Nhóm dịch: Sea***“Chủ tịch, không thấy cô Cả đâu nữa.” Lúc này, Tần Đông Hải đang đứng trước bàn làm việc của Hoa Hoành Vĩ với vẻ mặt cực kỳ tự trách.Anh vốn tưởng rằng mấy ngày nay cô gái kia đã an phận hơn đôi chút, nào ngờ anh chỉ hơi buông lỏng cảnh giác thì cô đã biến mất dạng.Hoa Hoanh Vĩ trở nên nghiêm nghị, sắc mặt nặng nề, không biết đang nghĩ gì.Sau đó, ông chống gậy, loạng choạng đứng lên khỏi ghế và nói: “Đông Hải, cậu thấy cả rồi đấy, cô cháu gái này của tôi không để tôi bớt lo chút nào, sau này lại phải làm phiền cậu nhiều.
Tôi không nỡ đánh mắng con bé, nhưng cậu cứ thẳng tay mà dạy bảo nó.
Tôi cho cậu cái quyền đó.”Tần Đông Hải vội đáp: “Chủ tịch nói quá lời.
Nếu ông đã mời tôi về thì đây cũng chính là trách nhiệm của tôi.
Tôi nhất định sẽ dốc hết sức để dạy bảo cô Cả.
Xin ông cứ tin ở tôi.”Hoa Hoành Vĩ xua tay ra hiệu cho anh đi ra ngoài, ông muốn một mình yên tĩnh.Tần Đông Hải vừa ra khỏi văn phòng liền chạm mặt thư ký Diệp Tuyết Nhi đang ôm một chồng tài liệu.Cô ấy không chỉ xinh đẹp mà còn có trình độ học vấn cao, cho dù đã kết hôn hay chưa thì vẫn cứ là người tình trong mộng của cánh đồng nghiệp nam trong công ty.Tần Đông Hải tốt bụng cầm giúp cô ấy một phần tài liệu.
Trong thang máy, hai người lịch sự chào hỏi nhau.Giờ ăn trưa, khi Tần Đông Hải ngồi ở nhà ăn dành cho nhân viên, Diệp Tuyết Nhi đặc biệt chạy tới cảm ơn anh.“Chào anh, tôi có thể ngồi đây được không?” Cô ấy cười rất tươi.
Các đồng nghiệp nam xung quanh lập tức đổ dồn ánh mắt ghen tị.Tần Đông Hải kéo gọn khay cơm nghèo nàn của mình, đoạn giơ tay làm cử chỉ mời: “Cô cứ tự nhiên.”Diệp Tuyết Nhi ngồi xuống rồi đặt một đĩa thịt kho dứa trước mặt anh: “Sáng nay thật sự cảm ơn anh.
Nếu không có anh, có lẽ tôi đã bị muộn, không kịp đưa những tài liệu đó đến bộ phận tài vụ.”“Đây là việc tôi nên làm, cô không cần phải khách khí.” Tần Đông Hải đẩy đĩa đồ ăn lại cho cô ấy.Diệp Tuyết Nhi lộ vẻ thất vọng.
Tần Đông Hải sợ cô ấy hiểu nhầm, bèn vội vàng giải thích: “Xin lỗi cô, tôi không thích ăn món ngọt.
Cô ăn đi.”Bầu không khí có phần lúng túng.
Diệp Tuyết Nhi liền nói sang chuyện khác: “À phải, tôi thấy tâm trạng của Chủ tịch không tốt cho lắm, nghe nói cô Cả lại biến mất à?”Anh gật đầu: “Ừ.”Vốn dĩ đây là những chuyện trong nhà của nhà họ Hoa, anh không muốn nhắc đến trước mặt người thứ ba, nhưng vẫn giữ phép lịch sự đáp lời Diệp Tuyết Nhi.Cô ấy thở dài bất lực, tự hỏi tại sao Hoa Hoành Vĩ lại muốn để một người ươn hèn như Hoa Minh Nguyệt làm người thừa kế tập đoàn.
Nếu cô trở thành người thừa kế của HCMC thì tập đoàn sớm muộn cũng đi đời.Diệp Tuyết Nhi cười nói: “Con trai và con dâu ông ấy mất sớm, ông ấy chỉ có mỗi cô cháu gái rượu là Hoa Minh Nguyệt, đương nhiên là nâng niu cô ấy như hòn ngọc quý.
Nhưng bây giờ ông ấy đã nhiều tuổi, sức khỏe càng ngày càng kém, không biết còn có thể chiều chuộng cô Cả được bao lâu nữa.
Mà cô ấy lại không có chí tiến thủ, vừa nóng nảy vừa ngỗ ngược.”Tần Đông Hải chỉ im lặng cúi đầu ăn cơm.Diệp Tuyết Nhi mỉm cười, nói tiếp: “Nghe nói Chủ tịch bảo anh đi tìm cô Cả.
Tôi không giúp được gì cho anh.
Có điều, cô ấy mà mất tích thì chỉ đến những chỗ cũ như trường đua xe, câu lạc bộ, rạp chiếu phim… Tóm lại, anh cứ tìm kiếm ở các địa điểm ăn uống vui chơi ấy.
Sở thích của cô ấy rất ít, chỉ có từng đó thôi.
Trước kia, tôi còn nghe đồn rằng cô Cả đối xử tệ bạc với người giúp việc trong nhà.
Có lần người giúp việc bất cẩn làm đổ nước ra bậc cầu thang, khiến cô ấy trượt chân ngã, thế là bị cô ấy mắng té tát một hồi, sau đó bị đuổi việc.
Con trai của người đó phải đến nhà họ Hoa quỳ xin rất lâu thì mẹ anh ta mới được quay trở lại làm tiếp…”Cô ấy còn chưa nói xong, Tần Đông Hải bỗng ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lẽo đáng sợ: “Cô đã từng tận mắt chứng kiến sao?”Diệp Tuyết Nhi hơi hoảng: “Không… không, nhưng tôi nghe người khác nói như vậy.
Tuy tôi làm thư ký cho Chủ tịch đã lâu, song chưa từng tận mắt chứng kiến.”Tần Đông Hải cười nhạt, cúi đầu tiếp tục ăn cơm: “Vậy thì không được rồi.
Tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật.
Cô Cả là người thế nào, tôi sẽ tự quan sát, chứ không muốn biết qua miệng người khác.”“Vâng… vâng.” Diệp Tuyết Nhi không tiện nói nữa, bởi vì cô ấy cảm thấy nói gì cũng không thích hợp.Cô ấy có một cảm giác khó tả, đó là Tần Đông Hải rất lạnh nhạt với mình, hơn nữa còn có phần không thích cô ấy.Tại trường đại học Thâm Quyến - Hồng Kông.Tục ngữ có câu “nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất”, Hoa Minh Nguyệt không đến câu lạc bộ, không đến trường đua mà đến trường đại học.Mấy ngày nay, cô ở trong ký túc xá, gọi điện thoại cho đám chị em của mình, nói mãi mới vay được ít tiền.
Cô định vui chơi thả ga vài ngày trước khi bị ông nội cô bắt về.Suy cho cùng, loài sinh vật như con người, có thể vui vẻ ngày nào hay ngày ấy.
Ai mà biết được một hôm nào đó sẽ đột nhiên biến mất đây?Cô đi dạo dọc bên hồ, nhìn những con thiên nga đen đang vỗ cánh phành phạch, bèn ném đá định dọa chúng.Cho đến khi nhìn thấy một con thiên nga lớn dẫn một đám thiên nga nhỏ bơi qua, cô liền dừng động tác ném đá vì sợ làm tổn thương đến chúng.“Ô, đây chẳng phải là cô Cả Hoa của chúng ta sao?”Vừa nghe giọng điệu châm chọc này đã biết người đến là Trần Hương Ngâm, đối thủ một mất một còn từ nhỏ đến lớn của cô.Dạo này có lẽ cô hơi đen đủi, cho nên cứ gặp phải những âm hồn không tan.“Gọi chị Hoa của cậu có việc gì?” Hoa Minh Nguyệt ném một viên đá về phía chân cô ấy.Trần Hương Ngâm vội né tránh, sợ bị ném trúng, ánh mắt lộ ra vẻ chán ghét: “Ngọn gió nào thổi cậu tới trường thế? Mấy tháng trước hiếm khi gặp cậu được một lần, sao hôm nay rảnh rỗi đến trường đi dạo vậy?”Hoa Minh Nguyệt bực mình nguýt dài: “Trường học là của nhà họ Trần cậu mở à? Tôi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, liên quan quái gì đến cậu?”Nghe câu trả lời “bố đời” của cô, Trần Hương Ngâm tức vẹo cả mũi, nhưng nghĩ đến mục đích đến đây của mình, cô ấy lại nén giận.“Nguyệt Nguyệt ăn phải thuốc súng à? Sao nói chuyện “gắt” thế? Anh Tần của Tập đoàn HCMC nhà cậu không đi cùng cậu sao?”Hoa Minh Nguyệt lập tức hiểu ra, cô ả Trần Hương Ngâm đang có ý đồ moi tin tức về Tần Đông Hải từ cô, nhân tiện sẽ hỏi cách liên lạc qua điện thoại gì đó đây mà.Cô mỉm cười đáp: “Sao? Cậu có hứng thú với gã mặt đơ ấy à?”“Cậu muốn gì cứ nói, chỉ cần là thứ trong tầm tay tôi.” Trần Hương Ngâm cười tít mắt.Hoa Minh Nguyệt chưa bao giờ thấy cô ấy hào phóng đến thế, xem ra lần này cô ấy thật sự nghiêm túc.“Nhà họ Trần các cậu có sân gôn đúng không? Tôi muốn thẻ vàng VIP của sân gôn, mỗi lần tôi đến đó đều thông thuận, và phải có người phục vụ riêng.” Hoa Minh Nguyệt nằm ườn trên bãi cỏ và nhắm mắt lại.Một người đàn ông đổi lấy thẻ VIP sân gôn, cuộc giao dịch này rất đáng.“Chốt! Tối mai cậu giúp tôi hẹn anh ấy ra, đến lúc đó tôi sẽ gửi địa chỉ cho cậu.
Quyết định thế nhé!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...