Mộng cổ là phương pháp tỉ lệ tử vong cao nhất trong tất cả cổ thuật, cũng là phương pháp nhanh nhất. Phàm là người trúng mộng cổ, sẽ lâm vào hôn mê vô chừng mực, bị ác mộng tra tấn từng ngày chết dần chết mòn, sau bảy ngày bảy đêm sẽ tắt thở.
Mắt thấy Huyền Băng xoay nắp bình, “Hoa dung thất sắc” cách nàng càng ngày càng gần, đồng tử Vân Âm dần dần phóng đại, đầu óc trống rỗng, không biết trong lòng là tâm trạng gì, nàng đột nhiên ngồi xổm xuống, cuộn mình lắc đầu quầy quậy, miệng còn thì thào : “Đừng lại đây, đừng lại đây. . . . . .”
Hoa Ngạo Kiết thấy thời cơ đã chín muồi, vội ra tiếng chặn lại nói: “Chờ một chút.”
“Chủ nhân?” Huyền Băng xoay người, trong lòng rất là buồn bực, nhưng nghĩ lại, chủ nhân làm như vậy đều có dụng ý của hắn, mình chỉ cần nghe lệnh làm việc là được, tuy rằng đáng tiếc, hay là chờ một chút đi, có sốt ruột cũng chả ăn nhằm gì lúc này.
“Băng, ngươi lui xuống trước.”
“Dạ.”
Nhìn thấy Vân Âm bị dọa đến hồ đồ, vẻ mặt mờ mịt bất lực, Hoa Ngạo Kiết trong lòng rất là đắc ý, cứ như vậy, còn sợ nàng không chịu nói ra cổ nguyên của mộng cổ sao?
“Vân Âm, trẫm biết ngươi có tình với trẫm, thôi được rồi, trẫm sẽ thấy cho ngươi một cơ hội nữa, chỉ cần ngươi giải mộng cổ trên người Ngân Nhi, trẫm đảm bảo ngươi tuổi có già thì áo cơm cũng không lo, cũng không khó xử ngươi, nếu không, Huyền Băng lợi hại thế nào ngươi hẳn là rất rõ ràng đi.” Hoa Ngạo Kiết vẻ mặt nghiêm túc nhìn thấy nàng, không nhanh không chậm nói. Hắn biết rõ đạo lý ban ân là thế nào, cũng tự tin ý chí Vân Âm đã bắt đầu dao động .
Vân Âm ngẩng đầu, đôi mắt dày nháy mắt hiện lên một tia cảm kích, lập tức lại ảm đạm xuống, đôi môi run nhè nhẹ , nức nở nói: “Ta. . . . . . thật . . . . . thật sự. . . . . . thật sự không thể giải. . . . . . mộng cổ trên người Lục hoàng tử, cũng. . . . . . Cũng không biết cổ nguyên. . . . . của mộng cổ. . . . . . Là cái gì?”
Hoa Ngạo Kiết không nhìn vẻ mặt Vân Âm tuyệt vọng bất lực, ánh mắt nháy mắt biến thành băng hàn, âm thanh lạnh lùng nói: “Xem ra ngươi là không thấy quan tài không đổ lệ, không thấy Hoàng Hà tâm bất tử. Hảo, trẫm thành toàn ngươi. Băng. . . . . .”
“Không cần.” Vân Âm thét chói tai ngắt lời hắn, kích động vội vàng xua tay giải thích nói: “Đừng, ta không có nói sai. Cổ đúng là ta hạ, nhưng ta thật sự không biết giải như thế nào a.” Nàng là thật sự sợ Huyền Băng, không muốn để gã tới gần mình bước nào.
“Lại nói dối, ngươi thông thạo hạ cổ lại sao không hiểu giải cổ?”
“Ta nói đều là sự thật, cổ sư ngày đó dạy ta hạ cổ chỉ nói lấy máu làm chất dẫn sẽ thành cổ, ta nhất thời tò mò liền cắt ngón tay hạ mộng cổ. Ta còn định tương lai tìm nàng thỉnh giáo thi cổ như thế nào, nàng đã không thấy tăm hơi, cho nên ta căn bản không biết thi cổ như thế nào lại càng không biết giải cổ thế nào. Lục hoàng tử trúng mộng cổ đúng là bởi vì ta, điểm ấy ta không thể phủ nhận, nhưng ta thật sự không biết đây là chuyện gì xảy ra a, ngươi tin tưởng ta.” Nói xong, trong lòng bàn tay Vân Âm đã thấm ra mồ hôi lạnh.
Hoa Ngạo Kiết không nói gì, không trả lời, chỉ là lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, giống như muốn nhìn thấu linh hồn của nàng, qua thật lâu, mới thản nhiên nói: “Người dạy ngươi hạ cổ là ai?”
“Ta không biết, ngày đó nàng lấy cái khăn che mặt che đi dung mạo, mặc dù thân hình không giống một nữ tử, nhưng thanh âm cực kỳ ngây thơ, bởi vậy ta có thể kết luận nàng còn là một tiểu cô nương vị thành niên.”
Hoa Ngạo Kiết ngẩn ra, mới nói thêm: “Tiểu cô nương?” Một tiểu cô nương lại có năng lực như thế, tiềm lực chắc là không thể đo lường, hơn nữa theo thời gian, nàng này nếu có thể hoàn toàn thành thục dùng cổ thuật, đối Nam Hiên quốc mà nói, không biết là phúc hay là họa?
“Đúng vậy, ta thực khẳng định. Ngươi. . . . . . Nguyện ý tin tưởng ta sao?” Vân Âm tâm tình phức tạp nhìn hắn, chờ mong lại thực không yên.
“Trẫm có tin ngươi hay không quan trọng sao? Quan trọng là … Hiện tại ngươi đã không còn một chút giá trị lợi dụng nào, huống chi ngươi làm cho Ngân Nhi chịu khổ cũng là chuyện thật không thể tranh cãi, ngươi cảm thấy ta sẽ buông tha ngươi? Nên buông tha ngươi sao?” Hoa Ngạo Kiết ánh mắt sắc bén như đao quang nhìn chằm chằm Vân Âm, dùng tiếng nói không chứa độ ấm gì hỏi.
Nhìn thấy ánh mắt hắn, Vân Âm nhất thời cảm thấy cả người lạnh như băng, hàn khí quanh thân giống như lập tức chui vào làn da, đông lạnh một tia hy vọng cuối cùng trong lòng nàng. Dần dần, ánh mắt của nàng lộ ra tuyệt vọng cùng phẫn hận, hai mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm Hoa Ngạo Kiết, khàn khàn quát: “Vậy ngươi giết ta đi, ta chỉ cầu ngươi cho ta thống khoái.” Nói ra sự thực, hắn lại không muốn bố thí một tia đồng tình cùng thương hại. Vân Âm bỗng nhiên cảm thấy thật đáng buồn, nhưng trong đáng buồn nàng lại cảm thấy một loại buồn cười nói không nên lời. Khi nào bản thân đã ti tiện đến nông nỗi như thế, nhưng lại thảm hại đến ngay cả người ta đồng tình, thương hại cũng không buông tha, đáng tiếc người ta còn cố tình không cho . Buồn cười, thật buồn cười cực kỳ!
“Phụ thân, con có việc cầu kiến.” Đang lúc này, thanh âm Hoa Nguyệt Hàn từ ngoài thư phòng truyền đến đến.
“Vào đi.”
“Dạ.” Hoa Nguyệt Hàn đẩy cửa mà vào, bình tĩnh tiêu sái đến trước mặt Hoa Ngạo Kiết, tư thái tao nhã hơi hơi hướng hắn cúi đầu, nói: “Phụ hoàng, nhân thần vừa mới thăm Lục hoàng đệ, thấy y trong lúc ngủ mơ rất là thống khổ, vốn định đánh thức y, nhưng bất luận ta kêu to như thế nào, y vẫn là bất tỉnh, phụ hoàng có biết nguyên nhân vì sao?” Hoa Nguyệt Hàn cũng là người thông minh, vừa bước vào thư phòng, chân tướng sự tình, trong lòng đã sáng tỏ bảy tám phần, nhưng vì ngại mình là dựa vào lý do này mới có thể đứng ở đây, mới không thể không làm xiếc hết toàn bộ, nhưng thân phận tất nhiên là không cần làm điều thừa che che lấp lấp, trực tiếp hỏi phụ hoàng.
Vốn bởi vì hành động lúc trước Hoa Nguyệt Hàn cùng Hoa Nguyệt Ngân thân mật mà rất là bực mình, Hoa Ngạo Kiết đang nghe đến Hoa Nguyệt Hàn lại một mình đi vào phòng hắn xem Hoa Nguyệt Ngân, trong lòng khó chịu như là đánh nghiêng bình giấm chua vạn năm, hắn lạnh lùng nhìn lướt qua Hoa Nguyệt Hàn, nói: “Việc này trẫm sẽ xử lý, Hàn Nhi nếu là vì việc này mà đến, giờ có thể trở về.” Hoa Ngạo Kiết hai tay chống đỡ cằm, nhìn thẳng ánh mắt hắn, mặc cho ai cũng có thể nhìn ra ý tứ trục khách trong đó.
“Phụ hoàng, nhi thần trong lòng có một dự đoán lớn mật, không biết có nên nói hay không?” Hoa Nguyệt Hàn mỉm cười, bỏ qua không đem lời hắn vừa nói để vào mắt, hoàn toàn không có tính toán rời đi.
“Hàn Nhi can đảm như thế này, cần gì phải hỏi lại ý kiến trẫm mà?” Hoa Ngạo Kiết có chút nguy hiểm nheo lại mắt, quỷ dị tươi cười nổi trên mặt, thanh âm lạnh lẻo gằn từng tiếng truyền đến trong tai Hoa Nguyệt Hàn. Thấy Hoa Nguyệt Hàn mặt không đổi sắc, trên mặt vẫn mang theo nụ cười mỉm thương hiệu, Hoa Ngạo Kiết trong lòng thầm giật mình, nhưng hắn trước sau trấn định tự nhiên, không có chút kích động, chứng minh hắn đã xem nhẹ đứa con này.
Hoa Nguyệt Hàn không đem châm chọc trong giọng nói Hoa Ngạo Kiết để trong lòng, mỉm cười nói: “Phụ hoàng, nếu nhi thần không đoán sai, Lục hoàng đệ mê man rất không bình thường, hình như là trúng mộng cổ, không biết nhi thần có đoán sai?”
“Đúng vậy.” Hoa Ngạo Kiết lạnh lùng nói, bất quá thần sắc trong mắt có dịu đi.
“Vậy không biết phụ hoàng có tìm được phương pháp giải mộng cổ?”
“Chưa có.” Mới vừa nói xong, ánh mắt Hoa Ngạo Kiết phút chốc biến đổi, hắn có hứng thú nhìn Hoa Nguyệt Hàn, nói: “Hàn Nhi có thể có biện pháp?” Nếu việc này nó có thể viên mãn giải quyết, có lẽ, với mình hay với nó, cũng là thu hoạch không thể tưởng được mà.
Hoa Nguyệt Hàn thu hồi tươi cười, thần sắc ngưng trọng gật gật đầu, nói: “Có là có, nhưng phương pháp có điểm ác độc, nhưng lại không biết hữu dụng không?” Nếu không phải vì cứu người hắn yêu, hắn trăm triệu không thể dùng loại phương pháp này.
“Chỉ cần có thể cứu Ngân Nhi, phương pháp ác độc thế nào cũng phải thử một lần. Huống trẫm vốn không phải người tốt gì, nếu thật muốn xuống địa ngục, một mình trẫm cũng đủ rồi, căn bản không có do dự gì, Hàn Nhi mau nói đi.” Hoa Ngạo Kiết mắt lộ vui sướng, ngữ khí kiên định nói.
Không hổ là nam nhân mình kính nể nhất, Hoa Nguyệt Hàn quẳng bỏ ý niệm không đành lòng trong đầu, nói: “Trong bốn nước, chỉ có Bắc Trữ quốc là quốc gia nổi tiếng nhất về cổ thuật, nhi thần còn trẻ tò mò, từng đi qua Bắc Trữ quốc, chuyên tâm đối cổ thuật nghiên cứu học tập một phen. Trong một lần cơ duyên xảo hợp, nhi thần kết bạn một vị bằng hữu đối cổ thuật rất có nghiên cứu, hắn từng nói qua: thiên hạ cổ thuật không thiếu cái lạ, nhưng bất luận là cổ thuật lợi hại đến đâu, một khi người thi cổ tử vong, người trúng cổ tự nhiên được cứu vớt.”
“Quả có chuyện lạ như vậy?”
“Thiên chân vạn xác. Vị bằng hữu kia của ta đối với cổ thuật nghiên cứu, trình độ thực thâm, nếu tìm hắn đến, không lo giải không được mộng cổ này. Nhưng hắn hành tung mơ hồ không chừng, thật là khó tìm, đến đây nhất định phải chậm trễ không ít thời gian, ta sợ Lục hoàng đệ khó khăn chống đỡ đợi hắn đến.”
“Nếu như thế, Hàn nhi không cần lo lắng nữa mau tìm người đi .” Ánh mắt liếc đến Huyền Băng đứng bên cạnh nhìn chằm chằm Vân Âm không tha, âm thầm vì Vân Âm bi ai ba giây đồng hồ, nói: “Kế tiếp. . . . . . Băng, giao cho ngươi .”
“Tạ ơn chủ nhân, thuộc hạ nhất định không bôi nhọ sứ mệnh.” Huyền Băng cung kính thi lễ xong, xoay người, trước khi Vân Âm còn chưa kịp phản ứng, nàng đã bị mang ra khỏi thư phòng. Chỉ nghe ngoài thư phòng truyền đến một tiếng kêu cứu cực kỳ bi thảm . . . . .
( hắc hắc! Tình huống Huyền Băng đối Vân Âm, Phạm Phạm sẽ không miêu tả nhiều, làm phiền mọi người tự tưởng tượng đi! )
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...