Hoa Nguyên

Tiếng đàn ngừng lại, trong phòng chỉ còn tiếng bút lông sột soạt ma sát trên giấy.

"Loan nhi."

"Vốn dĩ, hôn sự là do phụ mẫu sắp đặt, định ra hôn sự, sau đó mới để cho ngươi biết, nhưng ngươi từ nhỏ đã thông minh, từ trước đến nay lại hành sự chưa từng có sai sót, ổn trọng chu đáo, ta đối với ngươi xưa nay rất yên tâm, vậy nên hôm nay sẽ nói trước cho ngươi nhà chồng mà chúng ta đã định ra."

Tống Minh Hoa tròng mắt mở to. Nàng sắp sửa biết phu quân tương lai của Tam tỷ tỷ là ai? Tống Minh Hoa ngay lập tức từ bỏ cùng chim sẻ nhỏ đọ mắt, quay đầu nhìn mẫu thân của nàng. Chỉ thấy Diệp phu nhân động tác trên tay thoáng khựng lại, khuôn mặt hiện lên một loại biểu tình giống như là bất đắc dĩ và hoài niệm. Diệp phu nhân buông xuống trên tay bút, tròng mắt ẩn chứa vô hạn ôn hòa nhìn vào chỗ Tam tỷ tỷ, giọng nói chân thật đáng tin nói tiếp.

"Ta, phụ thân của ngươi, lão thái thái đã định ra là đích trưởng tử của Triệu gia Triệu Mạch Huy, năm nay vừa tròn mười tám. Triệu gia là Trường An Thành chân chính danh môn vọng tộc, không chỉ gia chủ Triệu đại nhân đang tại vị Nội các Văn Hoa điện Đại học sĩ hàm Chính nhị phẩm, mẫu thân của Triệu công tử còn là biểu muội của Hoàng Đế Bình Dương Quận chúa, Triệu gia Tam tiểu thư còn được phong làm Vĩnh Lạc Hương quân Chính tứ phẩm. Một nhà có lai lịch cao quý như thế tìm con dâu, theo lí mà nói sẽ không bao giờ đến lượt nhà chúng ta."


Tống Minh Hoa lần này là thực sự trừng lớn mắt.

Dương quốc có thủ đô đặt tại Trường An Thành. Trường An Thành này, Tống Minh Hoa đã nghiêm túc tính qua, rộng trọn vẹn hơn gấp bốn lần thành phố Bắc Kinh, lại có bốn cửa thành lớn ở bốn phía Đông Tây Nam Bắc. Tống gia của bọn họ từng có quan Chính tứ phẩm, Tống Phong lão cha hiện tại cũng làm đến Tòng ngũ phẩm, vậy mà cũng chỉ có một phủ đệ rộng hơn mười một ngàn ba trăm mét vuông ở khu vực rìa Tây Trường An Thành. Triệu gia cái tên này nàng cũng đã nghe qua vài lần. Triệu gia truyền đến nay cũng chỉ là đời thứ hai, tuy nhiên nhờ có Bình Dương quận chúa người này có quan hệ họ hàng gần với Hoàng Đế, bọn họ càng bò càng cao, cũng có phủ đệ ở khu trung tâm Trường An Thành, gần sát vách Tử Cấm Thành. Nhà họ Triệu cao quý không gì sánh kịp, lời này không sai. Bọn họ sẽ không để mắt đến Tam tỷ tỷ, Tống Minh Hoa nghẹn nửa ngày, rất là không tình nguyện cho ra nhận xét, lời này cũng không sai.

Nhưng nếu mẫu thân đã nói như vậy, chẳng lẽ là vị Triệu đại công tử có cái bệnh kín gì? Tống Minh Hoa nhăn mày, nàng tuy rằng không từng giao du với vòng bạn bè của Vĩnh Lạc Hương quân, nhưng cũng có một người bạn không quá thân thiết, là Xương Bình Bá phủ dòng chính Ngũ tiểu thư, người này có mẫu thân có họ hàng xa với Triệu đại nhân, từ nhỏ đã sùng bái Triệu đại công tử, cũng có một chút giao tình với Vĩnh Lạc Hương quân, bởi vậy Tống Minh Hoa từ trước đến nay cũng cho rằng Triệu đại công tử này có thể là một vị tuấn tiếu thiếu niên lang. Lẽ nào vị Ngũ tiểu thư kia là yêu mến bất chấp khuyết điểm?

Nhưng Diệp phu nhân đã nói tiếp, thần sắc có chút cổ quái.

"Triệu đại công tử, cha của ngươi đã gặp qua, phẩm mạo đoan chính tuấn tú, cũng rất có tài năng. Tuy rằng kì Tuế khảo năm ngoái, Triệu đại công tử có thứ hạng không cao bằng Anh nhi, nhưng thắng ở dung mạo tuấn tiếu, xuất thân tôn quý. Anh nhi cùng hắn học ở Hồng Đức thư viện, cũng có chút giao tình, nên khi ta viết thư hỏi, Anh nhi nói rõ Triệu đại công tử trong viện cũng chỉ có hai cái thông phòng, hắn cũng không phải hạng người hay dạo thanh lâu kĩ viện, mê đắm nữ sắc, xưa nay lại có tiếng quân tử. Triệu đại công tử từng gặp ngươi ở dịp đầu năm, chúng ta đi dâng hương. Anh nhi kể là, hắn từ sau khi nhìn thấy sườn mặt của ngươi sau lớp mạng che mặt liền để ở trong lòng nhớ mãi không quên, về Hồng Đức thư viện học tập còn liên tục dò hỏi Anh nhi về ngươi một cách hàm súc. Anh nhi thấy hắn không giống hạng công tử bột thô lỗ không biết lễ nghĩa, cũng biết gì thì hàm súc đáp lại. Nay biết ngươi đã qua lễ cập kê, Triệu đại nhân đã mờ mịt cùng cha ngươi đưa ra ý tứ kết thân. Cha ngươi đã cùng ta và lão thái thái bàn bạc, cuối cùng tất cả chúng ta đều thống nhất đồng ý."

Diệp phu nhân nói một hơi thật dài, nhưng bởi vì ngữ điệu không nhanh không chậm, thanh âm không lớn, nên cũng không có xuất hiện tình trạng khát nước. Nàng đã sớm không viết sách, hai tay đặt trên đùi, cùng Tam tỷ tỷ mặt đối mặt trò chuyện. Tống Minh Hoa tuy không phải người trong cuộc, nhưng nàng cũng không thể như Tam tỷ tỷ từ đầu đến đuôi vẻ mặt bình tĩnh, nàng rốt cuộc nhịn không được xen mồm vào.

"Vậy ý của mẫu thân tóm lại là?"


Diệp phu nhân nghe Tống Minh Hoa nói, trừng mắt nhìn nàng một cái.

"Vốn dĩ chuyện này không liên quan gì đến ngươi, ta đã mở cửa sau cho ngươi nghe ké, ngươi còn chen lời, thật là càng ngày càng buông thả."

Tống Minh Hoa không hề sợ chút nào, ngây ngô mỉm cười.

Quả nhiên, Tống Minh Loan đã lên tiếng rất nhanh chóng.

"Mẫu thân, Hoa nhi nói không sai, con gái cũng đang thắc mắc như vậy. Nếu mối hôn sự này đã thành, sao người không đợi đến khi hai nhà trao đổi thiếp canh định ra hôn sự xong xuôi mới nói cho con?"


Diệp phu nhân lần này trừng luôn cả Tống Minh Loan. Nàng bày ra vẻ mặt nghiêm khắc, thế nhưng đáy mắt lại lập lòe ý cười, rõ ràng là không hề tức giận. Diệp phu nhân lại nói tiếp.

"Ta nói trước cho ngươi, là bởi hôn sự này mới chỉ thành một nửa. Triệu đại nhân tuy rằng đã đồng ý, nhưng trong nhà cũng không phải chỉ có một mình hắn. Bình Dương quận chúa còn đang trong quá trình cân nhắc. Nàng vốn dĩ đang vừa lòng Cao Dương Hầu phủ dòng chính đích thứ nữ, nào ngờ nhi tử và phu quân lại giữa đường giết ra, chọn tỷ tỷ của ngươi. Nàng không phản đối ngay, nhưng cũng không ngay lập tức đồng ý, nói sẽ xem xét xem xét. Này là hôm kia Triệu đại nhân vụng trộm nói cho cha của ngươi. Ta đoán, vài ngày nữa Bình Dương quận chúa sẽ gửi bái thiếp đến nhà chúng ta, đích thân mời ngươi và tỷ tỷ của ngươi đến dự lễ sinh thần tròn mười ba tuổi của Vĩnh Lạc Hương quân."





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận