Tất nhiên bản quân không uống bát canh đó.
Ta cố tình làm loạn, trong lúc Yến Ly và hai tên quỷ sai không chú ý, đã hất gần hết bát canh xuống sông Vong Xuyên rồi, ngụm canh cuối cùng, lúc đi vào cửa luân hồi ta nhổ vào khăn tay, cho nên khi xuống trần, phép thuật không có, nhưng trong tâm trí này ta vẫn là ta.
Ta đầu thai được sáu năm rồi, là con một người nô bộc trong phủ Giang thái thú, được dạy dỗ để làm thị vệ.
Dĩ nhiên, vì bản quân còn trí nhớ, nên võ thuật của người phàm trở nên quá đơn giản. Không sao, hoa tay múa chân một chút cũng được, khi nào chán ta đây sẽ bỏ đi nơi khác.
Con bé mũm mĩm từ đằng xa kia đi đến, chính là tứ tiểu thư của nhà này. Ta và nó sinh ra chênh nhau có một ngày, hơn nữa ngay lần đầu gặp nó, ta đã chắc chắn nó là Yến Ly.
Nó ngốc nghếch, lại có điệu cười ngây thơ y như nàng.
"A Duật!"
Nghe Giang Ly gọi tên, ta miễn cưỡng lại gần "Tiểu thư!"
"Mau đi, đi thả diều cùng ta!"
Trong phủ có vài đứa trẻ khác nam có nữ có, mà Giang Ly nhất định phải dính lấy ta, làm phiền ta. Ngày thả diều, ngày lia sỏi, có lúc thả thuyền. Lớn hơn chút nữa, chúng ta đốt pháo, làm đèn trời. Nàng rất vụng về, ta tuy là nam nhi nhưng làm đèn trời luôn luôn khéo hơn.
"A Duật!" Nàng ngồi xổm, hai tay chống cằm, càng lớn, càng có nét giống với nguyên thân.
"Sao thế?" Ta bện con trâu bằng lá đa, những lúc không có người khác, chúng ta nói chuyện không câu nệ chủ tớ.
"Ngươi có cảm thấy ta phiền không?"
Sau bao nhiêu năm, nàng mới hỏi ta câu này. Ta đưa con trâu đã bện xong cho nàng, đáp "Đã quen rồi, không cảm thấy phiền nữa."
Quả thật là như vậy, nếu hôm nào nàng không đến tìm, ta còn thấy không quen. Khác với lúc ở Lăng Á, Giang Ly này có vẻ hiền hoà hơn Yến Ly, chúng ta chung sống cũng rất hoà thuận.
Năm ta mười tuổi, có lần, đại thiếu gia mất một xâu tiền. Lúc đó ở gần chỉ có ta, A Bảo và A Lâm. Hai đứa kia hùa vào nói là ta làm, ta liền phải chịu một trận đòn oan. Vừa đánh, quản gia vừa quát "Tiền đâu?" Ta không lấy, làm sao nói cho ông ta biết tiền ở đâu được.
Giang Ly chạy vào, thấy ta bị đánh lưng chằng chịt vết roi, nàng khóc kéo tay lão quản gia "A Duật bị oan, lão Lý, người phải tin A Duật!"
Lão dĩ nhiên không tin ta, nhưng vì nàng khóc dữ quá, một mực xin cho ta, lão ta dừng đánh, đem ta ném vào khố phòng bỏ đói.
Trước khi Giang Ly vào, ta đã nghĩ đến đánh lại lão, nhưng may là ta đã không làm thế. Dù chúng không đánh chết được ta, ta cũng không được gặp Giang Ly nữa, kể ra cũng khá trống vắng.
Ca ca nàng dĩ nhiên không vì lời nàng bảo đảm mà tha cho ta, vì thế, lần đầu tiên Thương Duật ta biết thế nào là đói rét.
Trong phủ này hạ nhân vốn sống không tệ, nhất là mẫu thân ta hầu hạ Giang phu nhân đã lâu, ta lại được tứ tiểu thư quý mến, ở Giang phủ trôi qua coi như tốt, mà bây giờ mẫu thân mất rồi, Giang Ly không đủ sức che chở ta.
Ta nằm co quắp trên đống rơm khô, máu trên lưng dần dần khô lại, bết bết dính dính, rất khó chịu. Bụng ta trống rỗng, từ trưa đến giờ chưa được ăn uống gì, dạ dày réo lên, cổ họng khô khốc. Ta xoa xoa bụng, nhắm mắt, thiết nghĩ ngủ được sẽ dễ chịu hơn. Thương Duật quân ta sinh ra đã là tiên, sống phong lưu khoái hoạt, lần đầu nếm mùi đau khổ trần gian, đúng là chưa thích ứng được.
Bỗng cửa có tiếng cọt kẹt, hé ra đôi chút. Ta thấy một con mắt sáng trong khẽ chớp chớp, còn rơm rớm nước mắt. Ta nhìn về phía cửa, khẽ giọng "Ngươi đến đây làm gì? Về đi, đại thiếu gia sẽ không vui."
Nàng nhét vội gì đó qua khe cửa, kiên định nói với ta "Ta sẽ minh oan cho ngươi!" Rồi chạy đi mất.
Ta nhích lại gần cửa, hoá ra là bánh bao nhân thịt. Lại nằm ngửa trên đống rơm, ta chậm chạp nhai hết ba chiếc, lại kéo một ít rơm đắp lên người, mệt mỏi thiếp đi.
Sáng hôm sau, ta được thả ra.
Hoá ra A Bảo và A Lâm ăn cắp tiền chia đôi, thấy ta ít tuổi liền thống nhất đổ cho ta, nhưng lại bị Giang Ly bắt quả tang chúng cầm tiền chơi bài, bị phạt rất nặng, đánh một trận rồi đuổi ra khỏi phủ. Về phần ta, sau khi được thả, phu nhân niệm tình mẹ ta, liền cho ta một ít thuốc thang chữa trị, cùng một ít đồ ăn ngon. Người được minh oan là ta, mà Giang Ly xem ra còn vui vẻ hơn cả ta.
Gần đây ta cảm thấy Giang phủ rất lạ. Ban đêm thỉnh thoảng có khách ghé, sau đó rời đi ngay. Nhưng ta cũng chẳng để ý nhiều, cái ta để ý là, từ mai ta sẽ là thị vệ của Giang Ly.
Năm nay Giang Ly mười một tuổi, so với dung mạo của Yến Ly giống đến sáu phần. Tính cách cũng càng ngày càng giống, không biết có phải vì ta thường bồi nàng nghịch ngợm hay không.
Đã được một thời gian, ta không gọi nàng là Giang Ly nữa, nàng vẫn gọi ta là A Duật.
Trong thành sáng nay xôn xao cả lên, vì có truyền đơn nói công chúa lớn nhất của hoàng đế bao dưỡng nam sủng, lăng loàn hoang phí. Nghe nói nhiều nơi trong cả nước đều có truyền đơn này. Giang đại nhân phái người đi tịch thu truyền đơn, cũng cử người điều tra, nhưng không có kết quả gì.
Giang Ly đối với mấy chuyện này rất tò mò, nhưng ta nói với nàng, không nên quan tâm đến, mau mau quên đi. Nàng rất nghe lời, liền ném công chúa ra sau đầu, đòi ta kẹo đường.
Giang Ly sợ sấm sét. Nhưng nàng rất cứng đầu, dù sợ thế nào cũng không kêu lên, thường ngồi trùm chăn ôm đầu gối co ro. Chuyện nàng sợ sấm sét là bí mật chỉ có mình ta biết. Từ lúc làm thị vệ của nàng, những đêm mưa to gió lớn, chúng ta thường ngồi cạnh nhau trong bóng tối, ta ngồi bên nàng đến khi nàng ngủ thiếp đi. Đây lại là bí mật giữa chúng ta.
"A Duật, ở cạnh ngươi, ta không sợ nữa." Giang Ly nói xong, kéo ngón út của ta, ngoắc tay "Hứa với ta, dù thế nào ngươi cũng sẽ bảo vệ ta."
Ta thầm nghĩ, khi trở lại Yến Ly nhớ mình từng dựa dẫm vào ta thế này, chắc sẽ xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu, vì thế vui vẻ đáp "Ta hứa."
Đại thiếu cưới thiếu phu nhân, trưởng tỷ, nhị tỷ, tam tỷ của Giang Ly lần lượt được gả đi, từ hai năm trước, tiểu thư trong phủ đã chỉ còn mình nàng. Lễ cập kê vừa mới qua,
đã có mấy nhà đưa bà mối đến. Này cũng không có gì lạ, Giang Ly từ sau lễ mừng thọ năm ngoái của Giang thái thú, đã được phong tặng đệ nhất mỹ nhân châu này.
Ta trong lòng không vui, Giang Ly cũng không vui, nàng thấp thỏm không biết phụ thân quyết định thế nào. Nhưng mà, đám nào Giang thái thú cũng từ chối, nói Giang Ly còn nhỏ dại. Ta không tin, tam tỷ của nàng sau lễ cập kê một tháng đã gả đi, ta cảm thấy, đối với nữ nhi xinh đẹp nhất này, Giang thái thú còn có dự định khác kia, những nhân tuyển vừa rồi căn bản không đủ tốt.
Nhưng mà, cuối cùng ông ta cũng chọn được người. Điều không ai ngờ tới là, Giang thái thú không chọn thiếu gia danh môn vọng tộc có tiền có học thức, lại quyết định gả nữ nhi như hoa như ngọc của mình cho người đứng đầu võ quán Trịnh gia Trịnh Hữu, một gã mãng phu lại có được đệ nhất mỹ nhân, khiến cho không ít người vừa giận vừa tiếc.
"A Duật, ta không muốn gả đi. Ta muốn mãi ở trong phủ này, ở cùng phụ thân mẫu thân, ở cùng ngươi." Nàng mếu máo nói "Ta gả đi rồi, chỉ có Liên Nhi là thị nữ hồi môn mới có thể theo ta, ngươi lại không thể..."
"Nếu như tiểu thư đi rồi, ta sẽ không ở trong Giang phủ nữa, sẽ đi ngao du khắp nơi."
"Vậy ngươi mang ta theo được không?" Nàng mở to mắt, tràn đầy hi vọng nhìn ta. "Đợi qua mấy năm nữa, khi ta quá lứa lỡ thì rồi, không gả đi được nữa, phụ mẫu sẽ cho ta ở cùng hai người suốt đời." Mặt nàng sáng lên, tự tán thưởng kế hoạch của mình. "Gả cho ngươi cũng tốt! A Duật, ngoài phụ thân ra, nam nhân ta thích nhất là ngươi!"
Ta khẽ cười vì suy nghĩ ngây ngô của nàng. Nhưng nghĩ lại, lần hạ phàm này là bản quân ăn gian, có đi hưởng thụ cũng nên đem theo nàng mới phải, ngao du tứ hải, xem hết cảnh đẹp trần gian, đợi hết sáu mươi năm lại quay về Minh phủ. Vì vậy, ta đáp "Được, không lâu nữa ta rời đi, sẽ đưa tiểu thư đi cùng."
Giang Ly xem chừng đã suy nghĩ kĩ, thời gian sau đó, nàng đem ngân lượng và ngân phiếu dần dần giao cho ta, nói rằng sống ở bên ngoài, chuẩn bị nhiều tiền chút sẽ bớt cực khổ. Nàng còn đem trang sức cho ta bán. Về phần ta, mỗi tháng được cho một ít tiền, so với nàng thực không đáng nói, nhưng ta chẳng tiêu cái gì, để dành cũng được một món, cộng với khoản cha mẹ ta dành dụm để lại được năm trăm lượng.
Sáng sớm ta đi mua bánh bao trứng muối Giang Ly thích nhất, cả thành lại được phen nháo nhào vì truyền đơn: hoàng đế là nghịch tặc, là thần tử lộng quyền chiếm ngôi. Ta tặc lưỡi, thả tờ truyền đơn xuống đất, càng cảm thấy không hiểu Dật Trần yêu nữ nhân kia bao nhiêu mới muốn làm người phàm.
Qua một tháng, số tiền chúng ta tích cóp kha khá, ta đem đổi thành ngân phiếu mệnh giá khác nhau cùng với một ít bạc vụn và tiền đồng. Theo như kế hoạch, hai ngày sau, trước ngày cưới một ngày, ta sẽ đem Giang Ly rời đi.
Ta nghĩ, chúng ta đi rồi, ở Giang phủ sẽ truyền thành câu chuyện tiểu thư lá ngọc cành vàng đem lòng yêu thị vệ, liền đào hôn bỏ trốn cùng thị vệ, kể cũng là một đoạn giai thoại.
"A Duật, ta đau lưng chết mất." Nàng than thở." Cả tháng nay đều phải thêu giá y, đằng nào ta cũng đâu có mặc." Về cuối, giọng nàng nhỏ dần đi, nét mặt lấm lét khiến ta bật cười.
"Tiểu thư vất vả rồi."
Nàng "A" một tiếng, xuýt xoa kêu đau. Ta theo bản năng tiến lên một bước, không biết từ khi nào, thấy nha đầu ngốc này bị đau là ta thấy khó chịu.
"Không sao, ta quen rồi." Nàng cười, lấy ra trong tay áo một cái túi gấm xanh thêu cành trúc "Tiện tay thêu hà bao cho ngươi."
Ta nhận hà bao, chăm chú nhìn nàng "Tiểu thư biết tặng hà bao có ý nghĩa gì không?"
"Có phải là tặng cho nam nhân mình thích không?"
"Đúng vậy." Ta hơi bất ngờ, cô ngốc này cũng biết rồi sao.
"Ta đã nói khi nào quay lại sẽ gả cho ngươi mà. Ngươi nhận hà bao của ta rồi, không thể nhận của người khác nữa."
Ta đồng ý. Ta chưa từng từ chối nàng điều gì.
Một tuần nay, Giang phủ không còn khách đến ban đêm. Trước kia một trong những vị khách thường xuyên nhất là Trịnh thiếu hiệp cũng không thấy đâu nữa. Ta linh cảm có sự chẳng lành.
Và ta đã đúng. Giang phủ gặp hoạ diệt môn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...