Hai tay Quyền Anh dính đầy máu của Vân Cẩm Nghị, hắn thấy Vân Cẩm Nghị trừng hắn, rất cố sức trừng hắn.
Lòng rất đau, không biết tại sao lại đau như vậy, tên thiển cận này, sắp sửa biến mất khỏi sinh mạng của hắn rồi sao?
Long Tam và Long Ngũ đứng một bên, nhìn lãnh chủ bọn họ sắc mặt thống khổ ôm nam nhân đó. Long Tam đột nhiên quay sang nhìn Long Ngũ, trong ánh mắt không biết là tình tự gì.
Vừa rồi, khi hắn đang đánh với Yểm Ma, hắn vốn có thể không trúng một chưởng đó của Yểm Ma, nhưng vừa rồi, sau lưng có người dùng đá bắn vào huyệt đạo của hắn.
Long Ngũ đón nhận ánh mắt của Long Tam, tĩnh lặng, không chút cảm tình ba động. Long Tam hạ mắt, lại quay đầu đi.
Quyền Anh siết chặt Vân Cẩm Nghị vào lòng, hắn thấy Vân Cẩm Nghị vẫn dùng thần sắc thống khổ trừng hắn, nhãn thần ủy khuất mang theo oán hận khiến lòng hắn như bị cắt xẻo.
“Ô… đau, đau quá…”
Vân Cẩm Nghị thống khổ rên rỉ, nếu y có sức nói chuyện, y nhất định sẽ hét lên__ Mẹ nó! Còn ngốc ở đó nhìn y làm gì?! So với chuyện lộ ra biểu tình giống như thống khổ đó nhìn y đăm đăm thì không bằng làm chút chuyện thực tế, ngươi dù sao cũng phải nghĩ cách cứu ta chứ!
Lẽ nào ta cảm thấy bản thân mình sắp chết rồi, thì ta không cần được cứu sao chứ?! Ít nhất ngươi thử làm gì đó xem, có lẽ ta còn có thể cứu!
Vân Cẩm Nghị đảo mắt trắng, đã hít vào ít thở ra nhiều.
“Long Tam.” Quyền Anh đột nhiên mở miệng.
“Có thuộc hạ.”
“Hắc Chu song đan đâu?”
“Lãnh chủ chuyện này không thể!!” Long Ngũ đột nhiên trở nên kích động.
“Ngươi muốn kháng lệnh ta?”
“Thuộc hạ, không dám.” Long Ngũ cúi đầu, che giấu thần sắc phẫn hận trong mắt.
Long Tam không còn do dự, lấy một hộp gấm trong ngực ra, mở ra dâng cho hắn, bên trong có một viên đan hoàn hắc sắc và một viên đan hoàn chu hồng sắc.
………….
Long Ngũ đứng trước mặt nam nhân đang hôn mê bất tỉnh, trong mắt có oán hận và khổ sở, hai tay siết chặt.
Tại sao một nam nhân như phế vật thế này không chết phức đi? Nàng hận, hận đến mức huyết dịch toàn thân đều đang kêu gào nàng dùng hai tay siết chặt cổ y, muốn tự tay vặn gãy chiếc cổ này.
Long Ngũ tiến lên trước một bước.
“Ngũ muội!”
Long Ngũ quay đầu, là Long Tam.
“Thế nào, ngươi cũng tới ngăn cản ta sao?” Long Ngũ thần sắc băng lạnh nhìn Long Tam: “Lãnh chủ dùng Hắc La đan và Chu La đan bảo vệ mạng của y. Ta nghĩ ngươi cũng không biết trong lòng ta nghĩ thế nào đâu.”
“Ngũ muội, ngươi không cần tiếp tục kiên trì nữa.”
“Đó là đan hoàn lãnh chủ dùng để tăng cao công lực, vì người này, ngài mất đi cơ hội tăng được mười năm công lực.”
Long Ngũ cười, nhưng nụ cười đó lại khiến người ta dựng tóc gáy.
“Có vài người cả đời chỉ muốn đạt được thứ gì đó. Vì thứ ấy mà có thể trả giá tất cả, cho dù đánh mất cả bản thân. Chỉ cần, lãnh chủ có thể yêu ta, ta có thể vì ngài làm bất cứ chuyện gì. Ta ở cạnh ngài mười năm, yêu ngài mười năm, ta vì ngài vào sinh ra tử, ta bắt mình phải mạnh hơn, mạnh đến mức chỉ cần chuyện mà ngài giao phó thì ta tuyệt đối sẽ không thất bại. Ta không muốn khiến ngài thất vọng, chỉ muốn ngài nhớ đến ta. Mỗi lần nhìn thấy ngài ôm nữ nhân khác, huyết dịch toàn thân ta đều như cứng lại. Ta giết mỗi một nữ nhân nào từng lên giường với ngài, vì ta hận. Ta lấy hết tất cả dũng khí dùng danh nghĩa ban thưởng để đổi được thỉnh thoảng một lần thân cận với ngài, tuy nó vừa ngắn ngủi lại vô tình, nhưng ta rất cao hứng, vì ta là nữ nhân duy nhất có thể được ở lại bên cạnh ngài. Ta muốn mình sẽ mãi ở cạnh ngài, cho đến khi ngài yêu ta mới thôi.”
Long Ngũ lại lần nữa quay đầu nhìn nam nhân trên giường, nhãn thần rất ác độc: “Nhưng, tại sao y vừa xuất hiện thì mọi chuyện không còn đi đúng hướng nữa? Một phế vật không ra làm sao cái gì cũng làm không nên thân như y dựa vào cái gì có thể được lãnh chủ sủng ái?! Y không cần phải làm cái gì, cái gì cũng không cần phải trả giá đã có thể đạt được thứ mà ta cả đời này vô pháp đạt được, dựa vào cái gì mà ông trời lại không công bằng như thế?!”
“Tam ca, tại sao ngươi không giúp ta? Lẽ nào ngươi không nhận ra sự thống khổ của ta? Ta muốn y chết, ta muốn để y vĩnh viễn không còn xuất hiện trước mặt lãnh chủ nữa, nhưng tại sao ngươi vẫn luôn lạnh lùng đứng nhìn hết thảy?!”
Long Tam than một tiếng: “Vì ta không muốn để ngươi mãi chấp mê bất ngộ, lãnh chủ ngài sẽ không yêu ngươi, ngươi vì một người bạc tình như ngài mà si mê, sẽ không có kết quả tốt đẹp gì.”
Long Ngũ đột nhiên trở nên kích động: “Ta không tin! Dựa vào cái gì y có thể được lãnh chủ sủng ái? Tại sao lãnh chủ có thể vì loại người như y hy sinh nhiều như vậy? Ta không cam tâm!”
Long Tam đi tới ấn chặt bờ vai run rẩy vì kích động của Long Ngũ: “Đừng tiếp tục chấp mê nữa, tình cảm không phải là thứ con người có thể thao túng, thứ không thuộc về ngươi thì ngươi càng cưỡng cầu càng tự tổn thương mình sâu nặng hơn. Chúng ta ra ngoài thôi, lãnh chủ lập tức sẽ trở về.”
……….
Khi Vân Cẩm Nghị tỉnh lại, y cho rằng mình đã đến địa phủ.
Điều kiện ở địa phủ này cũng quá tốt rồi đi?!
Dưới thân mềm mại, quanh người không lạnh không nóng.
“Tỉnh rồi?” Một âm thanh trầm thấp vang lên.
Vân Cẩm Nghị quay đầu qua, ra là Quyền Anh. Lẽ nào gia khỏa này đuổi theo y tới địa phủ?
“Ách…” Vừa mở miệng, giọng khàn không chút giống người. Thì ra y chưa chết, dưới bụng truyền lên từng trận đau đớn khiến y ý thức được điểm này.
Trong lòng kích động một cách quái dị, y thế nhưng còn sống! Ha ha ha! Y đã nói mà, Quyền Anh còn chưa chết thì y làm sao có thể chết được chứ?!
“Ngươi cao hứng sao? Vì vẫn chưa chết.”
A?
Vân Cẩm Nghị trừng mắt nhìn Quyền Anh, chỉ thấy thần sắc hắn âm trầm, băng lạnh dọa người.
Đây là tình huống gì? Sao y lại cảm thấy hình như Quyền Anh có suy nghĩ thù hận với y muốn phanh thây y thành vạn đoạn!
Quyền Anh từ từ dùng ngón tay siết lại cổ y.
“Tại sao ngươi phải xuất hiện? Ta sớm nên giết phức ngươi.”
Không phải đi?!
“Hắn cưỡng gian mẹ ta, giết cha ta, hại cả nhà ta chết oan. Khi ta cuối cùng có thể báo thù, lại vì ngươi, mà hắn chạy thoát.” Thần sắc Quyền Anh có chút điên cuồng, Vân Cẩm Nghị trước giờ chưa từng thấy qua hắn lộ ra biểu tình băng lạnh thế này, lòng không kìm được run rẩy.
Tay Quyền Anh siết lại, nhìn biểu tình Vân Cẩm Nghị thống khổ hắn cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm.
Thù hận tích lũy hai mươi năm, mỗi đêm hắn đều suy nghĩ phải làm sao để đem kẻ thù ra thiên đạo vạn quả lăng trì tùng xẻo từng mảnh.
Vì báo thù mà hắn luôn bắt mình mạnh hơn, luyện một thân võ nghệ, luyện Phách Ma công, tìm hết tất cả vật thần bí gia công trên thế gian.
Cuối cùng có một ngày, hắn có thể đối đầu người đó, hắn muốn vào ngày hắn và thù nhân nhận rõ nhau cũng là ngày hắn tùng xẻo kẻ đó từng mảnh, dùng máu của kẻ đó tế lễ cha mẹ. Nhưng, hắn lại nhục nhã để thù nhân chạy thoát.
Nhưng sâu trong nội tâm, hắn lại biết rất rõ vào lúc mà Vân Cẩm Nghị bị đâm một đao, hắn chỉ nghĩ đến một mình Vân Cẩm Nghị, thù hận đã bị đặt ở vị trí thứ yếu. Ngay cả đan hoàn có thể gia tăng mười năm công lực hắn cũng có thể cho Vân Cẩm Nghị.
Hắn không thể bị ảnh hưởng như vậy, điều này khiến hắn bất an, càng khiến hắn chán ghét!
Tay, theo sự phập phồng của tâm tư mà siết chặt.
“Ách!” Sắc mặt Vân Cẩm Nghị dần trở nên tím tái, mở lớn miệng muốn hít thở nhưng lực bất tòng tâm.
Đột nhiên, Quyền Anh buông tay, kéo mạnh Vân Cẩm Nghị ôm vào lòng, chặt chẽ, dùng sức lực toàn thân ôm chặt y.
“Khụ khụ khụ, khụ khụ!”
Mẹ nó sao y lại thảm như vậy! Ai cũng khi dễ y! Rất lâu, Quyền Anh vẫn không buông y ra, Vân Cẩm Nghị thật sự đã thoát lực, vốn vừa mới tỉnh lại từ ranh giới sinh tử, lần này giày vò, y thật sự có cảm giác lại quy thiên lần nữa.
Cảm giác muốn mắng người nhưng lại không có sức mắng thật mẹ nó rất khó chịu!
Từ từ, Vân Cẩm Nghị nhắm mắt lại, tiếp tục ngất đi.
Quyền Anh cuối cùng buông tay, đặt y lên giường, hai tay có chút run rẩy. Nhìn Vân Cẩm Nghị thật sâu, tay đặt trước ngực y, từ từ truyền khí qua.
Khi Vân Cẩm Nghị tỉnh lại lần nữa, là ban đêm.
Thoáng chốc ý thức vừa hồi phục, thứ duy nhất nghĩ tới chính là gia khỏa Quyền Anh này có còn ở đây không. Kết quả đảo mắt một vòng, cuối cùng thở phào, cũng may, người không ở đây.
Y không muốn lại bị tên điên đó siết cổ lần nữa đâu, đặc biệt là khi y đang suy yếu thế này!
“Công tử, ngài tỉnh rồi?” Một nha đầu xuất hiện trong tầm mắt của Vân Cẩm Nghị.
“Lãnh chủ không ở đây, Hồng Nhi phụng mệnh tới hầu hạ công tử, công tử có chỗ nào không thoải mái, thì xin nói với Hồng Nhi.”
“Rót nước, cho ta.”
Hồng Nhi rót ly nước tới dìu y dậy đút cho y uống,Vân Cẩm Nghị uống liên tục như thể đã mấy năm trời không được đụng nước.
“Đây, là đâu?”
“Hồi công tử, đây là tổng hội Ám Đường, là lãnh chủ mang ngài về đây, nghe nói lãnh chủ vì mang ngài trở về mà hai ngày rồi không chợp mắt.”
“Tại, tại sao?”
“Vì ở tổng hội sẽ có danh y Thẩm Thanh, có thể kịp thời trị liệu vết thương của ngài.”
…..
Trong lòng có cảm giác kỳ quái, nói không rõ là cảm giác gì, giống như có hai cánh tay đang xoa nắn.
Nhưng, gia khỏa đó là bệnh thần kinh đi? Phí công sức thật lớn cứu y, nhưng lần đầu tiên y tỉnh dậy lại siết cổ y! Hừ!
“Nói ta nghe, tổng hội ở đâu?”
“Hồi công tử, đây là Vân thành.”
Vân thành?! Vân Cẩm Nghị thật muốn cười to ba tiếng, trời giúp y mà!
Năm ngày sau, Vân Cẩm Nghị có thể xuống giường chậm rãi đi bộ, nói chuyện cũng có sức lực, ít nhất có thể mở miệng mắng người.
Nhưng bất luận y mắng thế nào, Quyền Anh đều chưa từng xuất hiện.
Nửa tháng sau, y có thể dưới sự bầu bạn của Hồng Nhi mà từ từ dạo chơi trong tổng hội, không ai hạn chế tự do của y, nhưng y không gặp được người quen nào.
Nhờ sự điều trị của Thẩm Thanh, vết thương của y với tốc độ cực nhanh lành lại, một tháng sau, vết thương của y trên cơ bản đã khỏi hẳn.
Trừ thỉnh thoảng ho liên tục làm phần bụng ẩn ẩn đau nhức, thì y không khác gì với người bình thường.
Hôm nay tâm tình Vân Cẩm Nghị vô cùng không vui.
Một tháng không gặp được Quyền Anh, ngay cả Long Tam ca Long Ngũ muội đó cũng không thấy, giống như y bị người ta hoàn toàn quên lãng.
Y rõ ràng rất không thích Quyền Anh, nhưng tại sao cảm giác bị người ta quên lãng lại khiến y không vui như vậy?!
Còn tên Quyền Anh đó rốt cuộc lúc nào mới dự tính thả y về?
Mỗi lần y gọi Hồng Nhi đi bảo Quyền Anh đến đây, Hồng Nhi luôn nói gần đây lãnh chủ rất bận rộn không gặp bất cứ ai.
Được thôi, mắt không thấy tâm không phiền, thấy tên biến thái đó rồi mắc công lại thình lình giật kinh phong mà muốn giết y. Không gặp thì không gặp, không gặp thì y tự nghĩ cách đi, hừ!
Vân Cẩm Nghị tự động bỏ qua sự khó chịu nói nhạt không nhạt, nói đậm không đậm trong lòng, nói với Hồng Nhi y muốn ra bên ngoài tổng hội giải khuây.
Kết quả chính là y có thể ra ngoài, nhưng nhất định phải cho Hồng Nhi đi theo.
Khi Vân Cẩm Nghị dùng ánh mắt mười phần khinh thường nhìn Hồng Nhi, ánh mắt đó như đang nói: Chỉ với một nữ tử yếu nhược như ngươi, đi theo đại gia ra ngoài còn muốn bảo hộ ta sao?!
Sau đó Hồng Nhi giống như hiểu được y đang nghĩ cái gì, đánh ra một chưởng làm gẫy cây đại thụ.
Vân Cẩm Nghị run rẩy hai cái, cười gượng hai tiếng quay người đi.
Vân thành a, Vân Cẩm Nghị đại khái đã một năm rồi chưa tới. Lần cuối cùng là vì hợp tác với một thương gia đồ cổ mà y đích thân tới đây kiểm hàng.
Ký ức sâu nhất là một cái đỉnh đồng ngàn năm giá trị hai trăm vạn lượng, sau đó Vân Cẩm Nghị đã đem nó hiến vào hoàng cung, kết quả lại kiếm thêm được hai trăm vạn lượng.
Tuy thương gia đồ cổ kia sau khi biết sự thật cảm thấy rất đỏ mắt, nhưng cũng không thể nói gì.
Muốn kiếm tiền không chỉ cần đầu óc, mà quan trọng hơn là cần nhân mạch. Đỉnh đồng một ngàn năm, lưu lại trong tay thương nhân bình thường, vận khí tốt có thể bán được giá cao, vận khí kém thì sẽ bị người ta cướp mất. Nếu ngươi không có người quen trong cung, cho dù ngươi muốn tiến cống nó vào hoàng cung, cũng rất có khả năng bị người có lòng tham đoạt công. Thậm chí triều đình sẽ lấy danh nghĩa chính đáng thu vật này làm văn vật quốc gia, mà ngươi nửa phân tiền cũng không có được.
Nhưng chuyện này vào tay Vân Cẩm Nghị rồi thì hoàn toàn bất đồng. Y có người quen, có địa vị, có quyền uy, y là một trong tứ thiếu ở kinh đô, y là thiên hạ đệ nhất phú thương.
(*Tứ thiếu: ở đây là nói bốn người có quyền lực nhất ở kinh thành: Ngụy Lăng Thần, Tây Tường Liệt, Thẩm Lam, Vân Cẩm Nghị)
Nếu thương gia đồ cổ đó không bán đỉnh đồng cho y, hắn tuyệt đối không có năng lực kiếm thêm được hai trăm vạn lượng. Cho nên hắn không chỉ không thể ghen tỵ, mà hắn còn phải cảm tạ Vân Cẩm Nghị ra giá cao mua đỉnh đồng của hắn.
Quay lại nói Vân Cẩm Nghị đi dạo trong con đường thương nghiệp của Vân thành, mua cái này xem cái kia, cuối cùng mục tiêu khóa chặt trên một cửa hàng đồ cổ rất có âm vị cổ kính.
“Thiếu gia ta chính là thích chơi cổ vật,từ nhỏ đã thích, trong thiên hạ không có cổ vật nào ta không thể kiểm nghiệm ra. Nhìn một cái ta liền có thể biết nó có niên đại bao nhiêu năm, giá bao nhiêu tiền. Nào Hồng Nhi, theo thiếu gia ta vào dạo xem!” Vân Cẩm Nghị bước nhanh, tiến vào trong cửa tiệm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...