chủ đề tuy rằng là những lời bình thường nhưng lại cũng hiện thực.
"Tớ....còn chưa nghĩ xong nữa." Hứa Mạt ngồi xuống, tay không lưu ý đụng phải cuốn album đặt ở góc bàn.
Bìa góc bên ngoài album hiện ra một chút ố vàng, thậm chí còn có chút cũ nát. Hứa Mạt lật mở ra xem, ở trong đó là số lượng ảnh chụp chung không nhiều của cô với Hứa Trạm.
"Tớ nói nha em gái, cậu thật sự lập kế hoạch đi, tuy rằng tớ biết cậu có bạn trai khá có tiền, nhưng cậu nhìn xem học sinh lớp chúng ta ai không phải nắm chắc cơ hội trèo lên, giới giải trí tùy rằng lớn nhưng cũng không dễ sống nha."
Tuy nói là thùng nhuộm nhưng cũng không phải ai cũng có thể nhét một chân vào. Nổi danh với không nổi danh kém nhau chỉ một chữ, có thể là chuyện thay đổi trong một đêm cũng có thể chuyện cả một đời.
Lời vừa nói ra, Ưng Thư Nguyệt cảm thấy có thể nói có chút quá đáng, cô ấy thè lưỡi, "Ách....Ý của tớ là....điều kiện của cậu tốt như vậy, thừa dịp bây giờ giành lấy chút thông cáo kiếm chút ánh nhìn của công chúng nha, đừng cả ngày cứng đầu liều mạng nghiên cứu thành tích văn hóa nữa, đến lúc đó ký kết với công ty quản lý tốt, cơ hội lộ diện nhiều rồi cậu nói đúng không, khởi đầu cũng không thể bỏ quên, mấy tiểu tiện nhân lớp chúng ta thật quá đáng, vừa có chút tiếng tăm liền hếch mũi lên mặt ra vẻ ta đây."
Mấy người mà Ưng Thư Nguyệt nói đều đã đi tham gia một số truyền hình thực tế, hoặc sẽ là diễn viên quần chúng trong đoàn phim, tuy nói là đi làm nên cho minh tinh, dù sao cũng tích góp được một chút nhân khí, vì sự phát triển sự nghiệp sau này chuẩn bị.
"Tớ hiểu ý cậu, chỉ là việc nhân thông cáo, trước mắt tớ còn chưa suy nghĩ kỹ."
"Có phải bạn trai cậu quản nghiêm không, không cho cậu ra ngoài xuất đầu lộ diện?" Đối với người bạn trai trong truyền thuyết của Hứa Mạt, Ưng Thư Nguyệt chỉ có nghe qua, mặt thì chưa lần nào gặp được.
Xe đến ngẫu nhiên liếc qua vài lần, phỏng đoán mỗi lần đều là các loại xe khác nhau, Ưng Thư Nguyệt có lẽ cũng có thể suy đoán ra gia cảnh của bạn trai Hứa Mạt.
"Có lẽ là vậy đi. Quên nói cho cậu chuyện này, tớ sớm đã ký kết với công ty quản lý rồi."
Ưng Thư Nguyệt đột nhiên tám chuyện, phim cũng cảm thấy buồn tẻ vô vị, "Quả nhiên đại mỹ nữ chính là không giống nha."
Hứa Mạt cười cười, "Cậu cũng là đại mỹ nữ mà."
Lời này của cô là chân thành, diện mạo của Ưng Thư Nguyệt là nghiêng về vẻ đẹp quyến rũ diễm lệ, hai người hoàn toàn là hai loại hình khác nhau.
"Cậu hẳn là sẽ không bị lừa chứ? Tớ có chút lo lắng," Ưng Thư Nguyệt hoài nghi liếc nhìn cô một cái.
Tiểu bạch thỏ ngoan ngoãn, rất dễ bị những đại hôi lang kia tùy thời nhấc tay lừa đi.
"Yên tâm đi, có tớ....bạn trai tớ kiểm định."
Quả thật không cần lo lắng. Năm đó cô trực tiếp ký kết với giải trí Nhất Thiên. Đó là bộ phận sản nghiệp của Thẩm gia. Tuy rằng Thẩm Thận bây giờ không nhậm chức ở đó, nhưng như cũ có quyền phát ngôn nhất định.
Lại nói, ở cùng Thẩm gia khoảng thời gian này, ngược lại làm cho cô có chút mất phương hướng.
Hứa Mạt vỗ nhẹ hai khuôn mặt tương tự nhau đang dựa sát vào nhau ở trong cuốn album ảnh, tâm trạng ổn định lại.
-
Thẩm Thận đêm qua uống rượu đến quên cả trời đất.
Vẻ mặt của anh thoạt nhìn lạnh nhạt không thích để ý tới người khác, nhưng trên thực tế, thật sự muốn nói tới chơi đến điên cuồng, ai cũng không điên bằng anh.
Kết quả say rượu không dễ chịu. Nhưng cũng không có ai giống như anh, ngày hôm sau sau khi say rượu xong như cũ áo mũ chỉnh tề, hơn nữa còn đến đúng thời gian làm việc điểm danh.
Vừa vào phòng làm việc, Thẩm Thận liền nhận được sự oanh tạc của ông nội Thẩm, sau khi cúp điện thoại xong, anh dứt khoát ngồi xuống không kiên nhẫn bóp ấn đường của bản thân.
Không nhắc đến thứ khác, trên phương diện công việc, Thẩm Thận vẫn vô cùng nghiêm túc đối đãi.
Sau khi tốt nghiệp, Thẩm Thận cũng không tiến vào bất kỳ lĩnh vực xí nghiệp nào của Thẩm Thị, mà bản thân lại ở ngoài lập nghiệp, thành lập một công ty độc lập.
Loạt khách sạn dây chuyền như Hoa An Đình Thành, có cô nhỏ của anh Thẩm Thanh Mi quản lý. Đế quốc giới giải trí, giải trí Nhất Thiên, bây giờ lại do ba anh Thẩm Thanh Thiệu phụ trách.
Anh cả của Thẩm Thận Thẩm Khoảnh đi theo chính trị, gánh nặng kế tục thương nghiệp ở trong nhà hoàn toàn đè lên đầu của Thẩm Thận.
Nhưng mà cho dù ông nội Thẩm có nói bóng nói gió như thế nào, chỉ tiếc rèn sắt không thép, Thẩm Thận cũng không thèm quan tâm, cũng không có để ở trong lòng.
Dựa vào chính mình, anh như thường sống rất tiêu sái tùy tiện.
"Cốc cốc cốc". Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, Thẩm Thận thu hồi hồi ức vừa này, ho nhẹ một tiếng, "Vào đi."
Tống Đình cất bước tiến vào, đem một xấp tài liệu đặt trên trước bàn của Thẩm Thận.
"Thẩm tổng, đây là báo cáo nghiệp vụ quý trước."
"Ừm, nhà cậu bên kia thế nào rồi?"
Tống Đình cười vô lại, đỡ lấy bên gọng kính của mình, "Mặc kệ bọn họ, tôi bây giờ chỉ là trợ lý của cậu."
Thẩm Thận mặt không biểu tình liếc anh ta một cái, tỏ ý anh ta đi ra.
Tống Đình tiếp tục nói, "Không lâu nữa là ngày lễ kỷ niệm rồi, giúp cậu với Hứa tiểu thư đặt chỗ, cần thông báo trước không?"
Thẩm Thận vứt bút sang một bên, cả người nghiêng về phía sau, "Không cần, đến lúc đó cô ấy sẽ tự mình đến."
"Thật sự không cần thông báo?" Tống Đình đi lên phía trước, hai tay chống lên bàn làm việc gỗ màu đen rộng lớn.
Thẩm Thận không để ý tới anh ta, "Không cần, còn có, cậu lăn được rồi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...