Nhóm dịch Sea***Hoa Minh Nguyệt nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe liên tục thay đổi, thấy điểm đến mỗi lúc một gần, nỗi lo lắng bất an trong lòng càng mãnh liệt hơn.
Cô quyết định “vùng vẫy” lần nữa: “Tôi khát, tôi muốn uống nước!”Trong xe im phăng phắc khiến Hoa Minh Nguyệt tẽn tò, bèn đá vào vệ sĩ ngồi bên cạnh, hống hách nói: “Này, ông tôi chỉ bảo các anh bắt tôi về, chứ có bảo các anh để tôi chết khát đâu.
Mau để tôi xuống xe, tôi muốn mua nước, sắp chết khát đến nơi rồi.”Cô bắt đầu giở trò xỏ lá, vừa kêu ca vừa liếc mắt quan sát phản ứng của các vệ sĩ.
Tuy nhiên, bất luận cô nói thế nào, giãy nảy lên ra sao, họ vẫn không đáp lại, “sân khấu” chỉ có một mình cô “độc diễn”.Cuối cùng, Hoa Minh Nguyệt thấy chán, cũng dần dần dừng lại.
Có điều, càng nghĩ càng thấy tức giận, cô bèn đá một phát vào lưng ghế trước, rồi ỉu xìu dựa đầu vào cửa sổ xe.Một lũ khốn kiếp!A a a, càng như thế cô lại càng hoảng sợ, rốt cuộc ông nội cô định làm gì trong trận chiến lớn này đây?Chiếc xe nhanh chóng đỗ lại trước cửa Tập đoàn HCMC.
Những vệ sĩ xuống xe, mở cửa cho cô, cuối cùng mở miệng nói: “Xin mời cô chủ!”“Ha ha, các anh biết nói chuyện cơ đấy, tôi còn tưởng rằng các anh bị câm hết cả rồi.” Hoa Minh Nguyệt giận không có chỗ trút, nên buông lời châm chọc họ.
Tuy vậy, cô vẫn bước xuống xe.
Dù sao cũng đang ở trước cửa tập đoàn nhà mình, cô vẫn cần phải giữ thể diện.Sau đó, cô uể oải phất tay với họ: “Được rồi, tôi đã đến nơi rồi, các anh về đi!”Lúc này, chỉ cần nhìn thấy âu phục màu đen và kính râm là cô lại thấy đau đầu.
Không biết ông nội cô tuyển được những kẻ quái đản này ở đâu.
Rõ thật là ngày nào cũng bực cả mình!Hoa Minh Nguyệt sải bước đi về phía trước, đám người mặc âu phục đen kia vẫn bám gót theo sau.
Cô liền cáu kỉnh, chỉ vào cửa lớn của tập đoàn mà rằng: “Tôi đã đến đây rồi, không chạy được đâu.
Các anh đừng đi theo tôi nữa, được không hả?”Nhưng bất kể cô nói thế nào thì họ vẫn chỉ đáp một câu: “Chủ tịch đã dặn dò, mong cô chủ thứ lỗi!”Cửa tập đoàn có nhiều người ra vào, ai đi ngang qua cũng tò tò đưa mắt liếc nhìn họ.
Nếu không phải bọn họ đều biết cô Cả Hoa, thì khi nhìn cảnh này, còn ngỡ là đoàn nào đang quay phim ở đây.Hoa Minh Nguyệt vẫn có phần kiêng dè khi đang có mặt ở tập đoàn nhà mình.
Cô sợ sẽ phá hỏng hình tượng dễ mến của bản thân trong lòng ông nội cô, nếu không thì cô đã nổi đóa từ lâu.
Đến lúc đó, cô nhất định sẽ cho đám người mặc âu phục màu đen này nhìn rõ, danh tiếng “chị Hoa” của cô không phải chỉ là để cho có.Hoa Minh Nguyệt nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, khi mở mắt ra lần nữa, vẻ mặt cô đã lấy lại sự kiêu ngạo, sau đó tự tin cất bước đi vào trong tập đoàn.Tại sảnh lớn, có người sớm đã nhận được tin tức cô sắp đến, nên đang đợi ở cửa.
Các nhân viên mặc đồng phục, xếp thành hai hàng, đứng sang hai bên để chào đón cô.“Xin chào cô Hoa ạ!”Tiếng chào đồng thanh của họ không đổi lấy được một nụ cười của Hoa Minh Nguyệt.
Cô lạnh lùng đi ngang qua họ.“Diệp Tuyết Nhi đâu?”Hoa Minh Nguyệt thắc mắc.
Trước đây, mỗi lần cô đến tập đoàn, đích thân thư ký của ông nội cô là Diệp Tuyết Nhi sẽ ra đón, sao hôm nay lại đổi thành một người lạ?“Thư ký Diệp đang tiếp đón một vị khách quý, vì thế đã bảo tôi đến đây đón cô ạ.” Người kia lựa lời để nói, chỉ sợ có câu nào làm mếch lòng cô.“Khách quý à? Còn quý hơn cả tôi sao?” Hoa Minh Nguyệt cười mỉa.Người đón tiếp cô cũng không dám trả lời, chỉ có thể cười trừ và lau mồ hôi đang liên tục vã ra trên trán.
Một bên là cô chủ, một bên là thư ký đắc lực của chủ tịch.
Bên nào anh ta cũng không dám trêu vào.Những nhân viên kia lại càng không biết vì sao cô Cả Hoa lại bực mình, sau khi chào hỏi xong, họ đều rụt cả lại như chim cút, cứ đứng nguyên tại chỗ, cúi gằm mặt nhìn chằm chằm xuống sàn nhà, không dám thở mạnh, chỉ thầm cầu nguyện cho “bà tướng” này đi mau.May mà Hoa Minh Nguyệt cũng không có ý trút giận lên họ, chỉ hừ nhạt một tiếng rồi rời đi.Khi bóng dáng cô hoàn toàn biến mất trong thang máy, bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm, yên tâm tán gẫu với nhau.“Cô Cả đúng là vô cùng khí thế, y như đang đóng phim vậy.”“Vừa nãy mặt cô ấy lạnh tanh, khí chất đó thật sự mới giống với chủ tịch làm sao, cực kỳ uy nghiêm luôn.”Còn cô Cả Hoa uy nghiêm đang được các nhân viên mang ra bàn tán thì chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi cái đuôi đằng sau.Bấy giờ, trong phòng khách, Diệp Tuyết Nhi đang xin lỗi một người đàn ông: “Anh Tần, chủ tịch đang có cuộc họp khẩn cấp, mong anh thứ lỗi và ngồi chờ một lát.”Nghe thấy thế, Tần Đông Hải vẫn bình thản như thường, còn tự nhiên ngồi xuống ghế sô pha, khẽ gật đầu một cái.Diệp Tuyết Nhi có chút thiện cảm với anh.
Phải biết rằng những người trước đây đến gặp chủ tịch, vừa nghe thấy ông không có ở đây, cho dù miệng nói không sao, nhưng lại không giấu nổi vẻ cáu kỉnh và khó chịu.
Tần Đông Hải thì khác hẳn, ở anh toát ra sự điềm tĩnh lẫn tự tin từ trong ra ngoài.“Vậy anh Tần có muốn uống gì không?”“Cảm ơn cô, cho tôi nước lọc là được rồi.”Cô ấy rót cho anh một cốc nước.
Song đúng lúc này, Hoa Minh Nguyệt đã thoát khỏi đám vệ sĩ lại đẩy cửa bước vào, thản nhiên nhìn lướt qua Tần Đông Hải.
Cho dù cô biết anh là vị khách quý kia, nhưng cũng không hề có ý cất tiếng chào hỏi.Đùa chắc, chào hỏi cái gì? Cô vừa mới thoát khỏi một đám người mặc âu phục đen, bây giờ lại xuất hiện thêm một người mặc âu phục đen nữa! Cô căm ghét âu phục đen! Huống hồ, cô là cô chủ của tập đoàn, có người nào đáng để cô phải hạ mình?“Cô chủ!” Nhìn thấy cô, Diệp Tuyết Nhi nở nụ cười công nghiệp: “Chủ tịch đang đợi cô trong phòng họp.”Hoa Minh Nguyệt đáp lại bằng cái gật đầu ngạo nghễ.Diệp Tuyết Nhi biết tính khí của cô, cho nên cũng không chí định giới thiệu cô với Tần Đông Hải.
Cô ấy chỉ sợ vị khách quý mà chủ tịch mời đến sẽ khó chịu, rồi làm lỡ việc quan trọng của ông.Tuy không tiện nói gì trước mặt Hoa Minh Nguyệt, nhưng trước khi rời đi, cô ấy mỉm cười áy náy với Tần Đông Hải: “Phiền anh ngồi đợi một lát ạ.”Anh không bận tâm đến cái nhìn khinh khỉnh của cô Cả Hoa, chỉ bình thản trả lời Diệp Tuyết Nhi: “Cô cứ tự nhiên!”Hoa Minh Nguyệt được dẫn vào phòng họp.
Cô vốn tưởng rằng chỉ có hai ông cháu gặp riêng, bởi vậy, trên đường đến đây, cô đã soạn trước trong đầu những lời sẽ nói.
Thoạt tiên, cô định “giáng đòn phủ đầu”, mách ông về chuyện những vệ sĩ kia đã “ngược đãi” cô.
Đến lúc đó, cho dù ông có đang nóng giận, nhưng có lẽ sẽ không làm căng, vì xót cô cháu gái này.Ai ngờ, khi bước vào phòng họp, cô mới kinh ngạc nhận ra toàn thể ban lãnh đạo của tập đoàn đều có mặt tại đây.
Lúc nhìn thấy cô, có người nở nụ cười hiền từ, gật đầu với cô, có người quan sát lại cô từ trên xuống dưới bằng ánh mắt nghiêm nghị và sắc bén, xen lẫn vẻ thẩm định, như thể cô là miếng thịt trong chợ vậy.Những ánh mắt đánh giá cô một cách trắng trợn có, ngấm ngầm có này khiến cô thấy bức bối, đầu óc bỗng chốc trống trơn, lập tức quên sạch sành sanh những gì đã soạn sẵn trong đầu.Tuy nhiên, lòng kiêu hãnh không cho phép Hoa Minh Nguyệt để lộ mặt xấu của mình.Cô ngẩng đầu, cao ngạo đi về phía ông nội của mình, sau đó ghé vào tai ông hỏi nhỏ: “Mọi người đang làm gì đây vậy ông?”Cô lấy làm lạ, nếu như đây là cuộc họp, thì tại sao lại để cho cô đi vào, cô có hiểu gì về công việc đâu.“Mọi người đang thảo luận về việc để cháu làm Tổng giám đốc của tập đoàn.
Thế nào, phấn khởi lắm hả?” Ông nội cô đắc ý nói.“Cái gì ạ?” Hoa Minh Nguyệt không khỏi thốt lên kinh ngạc.
Mọi người liền đổ dồn mắt về phía cô.
Cô bèn nở nụ cười và khẽ gật đầu, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, lại khẽ hỏi ông với vẻ căng thẳng: “Ông đang nói đùa ạ?”Cô nhìn ông đầy mong đợi, hi vọng ông sẽ nói ra những lời mà cô muốn nghe, nhưng thực tế phũ phàng lại là một câu chắc nịch của ông: “Không, ông đang rất nghiêm túc.”Hoa Minh Nguyệt mở to hai mắt, cô nghĩ mình sắp tiêu đời, còn tập đoàn cũng sắp “đi tong”..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...