“Gia… ân, nô gia không chịu nỗi nữa, ân…”
Một nữ nhân thiên kiều bá mị xích lõa toàn thân, hai chân mở lớn ngồi trên thân một nam nhân. Y sam nam nhân không một chút rối loạn, không để ý tới tiếng khóc khẩn cầu của nữ nhân, vẫn như cũ mặt không biểu tình xoa nắn thắt lưng nhỏ bé của nữ nhân. Cho đến khi nam nhân hơi híp mắt, lộ ra dư âm sau khi giải phóng, mới ngừng lại sự nhún động dưới hạ thân.
Nữ nhân thở dốc mệt mỏi, nằm sấp lên người nam nhân.
“Lãnh chủ, thuộc hạ có chuyện bẩm báo.” Một người đi vào, quỳ một gối dưới đất.
“Nói.”
“Này…” Người đến nhìn nữ nhân xích lõa nằm sấp trên người nam nhân, nhãn thần mang theo do dự.
“Cứ nói đừng ngại.” Chỉ là một nữ nhân mà thôi.
“Vâng, kinh thành truyền thư, đã tìm được tung tích Yểm Ma, hắn từng nhiều lần xuất hiện trong Diễm Quan Cư tại kinh thành, hiện tại người còn chưa ra khỏi kinh thành. Ngoài ra, Du Nương đã chế ra được thuốc dẫn luyện thành Phách Ma công, cần năm nam năm nữ mười tám tuổi. Hơn nữa mười người này đều phải được sinh ra vào đêm trăng tròn giờ tỵ hai khắc. Sau đó dùng ngân châm đâm vào huyệt ấn đường, lấy dương khí của năm nam, âm khí của năm nữ, rồi tiếp tục dẫn máu ưng vào mới có thể hoàn thành thuốc dẫn.”
Nam nhân cảm giác được thân thể nữ nhân trên người bắt đầu run rẩy, hắn khẽ mỉm cười, nâng cằm nữ nhân lên: “Sao lại sợ thành như vậy? Hồng Nhi, bổn tọa nhớ hôm nay ngươi vừa tròn mười tám, đúng không?”
“Gia, nô gia, nô gia…” Thân thể nữ nhân run rẩy co rúm, sắc mặt tái nhợt khiến người tiếc thương.
Nâm nhân hôn lên đôi môi không còn huyết sắc của nàng: “Đừng sợ, chết vì bổn tọa, ngươi nên cảm thấy vinh hạnh.”
Gương mặt tuấn mỹ của nam nhân ánh vào mắt nữ nhân lại giống như ma quỷ, nước mắt từng giọt từng giọt chảy xuống: “Đừng, đừng, gia, cầu xin ngài, tha cho nô gia đi!”
Nam nhân vẫn cười tà, thuận tay đẩy nữ nhân xuống khỏi người. Tên thuộc hạ đó bất động thanh sắc gọi vài hạ nhân tới, cưỡng ép kéo nữ nhân khóc nháo không ngừng đi.
“Lãnh chủ, có cần chuẩn bị đến kinh thành?”
“Lui xuống chuẩn bị, đặc biệt lệnh Long Tam, Long Ngũ theo cùng.”
“Vâng, thuộc hạ tuân mệnh.”
……….
Trong kinh thành người có tiền nhất là ai? Có thể lão bách tính không ai nói là hoàng đế, bọn họ chỉ nói tới một người___ Vân Cẩm Nghị.
Hoàng đế rốt cuộc có bao nhiêu tiền không ai biết rõ, nhưng Vân Cẩm Nghị có bao nhiêu tiền, đó lại là chuyện không nói cũng biết.
Vân Cẩm Nghị này trên thương thường hoành hành càn khôn, trên quan trường cũng nơi nơi đắc ý. Khỏi nói tới cái khác, chỉ nói riêng về hai bằng hữu trên quan trường của y, đã đủ làm người ngưỡng mộ. Một người là đương kim Thụy Dương vương gia Tây Tường Liệt, một người là đại tướng quân Ngụy Lăng Thần. Chỉ cần hai nhân vật này ở đây, cũng đủ bảo đảm trên quan trường không ai dám đắc tội với Vân Cẩm Nghị.
Cho nên Vân Cẩm Nghị rất tiêu diêu tự tại, cuộc sống thoải mái dễ chịu hơn bất cứ ai. Dù sao y nhiều tiền, thế lực lớn, chuyện tốt gì cũng đều bị y chiếm dữ, còn xem quẻ nói y là phúc tinh hạ phàm, được sinh ra để hưởng thụ nhân gian.
Trong kinh thành ai biết hưởng thụ nhất? Vân Cẩm Nghị chính là người được tuyển duy nhất!
“Thiếu gia, Thanh ma nói chỗ các nàng mới đến hai cô nương, tướng mạo đều tươi đẹp động nhân, như hoa phù dung, hôm nay chúng ta có cần đi xem thử không?”
Thường Hỉ, hạ nhân Vân gia, tiểu tùy tùng của Vân Cẩm Nghị, khôn khéo lanh lợi, rất được chủ tử yêu thích.
Lúc này Vân Cẩm Nghị đang nằm trên ghế nằm trong sân sưởi nắng, nghe Thường Hỉ nói như vậy, vẻ lười biếng lập tức không còn.
“Lại có cô nương mới tới? Thanh ma này thật biết xử lý, đi, nhanh theo thiếu gia ta đi coi thử, gần đây không có cái gì vui cả.”
“Ha ha, ta biết thiếu gia sẽ cao hứng mà, tiền bạc ta đều chuẩn bị tốt cho ngài rồi!”
Vân Cẩm Nghị càng cao hứng, khen tiểu tử này khôn ngoan, một chủ một tớ hưng phấn bừng bừng đi tới Vạn Hoa lâu.
“Ai dô, đây không phải Vân Cẩm Nghị thiếu gia sao! Đến gặp Song Song và Y Y sao? Hai nàng vừa mới tới, còn chưa tiếp qua khách! Ha ha, ta là chuẩn bị cho ngài đó nha.”
“Thanh ma ngươi mau gọi ra cho ta đánh giá, tướng mạo không qua được mắt ta thì ta không cần.” Vân Cẩm Nghị thu quạt, bộ dáng phong lưu công tử.
“Song Song, Y Y, nhanh ra tiếp kiến Vân thiếu gia!” Thanh ma gọi với vào, hai thiếu nữ tư thế thiên kiều bước ra.
“Song Song (Y Y) bái kiến Vân thiếu gia.” Hai nữ tử cong người, giọng nói êm dịu chào y.
“Vân thiếu gia thấy sao, cô nương ở nơi này của ta đều là tướng mạo rất khí chất.”
Vân Cẩm Nghị đảo mắt qua người hai cô nương, cuối cùng chỉ vào một người: “Chọn nàng ta, Thường Hỷ?”
Thường Hỷ vừa nghe chủ tử gọi hắn, vội vàng móc ra năm trăm lượng ngân phiếu giao cho Thanh Ma: “Thanh Ma, đêm nay cô nương này sẽ trở về cùng thiếu gia chúng ta, đợi thiếu gia chúng ta chán rồi sẽ đưa trở về cho ngươi.”
Nhìn số tiền, Thanh Ma cao hứng không khép nổi miệng, vội thu tiền vào: “Được, Vân thiếu gia cứ lưu Y Y lại vài ngày, để nàng hầu hạ ngài cao hứng!” Nói rồi, Thanh Ma kéo Song Song đang có chút không vui ra ngoài.
Trở về Vân gia phủ trạch, Vân Cẩm Nghị sau một đêm ôn hương, ngày hôm sau thần thanh khí sảng, thỏa mãn bội phần.
Thường Hỷ lặng lẽ hỏi y: “Thiếu gia, ta thấy Song Song kia tướng mạo đẹp hơn Y Y, tại sao ngài muốn chọn Y Y?”
Vân Cẩm Nghị uống bích la xuân, nhàn nhã nói; “Ngươi là kẻ tay ngang, ngươi không chú ý thấy bộ dáng liếc mắt đưa tình của Song Song đó sao? Mê hoặc vô cùng, nữ tử có loại ánh mắt này khẳng định là thân không còn thanh bạch, Thanh Ma tuy nói các nàng còn chưa tiếp khách, nhưng không nói các nàng có còn là xử nữ không. Ngươi nói thiếu gia ta sao lại chọn người không còn là xử nữ về?”
Thường Hỷ lộ ra ánh mắt vô cùng kính phục: “Thiếu gia thật lợi hại nha! Vậy mà cũng có thể nhìn ra! Vậy, Y Y cô nương thật sự là xử nữ sao?”
Vân Cẩm Nghị gõ đầu hắn: “Lời của ta ngươi còn dám hoài nghi, tối qua có thấy đỏ.”
“A, trách không được Y Y cô nương đó hiện tại vẫn còn chưa dậy nổi, thì ra là…” Mặt Thường Hỷ có chút đỏ.
Ba ngày sau, Vân Cẩm Nghị sai người đưa Y Y về Vạn Tú lâu, Y Y khóc chạy tới trước mặt Vân Cẩm Nghị.
“Vân thiếu gia, tại sao phải đưa Y Y về? Là Y Y hầu hạ không tốt sao? Nếu thiếu gia có gì bất mãn thì Y Y nhất định sẽ thay đổi. Chỉ cầu thiếu gia có thể cho Y Y ở bên người thêm vài ngày!”
Vân Cẩm Nghị nhìn gương mặt khóc lê hoa đái vũ của nàng, vội kéo nàng ôm vào lòng, hắn không chịu nổi nữ nhân khóc nhất.
“Được rồi được rồi đừng khóc nữa, còn khóc nữa sẽ không còn xinh đẹp.”
Y Y nở nụ cười vui mừng, thấy y tiếc thương giúp mình lau nước mắt, nàng nín khóc cười nói: “Cảm ơn thiếu gia chịu tiếp tục lưu Y Y lại, Y Y nhất định sẽ hầu hạ thiếu gia thật tốt.”
Vân Cẩm Nghị cười đáp thật dịu dàng: “Y Y a, ta đây là vì tốt cho nàng. Nếu nàng ở trong nhà ta quá lâu, bên ngoài nhất định sẽ truyền tin nàng được ta bao dưỡng. Đến lúc đó nếu nàng còn quay lại Vạn Hoa lâu, chỉ sợ sẽ có người nói ta đã chán ghét nàng, chơi đủ rồi cho nên đưa nàng về. Đến lúc đó người chịu đến mua nàng nhất định sẽ giảm đi, đối với nàng vô cùng bất lợi. Nàng nói có phải không?”
Vân Cẩm Nghị dịu dàng nói, phối thêm nụ cười tuấn mỹ ưu nhã, luôn khiến nữ nhân mê luyến. Nhưng lúc này thân thể Y Y lại hơi run rẩy: “Ngài, ngài lẽ nào đối với ta không có nửa điểm yêu thương?”
“Sao lại không có? Ba ngày nay ta vẫn luôn rất yêu thương nàng, thân thể của nàng rất mỹ vị.” Nói xong, Vân Cẩm Nghị nhẹ cắn lên mặt nàng.
Nước mắt lại không ngừng tuôn rơi, thân là một nữ tử thanh lâu, nàng không nên tùy tiện yêu thương một nam nhân, nhưng nàng lại không thể tự cứu mình mà rơi vào lưới tình với y.
Thân thể thanh bạch của nàng đã trao cho y, nàng thích sự dịu dàng của nam nhân này trên giường và sự bảo hộ cuả y dành cho nàng. Nhưng tất cả đều chỉ là một giấc mộng mà thôi, một giấc mộng hoa lệ, đây là nam nhân dịu dàng mà lại tàn nhẫn.
Trong lòng có chút oán hận, nhưng cuối cùng không thắng được ái luyến trong tim.
Nữ nhân đáng thương không có nửa điểm do dự quỳ xuống.
“Vân thiếu gia, Y Y tuy bất hạnh lưu lạc làm kỹ nữ, nhưng thiếu gia ngài cũng biết Y Y cho ngài là tấm thân thanh bạch. Y Y không có sở cầu gì khác, chỉ cầu thiếu gia có thể lưu Y Y lại trong phủ, lưu lại bên cạnh ngài, để Y Y tiếp tục hầu hạ ngài. Y Y cầu ngài, Y Y không muốn ly khai thiếu gia.”
Thường Hỷ đứng một bên lạnh mắt nhìn cảnh này, không phải hắn lòng dạ lạnh lùng, mà là hắn đã tê liệt với chuyện này rồi.
Gần như mỗi nữ nhân được thiếu gia mang về nhà cuối cùng khi bị đưa đi cũng đều náo loạn một trận. Nói ra thì thiếu gia nhà hắn thật sự là người tình trong mộng của nhiều người, nhiều tiền, tuấn mỹ, lại dịu dàng không ngờ với mỹ nhân. Haizz… Vân Cẩm Nghị kéo Y Y đứng lên, tay vươn ra trước ngực Thường Hỷ đứng bên cạnh, Thường Hỷ lập tức lấy mấy tờ ngân phiếu đặt vào tay y.
“Sau này vạn lần không thể đa tình như vậy, đặc biệt là nữ tử xuất thân như nàng nhất định phải học được tự bảo vệ cho mình, nếu không bị tổn thương là chính nàng. Ta là vì tốt cho nàng, đây là tám trăm lượng ngân phiếu, trở về thu dọn một chút, ta sai người đưa nàng về.”
Y Y cầm ngân phiếu trong tay, thân thể vẫn run rẩy….
Nếu nàng không phải xử nữ, tuyệt đối sẽ không lấy được tới tám trăm lượng.
“Thường Hỷ a, ngươi nói thiếu gia ta tại sao lại được nữ nhân yêu thích như vậy?” Đưa Y Y đi rồi, Vân Cẩm Nghị chậm rãi bước vào hoa đình, phẩy quạt làm như khổ não nói.
“Ân, vì thiếu gia quá tuấn mỹ, gia thế tốt, lại dịu dàng, quả thật chính là nam nhân hoàn mỹ nhất trong nam nhân, nữ nhân đương nhiên đều thích ngài rồi.” Thường Hỷ nói thật, còn không quên vuốt mông ngựa.
“Hai, cứ luôn làm nữ nhân thích như vậy cũng không được a, tới mức ta mỗi lần đều cảm thấy mình cứ như người xấu.”
Ngài vốn cũng không phải người tốt gì… Thường Hỷ thầm mặc niệm trong lòng.
“Thường Hỷ, nghĩ cách cho ta đi, nghĩ cách khiến ta không cần phải chìm vào tự trách nữa.”
“Ngài đừng tiếp tục chạm nữ nhân nữa không phải được rồi sao.” Thường Hỷ trong lúc ngây ra đã buột miệng nói thẳng, đợi khi nói xong, hắn mới kinh ngạc nhận ra câu nói của mình quá bất kính.
“Thiếu gia, ý của ta là nói…”
“Ngươi nói quá đúng!” Vân Cẩm Nghị không tức giận như trong tưởng tượng của Thường Hỷ, ngược lại mang bộ dáng như vừa được khai sáng, Thường Hỷ không hiểu gì hết.
Vân Cẩm Nghị đột nhiên dậy lên tinh thần: “Đúng a, trước đây sao ta không nghĩ tới vậy! Ta không chạm nữ nhân, đổi sang chạm nam nhân không phải được rồi sao! Gia khỏa Tây Tường Liệt kia cũng cưới một nam nhân mỹ mạo như tiên đó thôi, ta đi tìm thử có lẽ cũng có thể vớ được loại hàng như vậy!”
“Thiếu gia, ngài đây là muốn… tìm nam nhân?” Không phải đi, thiếu gia nhà hắn tuy thường xuyên trái ôm phải ấp, thưởng vô số mỹ nhân, nhưng trước giờ chưa từng chạm tới nam nhân.
“Không sai, Thường Hỷ, đi tìm nam kỹ quán nổi danh nhất trong kinh thành cho ta, thiếu gia ta phải đổi sang thượng nam nhân!”
Vân Cẩm Nghị mắt phát sáng, vốn dĩ y vẫn thích nữ nhân hơn một chút. Nữ nhân tốt lắm, vừa mềm vừa thơm, thượng cũng không phiền toái.
Nhưng từ khi y nhìn thấy vị Tiểu Nhiễm Nhi bên cạnh Tây Tường Liệt mà hễ người vừa nhìn đã mê mẩn đó, thái độ của y đối với nam nhân cũng thay đổi. Nguyên lai trong số nam nhân cũng có thể có người còn hợp khẩu vị hơn nữ nhân, tin rằng y quật tìm thật nhiều sẽ có thể tìm được.
“Chính là Diễm Quan Cư này?” Vân Cẩm Nghị đứng trước cửa Diễm Quan Cư, nhà *** này là nơi y thường xuyên đi ngang qua.
“Không sai công tử, chính là nơi này, tiểu quan ở đây có tiếng nhất trong kinh thành, có thể ca hát khiêu vũ, mỹ diễm vô hạn nha!” Thường Hỷ kỳ thật cũng không thích nam nhân, nhưng khi hắn chạy tới đây điều tra, nhìn thấy vài nam nhân, quả thật mỹ mạo như hoa, ngay cả hắn cũng không kìm được nhìn mãi.
Vân Cẩm Nghị đi vào, ông chủ vừa nhìn thấy Vân Cẩm Nghị thì không nén được kinh hỉ, hắn biết Vân Cẩm Nghị trước đây chưa từng đụng nam nhân, lần này thì tốt rồi, nếu câu được con cá lớn này, sau này không cần rầu rĩ nữa. Cho nên hắn lập tức tìm chiêu bài Vinh Hoa của *** bọn hắn tới.
Vinh Hoa này yêu kiều vô hạn, thắt lưng như liễu, so với nữ tử còn được hơn ba phần mỵ thái.
Vân Cẩm Nghị cao hứng, ngày đó liền thưởng tiền, lĩnh Vinh Hoa về nhà.
…….
“Lãnh chủ, hạ nhân đến báo, Yểm Ma thường xuyên đến gọi tiểu quan tên Muội Nhi trong Diễm Quan Cư bầu bạn, đã mấy lần chọn tiểu quan này cùng ngủ.”
“Ha ha.” Khóe môi mỏng của nam nhân kéo ra một độ cong tà ác: “Không ngờ hắn tới niên kỷ này rồi, lại rất biết hưởng thụ.”
Nam nhân ngẩng đôi mắt hẹp dài lên, tinh quang lóe lên rồi biến mất.
“Long Tam, ngày mai tới Diễm Quan Cư.”
“Vâng, lãnh chủ.”
……….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...