Đem tinh dầu tắm xoa đều lên người bé, nhẹ nhàng lau rửa, kín đáo ngửi mùi hương độc nhất của người trong lòng, Hoa Ngạo Kiết rốt cuộc không thể phủ nhận tâm tình của mình . Hắn sợ hãi mất đi y, hắn không thể mất đi y. Có lẽ ngay từ lúc đầu tiên mắt nhìn thấy y, hắn cũng đã mất đi trái tim của mình.
Rõ ràng là hận cả thế giới này, vậy mà đôi mắt bảy màu lúc nào cũng tràn đầy ánh sáng vẫn tinh thuần như thế, thấu đáo trong suốt, làm cho hắn không có lý do vẫn muốn đau y, sủng y.
Lúc ban đầu là cảm thấy có hứng thú, theo thời gian trôi qua đã biến mất hầu như không còn.
Trái tim ngự ở địa vị cao lâu ngày đã sớm khô kiệt, lại vì y mà sống lại, lãnh tâm lãnh tình như hắn mà lại thiệt tình lộ ra ôn nhu với y. Thích nhìn thân ảnh của y, thích nghe thanh âm của y, cực kỳ yêu nụ cười của y, muốn khắc khắc lúc nào cũng cột y vào bên người, hy vọng tất cả của y đều chỉ thuộc về một mình hắn.
Đây không phải là thái độ của phụ thân đối đứa con, không phải tình cảm phụ tử, hắn không thể lừa gạt bản thân nữa.
Hắn, Hoa Ngạo Kiết, yêu thương Hoa Nguyệt Ngân, yêu thương đứa con của chính mình.
Xác nhận tình cảm của bản thân xong, làm cho trái tim hắn trở nên thoải mái, nhưng không thể tránh lo lắng lại theo nhau mà đến.
Bảo bối của hắn, sẽ chấp nhận sao? Sẽ chấp nhận tình yêu của mình sao? Bọn họ chính là phụ tử a.
Âm thầm thở dài, cưỡng chế ngọn lửa trong lòng, chuyên chú hầu hạ bảo bối tắm rửa. . . . . .
Tắm rửa xong, Hoa Ngạo Kiết ôm Hoa Nguyệt Ngân ngồi trên giường, dùng chân khí hong khô mái tóc ướt sũng, tùy ý cầm lấy y phục ở đầu giường giúp Hoa Nguyệt Ngân mặc vào.
“Ngân Nhi. . . . . .” Hoa Ngạo Kiết nhìn y, muốn nói lại thôi.
“Phụ hoàng?”
Tắm xong, mặt Hoa Nguyệt Ngân đỏ hồng hồng, ánh mắt giống như bịt kín một tầng sương mù, nhìn mà hạ phúc Hoa Ngạo Kiết mạnh nóng lên, vội vã đưa vào một đạo chân khí, bình phục hạ phúc khô nóng.
“. . . . . . Ngươi. . . . . . Không sợ sao?” Ánh mắt có chút bối rối chuyển hướng nhìn nơi khác.
“. . . . . . Sợ. Nhưng còn hơn là sợ, Ngân Nhi càng muốn ở lại bên phụ hoàng.”
“Ngân Nhi. . . . . .” Thật vất vả mới hạ hỏa được, chỉ vì một câu vô cùng đơn giản của Hoa Nguyệt Ngân lại bị khơi mào.
Tiểu yêu tinh hành hạ người khác!
Giống như không để ý bất cứ thứ gì, Hoa Ngạo Kiết không hề áp chế bản thân, hôn lên đôi môi cánh hoa đỏ mọng hắn khát vọng đã lâu.
Hoa Nguyệt Ngân ngây ngẩn cả người, cảm thụ được trên môi là mềm mại cùng ấm áp, đó là hơi thở của phụ hoàng, nhưng mà phụ hoàng vì cái gì lại hôn y? Đây là hành động thân mật mà hai người yêu nhau mới làm a.
Hoa Ngạo Kiết thỏa thích nghiền đôi môi cánh hoa, hàm răng bảo bối như ngọc, tách mở khớp hàm của y trực tiếp tham nhập vào, lưỡi hắn điên cuồng bên trong, khiến cho nó dây dưa, hoàn toàn say mê.
Hô hấp càng ngày càng dồn dập, thân thể Hoa Nguyệt Ngân dần dần mềm nhũn, trong mắt mê ly, trong đầu trống rỗng. . . . . .
Sau một hồi, Hoa Ngạo Kiết luyến tiếc buông đôi môi y ra, vừa lòng nhìn đôi môi đỏ mọng mềm mại bị mình hôn đến hơi hơi sưng đỏ. Hắn biết không có thể cứ tiếp tục như vậy, hắn phải khống chế được chính mình, bảo bối còn nhỏ, không thể chịu được, nếu không sẽ làm bị thương y. Nhưng, thu trước chút lợi tức chắc là vẫn được đi?
“Phụ. . . . . . Hoàng?” Hoa Nguyệt Ngân có điểm mê mang không biết làm sao nhìn Hoa Ngạo Kiết.
“Phụ hoàng thích Ngân Nhi. Ngân Nhi thích phụ hoàng không?” Đôi tay hơi hơi buộc chặt, ánh mắt nóng rực không giống dĩ vãng bình tĩnh nhìn y.
“Ân, thích.” Dù là thích, người bình thường lại cùng đứa con của mình hôn môi sao? Hẳn là không thể nào. Vậy phụ hoàng y vì cái gì muốn hôn y?
“Vậy giúp phụ hoàng được không?” Hoa Ngạo Kiết ôn nhu nắm lấy cánh tay nhỏ bé không tỳ vết như bạch ngọc của Hoa Nguyệt Ngân, nhẹ nhàng để vào giữa hai chân nóng rực gắng gượng của mình gian.
“Phụ hoàng.” Chạm vào thứ có cảm giác nóng bỏng, gắng gượng, làm cho Hoa Nguyệt Ngân một trận tâm hoảng ý loạn, y vội muốn rút tay về, lại bị Hoa Ngạo Kiết sớm một bước đè lại.
“Đừng sợ.” Cố nén hạ phúc khó nhịn, cúi đầu ôn nhu bên vành tai khéo léo của y, không nề hà khẽ cắn đùa, cảm giác thân thể bé con trong lòng hơi hơi phát run, hôn từ vành tai kéo dài tới cái cổ trắng nõn, một tấc một tấc cắn lên da thịt mềm phấn phấn, một chút tựa hồ đều muốn hòa tan trong miệng, mỹ vị vô cùng.
“Ngân Nhi. . . . . .” Tiếng nói khàn khàn biểu hiện chủ nhân đang cực lực áp lực dục vọng! Bàn tay to của Hoa Ngạo Kiết bao vây lấy bàn tay nhỏ bé của Hoa Nguyệt Ngân, dẫn dắt đến nơi gắng gượng nóng rực của mình: “Hô ——” cúi đầu kêu lên một tiếng đau đớn.
Giống như đột nhiên lấy lại tinh thần, thân thể Hoa Nguyệt Ngân lập tức cứng còng, gần như cầu xin khẽ nấc ra tiếng: “. . . . . . Không. . . . . . Không cần, phụ hoàng. . . . . . Buông tay.” Y dùng lực giãy dụa muốn rút tay về, y không phải chưa từng trải qua hoan ái, đúng là bởi vì kiếp trước trải qua một lần, y mới hiểu được bọn họ không nên như vậy. Hắn không phải Y Lan, hắn là phụ hoàng, là phụ thân cả đời này của y. Bọn họ là phụ tử, bọn họ có thể gắn bó cũng không thể yêu nhau. Huống chi, y còn có dũng khí để yêu sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...