Hoa Nguyệt Ngân

Cả ngày, Hoa Ngạo Kiết đều ở trong Hiên Dương điện cùng Hoa Nguyệt Ngân. Vốn định dạy y đọc sách viết chữ, lại như gợi lên ký ức không thoải mái của tiểu tử kia, nhìn y bộ dáng thống khổ bất lực như vậy, dọa hắn không dám nói tiếp.

“Khởi bẩm bệ hạ, thị nữ bên người Ngọc thục phi, Thần Sa cầu kiến.” ngoài Hiên Dương điện, thanh âm bén nhọn của thái giám tổng quản Thuận Đức đột nhiên vang lên.

“Tuyên.”

“Tôn chỉ.”

Trong tẩm điện, Hoa Ngạo Kiết từng chút từng chút nhẹ nhàng vuốt lưng bé con trong lòng, bé nửa híp mắt, dĩ nhiên một bộ dáng mơ màng ngủ.

“Nói đi, chuyện gì?” Hoa Ngạo Kiết ôn nhu nhìn bảo bối nhà mình thụy nhan* đáng yêu sắp đi vào giấc mộng, ngay cả đầu cũng chưa nâng một chút.

“Bệ hạ, vòng cổ ngọc bích ngài cấp cho thục phi nương nương trước kia đã bị mất cắp ạ.” thị nữ Thần Sa quỳ trong tẩm điện, kinh sợ nhìn hai người trong tẩm điện. Thầm nghĩ trong lòng: mình tại sao lại xui xẻo như vậy, cố tình chọn thời điểm này mà cầu kiến.


Bệ hạ bọn họ đối với Lục điện hạ yêu thương, trong cung thậm chí cả văn võ bá quan trong triều đều nhìn thấy cả. Hoàng tử là không nên ở tẩm cung quân vương. Năm đó, bệ hạ không để ý thần tử phản đối, dứt khoát để cho Lục điện hạ ở tại Hiên Dương điện, nói văn vẻ là: vì đối với Lục điện hạ chăm sóc sơ sài, hại y vừa ra sinh ra đã chịu khổ, trong lòng áy náy. Kì thực mọi người trong lòng tái bất quá rõ ràng, này chính là cái cớ cho có lệ của Bệ hạ đối với mọi người thôi.

“Hừ. Nan có thể nào việc nhỏ ấy Ngọc thục phi cũng muốn trẫm tự mình xử lý?” Hoa Ngạo Kiết nhíu mày, khinh thường hừ lạnh ra tiếng.

“Khởi bẩm bệ hạ, thục phi nương nương đã bắt lấy kẻ cắp vòng cổ, là một thị nữ tùy thân có thâm niên chịu nương nương sủng ái ở Hoa Thấm các.”

“Nga? Vậy đã giải quyết, kia còn có chuyện gì?” Hoa Ngạo Kiết hờn giận liếc mắt nữ tử quỳ trên mặt đất, hiển nhiên đã không còn kiên nhẫn nghe nàng vô nghĩa.

“Thục phi nương nương vốn không muốn quấy nhiễu thánh giá, nhưng nương nương nàng tâm từ nhân hậu, không đành lòng xử khó thị nữ kia. Khả vòng cổ là quà tặng của bệ hạ, không dám chậm trễ, sau khi tả hữu cân nhắc, đặc biệt mệnh nô tỳ tiến đến xin chỉ thị bệ hạ.”

“Đã tay chân không sạch sẽ thì thủ cước dịch trừ** đi. Trở về nói cho Ngọc thục phi, trẫm đêm nay sẽ đi Hoa Thấm các thăm nàng, để nàng không thấy quá khó khăn, đi xuống đi.”

“Vâng, bệ hạ. Nô tỳ cáo lui.” đạt tới mục đích, thị nữ Thần Sa trên mặt không khỏi lộ ra vẻ vui sướng, vội vội vàng vàng rời khỏi tẩm điện.

Nhìn thân ảnh vội vàng rời đi, Hoa Ngạo Kiết trên mặt lộ ra mỉm cười trào phúng. Ngọc thục phi này hát hò cũng không vừa a, hắn sao lại không biết, đáng thương lại có một người đắc trở thành thế tội sơn dương*** cho hậu cung phi tần tranh thủ tình cảm. Bất quá này cùng hắn không quan hệ. Hậu cung, là tàn khốc, nhược nhục cường thực**** chính là cách giải thích đúng nhất. Này nữ nhân nào không sử dụng thủ đoạn tâm cơ đùa giỡn để chiếm được một đêm sủng hạnh của hắn, hắn cũng không ngăn lại, thậm chí còn thực hưởng thụ nhìn các nàng vì hắn mà đấu tranh giành giật. . . . . .

“Phụ hoàng, thủ cước dịch trừ là có ý gì?” Hoa Nguyệt Ngân là lúc Hoa Ngạo Kiết nói câu nói kia đã thanh tỉnh lại, từ trên người hắn chảy ra hơi thở nguy hiểm khiến cho y không thể an tâm đi vào giấc ngủ.

“Ngân Nhi, không ngủ sao?” Hoa Ngạo Kiết đem Hoa Nguyệt Ngân vốn đang nằm trong lòng của hắn nhẹ nhàng ôm lấy, làm cho y ngồi ngay trên chân mình.

“Ân. Ngủ không được .”

“Là phụ hoàng ồn ào đến ngươi sao?” Hoa Ngạo Kiết vẻ mặt cưng chiều chìm đắm nhẹ vỗ về mái tóc màu đen của Hoa Nguyệt Ngân.


“Phụ hoàng vẫn chưa trả lời vấn đề của Ngân Nhi mà?” Hoa Nguyệt Ngân hơi hơi nhíu hạ mày, vì Hoa Ngạo Kiết cố ý nói sang chuyện khác mà cảm thấy hờn giận.

“Ha hả! Tiểu Đông Tây mẫn cảm.”

“Phụ hoàng.”

“Ngân Nhi sẽ không muốn biết đâu.” Thấy Hoa Nguyệt Ngân đột nhiên giãy giụa muốn rời khỏi người hắn, Hoa Ngạo Kiết trong đầu linh quang chợt lóe, vội thỏa hiệp nói: “Hảo hảo hảo, tiểu tử kia đừng nóng giận, phụ hoàng nói cho ngươi biết là được rồi.”

Hoa Nguyệt Ngân quả nhiên ngoan ngoãn ngưng giãy giụa, nghiêm túc nhìn phụ hoàng của y, chờ đợi đáp án.

“Ngân Nhi, từ miệng nói ra sao so với tận mắt chứng kiến, phụ hoàng dùng hành động thực tế làm cho ngươi hiểu biết như thế nào là “thủ cước dịch trừ” , ngươi thấy được không?”

“Ân.” Không biết Hoa Ngạo Kiết trong lòng muốn làm cái gì, Hoa Nguyệt Ngân nghĩ nghĩ, thuận theo gật gật đầu.

“Ngân Nhi vẫn là ngủ tiếp trong chốc lát đi, nếu không sẽ không có khí lực xem biểu diễn phấn khích.”


“Ân.” Tuy rằng ngoài miệng nói không ngủ, nhưng thân thể vẫn là cảm thấy mệt chết đi, rất muốn ngủ. Y một lần nữa ghé vào người Hoa Ngạo Kiết, tìm vị trí thoải mái, rất nhanh liền tiến nhập mộng đẹp.

Tiểu tử kia, lần này cũng không nên trách phụ hoàng , phụ hoàng chính là mỗi lần đều hỏi ý kiến của ngươi, tôn trọng ý tứ của ngươi. Lần này chính là lòng hiếu kỳ của ngươi cho phụ hoàng cơ hội, phụ hoàng cũng không bức ngươi.

thụy nhan*: gương mặt lúc ngủ

thủ cước dịch trừ**: loại bỏ tay chân, chặt hết tay chân.

thế tội sơn dương***: dê con [kẻ ngây thơ] bị bắt chịu tội thay.

nhược nhục cường thực****: cá lớn nuốt cá bé, ỷ mạng hiếp yếu.

Ngọc thục phi*****: ai đọc bản QT rồi thì ta giải thích thắc mắc đây, bản Raw là tựa chương 9 là Ngọc thục phi, nhưng trong nội dung thì toàn là Lệ thục phi, nhưng Lệ thục phi là mẹ của Ngân Nhi trước kia (giờ đã là Lệ quý phi) nên ta nghĩ đúng ra vẫn là Ngọc thục phi, cho nên ta sẽ edit là Ngọc thục phi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui