Hoa Miên Liễu Túc

Dưới góc nhìn của đàn chủ Độc Môn Tứ Nhi, ngày đặc biệt nhất trong một năm không phải tân niên không phải Trùng Dương cũng không phải Trung Thu, mà là ngày môn chủ cùng Liễu Mộ Sinh quyết chiến.

Liễu Mộ Sinh kia tuy là hiệp khách tiếng tăm lừng lẫy trong giang hồ, võ công cao đến hiếm người địch lại, nhưng dẫu sao không hình thành thế lực gì, cũng chẳng hề lấy việc tiêu diệt Độc Môn làm nhiệm vụ, kỳ thật môn chủ không nên một mực giằng co với hắn mới phải. Bất quá nói thực ra, hằng năm môn chủ cùng Liễu Mộ Sinh kia tỉ võ một lần, mỗi lần đều khó phân thắng bại. Sau khi tỉ võ, suốt năm hai bên không phiền toái nhau, nói cho cùng, nào giống vị thế của địch nhân, ngược lại cứ như bằng hữu luận bàn.

Mà khiến Tứ Nhi nghi hoặc nhất chính là, mỗi độ trước ngày quyết chiến môn chủ đều lộ ra chút ít khẩn trương, luôn mất vài ngày chuẩn bị y phục a kiểu tóc a phục sức a các loại. Mộc chủ vốn đã mỹ mạo, mỗi lần quyết chiến, ăn diện so với thường ngày còn tuấn lãng, đôi khi, cả thuộc hạ bọn hắn cũng nhìn tới ngây ngẩn.

Trong mấy ngày đó, tâm trạng môn chủ cũng hết sức bất ổn. Nói chung là cao hứng, nhưng có lúc cũng có vẻ cổ quái, lộ ra thần sắc ưu tư. Thậm chí, môn chủ sẽ đột nhiên thất thần rồi ngây ngốc cười rộ lên, hoặc cả mặt biểu tình dọa người, ánh mắt ngơ ngẩn.

Thật là kỳ quái a.

Môn chủ kỳ quái đang ngây người trong phòng.

Hai tháng trước nghe nói gia khỏa kia bị Xích Huyết Hiết hạ độc, chẳng hay rốt cuộc có vấn đề gì không. Tuy chính mình từng cho hắn Độc Kinh, nhưng gia khỏa này luôn một bộ chính đại quang minh, không nhất định sẽ dụng tâm nghiên cứu. Xích Huyết Hiết nọ cũng xem như hảo thủ dùng độc trên giang hồ, vạn nhất độc chưa giải triệt để, quả thực không tốt.

Phải hảo hảo kiểm tra tình trạng của hắn một chút mới được, thế nhưng… dùng lý do gì? Lần trước cho hắn Độc Kinh, cách nói đã dùng là “Ngươi là đối thủ của ta, nếu ngươi bị tiểu tốt khác trên giang hồ độc chết, mặt mũi ta sẽ rất khó coi a”. Lần này nếu bảo vì hắn kiểm tra, thậm chí thay hắn trừ độc, vậy phải dùng câu gì đây?


Trong đầu vừa hiện lên suy nghĩ đó, không hiểu sao lại xuất hiện tình cảnh “kiểm tra” – nếu đã kiểm tra, đụng đụng sờ sờ thậm chí cởi y phục cái này cái kia… đều có thể đi?

Môn chủ lâm vào ảo tưởng gần như sắp chảy nước miếng, còn lộ ra tiếu dung kỳ dị, cười đến thực… có phần sắc…

Năm ngoái, năm ngoái quả thật lệnh người ta quá thất vọng, Khởi Vân Kiếm gì đó luôn quấn lấy Liễu Mộ Sinh, ngay cả bọn hắn tỉ võ cũng không bỏ qua, chết sống muốn theo lên núi. Tuy nhiên,  vì chính mình phóng tiêu chẳng còn dám cùng đi, nhưng sau khi tỉ võ, vốn nên là thời gian hai người tán gẫu, nữ nhân kia lại mượn cơ hội đưa cơm lên núi hô to gọi nhỏ, chung quy gọi người chạy mất.

Tử nữ nhân! Rõ ràng là không có hảo ý với gia hỏa kia! Tử đầu gỗ Liễu Mộ Sinh sao một điểm phản ứng cũng không có, thật là!

Cứ thế, lúc cười khúc khích, khi cắn răng nghiến lợi, Hoa Vị Miên Hoa môn chủ vượt qua mấy ngày trước thời gian luận võ như vậy đấy.

Ngày quyết chiến, dưới chân Thái Sơn.

Tuy thức dậy rất sớm, cũng rất nhanh chuẩn bị hoàn tất, thế nhưng Hoa Vị Miên vẫn như cũ đợi đến sát thời gian mới xuất phát, mà sau khi tới địa điểm, Hoa Vị Miên phái người đi kiểm tra tình huống trước, nhận được hồi báo của thuộc hạ, bảo đoàn người Liễu Mộ Sinh đã đến, hắn mới không vội không chậm quất ngựa đi.


Đến gần hơn, hắn thấy bóng dáng người nọ, trong lòng liền nóng hổi. Mặt tất nhiên vẫn hờ hững, mắt quét qua, thấy không có “Khởi Vân Kiếm”, tâm trạng càng cao hứng.

Hai người họ tỉ võ chẳng phải lần một lần hai, bấy giờ rất ăn ý cùng xuống ngựa, đi về phía đối phương. Sau khi đến gần, hai người đều chắp tay, rồi thi triển khinh công, sóng vai thượng sơn.

Còn thuộc hạ bằng hữu của hai người, vì đã tập quán, đều bắt đầu dựng lều chuẩn bị thức ăn, chờ người trở xuống.

Bước chân có chút bất ổn, động tác không đủ nhanh, khẳng định là ảnh hưởng do trúng độc.

Hoa Vị Miên vừa nhìn chằm chằm người trước mắt, vừa phán định trong bụng, đồng thời còn âm thầm quyết định quay về sẽ đánh đuổi Xích Huyết Hiết.

Hiện tại hô to một tiếng dừng tay, sau đó nói: “Ta chẳng đáng lợi dụng lúc người khó khăn, nhất định phải chữa lành cho ngươi rồi mới tiếp tục cùng ngươi động thủ.”? Ách, cứ làm thế đi!

Hoa Vị Miên đang định gọi, nhưng trông thấy Liễu Mộ Sinh trước mặt vì tránh kiếm của hắn, động tác hơi mạnh, vạt áo trước thoáng xốc ra, có thể thấy được cơ da bên trong.


“Ừng ực” một tiếng, thanh âm không lớn, giữa trận tỷ võ cũng chẳng bị Liễu Mộ Sinh nghe được, lại là tiếng Hoa Vị Miên nuốt nước miếng. Tâm niệm hắn phi chuyển, thế kiếm trong tay bắt đầu trở nên quỷ dị.

“Cheng cheng cheng” mấy kiếm, kiếm thế tinh diệu, vốn là công phu dồn ép của Hoa Vị Miên. Liễu Mộ Sinh trúng độc chưa khỏi, làm sao đỡ nổi, chỉ có thể tận lực tránh về phía sau. Hắn vừa lui, trên người thật ra không thụ thương, nhưng y phục trước ngực bị mũi kiếm chạm đến, rách toang rơi vương vãi.

Hắn không hề nhận thấy có gì sai, khẩn trương chống đỡ chiêu thức của Hoa Vị Miên, hoàn toàn không chú ý người đối diện một cặp mắt lang. Mắt Hoa Vị Miên đã có phần tái xanh, thêm vài chiêu, đem y phục trước ngực Liễu Mộ Sinh cắt loạn thất bát tao, đại khái cả lồng ngực đều có thể xem rõ ràng.

Cho dù Liễu Mộ Sinh có trì độn, cũng có thể cảm giác được gió lạnh trên núi. Hắn cúi đầu nhìn, trước ngực y sam tả tơi, nhưng không một chỗ thụ thương chảy máu. Hắn thở dài một tiếng, buông Lạc Mai đao: “Hoa Môn chủ nhiều lần thủ hạ lưu tình, tại hạ tái dây dưa, cũng vô ý nghĩa.”

Hắn cho rằng Hoa Vị Miên chém rách y sam mà không gây thương tích là có ý cảnh cáo, không biết đâu mới là mục đích của Hoa Vị Miên. Còn dây dưa, Hoa Vị Miên trái lại mong mỏi hắn dây dưa thêm vài ngày, mọi người tỉ võ tới ngày này năm sau càng tốt.

Bấy giờ Hoa Vị Miên thấy hắn buông đao, liền giật mình, nghĩ hiện tại có cần thay hắn trị độc hay không. Thế nhưng vừa rồi trong lòng hắn đang tiếc nuối hai người so binh khí mà không so quyền cước, lúc này cơ hội vừa vặn, bỏ qua quá đáng tiếc.

Vì vậy hắn thu hồi Lam Linh kiếm, hướng về trước một bước: “Đúng lúc chúng ta đến nay chưa đọ quyền cước, nếu Liễu đại hiệp bỏ đao, không bằng chúng ta tỉ thí?”

Cũng không chờ Liễu Mộ Sinh trả lời, hắn liền lao tới như lang đói vồ dê, tung quyền xuất cước, nơi chưởng phong quét qua, tay luôn tránh không được thừa cơ sờ người ta một cái.

Công phu quyền cước của Liễu Mộ Sinh thực tế còn cao minh hơn Hoa Vị Miên, nhưng lúc này công phu đã suy giảm nhiều, hiện không ra ưu thế. Ban đầu còn đánh náo nhiệt, dần dần tay chân ê ẩm khó chịu, động tác cũng chậm lại.


Hoa Vị Miên tính toán sắp đến lúc nên dừng tay, đột nhiên ra cước, ngăn trở Liễu Mộ Sinh. Liễu Mộ tránh về phía sau, tay Hoa Vị Miên vươn ra, quặc lấy hắn. Hai người cùng mất cân bằng, ngã xuống đất. Liễu Mộ Sinh áp trên mặt đất, Hoa Vị Miên chồng lên người hắn.

Cặp mắt hai người cách nhau không quá vài tấc, thần sắc trong đáy mắt Hoa Vị Miên thoáng biến đổi, cuối cùng cắn răng một cái, đứng dậy trước khi áp người quá lâu, sau đó mặt đầy ngạo khí nói: “Có phải ngươi trúng độc chưa khỏi? Ta chẳng cần lợi dụng lúc người nguy khó, ngươi đứng dậy, ta giúp ngươi giải độc trước, chúng ta lại tỉ thí.”

Liễu Mộ Sinh ngẩng đầu nhìn hắn, nhãn thần có chút kỳ quái. Trong lòng Hoa Vị Miên “lạc!” một tiếng, nghĩ thầm không ổn.

Lại nghe Liễu Mộ Sinh hỏi: “Này? Sao ngươi biết ta trúng độc?”

Lòng Hoa Vị Miên mới thả lỏng, trừng hắn không trả lời.

Thế là, tỉ võ năm ấy vẫn đang tiến hành. Trong quá trình diễn ra, Tứ Nhi lên đưa cơm, Hoa Vị Miên dặn bảo hắn đi mua một bộ y phục. Tứ Nhi không giải thích được, chỉ tuân mệnh làm.

Mà trong nửa năm sau đó, hằng ngày trên dưới Độc Môn đều rất yên bình. Môn chủ tâm tình tốt, ngoại trừ khó xử Xích Huyết Hiết vốn xấu tiếng trong giang hồ ra, với kẻ khác đều rất khoan hồng.

Có thể thấy đậu hũ trợ thuận khí, cổ kim quả chí lý vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui