Đó là ngọc bội của Giang đại nhân quá cố.
Ta không biết rút cục vụ án tạo phản này, ngoài Trịnh Hữu và Giang thái thú còn có ai tham gia. Nhưng dựa vào những gì ta đã điều tra, tám phần Trịnh Hữu chính là huyết thống tiền triều, là quân vương mà Giang thái thú phò tá, đó cũng là nguyên nhân vì sao Giang thái thú muốn gả Giang Ly cho hắn.
Ta giữ vai trò thị vệ của nàng, nghiêm cẩn ôm kiếm đứng sau lưng nàng trong lúc nàng tiếp hắn.
Ta có thể cảm nhận thấy, xung quanh ngôi nhà này có không ít ảnh vệ ẩn náu, ta muốn mang nàng đi cũng không dễ dàng gì. Dù sao Trịnh Hữu cũng sẽ không làm hại nàng, vậy chờ đã.
"Tứ tiểu thư, ta nhận tín vật của Giang đại nhân, nhận lời chăm sóc tiểu thư, tìm kiếm tiểu thư đã lâu. Nay thấy có Lăng thị vệ bảo vệ tiểu thư chu toàn, ta cũng bớt áy náy."
Mặt nàng lạnh tanh, hắn lại nói tiếp.
Trên đường áp giải cả nhà họ Giang về kinh, quan quân có dừng nghỉ, tạm giam họ ở nhà lao một huyện. Nhân cơ hội đó, Trịnh Hữu đã lẻn vào trong lao hòng cứu Giang thái thú ra, song âm mưu thất bại, Giang thái thú chỉ kịp đưa cho hắn miếng ngọc bội, giao phó Giang Ly cho hắn.
"Rút cục, phụ thân ta tại sao bị khép vào tội phản nghịch?" Giang Ly áp miếng ngọc lên ngực trái, không nhìn Trịnh Hữu.
"Thật ra... ta là thứ tử của Dụ vương Minh Hữu." Trịnh Hữu nói xong, mặt nghiêm lại " Ta một lòng muốn tiêu diệt tên nghịch tặc cướp ngôi, khôi phục triều Minh. Giang đại nhân hi sinh vì nghiệp lớn, đợi đến ngày thời cơ chín muồi, ta sẽ giết tên nghịch tặc, báo thù cho Giang đại nhân!"
"Vậy ngài đến đây, là muốn ta theo ngài, tìm đường phục quốc, báo thù cho cha sao?" Ta hơi bất ngờ, nàng vốn hơi ngốc lại rụt rè, bây giờ lại lạnh tanh nói những lời như vậy với Minh Hữu. Hắn nhìn nàng chăm chú, ánh mắt nghiêm nghị "Giang đại nhân giao phó tiểu thư cho ta chăm sóc, quyền lựa chọn là ở tiểu thư."
Nàng quay đầu lại, hỏi ta: "A Duật, nếu ta đã đi theo vương tử rồi, ngươi có thể đi bất cứ đâu ngươi muốn, không cần theo ta nữa."
Trái tim ta chùng xuống thật sâu, sớm như vậy, đã đến lúc nàng không cần ta nữa. Không ngờ có lúc bản quân lại thất bại như thế này, bị bỏ rơi không thương tiếc.
Thế nhưng, ta vẫn không thể nào tuyệt tình với nàng.
"Vậy thuộc hạ muốn tiễn tiểu thư. Nhìn tiểu thư an toàn rồi, thuộc hạ sẽ đi."
Nàng gật đầu.
Chúng ta lên đường ngay trong đêm đó. Người hộ tống của Minh Hữu không đông lắm, chưa đến chục người, đều rất cẩn thận, nhìn qua tác phong là biết được huấn luyện kĩ càng. Chúng ta lặng lẽ đi trong đêm, nàng ở trong xe ngựa đi đằng trước, ta giục ngựa ngay sát bên. Cả đoàn người không ai nói một lời, chỉ nghe tiếng gió xào xạc, cùng với tiếng vó ngựa nhịp nhàng.
Hai mắt ta sáng lên, lập tức rút kiếm, gần như cùng lúc, ta và Minh Hữu thét lớn "Có mai phục!"
"Bảo vệ chủ thượng!" Mấy tên ảnh vệ lập tức vây lấy Minh Hữu, vậy bảo vệ Giang Ly, chỉ có ta và người đánh xe do hắn sắp xếp.
Hàng loạt mũi tên từ hai phía bắn ra, chúng ta dùng kiếm cản lại. Mấy chục tên mặc áo đen tràn ra, giao chiến với chúng ta.
Đợt mũi tên thứ hai bắn ra, là hoả tiễn. Xe ngựa bắt lửa liền bốc cháy, Giang Ly vừa vén rèm muốn ra ngoài, ta liền kéo nàng nấp sau lưng.
Chúng đông hơn người của Minh Hữu nhiều, dần dần chúng ta bị áp đảo. Mục tiêu chính của chúng là Minh Hữu, nên phía ta cũng không quá chật vật. Ta và gã đánh xe đã hạ bốn tên rồi, nhưng chúng vẫn còn rất đông, xem ra lần này nhất định phải giết được Minh Hữu.
"Mở đường máu!" Đó là tiếng thét của Minh Hữu. Xem ra, nếu ta không đưa nàng đến chỗ hắn an toàn, hắn sẽ bỏ mặc nàng lại đây.
Một trận mưa tên lại bắn tới, dày đặc hơn hai lần trước nhiều. Kẻ cầm đầu quá tàn nhẫn, vì giết được Minh Hữu mà hi sinh cả người của chúng đang giao tranh với chúng ta. Ta xoay người ôm nàng, đưa nàng đến chỗ Minh Hữu.
Ta đi nhanh hết sức có thể, không có thời gian quay lại chặn hết tên, trên lưng ta đã trúng hai mũi tên rồi.
"Minh Hữu!" Ta quát.
"Bảo vệ Giang tiểu thư!" Hắn dứt lời, một tên ảnh vệ cúi người xuống, kéo nàng lên ngựa. Ta buông tay khỏi nàng, còn nàng hoảng hốt nắm lấy tay ta.
Ta giật tay ra khỏi tay nàng, quay người leo lên sau lưng một ảnh vệ khác. Hắn giục ngựa, còn ta cắn răng bẻ gãy hai mũi tên sau lưng.
Ta mơ màng, mơ màng nghe thấy nàng gọi tên ta. Ta hé mắt, thấy nàng nước mắt đầy mặt. Vết thương rất đau. Nàng nhìn ta, không nói nên lời.
"Ngươi đã hứa sẽ cưới ta mà." Giang Ly nức nở.
"Ta đã hứa bảo vệ nàng."
"Ta không cần! Ngươi không được chết!" Nước mắt của nàng rơi trên mặt ta, Giang Ly tì trán nàng lên trán ta, môi nàng áp lên môi ta.
Ta mấp máy môi, nói khẽ "Hãy bảo trọng."
Lúc ta có ý thức trở lại, đã thấy mình nằm trên giường đá ở Minh phủ. Nhìn sang, thân thể của Yến Ly cũng nằm ngay cạnh. Vậy là bây giờ, ở trần gian chỉ còn mình nàng.
Ta đương nhiên có cách nhìn thấy Giang Ly. Mượn được gương như ý của Diêm vương, bây giờ ở trần gian đã qua bốn ngày kể từ ngày Lăng Duật chết.
Giang Ly mặc giá y, trang điểm xinh đẹp, nàng đang tự mình đội khăn trùm đầu.
Trong lòng ta lạnh lẽo, vậy là, nàng cuối cùng cũng thành thân với Minh Hữu. Ta úp gương xuống, không muốn xem tiếp nữa. Nhưng không biết điều gì trong lòng thôi thúc, ta lại nhìn vào gương.
Giang Ly được một tỳ nữ dẫn vào trong hỉ đường. Là hôn lễ, mà không biết vì sao không gian yên ắng đến lạ thường, không có chút không khí vui vẻ. Minh Hữu đứng đợi nàng trong hỉ đường, nhưng hắn không mặc hỉ phục. Trong lòng ta giống như có tảng đá chặn lại. Nàng bước đến trước mặt hắn, Minh Hữu liền gật đầu, thuộc hạ của hắn liền trang trọng nâng một vật gì đến đối diện nàng. Ta mở to mắt nhìn kĩ, thấy rõ rồi, tảng đá trong lòng hình như vỡ thành nhiều mảnh nhỏ sắc nhọn, khiến cho trong tâm ta rỉ máu.
Minh Hữu hoá ra là chủ hôn.
Giang Ly đã bái đường với bài vị của ta. Bài vị của Lăng Duật.
Minh Hữu hỏi nàng: "Tiểu thư đã nghĩ kĩ chưa?"
Gương mặt nàng đã mất đi vẻ non nớt, nàng kiên định gật đầu "Ta đã nghĩ kĩ rồi, nhất định sẽ không làm ngài thất vọng."
Ta chạm vào mặt nàng qua gương. Giang Ly đang nằm trên giường, đã gần sáng vẫn không hề chợp mắt. Trời mưa rất to. Nàng vẫn giữ thói quen nằm sát vào trong, nghiêng về bên phải, giống như trước kia để cho ta chỗ nằm cạnh nàng khi có sấm sét. Nhưng bây giờ nàng không sợ sấm nữa, không có ta ở bên, nàng vẫn không sợ.
Nàng sau khi tiếp nhận huấn luyện, mang một danh phận khác vào trong cung biểu diễn vũ nghệ. Hoàng đế chú ý tới nàng, liền triệu nàng thị tẩm. Giang Ly tặng hắn một dao xuyên tim, cũng trúng độc trên đoản đao của hắn mà chết.
Sau đó, quân của Minh Hữu đã kiểm soát hoàng cung. Sau khi lên ngôi, hắn đã truy phong nàng làm Hộ quốc công chúa, khôi phục tước vị và truy phong cho Giang thái thú, toàn bộ Giang thị được mai táng cẩn thận. Về phần ta, ta và nàng đã thành thân, cho nên làm theo nguyện vọng của nàng, Giang Ly được chôn cất cùng với ta.
Ta trả lại gương cho Diêm vương.
"Thế nào, Thương Duật quân cảm thấy cuộc đời của phàm nhân đầy rẫy thất tình lục dục, có cảm thán chăng?" Lão hỏi.
Ta chỉ cười nhạt, nói không có. Lão chắp hai tay sau lưng "Ngài có muốn đi trước không?" Lão nhướng mày "Yến Ly tiên tử đã đến kia rồi."
Ta không ngoảnh đầu lại, thật thà uống hết bát canh Mạnh bà, bước nhanh vào cổng luân hồi, còn nghe tiếng nàng bực tức phía sau "Sao ngươi nói hắn đang đợi ta!"
Hi vọng lần này, ta đã hoàn toàn là một người phàm rồi, chân chính lịch kiếp, cũng không cần gặp nàng ở trần gian.
Yến Ly đuổi theo Thương Duật, cầm lấy bát canh Mạnh Bà vừa uống vừa chạy, miệng hô "Đợi ta!"
"Yến Ly tiên tử! Chậm đã!"
Quỷ sai cùng Mạnh Bà đều không hiểu ra làm sao, riêng Diêm vương chỉ nở nụ cười bí hiểm.
Cuộc sống ở đây quá nhàm chán, hiếm khi có đôi oan gia hay ho thế này, lão liền mắt nhắm mắt mở cho qua.
Yến Ly không còn thấy bóng dáng Thương Duật nữa, nàng nghiến răng. Vừa nãy đã thấy hắn uống canh Mạnh Bà, để xem lần này nàng chỉnh hắn thế nào!
Kiếp trước, sau khi hắn chết, nàng đã vì hắn rơi không biết bao nhiêu nước mắt, khóc đến kiệt sức. Nhìn thấy nàng như vậy, hắn hẳn là vui lắm, hắn ta chết sớm đầu thai sớm, an nhàn nghỉ ngơi ở Minh phủ, còn mình nàng ở hạ giới vật lộn, chịu không biết bao nhiêu khổ.
Lúc nãy đã uống một ngụm canh, hẳn chỉ quên một chút, Yến Ly ta nhất định đòi công bằng!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...