Hỏa Nguyệt thật sự rất ngạc nhiên lại thêm phần hưng phấn, đương nhiên còn có một chút sợ hãi. Ừm, nói một cách khác, giống như xử nữ lần đầu tiên muốn giao tấm thân của mình, vừa chờ mong lại hưng phấn, còn có một chút sợ hãi bị thương tổn. Tóm lại, điều này thật sự có liên quan đến lần đầu tiên Hỏa Nguyệt tiếp xúc với yêu quái, mà nàng đã biết tâm lý khi phá thân, nên hiểu rất rõ.
Giống như Nam Cung Tu Trúc nói, ở vài phương diện, Hỏa Nguyệt thật sự rất có thiên phú. Nàng học Nam Cung Tu Trúc ngẩng đầu nhìn đại viện của Trương gia, cảm thấy dưới ánh trăng sáng tỏ này, phía trên đại viện hình như có một tầng sương mù mờ mịt, ngưng tụ không bay đi. "Sư phụ, đó là gì vậy?"Hỏa Nguyệt cảm thấy có chút kỳ quái.
Nam Cung Tú Trúc nhìn nàng một cái, "Đó chính là yêu khí, con quả thật có thiên phú."
Nghe xong những lời này của Nam Cung Tu Trúc, Hỏa Nguyệt lại nhịn không được rụt cổ, lại lặng lẽ tránh ra sau Hỏa Tiêu.
Quản gia dẫn đường nghe hai người bọn họ đối thoại vài câu, hai đùi đã sớm run cầm cập. Mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng thật sự nhịn không được thở dài với Nam Cung Tu Trúc, "Nam Cung chân nhân, công tử nhà tôi có tội tình gì, lại bị yêu quái quấn lấy. Ba lần bảy lượt đến đây làm loạn, mời không ít cao nhân, đều không áp chế nàng được, thật sự không có cách nào, chỉ có thể đến Tiêu Hồn Điện cầu chân nhân ra tay."
Nam Cung chân nhân? Hỏa Nguyệt lập tức đầu đầy hắc tuyến, nàng không nghe lầm chứ, người này lại gọi thằng nhãi Nam Cung Tu Trúc này là chân nhân?! Thật sự là gọi người kia, ừm, khó có cùng nhận thức. Nàng vừa mới nghĩ xong, lập tức chống lại ánh mắt sắc bén của Nam Cung Tu Trúc.
Á, lại quên mất, thuật đọc tâm a! Nàng lập tức cúi đầu xuống, trong lòng mặc niệm: sư phụ đại nhân đại lượng, không cần so đo với đồ nhi.
"Không cần đa lễ, hàng ma trừ yêu chính là bổn phận của người tu hành."Lại nói, trước mặt người ngoài, Nam Cung Tu Trúc giơ tay nhấc chân đều có phong độ phiêu dật, quả thật có chút hương vị tiên phong đạo cốt.
Bởi vì sắc trời đã tối, vừa vào đại sảnh lão phu nhân Trương thị kéo Nam Cung Tu Trúc đứng lại tố khổ. Quản gia trực tiếp sắp xếp hai bé trai trước đến phòng khách dùng cơm nghỉ ngơi.
Tuy nhiên bữa tiệc này lại rất phong phú, thịt cá. Chẳng qua Hỏa Nguyệt lại không cảm thấy thèm, "Vẫn là thức ăn Hỏa Tiêu làm ngon hơn."
"Chờ trở về ta sẽ làm cho Hỏa Nguyệt ăn."Khóe môi Hỏa Tiêu hơi cong, hình như tâm tình rất tốt.
Theo lý thuyết lăn lộn đường xa cả ngày, hẳn nên cảm thấy mệt mỏi mới đúng. Nhưng Hỏa Nguyệt nằm trên giường xoay qua xoay lại vẫn không ngủ được. Bởi vì nàng quá kích động, hồ ly tinh đấy, nghe qua nhiều lời đồn như vậy, cuối cùng cũng có cơ hội nhìn tận mắt, nếu đổi lại là ngươi, ngươi ngủ được sao? Vừa nghĩ đã muốn hành động, Nam Cung Hỏa Nguyệt dứt khoát xuống giường, định bụng đi lần mò một chút.
Bên này nàng vừa động, Hỏa Tiêu liền hỏi: "Hỏa Nguyệt, tỷ muốn đi đâu?"
Hỏa Nguyệt cực kỳ hưng phấn bổ nhào vào giường bên cạnh Hỏa Tiêu, tư thế nhanh như hổ đói vồ mồi, thật sự làm cho Hỏa Tiêu nằm trên giường giật mình, "Hỏa Tiêu, chúng ta đi xem hồ ly tinh đi. Đi đi mà, đi đi mà……"
Thậm chí không đợi Hỏa Tiêu đáp lại câu gì, nàng lại thật sự không khách khí bắt đầu lôi kéo Hỏa Tiêu.
Hai người lén lút lẫn tránh khỏi gia đinh hộ viện, chậm rãi đến nội viện của công tử Trương gia. Viện này cực kỳ yên tĩnh, chắc là do tin đồn có yêu tinh quấy rối, tất cả mọi người có phần tránh xa nơi này.
"Nơi này yêu khí nặng nhất a, viện này vào ban ngày đều tối đen."Hỏa Nguyệt lặng lẽ nói với Hỏa Tiêu. Hỏa Tiêu ngẩng đầu nhìn, gì cũng không thấy. "Đệ không thấy."
"Sư phụ nói tất cả là do đệ là tu la chuyển thế, sát khí quá nặng, yêu ma thấy đệ đều tránh đi."Hỏa Nguyệt gõ nhẹ hắn một cái. "Đề dùng thiên nhãn nhìn xem."Hỏa Tiêu nghe lời làm, sau đó nhíu mày, "Hô ly tinh này chỉ sợ có đạo hạnh ngàn năm, yêu khí ngập trời. Hỏa Nguyệt, chúng ta vẫn nên quay về thôi."
Hỏa Nguyệt nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Hỏa Tiêu, đành phải không ngừng cố gắng kéo tay hắn làm nũng, "Không cần đầu, người ta thật sự rất muốn nhìn xem hồ ly tinh có bộ dáng gì, đệ đi xem với ta đi……"
Hỏa Tiêu bình thường luôn luôn nghe theo nàng, lúc này cũng rất khó xử, không nỡ làm cho nàng thất vọng, lại lo lắng cho an nguy của nàng.
Lúc Hỏa Tiêu đang do dự, trong nội viện thoáng truyền đến tiếng rên rỉ. Hỏa Nguyệt vừa nghe thấy liền nhíu chặt lông mày, "Yêu nghiệt này đang muốn hại người!"
Sau đó không đợi Hỏa Tiêu kịp phản ứng, đã vọt vào. Hỏa Tiêu bất đắc dĩ, đành phải nhanh chóng đi theo.
Dường như qua cửa viện, liền tiến vào một thế giới khác. Trước mặt một mảnh tối tăm, những hòn non bộ con đường u tối vừa rồi ở bên ngoài còn trông thấy đều biến mất.
Hỏa Nguyệt lập tức hiểu được, mình đã bị nhốt trong trận pháp, lạp tức có chút bối rối. "Hỏa Tiêu? Đệ ở đâu vậy?"
Một khắc sau, một cánh ta dịu dàng nắm tay phải của nàng. "Đừng sợ, đệ ở đây."Giọng nói kia trần tĩnh mà có lực, bộ dáng giống như đã tính trước mọi chuyện, tâm trạng bất an của Hỏa Nguyệt từ từ thả xuống.
"Đi theo đệ."Hỏa Tiêu dắt Hỏa Nguyệt, mình đi phía trước dẫn đường, dẫn Hỏa Nguyệt đi ra khỏi trận pháp. Trước mặt Hỏa Nguyệt vẫn là một mảnh u tối, cái gì cũng không nhìn thấy, thậm chí nhìn không được Hỏa Tiêu. Nhưng xúc cảm 10 ngón tay giao nhau ở tay phải rất chân thật, làm cho nàng biết rõ Hỏa Tiêu vẫn ở bên cạnh, đang ở phía trước dẫn đường cho nàng.
Vì thế, tâm trạng bối rối, cũng dần dần bình ổn lại. Hỏa Nguyệt phát hiện, hình như chỉ khi ở bên cạnh Hỏa Tiêu, mình luôn có thể trở nên rất yên tâm, rất bình tĩnh. Loại cảm giác này, nếu thật sự phải có một cái tên, chỉ sợ sẽ là cảm giác an toàn.
Tuy rất khó tin, rõ ràng hắn nhỏ hơn mình, nhưng lại có thể mang đến ình cảm giác này.
Hỏa Tiêu vẫn đi trước nàng, dẫn nàng đi từng bước một, tuy không nhìn thấy gì cả, nhưng Hỏa Nguyệt cảm thấy rất an tâm. Chỉ đi một lát, trước mắt đột nhiên rộng mở sáng choang.
Ánh mắt đầu tiên của Hỏa Nguyệt liền nhìn đến bé trai cao hơn mình nửa cái đầu, đứng trước mặt nàng, có chút lo lắng nhìn nàng. chẳng biết tại sao, Hỏa Nguyệt có chút tủi thân, sau đó, nhào vào lòng Hỏa Tiêu, bắt đầu chơi xấu làm nũng với hắn.
"Ô ô ô, hù chết người ta! Ghét Hỏa Tiêu nhất! Đều do đệ không tranh thủ thời gian đi với ta!"Hỏa Nguyệt tức giận vùi vào ngực Hỏa Tiêu khóc lóc om sòm.
"Ừ, đều là ta không tốt."Khiến cho Hỏa Nguyệt không nghĩ đến nhất là, nàng khóc lóc om sòm không nói đạo lý như vậy, mà Hỏa Tiêu vẫn để cho nàng cố tình gây sự.
Thật ra Hỏa Nguyệt cũng mơ hồ nhận ra, Hỏa Tiêu không khỏi đối với nàng quá tốt a, mà nàng hình như càng ngày càng có chút không muốn rời khỏi Hỏa Tiêu. Hỏa Tiêu tốt như thế, thật muốn giấu đi, không cho người khác biết.
Một tiếng rên rỉ thoáng truyền đến, Hỏa Nguyệt lập tức lấy lại tinh thần, lúc này mới phát hiện nàng và Hỏa Tiêu vẫn đứng giữa sân. Vừa rồi đi lâu như vậy, vẫn cứ đảo quanh tại chỗ sao? Đây chính là lý do bọn gia đinh không dám đến nơi này?
Dù sao cũng đã vào được, dứt khoát dò xét đến cuối cùng. Hỏa Nguyệt kéo Hỏa Tiêu, theo con đường u tối chậm rãi đi vòng ra ngoài. Sau khi đi qua mê trận vừa rồi, hình như sẽ không còn mê trận, hai người chậm rãi xuyên qua vườn hoa, lúc này mới nhìn thấy sương phòng trong cùng.
Có một gian phòng còn sáng đèn, hình như còn chưa chìm vào giấc ngủ. Hỏa Nguyệt lặng lẽ lại gần, sau đó liền mở hé cửa sổ nhìn vào. Cài này vừa nhìn cũng không có gì, hai đứa bé choai choai không nhỏ giật nảy mình.
Tiếng rên rỉ thở dốc vừa rồi, chính là từ miệng công tử Trương gia phả ra. Lúc này hắn đang nằm ngửa trên giường, hai chân mở rộng, một nữ tử lẳng lơ ngồi ngang hông hắn, bộ dáng kia xinh đẹp gấp mười mấy lần nữ tử trần gian, chỉ là đôi mắt kia tỏa ra sắc lạnh lẳng lơ, nhìn thế nào cũng thấy không thoải mái a.
Nữ tử hai bầu ngực đẫy đà, theo động tác của nàng, vung vẩy lúc lên lúc xuống. Thậm chí Hỏa Nguyệt còn có thể nhìn thấy lửa nóng thô cứng của đàn ông ở giữa hai chân thon dài của nàng ta, ra ra vào vào tại hoa huyệt phấn nộn của nàng.
Việc đóng cửa tắt đèn này, Hỏa Nguyệt cũng không phải là đứa trẻ. Nên cũng không có quá nhiều phản ứng, làm cho nàng cảm thấy khủng bố chính là, ở phía sau nàng ta, là 3 cái đuôi to màu xám không ngừng lắc lư.
Trương công tử kia vẫn tiếp tục hưởng thụ, chẳng lẽ hắn không nhìn thấy 3 cái đuôi kia sao? Hỏa Nguyệt quả thực cảm thấy lông tơ toàn thân dựng đứng lên.
Nàng quay đầu lại muốn hỏi Hỏa Tiêu có nhìn thấy cái đuôi đó không, chớp mắt liền nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn sắc xảo của Hỏa Tiêu, đỏ bừng đến sắp rỉ máu. Nàng lập tức phản ứng kịp thời, đứa nhỏ này chỉ sợ là lần đầu tiên nhìn thấy xuân cung sống nóng bỏng như vậy a.
Hỏa Nguyệt còn chưa kịp giễu cợt Hỏa Tiêu vài câu, liền nhìn thấy trên mặt yêu nữ tỏa ra ánh sáng lục u ám, sau đó mở ra đôi môi đỏ mọng rực rỡ, lộ ra hàm răng sắc nhọn như răng chó, rồi nhìn thấy Trương công tử gầm nhẹ đạt đến cao trào. Sau đó một luồn khí trắng nhàn nhạt từ trong miệng hắn bay ra trực tiếp vào trong miệng nàng ta.
"A……"Dù Hỏa Nguyệt kiềm chế như thế nào, thấy một màn như vậy vẫn không cẩn thận rét lạnh hô lên một tiếng.
Nàng kia đột nhiên quay sang, nhìn thẳng vào hai người đang nhìn lén ngoài cửa sổ. Tròng mắt dĩ nhiên là màu lục, hơn nữa còn mang theo âm độc làm người ta sợ hãi, hình như khó chịu khi có người quấy rầy bọn họ hấp thụ tinh khí.
Ý nghĩ đầu tiên trong lòng Hỏa Nguyệt chính là, không xong! Lần này chết chắc rồi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...