Hoa Nguyệt Ngân

Hoa Nguyệt Ngân vừa tròn chín tuổi, thường xuyên bị ác mộng quấy nhiễu.

Y luôn mơ cùng một giấc mộng, một giấc mộng rất kỳ quái. Mơ thấy bốn phía một mảnh tối đen. Theo lý mà nói người đang nằm mơ chắc là không biết mình đang nằm mơ. Chẳng biết tại sao, y lại biết, nơi này là cảnh trong mơ, hoàn toàn không phải là thật.

Trong bóng đêm ẩn ẩn truyền đến tiếng khóc của nữ tử, Hoa Nguyệt Ngân không khỏi đi về phía tiếng khóc.

Trước mắt xuất hiện một nữ tử hai tay ôm tất, nữ tử mặt cúi xuống đầu gối, một thân áo trắng quần lụa mỏng, tóc dài như thác nước thả trên lưng, trước ngực, che bộ dạng của nàng. Nữ tử hai vai hơi hơi run run, không ngừng khóc ô ô . . . . . .

“Ngươi là ai? Sao ở chỗ này khóc?” Hoa Nguyệt Ngân khó hiểu cúi đầu nhìn nàng.

Nghe được thanh âm, nàng kia toàn thân run lên, ngẩng đầu mở to hai mắt nhìn Hoa Nguyệt Ngân, vẻ mặt như không thể tưởng tượng được.

“. . . . . . Cứu cứu ta. . . . . .” Chỉ sửng sốt trong nháy mắt, nữ tử kinh hoảng mở miệng, thanh âm bất lực lại chờ mong vang lên.

Hoa Nguyệt Ngân cẩn thận đánh giá nữ tử trước mặt, nữ tử trên mặt tái nhợt không một tia huyết sắc, nhưng vẫn không tổn hao gì dung mạo mi thanh mục tú của nàng, trong sáng động lòng người.

“Ta nên giúp ngươi như thế nào?”

“Ta. . . . . . Ta không biết. . . . . . Cứu cứu ta. . . . . . Ta không muốn đợi ở đây. . . . . .” Nữ tử túm chặt lấy góc áo Hoa Nguyệt Ngân, giống như người chết đuối ôm lấy thân cây cứu mạng, một khắc không dám buông tay.


“Đây rốt cuộc là mộng của ngươi hay là mộng của ta? Ta rốt cuộc nên làm thế nào mới có thể giúp được ngươi?” Hoa Nguyệt Ngân mê muội , y rất muốn giúp nàng, lại không biết bắt đầu từ đâu.

“Ta không biết. . . . . . Cầu ngươi cứu cứu ta. . . . . .” Nàng kia trước sau vẫn lặp lại mấy câu nói đó.

“Nói cho ta biết đây là nơi nào?”

“Ta không biết. . . . . .” Nàng kia còn muốn nói thêm gì đó, Hoa Nguyệt Ngân lại cảm thấy được tầm mắt càng ngày càng mơ hồ, ý thức càng ngày càng hỗn độn. . . . . .

Ánh nắng sớm xuyên qua cửa sổ khắc hoa chiếu trên đại sàng hoa mỹ mềm mại. Hoa Nguyệt Ngân chậm rãi mở hai mắt. Thật kỳ quái, y vì sao cứ mơ một giấc mơ cũ như vậy mà? Nàng rốt cuộc muốn nói với y cái gì? Mộng này lại biểu thị cái gì?

Đi ra tẩm điện, Hoa Nguyệt Ngân nhắm mắt lại hít thở không khí trong lành không biết chán. Một lát sau, y mở hai mắt, tự nhiên thanh tỉnh không ít.

Xoay người trở về phòng, quay đầu lại thấy trước mắt có một bóng trắng nho nhỏ. Nếu là thường nhân, đã sớm sợ hãi kêu thành tiếng, y lại hơi hơi không để ý, đi vào phòng. Nào biết bóng trắng lại giống như muốn dây dưa với y, y bước qua bên nào bóng trắng lại bước qua bên đó, chính là tìm đến gây sự mà.

“Tránh ra.” Dùng thanh âm chỉ có bóng trắng mới nghe được, Hoa Nguyệt Ngân lạnh lùng ra lệnh.

“Cùng nhau chơi đùa đi.” Đồng âm mềm nhu nhu từ bóng trắng truyền đến.


“Tránh ra.” Quanh thân tản ra một lực lượng cường đại, thanh âm lại lạnh như băng đến dọa người.

“Không chịu, không chịu, tiểu ca ca cùng ta chơi đùa đi.” đồng âm mềm nhu tiếp tục vang lên, không chỉ không sợ hãi cường đại khí trường Hoa Nguyệt Ngân cố ý phát ra, ngược lại càng hành động mạnh hơn, không chịu thua lại làm nũng hết lần này đến lần khác.

Ai. . . . . . Lại tới nữa. Hoa Nguyệt Ngân vô lực đảo mắt. Sao không có biện pháp gì với tiểu quỷ này nhỉ?

Sau khi sinh vào thế giới này, y không hề giống kiếp trước có thể nhìn thấy những thứ kỳ kỳ quái quái, vốn tưởng rằng chuyển thế, dị năng cũng biến mất theo, nào biết vào năm tám tuổi, y không chỉ khôi phục dị năng kiếp trước, còn có một sức mạnh không hiểu nổi trong cơ thể y bất an xao động. Kiếp trước chịu đủ rồi, làm cho y không dám trước mặt người khác lộ ra năng lực, vốn tính đem đặc thù dị năng của mình che dấu cả đời, ai biết lại đụng phải Huyết Anh, càng bị nó quấn lấy, hại y sống không lúc nào không lo lắng đề phòng. . . . . .

Huyết Anh không có tên, vừa ra sinh ra đã thành vật hi sinh trong hậu cung.

Mẫu thân Huyết Anh vốn là một thị nữ bên người một vị chiêu nghi không được sủng ái, lớn lên cũng coi như là thanh tú động lòng người. Một đêm cùng chiêu nghi vào cung, nàng bồi bên người chủ tử, may mắn gặp Hoa Ngạo Kiết, chính là liếc mắt một cái, thị nữ này liền mê luyến thật sâu thượng quân vương tuấn mỹ lãnh tâm lãnh tình kia, rốt cuộc không thể dời mắt đi.

Nàng rất rõ mình là thân phận gì, bất luận tình yêu của nàng có bao nhiêu sâu sắc khắc cốt ghi tâm, hắn cũng sẽ không chuyển ánh mắt lên người nàng, cho dù là kinh hồng thoáng nhìn. Trừ bỏ yên lặng đem phần lưu luyến si mê này đặt trong lòng nàng không còn cách nào khác.

Nhưng mà, trời cao tựa hồ cũng thương hại nữ tử si tình này.

Một đêm, Hoa Ngạo Kiết chẳng biết vì chuyện gì, triệt hạ tất cả người hầu cùng ẩn vệ bên người, một mình say rượu nằm sấp trong lương đình* ở Ngự hoa viên. Nhìn mà nam tử mình đau khổ lưu luyến si mê ngay trước mắt, nàng cũng không biết có nên đánh thức hay không, nhưng lại đi lên phía trước khẽ vuốt mi, mắt, mũi của Hoa Ngạo Kiết.


Hoa Ngạo Kiết không thoải mái hừ nhẹ ra tiếng, khó nhịn khua tay trên mặt mình.

Nữ tử kích động rút tay về, tức khắc lại bị hắn bộ dáng vừa mới tỉnh dậy làm cho cười, cảm thấy được nam tử sau khi say rượu không là quân vương lãnh tâm lãnh tình kia, mà là một đại hài tử chọc người trìu mến.

Không hề sợ hãi, to gan đưa tay về phía trước, muốn lại một lần nữa chạm đến khuôn mặt tuấn mỹ của nam tử, khi chỉ còn dưới nữa tấc nữa, đột nhiên cổ bị giữ chặt mạnh mẽ, thân thể không tự chủ được ngã về phía trước, lúc nàng từ khiếp sợ phục hồi tinh thần lại, chính mình đã bị nam tử đặt ở dưới thân.

Không có cái gọi là hôn môi cùng âu yếm, Hoa Ngạo Kiết chính là trong cơ thể nàng không ngừng mãnh liệt phát tiết. Nàng cố nén đau nhức sâu trong thân thể, rất phối hợp nhận ban ân tha thiết ước mơ này, dần dần, đau đớn từ từ chết lặng, một khoái cảm không thể ngôn nói nên lời tràn ngập tới toàn thân. . . . . .

Mỏi mệt nhìn ái nhân trong nháy mắt, thừa dịp hắn say rượu còn mê man hết sức, nữ tử mạnh mẽ thân thể chống đỡ bủn rủn vô lực, sửa sang lại quần áo, chậm rãi rời đi.

Trận hoan ái này chỉ mình nàng biết. Nàng không muốn trong mắt nam tử mình là hèn mọn, cho là mình vì muốn vinh hoa phú quý mà thừa dịp hắn say rượu lên giường với hắn. Nàng đương nhiên biết nam tử sẽ không keo kiệt với nàng một cái danh phận, nhưng chỉ cả đời đều một mình trong căn phòng, nàng không cần thứ hư vinh như vậy. Một đêm cũng đủ dư vị cho nàng cả đời.

Huyết Anh chính là kết quả lưu lại sau đêm hôm đó. Nếu tính theo tuổi mà nói, nó là ca ca của Hoa Nguyệt Ngân, chính là Huyết Anh không có may mắn được chư thần ghé thăm, vừa ra sinh ra đã bị người khác giết chết. Hoa Ngạo Kiết hiển nhiên cũng không biết đứa con trai này tồn tại.

Mẫu thân Huyết Anh thì bị người khác đánh chết.

Phát hiện mình mang thai, mẫu thân Huyết Anh vốn định chạy ra khỏi cung lại đúng lúc đụng phải vị chiêu nghi. Vì bảo vệ đứa nhỏ trong bụng, nàng cuối cùng đem toàn bộ chuyện đêm hôm đó kể ra.

Dựa vào một thời là chủ tớ, nghĩ đến chủ tử nhà mình sẽ xem xét nàng nhiều năm thiệt tình chân ý, cẩn thận hầu hạ mà buông tha nàng cùng đứa con trong bụng, nào biết chiêu nghi tâm hận độc ác, mặt ngoài nhận lời sẽ thay nàng bí mật bảo vệ còn làm cho nàng an tâm ở chiêu nghi các dưỡng thai, kì thực đối với chuyện nàng mang long chủng**, tâm sinh ghen ghét, nghĩ dùng cách nào ác độc nhất tra tấn chết mẫu tử này. . . . . .

Ngày sắp sinh, nhìn đứa nhỏ mình mười tháng hoài thai, vừa ra sinh ra bị tế sống trước mắt mình, đau lòng hơn nữa hậu sản suy yếu, mẫu thân Huyết Anh không chịu nổi mấy côn liền hàm chứa oán hận, không cam lòng ly khai nhân thế, chính là thời khắc nàng tắt thở, đem linh hồn bán cho ác ma, coi đây là trả giá, đem cổ sát*** đặt lên đứa trẻ của mình vừa sinh ra.


Tử anh không có ý thức của riêng mình, dưới sử dụng của cổ sát, triển khai một loạt trả thù đối với chiêu nghi.

Chiêu nghi hàng đêm bị ác mộng vây lấy, dần dà sắc mặt tái nhợt, nhanh chóng già nua đến thần trí không minh bạch, rốt cuộc như chịu không nổi thống khổ này, bộ mặt dữ tợn thắt cổ chết trong phòng.

Cái chết của chiêu nghi cũng không đưa tới tranh chấp gì quá lớn, người trong cung chỉ nghĩ là nàng là chịu không nổi cuộc sống tịch mịch trong cung nữa, nhất thời luẩn quẩn trong lòng, mới tự tìm ý nghĩ nông cạn.

Đối với phi tử mình không có hứng thú, Hoa Ngạo Kiết cũng không hỏi đến, trừ bỏ công đạo tất yếu là nghi thức an táng, hắn cũng không dự vào.

Chiêu nghi cũng không vì chết rồi mà được giải thoát, tử anh***** giống như điên cuồng ăn hết hồn phách của nàng, như thấy món ngon nhất thế gian, ăn một chút cũng không thừa.

Từ lúc đó về sau, chiêu nghi các cách mấy tháng lại biến mất một hai thái giám cung nữ, trong hoàng cung rộng lớn biến mất vài thái giám cung nữ căn bản không có người để ý. Tử anh không ngừng ăn hồn phách người khác, dần dần trở nên điên cuồng, chậm rãi chuyển hóa thành Huyết Anh. . . . . .

lương đình*: đình nghỉ mát

long chủng**: con vua.

cổ sát***: cổ [sâu độc], sát[giết].

Huyết anh****: là đứa trẻ máu, hiểu nó như Huyết oa oa đi ^^. Nhưng mà sau này Huyết Anh là tên bé í luôn, nên ta để hoa hết.

Tử anh*****: đứa bé đã chết


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui