Bên cạnh hòn giả sơn, Hoạ Y lặng như tờ ngưng ánh mắt vào khoảng không vô định.
Chỉ một cơn gió nhẹ thổi qua đã khiến cho cơn mưa hoa đào lất phất, ánh dương lơ lửng phía xa, tô lên sắc vàng làm gương mặt diễm lệ càng thêm nổi bật.
- Chu cô nương, gió lớn trời lạnh cô hãy cẩn thận khoác áo vào.
Thủy Liên khẽ đến bên cạnh, đặt vài món bánh ngon trên mặt bàn ngọc ngũ sắc, sau đó thì vòng ra sau lưng Hoạ Y, bung áo choàng đang vắt tại cánh tay ra giúp cô choàng lên người.
Hoạ Y cười nhạt như thay lời đa tạ, rồi tĩnh lặng chìm vào mặt nước sóng sánh dưới kia, tâm tư trống rỗng, không nghĩ ngợi được gì, không vui cũng không buồn.
- Vương Gia.
Tiếng hành lễ của Thủy Liên khiến Hoạ Y nhận ra Trình Quân hắn đã đến từ lúc nào, hắn nghiêm nghị phẩy tay cho người hầu lui xuống, rồi ân cần đến đứng bên cạnh Hoạ Y.
Hắn nở nụ cười nho nhã, so với nền trời xa thẳm kia đồng tử của hắn lúc này còn trong xanh hơn rất nhiều, Trình Quân nói:
- Y nhi, ta đưa nàng đến một nơi.
Mí mắt cô chợt mở to, Y nhi, cái cách gọi sao quá là quen thuộc, suýt chút nữa cô đã tưởng nhầm âm thanh đó là phát ra từ môi ấm của Trình Tranh, vì dù cho hai người họ không cùng huyết mạch, nhưng thanh giọng lại có đôi chút giống nhau, có điều cách mà Trình Quân gọi lại không ngọt ngào ấm áp bằng Trình Tranh.
Cũng có lẽ đối với kẻ mị tình thì những thứ thuộc về người trong mộng mới là tuyệt vời nhất.
Hoạ Y hơi ngẩng đầu nhìn hắn:
- Là đi đâu?
Trình Quân vội nắm lấy cổ tay cô, kéo Hoạ Y đi trong làn mưa hoa giăng giăng dưới ánh dương quáng đãng.
Giữa những tán hoa sắc hồng tươi sáng, rừng đào mười dặm phủ kín vùng trời.
Từ trên không trung lấp lánh một đoá hoa dị sắc, phát sáng như hòn minh châu, tứ bề lá xanh kết thành đệm biên biếc, hoá như bồng lai tiên cảnh giữa chốn hoang vu.
Trình Quân hao tổn chút linh lực, phát hoạ vô số cánh bướm vờn quanh thân, mùi hương nhè nhẹ toả ra, vương lại trên mái tóc dài như thác nước của mỹ nhân, cho đến khi môi đỏ của Hoạ Y chịu nở nụ cười Trình Quân mới thôi thi pháp, đứng giữ một khoảng cách rất gần cười theo.
Ánh mắt hắn dịu dàng hơn cả làn nước, chẳng có bất cứ thứ gì có thể dao động khi hắn nhìn cô.
Hoạ Y xoay người tươi tắn nhìn Trình Quân, trên mặt còn lưu giữ sự bất ngờ, chưa bao giờ cô nhìn thấy mỹ cảnh kỳ ảo như vậy, nếu không phải bản thân đã thật sự xuyên không cô còn cho rằng tất cả đều đang diễn ra trong giấc mộng.
Sắc phục thiên thanh của Trình Quân tùy ý theo cơn gió mà thổi phồng, hắn âm thầm chiếm giữ thứ cảm giác thập phần thoả mãn cho riêng mình.
Trước giờ nhớ nhung đến không tài nào kìm chế, ngưng vẫn rất mực giữ mình để không quấy nhiễu sự yên ổn của người hắn yêu.
Nhưng hiện tại nữ nhân mà hắn da diết không thôi đã đứng ngay trước mặt, bên mình chẳng còn sự ràng buộc nào, khiến Trình Quân hân hoan đến tim gan muốn nhảy cẫng.
- Nàng có thích không?
Cô ngửa bàn tay hồng hào đón lấy đoá hoa phù quang đẹp đẽ, chốc chốc lại toả luồng sáng nhiều màu sắc, trên môi mang theo nụ cười trả lời hắn.
- Thích, ta rất thích.
Trình Quân luôn không rời mắt khỏi Hoạ Y, hắn định đưa tay ra nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, nhưng lại sợ hành động này nóng vội, khiến Hoạ Y lại có thêm tầng ngăn cách, vì vậy do dự lúc lâu rồi e dè rút tay về.
Trình Quân dẫn cô tản bộ dọc theo một con suối, nước bên dưới trong vắt thấy rõ cả những đàn cá nhỏ bơi qua, Hoạ Y ghì tay nhặt lấy những viên sỏi trong suốt dưới đáy, đưa lên ngang đỉnh đầu cho ánh nắng chiếu qua.
Tiếng chim hót xôn xao trên vòm cây, từng cành đào rũ xuống sát bên vai, Hoạ Y ngồi dưới góc cây lớn, nhắm mắt tận hưởng cơn gió mát lành thổi qua nếp tóc, làn môi.
Trong phút chốc như tạm thời rời xa những bi ai, khổ ải, đắm chìm trong sự yên tĩnh bình dị này.
Cô tựa lưng vào gốc đại thụ, mắt không mở để cho nắng vàng dừng chân lại ở hàng mi, nhẹ giọng hỏi Trình Quân:
- Nhị Vương Gia, ngài biết phép thuật sao?
- Phép thuật?
Trình Quân khẽ cười:
- Có thể xem là như vậy.
Hoạ Y mở mắt, nhìn nam nhân ngồi cạnh với dáng người nhu hoà.
- Ta có thể nhờ ngài giúp ta thêm một chuyện nữa không?
Hắn ngoảnh lại nhìn cô, mấy phần mong đợi, hắn còn cầu mà không được:
- Nàng muốn ta giúp việc gì? Chỉ cần nàng mở lời ta tuyệt không từ chối.
Cô mỉm cười:
- Cũng không phải là chuyện đại sự to lớn gì, nhưng nếu ngài có thời gian rỗi có thể dạy ta một ít võ công phòng thân không?
Trình Quân nhìn cô khó hiểu, dưới vòng tay của hắn cô cần gì phải tự mình khổ sở luyện tập võ công.
Nhưng hắn vẫn không từ chối:
- Thời thế bắt đầu loạn lạc, trước sau cũng không tránh khỏi trận ác chiến sẽ diễn ra, nàng biết chút võ công phòng thân cũng tốt, có thể tự bảo vệ lấy mình.
- Đa tạ ngài, Nhị Vương Gia.
- Giữa chúng ta sao phải khách sáo đến vậy.
????hử ????hách ????ì???? ????????ang gốc, géc gô ﹙ ????????U ????????????U????Ệ????.V???? ﹚
Hoạ Y không trả lời, chỉ giữ y nụ cười mềm mỏng.
Chợt cô lại hỏi:
- Nhị Vương Gia, ta hỏi câu này có hơi thất lễ, nhưng không thể ngăn được thắc mắc trong lòng, vì sao ngài lại tốt với ta như vậy?
Mỹ mạo của Trình Quân khựng đi, hắn dời ánh mắt dường như là muốn trốn tránh, nhỏ giọng:
- Ta giúp nàng là vì chữ tâm, dù sao giữa chúng ta cũng là chỗ quen biết, không thể phó mặc sinh tử của bằng hữu chẳng màng.
- Bằng hữu? Nhị Vương Gia, ta thật cảm kích vô cùng, hoá ra trong lòng ngài ta lại có diễm phúc trở thành bằng hữu, Hoạ Y rất vui mừng.
Trình Quân ấm áp cười, con ngươi phảng phất một tầng cảm xúc khó tả:
- Vì vậy nàng từ nay về sau đều có thể nương tựa vào ta, chỉ cần có ta ở đây sẽ không để nàng chịu thêm uất ức.
Cô hoàn toàn không hiểu, cũng không muốn hiểu quá thấu tấm chân tình của Trình Quân.
Chỉ cần đối với cô hắn không mang loại tình cảm đặc biệt, thì lòng Hoạ Y có thể thở nhẹ nhõm hơn nhiều.
Cô tự thấy bản thân mình không xứng, càng không thể mang trái tim chật chội san sẻ cho kẻ khác thêm lần nào nữa, đối với cô hiện tại chỉ có thể xem hắn như ca ca mà đối đãi, ân tình đã nhận nhất định sẽ tận tâm báo đáp.
Không vì tình riêng, không cầu luyến ái.
Những hành động quá ân cần nhiều ngày qua của Trình Quân khiến cho Hoạ Y hiểu lầm, cô lo sợ đoạn nhân duyên oan trái nào đó lại bén lửa, nhưng lại thầm vui mừng khi nghe thấy lời phân định của hắn, nghĩ bản thân đã quá tự tin, đến nổi hoang tưởng luôn rồi.
Hoạ Y nhắm mắt, mơ màng mặc cơn gió nhẹ ru mình đi vào giấc ngủ.
Bàn tay khớp ngón rõ ràng ánh lên làn da trắng muốt của Trình Quân đang xiết chặt manh áo bên thân, khiến y phục một góc nhăn nhúm.
Hắn không nỡ nói ra hết những ký ức đẹp đẽ đã từng trải qua với người trong lòng, hắn nhận định nàng ta không biết vì điều gì mà tạm quên đi, nếu khơi lại những trang hồi ức cũ kỹ không thành chi bằng kiên nhẫn viết nên trang mới.
Hắn lại hận tâm tư nữ nhân trước mặt chỉ in mỗi dung mạo của một nam nhân, rõ ràng là hắn đến trước, rõ ràng là bảo ngọc trong tay hắn, lại đinh ninh yêu điên dại một kẻ khác, hắn khó chịu vô cùng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...