Yến Ly thực đi gặp người của Diên Hải. Nàng đi không ai biết, về không ai hay, ngồi một mình ngoài hoa viên, sắc mặt xanh mét.
Hôm ấy, hoàng cung tổ chức yến tiệc ở Thái Thịnh viên.
"Yến Ly, nàng sao thế? Không khoẻ ở đâu?" Thương Duật ôm lấy nàng.
"Thần thiếp không sao." Nàng gượng gạo mỉm cười, chuyển ánh mắt về phía các vũ nữ, nhưng chỉ đợi Thương Duật không để ý, ánh mắt liền dáo dác đảo quanh. Đúng vậy, xung quanh đây chỉ có hai căn lầu này có thể hành sự, nàng đảo mắt nhìn liên tục, không dám rời đi.
Ánh mắt Thương Duật nhìn Yến Ly có chút phức tạp, cuối cùng hắn thở dài một tiếng, khẽ lắc đầu, uống cạn một ly rượu. Ván này, hãy đánh cược xem sao.
Có một cái bóng!
Cùng lúc ánh sáng màu bạc loé lên, Yến Ly đứng bật dậy, nhào lên, che trước người Thương Duật. Hắn trợn to mắt, vội ôm nàng đẩy mạnh sang bên, nhưng không còn kịp nữa. Trên cánh tay Yến Ly cắm một mũi tên, nàng hét lên đau đớn, ngã gục xuống, Thương Duật ôm chặt lấy nàng, một tay rút đoản kiếm ra, toàn trường hỗn loạn.
"Hộ giá!"
"Có thích khách!"
"Ngự y! Mau gọi ngự y cho trẫm!" Thương Duật gào lên, không dám dịch chuyển Yến Ly. Mặt nàng trắng bệch, thở dồn dập, hắn xé chỗ mũi tên cắm ra, trên mặt lập tức không còn huyết sắc, xung quanh chỗ mũi tên, màu đen đã từ từ loang ra.
Ánh mắt nhìn nàng của hắn giờ càng rối rắm, vừa có yêu thương, vừa có ân hận, vừa có không thể ngờ. Yến Ly nhìn đoản kiếm trong tay hắn, chợt hiểu tất cả, cười nhạt, hai mắt từ từ nhắm lại.
Ngọc Sơ cung từ nơi vinh hoa nhất, trở thành nơi u ám nhất hoàng cung. Thương Duật túc trực bên cạnh nàng không rời, tất cả thầy thuốc, phương thuốc tốt nhất đều được huy động, chỉ là sau năm ngày Thần phi tỉnh lại, chỗ thịt trúng tên trên cánh tay bị khoét đi, cánh tay trái không cử động được nữa.
Yến Ly lúc mới biết tin ấy, không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Thương Duật thật lâu, chậm rãi gặm nhấm hối hận và đau đớn trong mắt hắn, sau đó giống như một kẻ câm điếc, không bao giờ mở miệng. Những lúc hoàng thượng ở bên cạnh dỗ dành nàng, toàn là người độc thoại, cung nhân thấy Thần phi mãi như vậy, sợ đến toát mồ hôi nhưng lại không có gan đi khuyên ngăn,chỉ sợ hoàng thượng hết kiên nhẫn. Nhưng nội tình, tất nhiên chỉ có Đoan Mộc Yến Ly và Nạp Lan Thương Duật mới hiểu.
Thương Duật nhìn Yến Ly đang ngủ, ban tay siết chặt lại, hắn đã sai rồi, hắn đã biết có kẻ muốn ám sát mình, nhưng lại vờ như không biết vì muốn nàng phải lựa chọn, hoặc cảnh báo hắn, hoặc để hắn bị hành thích. Ai ngờ, nàng cách nào cũng không chọn, lại chọn cách hi sinh bản thân.
Yến Ly sao lại không hiểu hắn nghĩ gì. Có trách, chỉ trách Đoan Mộc Kiến Thành quá hiểu nàng, thích khách hôm qua chính là Tưởng Dung- con gái Tưởng tướng quân, cũng là bạn từ nhỏ của nàng. Nàng nếu cảnh báo, Tưởng Dung sẽ chết, nếu không cảnh báo, Nạp Lan Thương Duật sẽ là người chết. Hoàng huynh không dám tin nàng hoàn toàn, không chắc nàng đã động tâm với Nạp Lan Thương Duật hay chưa, cho nên mới để Tưởng Dung đi. Hẳn huynh ấy không lường được nàng lại thay Nạp Lan Thương Duật nhận một tên.
Nàng lúc nhận tên ấy thật ra rất nhẹ nhõm, bởi đây đã là lựa chọn vẹn toàn nhất. Nhưng khi nhìn thấy đoản kiếm của Nạp Lan Thương Duật cùng vẻ hối hận của hắn, nàng mới biết mình nhầm rồi. Hắn không bao giờ mang kiếm trong cung. Hắn căn bản đã biết, chỉ là muốn xem nàng sẽ làm thế nào thôi. Hắn không tin nàng.
Cũng phải, hắn lấy cái gì tin nàng? Nàng từ trước đến nay chưa từng nói yêu hắn, cũng chưa từng thề nguyện điều gì. Hắn không xử quyết nàng ngay lúc phát hiện ra nàng gặp người Diên Hải, đã là khoan dung lắm rồi.
Cùng trong thời gian ấy, chiến sự nổ ra.
"Hoàng thượng, người không thể dung túng cho Thần phi được nữa!"
"Hoàng thượng! Theo tổ huấn, khi hai nước có chiến sự, hoàng phi là người ngoại bang tất phải tự vẫn, có như vậy mới bảo toàn được tín nghĩa! Nay Đoan Mộc phi còn đề huề ở cung Tiêu Phòng, ấy còn ra thể thống gì?"
"Khởi bẩm hoàng thượng! Thứ tội cho vi thần nói thẳng, bậc quân vương không thể lưu luyến chút tư tình nhi nữ! Xin người ban chết cho Thần phi nương nương!"
"Thần phi là thê tử của ta, là mẫu thân của thái tử, tất là người Tinh Mộ. Các khanh sau này ắt sẽ phò tá thái tử, lại có thể nói ra những lời đại nghịch bất đạo như vậy. Chẳng lẽ các ngươi đã quên, lúc kinh thành có bệnh dịch, là ai đã dùng phương thuốc của Diên Hải cứu dân? Là ai đã quyên góp toàn bộ của cải giúp dân Liên thành?" Thương Duật vỗ án quát. Trong triều nhất thời im phăng phắc. Hắn nghiến răng, chỉ tay vào mình "Còn cái mạng này của trẫm, cũng là nhờ nàng nhặt về, các ngươi lại bảo trẫm làm cái việc vong ân ép chết nàng!" Nói xong, đứng dậy "Bãi triều, từ nay không ai được phép nhắc tới trước mặt trẫm!"
Yến Ly ngồi trước huyền cầm, tần ngần. Một cánh tay đã bị phế, nàng không đàn được nữa. Thấy Thần phi ngẩn ngơ một lúc lâu, Mộc Tâm sợ nàng nghĩ quẩn, liền bế tiểu thái tử đến " Công chúa, thái tử điện hạ muốn người ôm rồi." Nói xong, liền cẩn thận đặt đứa trẻ vào lòng Yến Ly.
Nàng âu yếm nhìn con, chợt nghĩ, buổi tối mấy ngày hôm trước, Thương Duật ngồi trên giường đọc sách, nàng gối đầu lên đùi hắn, ôm con trong ngực, hắn theo thói quen vuốt ve những khớp ngón tay của nàng, nói "Nàng có nhớ nhà không?"
Lúc ấy nàng đáp: "Lúc nào đó, thiếp có thể về thăm quê không?"
Thương Duật tần ngần hồi lâu, mới nói được.
Đó là vì hắn nói dối. Hắn đã sớm biết Đoan Mộc Kiến Thành liên minh với Tây Lĩnh, âm mưu chiến tranh.
"Nương nương, hoàng hậu muốn gặp người."
Đã rất lâu Trầm Uyển không tới đây làm phiền. Đoan Mộc Yến Ly gật đầu chấp thuận.
Trầm Uyển giờ đây không còn là nữ nhân kiêu ngạo huênh hoang, y phục loè loẹt như trước kia nữa, nàng ta có ba phần buồn bã, bảy phần tiều tuỵ, duy chỉ cho ánh mắt nhìn Yến Ly vẫn căm hận như cũ, thậm chí có phần sâu sắc hơn. Nàng nghe nói gần đây nàng ta ở trong cung sai người vẽ nữ thần gì đó, ngày ngày cầu cúng, còn nghĩ nàng ta điên rồi.
Yến Ly mặc bộ y phục trắng thêu hoa tím nhạt, một cánh tay buông thõng, Trầm Uyển nhìn cánh tay đó, vẻ mặt trở nên ác liệt: "Ngươi có biết vì ngươi, mà hoàng thương đang bị làm khó trên triều hay không? Lúc có ngoại xâm, đáng lý ra quân thần phải đồng lòng, vậy mà người vì ả yêu phi nhà ngươi mà cùng các đại thần đối đầu! Ngươi nếu vì hoàng thượng mà chết cũng không sợ, vậy hãy tự vẫn đi!"
Yến Ly im lặng.
Nàng ta tiến lại gần, từ ngữ qua kẽ răng mà thốt ra: "Vũ vương đã hi sinh dưới tay Diên Hải của ngươi, bách quan quỳ đã một ngày một đêm bên ngoài điện Hy Lai, khẩn cầu hoàng thượng ban chết cho ngươi. Hoắc tướng dẫn đầu năm vạn quân, bức ép hoàng thượng, nếu ngươi không chết quyết không hành quân. Sao ngươi còn mặt mũi đứng đây chứ?"
Nếu không phải hoàng thượng bảo vệ ái phi của người quá cẩn thận, e là lúc này Đoan Mộc Yến Ly đã chết không biết bao nhiêu lần. Lúc này nàng đứng đây nói chuyện với Đoan Mộc Yến Ly cũng vậy, bên ngoài kia có bao nhiêu cao thủ đại nội đang chờ, chỉ cần thoáng nghe bên trong có biến, sẽ chạy vào bảo vệ Thần phi ngay. Hơn nữa, người đó đã dặn không được giết nàng ta, nếu không nàng đã động thủ.
Yến Ly dịu dàng cười, tiến lại gần Trầm Uyển một chút: "Ta nhất định phải chết, đúng không? ""
Đúng lúc này, có tiếng nói của Mộc Tâm ở bên ngoài. Nàng cố gắng đè nén, song cũng không che giấu được hoảng hốt:" Công chúa, xảy ra chuyện lớn rồi!"
Trong lòng Yến Ly bỗng cực kỳ lo lắng, nàng ra hiệu, liền có thị vệ đi vào mời Trầm Uyển ra, Mộc Tâm mặt cắt không còn giọt máu, vội vàng đi về phía nàng, hai mắt đỏ hoe. Nàng nắm lấy hai tay Yến Ly, không kìm được nước mắt rơi xuống, nghẹn ngào: " Công chúa, hôm qua Tưởng nhị tiểu thư bị bắt vào ngục, chịu tra tấn quyết không khai, sáng nay tiểu thư đã tự sát rồi."
Yến Ly ngã ngồi trên đất. Cánh tay còn cử động được ôm lấy ngực, bỗng nhiên việc hít thở cũng trở nên khó khăn. Tất cả mọi điều tốt đẹp nhất của Tưởng Dung, những lúc cùng nhau chơi đùa từ nhỏ đến lớn, cùng xuất cung, nàng ấy cười cùng nàng, khóc cùng nàng, từng cùng nàng quỳ dưới mưa lúc biết tin nàng sẽ phải đi Tinh Mộ, tất cả những kí ức như nước lũ ào ào tràn qua, trở thành dòng nước mắt lã chã rơi.
"Đi, đi tìm Tưởng Dung!""
Mộc Tâm không kịp ngăn lại, Yến Ly đã chạy ra ngoài. Nàng bất chấp ngăn cản xông vào đại lao, ngục quan không ai dám thương tổn nàng, Yến Ly liền chạy vào trong.
Đập vào mắt nàng là Tưởng Dung nằm trên đất, đầu nghiêng về phía nàng, hai mắt mở to, gương mặt thanh tú đầy vết thương, bộ quần áo màu đen trên người ướt đẫm, xung quanh chỗ nàng nằm còn có vết máu loang.
Bóng lưng màu vàng quen thuộc cũng ở đó, thật chậm xoay lại. Yến Ly vụt qua hắn, bất chấp ôm ghì cái xác vẫn còn hơi ấm vào lòng, nước mắt không ngừng rơi.
Một màn này làm tất cả mọi người đều khiếp sợ đến ngây người, thần phi nương nương rất mực cao quý của họ lại đang ôm lấy cái xác dơ bẩn của thích khách. Bạch y không nhiễm bụi trần giờ đây dính đầy bụi đất và cả máu, nàng tuyệt nhiên không để ý, chỉ chăm chú gạt những lọn tóc rũ rượi của xác chết ra.
Thương Duật bỗng dưng ngộ ra, một mũi tên kia nàng nhận lấy là vì cái gì. Hắn đau lòng nhìn nàng, đưa tay ra chạm vào vai nàng, muốn nâng Yến Ly dậy, lại bị nàng hung hăng hất ra.
"Tưởng Dung, Tưởng Dung..." Nước mắt Yến Ly rơi xuống mặt Tưởng Dung, nàng dùng tay áo lau máu trên mặt Tưởng Dung, lau sạch rồi, cắn chặt môi đến rướm máu. Thương Duật chưa từng rời mắt khỏi nàng, tim như bị dao cắt, muốn ôm lấy nàng, nhưng vẫn chôn chân tại chỗ, hai tay siết thật chặt, lộ ra khớp tay trắng bệch. Yến Ly run run đặt bàn tay lên mắt Tưởng Dung, từ từ vuốt mắt cho nàng.
Thương Duật đưa mắt nhìn thân tín, khẽ gật đầu, hắn đột ngột tóm lấy nàng, người kia cùng lúc tách Tưởng Dung ra khỏi nàng. Yến Ly đẩy hắn ra, khóc gọi Tưởng Dung, nhưng sức nàng căn bản không so được với hắn.
""Chôn cất cẩn thận, chuyện hôm nay các ngươi ai cũng không biết!"
Yến Ly không chống đối nữa, để Thương Duật ôm nàng về tẩm cung.
Yến Ly căn bản không muốn nói chuyện, cũng không muốn nhìn thấy hắn nữa, co mình lại, nằm quay mặt vào tường.
"Trẫm không biết đó là người quan trọng với nàng."
"Người đã chết rồi, dù là gì cũng không còn quan trọng nữa." Yến Ly đã thôi không khóc nữa, hai mắt ráo hoảnh, trong chốc lát trở nên lạnh lùng, trong lòng đã đưa ra lựa chọn.
Thương Duật thật sâu thở dài, sau khi dặn dò mọi người chăm sóc nàng cho tốt, liền xuất cung đến doanh trại cách hoàng cung tám dặm chỗ Hoắc tướng đóng quân, hôm sau mới trở về.
Hoắc tướng dập đầu, thống thiết: "Nếu như hoàng thượng khép thần tội bất trung, thần xin chịu tội. Thần không thể nào dẫn quân ra tiền tuyến, để họ hi sinh tính mạng trong khi Vinh Thành công chúa vẫn hưởng vinh hoa trong cung. Xin hoàng thượng thành toàn!" Lão thấy chết không sờn, đúng lúc Thương Duật nổi giận, sắp sửa đưa ra phán quyết, thì một tên thân vệ đi vào, ghé tai hắn nói vài lời. Thương Duật sắc mặt trong nháy mắt trầm xuống, bước nhanh ra ngoài, không đợi đội hộ tống tập hợp đã giục ngựa chạy đi.
Giờ Tý, một góc khuất trong hoàng cung, cỏ cây um tùm, tường rêu phong phủ, Yến Ly kéo lại áo choàng, sắc mặt lạnh như băng, nàng đứng dưới mái hiên đầy mạng nhện, nam nhân kia càng bước gần đến, bàn tay càng siết chặt.
"Muội muội..." Đoan Mộc Kiến Thành tháo xuống đấu lạp, trên mặt hiện ra chút vui mừng. Muội muội dám đi gặp hắn, chứng tỏ lòng vẫn hướng về Diên Hải, hướng về hắn. Hắn đưa tay ra muốn chạm vào nàng, nhưng Đoan Mộc Yến Ly đã lùi lại một bước, lời nói vừa cay nghiệt vừa mỉa mai:" Lâu ngày không gặp, hoàng huynh thật là khiến ta nhìn với con mắt khác xưa. Huynh lại để Tưởng Dung đi hành thích Nạp Lan Thương Duật, ta nên khen huynh thông minh cơ trí, hay sợ huynh máu lạnh vô tình đây?""
Đoan Mộc Kiến Thành sững người, hoàng muội đáng yêu trong trí nhớ của hắn đối với hắn nói những lời như vậy, khiến cho hắn không tiếp nhận nổi.
"Trẫm..." Hắn không còn lời nào để thanh minh nữa.
"Hoàng huynh..." Ánh mắt nàng thê lương " Tưởng Dung ngưỡng mộ huynh, huynh vẫn luôn biết. Huynh có thể không nhận tình cảm của nàng, nhưng sao lại đối xử với nàng, với muội như vậy?"
"Trẫm là vì giang sơn Diên Hải! Trẫm là bất đắc dĩ."
"Phải, là vì giang sơn. Tưởng Dung chết rồi, nàng ấy chết trong lao rất khổ sở, huynh có thấy hối hận chút nào không?"
"Trong lòng trẫm thật sự hối hận, nếu sớm biết thế này, trẫm đã không để muội ấy đi." Đoan Mộc Kiến Thành nắm lấy hai vai Yến Ly: "Hoàng muội, thời gian không còn nhiều nữa, đi cùng trẫm.""
"Bao vây chỗ này lại!" Tiếng nữ nhân vang lên, ánh đuốc lập loè, Đoan Mộc Kiến Thành biến sắc, quát khẽ "Mau đi!" tóm lấy Yến Ly muốn đem nàng đi, Yến Ly lại gạt tay hắn ra:" Huynh đi đi!"
Đoan Mộc Kiến Thành nghiến răng, quyết định buông tay, đúng lúc lại thấy ám vệ của hắn đồng loạt từ bên ngoài nhảy vào, tái mặt, vậy là chỗ này đã bị vây chặt. Sao nơi này lại có thể bị bao vây nhanh đến thế? Hắn quay đầu nhìn Yến Ly, đâm ra nghi ngờ nàng.
Người ngoài dự liệu nhất- Trầm Uyển từ từ xuất hiện trong tầm mắt nàng.
Nàng ta đưa tay, cao giọng: "Cung tiễn thủ!"
Tức khắc, một hàng cung tiễn thủ mười tên bước lên dàn hàng ngang, trên mái nhà còn có mười tên nữa, chưa kể cấm quân vây ở bên ngoài, đứng đợi lệnh sau lưng Trầm Uyển, người bên trong có mọc cánh cũng khó thoát. Đoan Mộc Kiến Thành đã đeo lại đấu lạp, Yến Ly đứng chắn trước người hắn, điềm đạm nói "Hoàng hậu nương nương ở trong cung động binh, đây là muốn làm gì, mưu đồ phản nghịch hay sao?"
"Ngươi không cần hoa ngôn xảo ngữ. Bản cung còn có quan binh ở đây đều tận mắt chứng kiến ngươi lén lút gặp gỡ đám người này, làm gián điệp cho Diên Hải. Lẽ ra ngươi nên vâng lời ta tự vẫn, còn giữ được tước vị Thần phi của ngươi. " Trầm Uyển quắc mắt: "Cung tiễn thủ sẵn sàng!""
"Hoàng muội, muội ở lại chỉ còn đường chết, theo trẫm đi thôi!" Dẫu cho hắn khẩn thiết nói, nàng vẫn không mảy may xao động, đứng chắn ở trước mặt hắn.
Đoan Mộc Yến Ly và Đoan Mộc Kiến Thành ở giữa vòng vây, hắn chạm đến ám khí trong tay áo, dự định mở đường máu.
Đoan Mộc Yến Ly lại bình tĩnh đến lạ kỳ. Nàng chỉ còn điều bận lòng duy nhất, là con trai của mình, nhưng tin rằng, chừng nào Thương Duật còn sống, nhi tử của bọn họ sẽ được an toàn.
Cung thủ bắt đầu rút tên ra. Đây đều là tử sĩ của nhà họ Trầm, Trầm Uyển đã lật con bài cuối cùng. Thấy hoàng hậu nổi sát tâm, cấm quân phía sau lao xao, thân phận Thần phi thế nào, trọng lượng đối với hoàng thượng ra sao, họ không dám vọng động.
"Hoàng hậu nương nương, không thể giết người!"
"Các ngươi không thấy tội lỗi của nàng rành rành ra đó sao? Hoàng thượng bị nàng mê hoặc, mặc cho quần thần can gián vẫn che chở nàng, người sẽ lại tha cho nàng ta! Bản cung dù có bị trị tội, cũng phải thay người diệt trừ mối hoạ này!" Đều là nhờ vị tiên kia báo mộng, nếu không nàng làm sao tìm được cơ hội tổt thế này? Đêm nay, Đoan Mộc Yến Ly nhất định phải chết.
Tên đã lên dây, chỉ chờ một hiệu lệnh của Trầm Uyển.
Đoan Mộc Kiến Thành đã quyết định.
Cánh tay buông thõng của Yến Ly vốn không còn cảm giác gì, bỗng nhiên đau nhức.
"Dừng tay!" Tiếng vó ngựa dồn dập đến gần cùng với tiếng quát, hai hàng cấm vệ rẽ ra, tạo thành một lối đi "Bái kiến hoàng thượng!"
Đúng lúc này, Đoan Mộc Kiến Thành nảy ra chủ ý, cách này, có thể khiến bọn hắn an toàn ra khỏi hoàng cung.
Trầm Uyển đã sợ đến mức sững người, Thương Duật vung roi ngựa lên, giận dữ quật xuống, nàng ta rú lên một tiếng thảm thiết, khuỵu xuống đất. Tử sĩ Trầm gia không có lệnh không dám có hành động, vẫn quỳ như cũ.
Thương Duật đã thấy nàng chắn trước mặt kẻ kia, nghiến răng.
Đoan Mộc Kiến Thành tóm lấy Yến Ly, rút dao găm kề vào cổ nàng "Nạp Lan Thương Duật, thả chúng ta đi, nếu không nhặt xác nàng đi!"
"Hoàng thượng, thần thiếp rất sợ, người đồng ý với họ đi."
Trái với dự đoán của hắn, hoàng muội vẫn niệm tình thân, phối hợp với hắn, Đoan Mộc Kiến Thành vững tâm hẳn.
"Không thể thưa hoàng thượng, không thể để chúng trốn thoát!" Trầm Uyển kêu lên, lết đến chỗ hắn, quỳ ở trên đất, bấu víu lấy chân hắn. Thương Duật liếc mắt, liền có người kéo nàng ta ra, hắn chăm chú nhìn Yến Ly.
"Hoàng thượng, thả hổ về rừng e là..." Một người tiến lên can ngăn, mấy người thân tín của hắn vừa mới đuổi tới cũng không nhịn được lên tiếng.
Thương Duật quả quyết gật đầu: "Được!"
"Hoàng thượng!"
"Một canh giờ sau đón nàng ở trấn Hạc, nếu ta phát hiện bất cứ ai đuổi theo, ta lập tức giết nàng!""
"Để bọn họ đi, ai cũng không được đuổi theo!" Nạp Lan Thương Duật rống giận.
"Huynh phát động chiến tranh, muội là hoàng phi ngoại tộc, nếu không có hoàng đế bảo vệ, muội đã chết rồi, huynh biết điều này đúng không?""
Đoan Mộc Kiến Thành vẫn giục ngựa không đáp.
"Sở dĩ hôm nay huynh muốn đưa ta đi, là vì nghĩ ta có chỗ dùng đến, phải không?"
Nàng lạnh lùng tiếp: "" Dù thế nào muội cũng không để huynh đạt được ý đồ. Nếu như huynh còn niệm tình nghĩa máu thịt, hãy thả ta đi, nếu không, ta sẽ chết cho huynh xem.""
May mắn, may mắn Đoan Mộc Kiến Thành vẫn chưa táng tận lương tâm. Hắn nhìn Yến Ly kề trâm cài lên cổ họng, giằng co một hồi, cuối cùng cũng chịu thả nàng lại Hạc trấn.
Lúc Yến Ly được đưa trở về hoàng cung, trời đã tảng sáng. Trầm Uyển đã bị nhốt vào lãnh cung, tử sĩ Trầm gia đều bị xử tử, cấm quân của cung hoàng hậu bị chuyển đi, tản mác khắp nơi.
Thương Duật đang đợi nàng. Hắn ngồi trên ghế quý phi, ở trong chính điện cung Ngọc Sơ, ngẩng đầu nhìn nàng.
Câu đầu tiên hắn nói khi gặp lại nàng chính là: "Yến Ly, nàng đã từng nói với trẫm hãy để nàng đi, trẫm không đồng ý, nàng nhớ không?"
Yến Ly nhìn thẳng vào mắt hắn, hỏi ngược lại "Người có tin thần thiếp không?"
Hắn cầm lấy bàn tay buông thõng của nàng, nhẹ nhàng áp lên ngực trái mình, chưa kịp mở miệng, nàng đã lắc đầu "Không, thiếp không muốn biết. Cánh tay này đã nói cho thiếp biết rồi. Người đặt nó lên trái tim của người, vậy mà thiếp chẳng cảm nhận được gì cả." Nói rồi, nàng quay lưng.
Thương Duật ôm nàng vào lòng: "Trẫm không mong nàng tha thứ. Nhưng, Yến Ly, có một việc trẫm có thể làm cho nàng." Hắn nhắm mắt lại, che đi đau đớn "Không phải nàng muốn về thăm quê sao, trẫm đã an bài tất cả, nàng đi đi.""
Để nàng đi không phải vì không tin nàng, mà vì tốt cho nàng, tốt cho giang sơn Tinh Mộ của hắn. Chỉ có hắn, là không nhận được tốt lành.
Lúc này, Thương Duật cảm thấy điều hối tiếc nhất, là hắn chưa từng hiểu rõ tình cảm của nàng. Ngày mai, hắn sẽ hỏi nàng, rằng không biết nàng ở bên hắn chỉ vì an phận, vì tình nghĩa phu thê, hay đã thực tâm yêu hắn. Hắn lại thấy nàng không yêu mới tốt, như vậy hai người tách ra rồi, nàng vẫn có thể sống.
Hãy nhớ một điều, trái tim của trẫm, thuộc về nàng.
Trận chiến này, dù bên nào thắng, nàng cũng không thể quay lại. Nạp Lan Thương Duật đã nghĩ tới sau này, sẽ đến thăm nàng, khi nhi tử của họ kế vị, sẽ cùng nàng quy ẩn, sống cuộc đời không màng thế sự. Nếu hắn không phải hoàng đế Tinh Mộ, nàng chẳng là công chúa Diên Hải, chiến tranh khói lửa có can gì tới họ đâu?
Bến Dương Châu, gió rất lớn. Vạt áo choàng của Thương Duật tung bay, Yến Ly không biết hôm nay hắn sẽ tới tiễn nàng. Thương Duật lồng bạch ngọc ban chỉ- vật bất ly thân của hắn vào một sợi dây chuyền, hắn sẽ đeo cho nàng. Giờ này nàng phải đến rồi mới phải.
Tiếng vó ngựa vội vã, Thương Duật ngẩng đầu lên, muốn truớc khi nàng đi được nhìn nàng càng lâu càng tốt. Nhưng chỉ có một trong bốn tên thân vệ hắn phái đi đón nàng. Đột nhiên, trong lòng Thương Duật có một cảm giác sợ hãi chưa từng có, mặc cho hắn đè nén, cảm giác ấy vẫn không ngừng nảy nở.
"Hoàng thượng, Ngọc Sơ cung cháy lớn rồi!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...