Hoa Nguyên

Tống Minh Hoa làm nũng xong với ca ca, đang định tiếp tục ngủ một giấc phục hồi lại năng lượng đã mất, thì bỗng bên ngoài có tiếng đập cửa. Tiếng đập cửa không mạnh, nhưng không nhẹ, mức độ rất vừa phải: vừa không gây khó chịu cho người ở bên trong, vừa có thể thông báo có người ở bên ngoài muốn vào bên trong một cách hoàn mỹ.

Phong cách lịch thiệp này, 80% chính là tiểu nhị bưng đồ ăn đã gọi lên.

Tống Minh Hoa liếc nhìn Tống Thế Dương. Tống Thế Dương trìu mến xoa xoa đầu nàng, dỗ dành nói.

“Tí nữa ăn ngon sẽ không mệt.”

Tống Minh Hoa ngoan ngoãn đồng ý.


Thực ra không đồng ý cũng không được. Nàng biết mình hiện tại chính xác đang vô cớ gây rối. Muốn trốn ra ngoài chơi là nàng đầu têu trước, muốn đi bộ, không thích đi ngựa hay xe ngựa cũng vẫn là ý kiến của nàng, Tống Thế Dương căn bản chẳng làm gì sai. Nàng chẳng qua ỷ vào việc hắn luôn luôn cưng chiều nàng, liền thích làm nũng ăn vạ.

Tống Minh Hoa lật đật nhổm dậy, đẩy nệm vào gâđứng ở cuối phòng, hơi cúi đầu khoanh tay trước bụng, giả vờ làm một người hầu.

Tống Thế Dương nhìn khuôn mặt nhỏ của tiểu muội: hắn không thể nhìn rõ biểu tình trên mặt nàng (do cái da đen sì), nhưng vẫn có thể nhìn ra nàng hơi hơi nhăn mũi và bĩu môi. Rõ ràng đang cảm thấy mỏi cổ hoặc mỏi chân. Hắn muốn cười, nhưng cũng cảm thấy đau lòng cho nàng, lại nghĩ, tốt nhất vẫn là nên gọi đồ ăn nhanh thôi: hắn không muốn nàng khó chịu lâu lắm.

“Ai đấy?”

“Thưa quý khách, tiểu nhân đem đồ ăn lên.”

“Vào đi.”

Cửa mở. Tống Minh Hoa dỏng tai lên nghe. Chỉ thấy tiếng bước chân của tám chín người, sau đó là mùi thơm ngào ngạt của đồ ăn. Nàng vuốt vuốt bụng, nghĩ thầm, không biết tất cả đồ ăn thì có để vừa cái bàn chữ nhật đó không nhỉ?

Đồ ăn được đặt lên bàn một cách nhẹ nhàng và nhanh chóng. Xong xuôi tất cả, tiểu nhị dẫn đầu còn nói thêm.


“Chúc quý khách ngon miệng.”

Sau đó mới dẫn theo tất cả tiểu nhị phụ trách bưng bê đi ra khỏi phòng. Rất chuyên nghiệp, rất có nghiệp vụ chuyên môn.

Cửa phòng vừa mới đóng sầm lại, Tống Minh Hoa đã mừng khấp khởi chạy đến chỗ bàn ăn.

Tống Thế Dương đã tri kỉ kéo đệm tròn ra cho nàng. Tống Minh Hoa ngồi xuống cạnh hắn, hai mắt sáng lấp lánh nhìn đống thức ăn trên bàn. Nghe nói Túy Liên Quán là nhà hàng nổi danh số 1 số 2 Trường An Thành, tiếng lành đồn xa, xem ra cũng không phải hư danh. Tống Thế Thành nhìn muội muội vui vẻ ra mặt, trong lòng cũng cảm thấy thoải mái nhẹ nhàng. Hắn động đũa món gần mình nhất, dịu dàng nói.

“Có rất nhiều món, ta và ngươi mỗi món một nửa.”

Tống Minh Hoa hớn hở gật đầu đồng ý.


Bọn họ đầu tiên ăn món gà hầm nấm, hạt sen và thuốc bắc. Thịt gà bị ninh nhừ, quyện với hương vị của gia vị và thuốc bắc, hạt sen bùi bùi ngậy ngậy. Tống Minh Hoa ăn hai miếng đùi, còn lại hai miếng cánh, 1 miếng lườn về phần Tống Thế Dương. Sau khi ăn xong bát gà, bọn họ ăn đến bát cháo bào ngư nóng hổi. Ăn xong bát cháo bào ngư, liền đến món vịt quay, rồi đến món bánh bao nhân canh cua, v.v… Tống Minh Hoa đếm kĩ, mình và Tống Thế Dương chia nhau ăn hết những 25 đĩa thức ăn tất cả. Ban đầu nàng còn có thể cùng Tống Thế Dương chia đôi, ăn đến cuối, tầm đĩa thứ 14, thứ 15 Tống Minh Hoa chỉ chọn những miếng ngon nhất để ăn cho biết, còn lại về phần Tống Thế Dương hết. Không thế không được, nàng tuy rằng ăn rất nhiều, nhưng dạ dày cũng là có giới hạn, không thể ăn quá căng: tí nữa còn phải đi bộ một đoạn đường dài nữa, ăn quá căng sẽ có tổn hại dạ dày.

Nhưng như vậy cũng đã là rất no nê rồi.

Tống Minh Hoa ăn đến cuối cùng, đã vang dội nấc một tiếng. Trong phòng cũng không có người ngoài, nàng rất tự nhiên duỗi chân ra, ngồi tựa lưng vào Tống Thế Dương nghỉ ngơi. Nàng một bên xoa xoa nhẹ vùng bụng cho nó xuôi cơm, một bên suy nghĩ: trước khi ăn thì cũng cảm thấy mệt mỏi, mà sau khi ăn xong, vậy thì còn cảm thấy mệt hơn nữa. Ngồi được một lát, nàng lại cảm thấy hai mí mắt cứ trực chờ va vào nhau, buồn ngủ cực kỳ. Tống Minh Hoa cực kỳ do dự. Nàng hiện tại muốn ngủ một giấc cực kỳ, nhưng nếu nàng mà ngủ bây giờ, vậy thì rất có thể sẽ bỏ lỡ cơ hội ngàn năm có một có thể nhìn thấy Triệu đại công tử. Trong lúc nàng đang do dự không dứt, thì bỗng bụng nhỏ sôi lên ùng ục, sau đó là một cơn đau bụng từ từ xuất hiện.

Tống Minh Hoa: “…” Hay lắm, nàng còn chưa kịp quyết định nên lựa chọn tỉnh ngủ hay ngủ một giấc, thì cái bụng đã quyết định giùm nàng rồi.

Nàng tỉnh ngủ hẳn. Nhưng cơn đau bụng đang có dấu hiệu tăng dần và giống như tất cả đang chuyển hóa dần sang việc muốn đi vệ sinh. Tống Minh Hoa mặt mũi tái mét. Nàng ở kiếp này bụng dạ khỏe thật sự, chưa bao giờ xuất hiện tình trạng này, lẽ nào là do đống đồ ăn trên đường vào buổi sáng không sạch sẽ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui