Không còn A Hào, Khanh Khanh đành ngồi trước đánh xe ngựa tiến vào con đường vòng, đi mất hai ngày mới ra khỏi cánh rừng lớn, lại thêm vài ngày đường, cuối cùng cũng đến doanh trại của Doãn Hy đang đóng giữ, nhận được thông báo của lính canh, liền tức tốc ra trước doanh đón tiếp.
Doãn Hy không mấy kỳ vọng, nói chính xác hơn là khinh thường năng lực của Trình Tranh, vốn từ lâu nghe danh tiếng Tam Vương Gia hèn nhát, lại thêm chưa từng lập được công trạng gì mà những người dụng võ rất xem trọng dũng khí và chiến tích, ông ta nghĩ giặc đang rình rập, hai bên vào thế cùm kẹp đối phương sau khoảng thời gian dài vẫn không thể tìm ra đối sách bắt gọn bọn chúng, kể cả một người dày dặn kinh nghiệm sa trường như ông ta cũng đang nhức đầu đau óc thì dựa vào cái gì mà một Vương Gia miệng còn hôi sữa lại tự tin có thể tương trợ thành công.
Ngay từ lúc gặp mặt ông ta đã tỏ ánh nhìn không vừa ý, Họa Y đôi phần có thể nhìn ra.
Sau khi dùng bữa Doãn Hy mang ra bản đồ Đông Sơn bày một loạt kế hoạch đang bận tâm trước mặt Trình Tranh, một mặt khiến hắn thấy khó mà lui, mặt khác loại bỏ một người vô dụng có thể làm hỏng kế hoạch.
" Địa hình phía Tây Đông Sơn đầm lầy hiểm trở, không cách nào di chuyển để có thể tiến công nhanh gọn, quân địch từ lâu nắm được điểm yếu này, lợi dụng vùng đầm lầy rộng lớn ngăn cách hai phía mà đóng doanh trại luyện binh ".
" Từ trước đến nay chúng ta đã từng thử tấn công vào vùng này chưa?"
" Đã từng, nhưng thất bại vô cùng thê thảm, quân địch bao lần mai phục quanh đầm, ẩn nấp đợi khi quân ta di chuyển ngang qua thì cho phóng tiễn, mũi tên được tẩm thêm dầu hỏa, binh sĩ như ngọn đuốc sống bốc cháy giữa hồ, có vùng vẫy thế nào cũng không sau vùi ngọn lửa vào đất bùn mà dập tắt ".
* Kỳ quái, một ngọn lửa bình thường tiếp xúc với nước không lý nào còn có thể bốc cháy, trừ phi...*
" Vương Gia...!Vương Gia ".
Trình Tranh bị tiếng gọi của Doãn Hy làm cho bừng tỉnh.
Ông ta lại đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn hắn.
* Vị Vương Gia ngốc này nghe thấy chỉ có thế mà đã sợ rồi sao *.
Lão ta khỏi thở dài trong lòng.
" Vậy những lần tấn công đó đều dễ dàng để chúng phát hiện ra sao?"
" Kế hoạch rất âm thầm, bọn chúng không hề phòng bị trước luôn xem thường quân ta không thể qua nổi đầm lầy, nhưng những quân lính tiến vào trong đầm càng đi sâu càng bị nuốt chửng, lần nào cũng bị sự hoảng loạn làm cho chúng phát hiện, những người bị bùn đất nhấn chìm có cố sức kéo ra cũng không thể giúp họ thoát khỏi ".
" Có thể đưa bổn Vương đến đó xem thử không?"
" Ta cũng muốn đi ".
" Không được, nàng phải ở lại đây.
Y nhi nghe lời, nơi đó quân địch nói là không phòng bị nhưng chắc chắn chúng luôn có chuẩn bị từ trước, bất cứ lúc nào cũng có thể tấn công, nguy hiểm như vậy ta e một khi hỗn loạn xảy ra bản thân cũng không thể bảo vệ được nàng ".
" Vương Gia, nhất định phải cẩn thận ".
" Ta biết rồi, nàng yên tâm ".
Doãn Hy dẫn theo một toán lính đưa hắn đến đầm lầy xem thử, hai bên đầm mọc rất nhiều cỏ dại, tươi tốt, ở giữa bùn nhão ngổn ngang vết chân người chật vật đi qua, mặt đầm khá ít nước, dọc theo các tán cỏ cao tưởng chừng vô hại lại ẩn chứa các mũi tên có lắp sẵn chốt cài, bất cứ cử động sai lầm nào giẫm phải đều có thể trả giá bằng sinh mệnh.
Trình Tranh cẩn thận tiến lại gần một mũi tên quan sát.
" Vương Gia ".
Doãn Hy lo lắng muốn cản hắn lại nhưng thân hình cao lớn trước mặt cứ vậy mà tiến đến không chút do dự, từng bước chân vô cùng quyết đoán khiến ông ta thầm kinh ngạc nhìn.
" Con người này ".
Hắn nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh bụi cỏ lớn, tay đưa ra sao.
" Kiếm ".
Một binh lính ngay khi ấy ném thanh kiếm đến, Trình Tranh bắt lấy cánh tay vô cùng chắc chắn, đầu không hề ngoái nhìn, chẳng giống một người nhút nhát, vô năng như lời đồn đại, phong thái đỉnh đạc này thật khiến người ta tò mò.
Trình Tranh dùng mũi kiếm vạch một tán cỏ, kìm giữ chân của giá đỡ tên, phát hiện giữa ngã ba giá đỡ còn có một thanh sắt mài nhẵn được cài ngang, đầu bên kia đã bị mài mòn vô cùng mỏng manh, chỉ cần ghì mũi kiếm đè lên thân giá lập tức mũi tên bắn ngược lên, lực bắn mạnh không kém lực tay người giương cung nạp tiễn.
Trình Tranh lùi lại, cẩn thận dò xét hết thảy địa hình hoang vu trước mặt, nhìn thấy phía xa bờ bên kia mặt đất màu xanh đen bằng phẳng, hoàn toàn không có cỏ dại mọc.
" Những lần tấn công trước bọn chúng có trực tiếp áp sát xuống đầm lầy không?"
" Bẩm Vương Gia, bọn chúng cho tên phóng xuống rồi ném đá nặng đè lên khiến các binh lính bị mắc kẹt dồn thêm trọng lực không thể thoát ra, chưa bao giờ có cơ hội cận chiến trên mặt đầm lầy ".
Cơ hồ Trình Tranh đã tháo gỡ một phần thắc mắc trong lòng, ngẩng đầu nhìn lên những tán cây cao xõa ra tận giữa đầm, từng nhánh cây to khỏe, tán cành chắc chắn.
Sau một hồi xem xét bọn họ trở về lều trại, Trình Tranh nhốt mình trong lều riêng suốt nhiều giờ chẳng ra ngoài, cũng không chịu gặp bất kỳ ai.
" Tam Vương Phi, xin người khuyên nhủ Tam Vương Gia, ngài ấy có thể bị tình hình khó khăn hiện tại làm khó đến đổ bệnh rồi ".
Doãn Hy e ngại đến thỉnh cầu Họa Y giải quyết vướng mắc trong lòng Trình Tranh, chỉ đơn giản là khuyên nhủ hắn nên từ bỏ.
Họa Y lấy làm lạ, lâu nay cô chưa từng gặp phải cách hành xử này của hắn, con người ngốc nghếch ấy bao nhiêu vui buồn đều hết thảy biểu thị ra trên mặt, đặc biệt không thể tự giấu lại trong lòng mà sẽ lập tức tìm cô nói hết.
Nhưng hôm nay từ lúc trở về đến bây giờ đã qua giờ cơm tối vẫn không động tĩnh mà ở mãi trong lều, khiến người ta vô cùng lo lắng.
Một đám người vây quanh trước cửa lều Trình Tranh, ánh đuốc bập bùng in bóng lưng từng người vào tấm lều sáng màu.
" Vương Gia, là ta đây, ta có thể vào không ".
Cửa lều lập tức vén lên, bọn người bên ngoài nhìn Họa Y đi vào mà thấp thỏm đợi trước cửa.
" Doãn tướng quân, người nói xem có khi nào ngài ấy bị dọa sợ rồi không?
Nếu đổ bệnh ở đây mà bị Hoàng Thượng biết được đầu chúng ta có thể giữ lại không?"
" Các người bớt nói linh tinh đi ".
Bên trong lều Trình Tranh ngồi thừ nhìn tấm bản đồ, hắn chấm rất nhiều điểm đỏ vào vùng đầm lầy nhưng ánh mắt lại lộ ra đôi phần khó nói.
Họa Y cầm tấm bản đồ xem qua một thể.
" Nơi này là gì?"
" Là eo của đầm lầy, trong này có một hang nhỏ do thân dây leo bện thành tựa vòng cung úp ngược ".
" Còn chỗ này ".
" Là giữa đầm, những tán cây chắc khỏe phủ đến đó ".
" Còn hai hàng này ".
" Là hàng chốt tiễn mà địch đã bố trí sẵn ".
" Chàng định tấn công men theo hai đường bờ đầm lầy sao?"
" Đúng vậy, nhưng hai bên đều có mũi tên đã được bố trí, không có cách nào tháo gỡ ".
" Chốt mũi tên phức tạp?"
" Không phải, rất đơn giản ".
" Hay là địch luôn tuần tra quanh đó "?
" Không, chúng vốn không dám nán lại quá lâu ở địa phận của ta ".
" Vậy tại sao lại không thể tháo gỡ?"
" Là vì chốt có hai đầu, một đầu được màu mòn khi dẫm phải sẽ lập tức chịu lực mà đứt gãy, kích hoạt mũi tên bắn ra.
Đầu còn lại có tẩm độc, ta chưa từng thấy qua loại độc này, trong sách cổ cũng chưa từng nhắc đến, nếu mạo hiểm tháo gỡ sẽ gặp rất nhiều phiền toái ".
Hắn mang một mũi tên đã được kích bắn ra, Họa Y cầm lấy đầu còn lại nhìn màu chất độc tím nhạt phủ trên thân sắt, mùi hương của nó rất ngào ngạt, nhưng tuyệt nhiên lại có thể làm choáng váng.
" Y nhi, nàng cẩn thận ".
Hắn nhanh chóng dời chốt cài ra xa, cô tập trung bên cạnh nghiên cứu cách phá giải cùng hắn.
Khanh Khanh bước đến cửa lều truyền lời của Họa Y.
" Các vị tướng quân, Tam Vương Phi nói đêm đã khuya, mời các vị về lều nghỉ ngơi, sáng mai sẽ cùng Tam Vương Gia bàn chuyện ".
Tất cả mọi người quay đi trong nụ cười khẩy khinh mạn.
* Cũng chỉ là làm bộ làm tịch, chẳng có trò trống gì *.
Doãn Hy lắc đầu ngao ngán..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...