1.
Mùa đông dần dần ấm áp, tuyết đang tan dần.
Vào một ngày trời đông giá rét lùi đi, Hạ Hầu Dần một lần nữa cưới Họa Mi.
Theo nguyện vọng của nàng, hỉ yến lần này không thiết đãi trăm bàn xa
hoa, phô trương như năm đó, không có vương công, quý tộc làm khách mời.
Chỉ mời những hảo hữu thâm giao cùng với những gia nhân không rời đi,
cùng chung hoạn nạn.
Còn có nhi tử mà hai người vô cùng trân ái.
Vào ngày gió xuân thổi đến, Họa Mi thân là tân nương tự tay xuống bếp
làm đầy bàn thức ăn, mở tiệc chiêu đãi những người bạn thâm giao cùng
gia phó bấy lâu nay đã đến giúp đỡ, làm bạn với hai người.
Còn Hạ Hầu Dần thì chăm sóc hài tử.
Lần thứ hai xuất giá, nàng không đội hồng sa, không mặc gả y mới. Nhưng
là nàng có tình yêu nồng nàn sâu đậm nhất của hắn, cùng sự chúc phúc
chân thành nhất của mọi người.
Khi hôn yến cử hành, bọn họ ngồi bên nhau, ôm hài tử nhỏ bé, cùng nhau
nhận rượu mừng. Trong tiếc cưới, có tiếng cười, cũng có nước mắt.
Hôn yến kết thúc, nàng đang muốn thu dọn thì bị Đổng Khiết ngăn lại.
“Tỷ tỷ, tỷ đừng làm, đây chính là ngày đại hỉ của tỷ.” Đổng Khiết cười,
nhẹ nhàng giục. “Nơi này để cho muội và Oanh Nhi cùng nhau thu dọn, tỷ
mau về biệt viện đi, đừng làm cho người ta nôn nóng chờ đợi.”
“Đúng vậy, phu nhân, ngài mau mau về biệt viện đi, nơi này em sẽ thu
dọn.” Oanh Nhi cũng khanh khách cười, vội vàng phụ họa, đồng thời lấy đi bát đũa trên tay nàng. “ Đừng để cho người ta nôn nóng chờ đợi.” Nàng
lập lại.
Các nàng ý muốn ám chỉ ai, Họa Mi đương nhiên hiểu rõ.
Một chút thôi, mặt nàng khẽ cảm thấy nóng nóng hồng hồng, không khỏi cảm thấy thẹn thùng.
Khi nãy, hài tử khóc nỉ non, Hạ Hầu Dần ôm con cáo lui rời đi bữa tiệc,
trở về hậu viện xong cũng không trỡ ra nữa, những người khách thức thời
sau đó đều lần lượt rời đi.
Nhìn Đổng Khiết cùng Oanh Nhi tươi cười, Họa Mi có chút ngượng ngùng, điềm tĩnh gật đầu. “ Như vậy thì đành làm phiền các em.”
Sau đó nàng mới xoay người rời khỏi sảnh trước.
Ngoài sảnh, ánh trăng trong suốt.
Nàng giẫm lên thềm đá lành lạnh, bước chân nhanh chút, vừa mời bước vào
cửa đình viện đã thấy đằng sau cửa tròn, hắn ôm con đứng dưới ánh trăng
ấm áp, nhìn lên hoa mai đã nở đầy sân, cũng không quên nhẹ nhàng dỗ dành hài tử trong lòng.
Không tự chủ dược, nàng dừng lại.
Hạ Hầu Dần đứng giữa rừng mai, mặc trang phục màu xám đậm, dáng dấp điệu bộ đều đã khác xa năm đó rất nhiều.
Những năm gần đây, nàng cùng từng nhìn thấy thân ảnh hắn đứng lặng dưới
ánh trăng giữa rừng mai. Mỗi khi nhìn thấy, nàng đều cam thấy trong lòng thật ấm áo, thế nhưng lúc này đây, ngoại trừ sự ấm áp, lòng nàng còn có đau xót.
Nhành mai này, ban đầu là nàng từ nhà mẹ đẻ chiết ra mang theo, cùng
nàng gả vào Hạ Hầu gia, mà sau khi biến cố xảy ra, hắn lại hao tổn biết
bao công sức di dời từ trong phủ đến đây.
Đầu thu năm ấy, Hạ Hầu Dần dùng kiệu hoa đỏ thẫm trong quang cảnh náo
nhiệt nghênh nàng vào cửa. Hắn của chin năm trước, tuấn lãng phi phàm,
là một thương gia lỗi không ai là không biết, không ai là không hiểu.
Đến nay nàng vẫn còn nhớ rõ, đêm tân hôn hôm ấy, cảm giác khẩn trương
cùng lung túng trong nháy mắt khi hồng sa bị nhấc lên.
Đêm đó nàng mới nhìn rõ dung mạo của hắn, nhìn thấy Hổ gia mà mọi người
đồn đại, ánh mắt tinh chuẩn, tâm tư kín đáo, có thể dễ dàng nhìn thấu
sinh ý lợi hại.
Chính là ngay ánh mắt đầu tiền, lòng của nàng đã luân hãm.
Hắn có một đôi mắt đen đầy ôn nhu như bầu trời đêm đầu hạ dễ dàng xoa dịu những khẩn trương, bối rối cùng bất an của nàng.
Nhấc lên khăn voan hồng sa, hắn nắm lấy bàn tay nhỏ bé khẽ run rẩy của
nàng, dẫn nàng đi đến trong sân, tự tay đào lỗ đem nhành mai nàng mang
đến vùi nhập vào bùn đất bên trong.
“Từ giờ trở đi, nó sẽ ở chỗ này, lạc địa sinh căn.”
Hắn nhìn nàng, nhẹ giọng hứa hẹn.
“Nơi này, từ nay về sau là nhà của nó, cũng như là nhà của nàng.”
Bất an trong lòng, bởi vì những lời nói của hắn, bởi vì ánh mắt của hắn liền trở nên tan biến.
Đêm hôm đó, nàng yêu hắn.
2.
Họa Mi chưa bao giờ nghĩ đến, bản thân mình lại may mắn đến thế, có thể gả về làm vợ cho một nam nhân tốt đến như vậy.
Những năm gần đây, tình cảm nồng nàn hắn đối với nàng không giảm, cũng
như chăm sóc cây mai vô cùng cẩn thận. Dù cho trong khoảng thời gian
này, biến cố liên tục xuất hiện, trải qua bao mưa gió, đường xa vận
chuyển, cây mai di thực [ nhổ lên trồng lại] đến vùng đất mới sinh
trưởng, đến mùa khai hoa năm nay, từng búp hoa vẫn đua nhau nở rộ đầy
cây.
Cây mai di thực, bởi vì trải qua di chuyển, nên theo lẽ thường sẽ không
ra hoa năm đó. Trừ khi trong quá trình nhổ lên chuyển dời, cùng với sau
khi di thực, cây mai vẫn được chăm sóc vô cùng cẩn thận.
Họa Mi hiểu rõ, Hạ Hầu Dần đem cây mai này trở thành là nàng, thủy chung tỉ mỉ thương yêu.
Tuy rằng, quật lao khổ ngục làm cho hắn gánh chịu thương tích khắp
người, không bao giờ có thể tuấn lãng như ngày xưa nữa, nhưng là trong
lòng nàng, thâm tình đối với hắn chẳng những không giảm mà trái lại,
càng thêm đậm sâu.
Mỗi vết thương trên người hắn đều là vì nàng mà phải gánh chịu.
Không kềm lòng được, Họa Mi tiến bước về phía trước, thầm nghĩ nhanh chóng trở lại bên cạnh hắn.
Nghe được tiếng bước chân, hắn ôm con dưới ánh trăng quay đầu lại. Nhìn
thầy nàng, khóe môi hắn cong lên, vươn tay hướng về phía nàng.
Bàn tay ấm áp của hắn bởi vì thương tật mà vặn vẹo, không còn bình
thường như ngày xưa, chặt chẽ cầm lấy nàng. Nàng một chút cũng không
ngần ngại, ôn nhu nắm lại tay hắn, ngẩng đầu mỉm cười.
Hoa mai trắng như tuyết, theo gió mà chậm rãi bay xuống. Hắn ở trong rừng hoa dưới ánh trăng, thâm tình hôn nàng.
Nụ hôn của hắn, chứa đựng hết thảy ôn nhu cùng áp lực, đau khổ nhẫn nại.
Trong khoảnh khắc đó, lòng nàng rung động mãnh liệt, tình yêu đối với
hắn chan chứa. Khi hắn khẽ lùi về sau, chấm dứt nụ hôn này, nàng có thể
trông thấy một cách rõ ràng sự ôn nhu cùng với khát vọng cháy bỏng trong mắt hắn.
Không biết từ khi nào, hài tử vốn đang anh anh khóc đã muốn khóc mệt mỏi, gối lên vai hắn ngậm lấy ngón cái đang ngủ.
“Chúng ta quay về phòng đi!” Nàng nhẹ giọng nói.
Hắn khẽ gật đầu, lúc này mới nắm chặt tay nàng, xoay người hướng trong phòng đi đến.
Trong phòng, nến đỏ chiếu sáng khắp nơi.
Hắn đặt con đã ngũ vào chiếc giường nhỏ ở phòng bên cạnh. Còn nàng thì
đắp chăn cho con, xác định con ngủ say sưa mời cùng trượng phu nhẹ nhàng đi ra.
3.
Đi vào phòng ngủ, Họa Mi vén ống tay áo, thuần thục giống như ngày xưa,
trước lấy ra khăn vải rồi bưng chiếc bồn đồng chứa nước ấm đến bên
giường, vì Hạ Hầu Dần cởi áo ngoài, lại thay hắn lau đi một ngày phong
trần.
Phu thê tám năm, nàng luôn luôn hiền thục ôn nhu, chuyện chăm sóc hắn
nàng đều tự mình thực hiện, không để cho người hầu làm thay. Bây giờ,
sau biến cố, nàng vẫn kiên trì muốn chính mình chiếu cố hắn.
Khuôn mặt vốn tuấn lãng của hắn bởi vì vết sẹo mà biến dạng; mà hai tay hắn khớp xương cũng vặn vẹo.
Trong phòng tĩnh lặng, Họa Mi cẩn trọng buông xuống tầm mắt, ngồi ở bên
giường giúp trượng phu lau mặt, lau tay, phảng phất như không nhìn thấy
khổ hình lưu lại dấu vết trên cơ thể hắn.
Thế nhưng hắn biết, nàng nhìn thấy. Bởi vì nàng luôn cẩn thận, thực dịu
dàng, phảng phất như sợ hãi mạnh tay một ít sẽ làm hắn bị đau.
Sau đó, Họa Mi quỳ xuống, vì hắn cởi giày.
Nhìn thân hình nhỏ nhắn mềm mại quỳ gối trước mặt mình, , trong lòng Hạ
Hầu Dần căng thẳng, lại có chút sợ hãi dâng lên. Hắn sợ nàng sẽ nhìn
thấy thân mình tàn phá của hắn bên dưới quần áo; sợ nàng sẽ bởi vì dấu
sắt nung hỏa hình khiến cho làn da trở nên vặn xoắn, chẳng chịt lên nhau mà cảm thấy sợ hãi.
Mấy tháng vừa qua, hắn dùng lý do nàng đang trong thời kỳ hậu sản, thân
mình cần điều dưỡng nên chưa từng cùng nàng chung chăn gối, nhưng thực
tế là còn vì sợ dọa đến nàng, sợ trong mắt nàng thấy được đến sợ hãi
cùng kinh hách.
Vì lí do đó, khi nàng đưa tay vì hắn bỏ đi giày, hắn gần như muốn rút
chân lại, đem nàng trực tiếp nằm lên giường, thổi tắt ánh nến đỏ bập
bùng, không cho nàng tiếp tục nhìn thấy càng nhiều vết thương hơn nữa.
Nhưng là Họa Mi vẫn dịu dàng cầm lấy bàn chân hắn muốn rút về, chậm rãi, cẩn thận cởi đi hài miệt giúp hắn, vẫn như ngày xưa cùng giường cộng
chẩm hằng ngày.
Hắn không có cách nào chống cự. Hắn tưởng niệm nàng, tưởng niệm sự ôn nhu, vỗ về của nàng.
Hài cùng miệt [ tất ] đều ở hai bàn tay bé nhỏ của nàng rơi xuống đất.
Họa Mi cúi đầu, khi nhìn thấy vết thương trên chân hắn thì cả người run
lên. Nàng cảm giác được hắn lại muốn rút chân, nhưng là nàng không cho
phép, còn dùng đầu ngón tay khẽ run ôn nhu , thương tiếc , mềm nhẹ như
cánh bướm mơn trớn vết sẹo đáng ghê tởm kia.
Lệ, vô thanh vô thức mạnh mẽ trào vào hốc mắt.
Khó trách, trong khoảng thời gian này hắn đi đường luôn khập khiễng,
nguyên lai hắn không chỉ bị đánh gãy chân, ngay cả trên chân cũng tràn
đầy vết thươngnhững kẻ ác độc ác nhân đó thậm chí còn dùng dụng cụ tra
tấn kẹp vào từng ngón chân của hắn, rồi lấy sắt nung in vào.
Cố nén nước mắt, nàng quỳ gối bên giường, lấy nước ấm áo vì hắn rửa sạch hai chân.
Hạ Hầu Dần ngóng nhìn Họa Mi thật sâu sắc. Hắn nắm chặt tay, kiệt lực cố nén sự xúc động muốn đem ánh nến thổi tắt.
Hắn biết, hắn không thể trốn cả đời, không thể trốn nàng.
Nhưng, thân thể hắn, so với chân còn tàn phá, hủy hoại hơn nữa.
Khi nàng cầm lấy khăn vải sạch sẽ cẩn thận lau khô chân cho hắn, sau đó
bê bồn đồng đi, hắn rốt cục kềm chế không được, liền đứng dậy muốn tắt
đi ánh nến.
Hắn không thể chịu đựng được phải nhìn thấy trong mắt nàng xuất hiện sự sợ hãi, hặc là xuất hiện thất vọng.
Nhưng là, Họa Mi lại căn cản hắn, kéo không cho hắn đến gần ánh nến.
“Không cần…”
Lời yêu cầu này, thật khẽ khàng nhưng lại ẩn chứa có chút nghẹn ngào.
Hạ Hầu Dần cúi đầu nhìn chăm chú khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, tìm kiếm
ghét bỏ cùng hoảng sợ, nhưng không hề thấy . Trên mặt nàng, trong mắt
nàng đều không có những cảm xúc khiến hắn phải sợ hãi.
Trong đôi mắt trong suốt chỉ có nước mắt tràn đầy.
“Để cho thiếp xem.” Nàng nhìn lên hắn, đem đôi tay bé nhỏ run rẩy đặt
lên ngực hắn, nghẹn ngào khẩn nài. “Xin chàng, đừng sợ thiếp, đừng giấu
giếm thiếp nữa.”
Hắn không thể đẩy ra nàng, càng không thể cự tuyệt yêu cầu của nàng.
Ngay cả không yên lòng nhưng hắn vẫn nhìn đôi mắt ẩn tình như nước mắt
mùa và thu hồi bàn tay vươn đến ánh nến.
Chậm rãi, bàn tay nhỏ bé của Họa Mi đặt lên ngực Hạ Hầu Dần, cởi bỏ chiếc áo mỏng.
Trái tim của Hạ Hầu Dần nảy thật nhanh, cơ hồ muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Nơi này rất sáng.
Nàng sẽ nhìn thấy rất rõ ràng.
Không tự chủ được, hắn nắm lấy tay bé nhỏ của nàng, ngăn lại hành động của nàng.
Họa Mi cũng không lên tiếng kháng nghị, mà chỉ ngẩng đầu lên, lẳng lặng, lẳng lặng nhìn hắn. Trong mắt nàng có thâm tình cùng với khẩn cầu.
“Này, cũng không có gì để tốt để xem.” Hắn ngập ngừng mở miệng, thanh âm càng khàn đặc hơn. “ Nàng sẽ bị hù dọa.”
Nàng không chịu lùi bước, dịu dàng lại kiên định nhìn hắn, ôn nhu nói: “Chúng ta là phu thê.”
Giọng nói mềm mại đủ để trấn an lòng người quanh quẩn, bồng bềnh trong không khí.
Chúng ta là phu thê.
4.
Duy nhất một câu nói nhẹ nhàng, mềm mại của nàng tức thì liền bao bọc,
vỗ về trái tim đang rung động, bối rối của hắn. Nữ nhân âu yếm của hắn,
cho tới nay, đều như cây mai giữa tuyết trời lạnh giá, vừa mềm mại vừa
cương quyết.
Chúng ta là phu thê.
Đúng vậy, nàng là thê tử của hắn.
Thê tử mà hắn ngàn cầu vạn hộ, cũng muốn che chở ở lòng bàn tay.
Nhìn Họa Mi, Hạ Hầu Dần khẽ nắm chặt bàn tay mềm mại, hít vào một hơi sâu rồi mới buông ra.
Chiếm được sự ngầm đồng ý của hắn, bàn tay nhỏ bé non mềm lặng yên hướng lên trên, nhẹ nhàng cởi ra vạt áo của hắn, phơi bày ra lồng ngực của
hắn.
Sau đó, Họa Mi rũ mắt xuống nhìn ngực của hắn cả một lúc lâu.
Rất lâu.
Trong khoảng thời gian này, Hạ Hầu Dần từ đầu đến cuối đều ngồi cứng
nhắc, mãi đến lúc nàng vươn tay, khẽ vuốt ve lồng ngực đầy những vết sẹo xấu xí như rắn rít uốn lượn trên đó.
Trong nháy mắt, nàng cảm giác được hắn còn muốn tránh né. Nàng có thể từ lòng bàn tay cảm nhận được sự chùn lại cùng buộc chặt của hắn.
Phu thê chung sống năm, nàng hiểu rất rõ tính tình của hắn. Hắn luôn
đỉnh thiên lập địa, trí dũng song toàn, chưa từng tỏ ra hèn nhát, lại
càng không từng trốn tránh tai họa hung hiểm. Hắn có thể cùng tham quan
giằng co, ở ngục trung nhận hết mọi tra tấn, đợi cho đến lúc xác định
nàng cùng với người thân, gia nhân đều đã an toàn, mới nuốt thuốc giả
chết.
Nam nhân kiên cường như vậy, thế nhưng khi đối mặt nàng lại lùi bước.
Nàng biết, hắn đang lo lắng, sợ nàng sẽ để ý, sẽ sợ hãi.
Cho dù tất cả miệng vết thương đều sớm kết vảy bong ra từng mảng, nhưng
mà những khổ hình còn đang lưu lại vết sẹo dữ tợn trên bờ ngực vốn bằng
phẳng rắn chắc.
Trong ánh lửa sáng ngời, chúng thoạt nhìn càng thêm rõ nét, tựa như lúc vừa mới bị thương.
Họa Mi đưa tay, lấy đầu ngón tay run run khẽ vuốt vết sẹo này, thậm chí
không thể phân biệt đó là đao cắt, hoặc châm đâm, hay là hỏa thiêu, quất bằng roi tạo thành. Những vết sẹo chằng chịt lên nhau, lít nhít, giao
triền rối rắm, xoắn xuýt lấy nhau.
Mỗi một vết sẹo đỏ bừng tươi rói, mỗi một vết bỏng vặn vẹo đều khiến
nàng vô cùng xúc động. Nghĩ đến những tra tấn mà hắn phải chịu, lòng của nàng liền thắt chặt, đau quá đau quá.
Bàn tay nàng chầm chậm an ủi, mềm nhẹ như thế, Hạ Hầu Dần khẽ run lên,
nhìn nàng, cảm giác nàng mơn trớn cẩn thận mỗi một vết sẹo đáng ghê tởm.
Không thể tự kiềm chế , hắn hít vào một hơi thật sâu, sự ấm áp xuyên
thấu qua đầu ngón tay mềm mại non nớt của nàng truyền đến, trong nháy
mắt, nàng tựa như tự tay vì hắn vuốt lên tất cả những đau thương gập
ghềnh bất công, mang đi đoạn quá khứ chứa đựng nỗi đau mà hắn tưởng quên cũng không thể quên được.
Một giọt lệ trong suốt lặng lẽ ngã nhào.
Nàng vì hắn mà rơi lệ.
Hạ Hầu Dần vươn tay tiếp được giọt lệ nóng bỏng. Nước mắt ấm áp, sưởi ấm thể xác của hắn, cũng sưởi ấm cả tâm hồn của hắn.
“Làm, làm thế nào… chịu đựng được?” Họa Mi nâng hai mắt đẫm lệ, tay nhỏ
bé khẽ run, nhẹ nhàng phủ lên những vết sẹo. “Những… này…sao chàng có
thể chịu đựng được?” Hai mắt nàng đẫm lệ, không có sợ hãi, không có ghét bỏ, chỉ có yêu thương cùng xót xa, còn có vì sự đau đớn vì những nỗi
đau mà hắn gánh chịu.
Hắn nhẹ nhàng vỗ về lên dung nhan tú lệ, khản thanh thừa nhận. “Ta nghĩ
đến nàng, ta làm cho chính mình nghĩ đến nàng, thầm nghĩ nàng.” Ở mỗi
một lần khổ hình, ở mỗi một đau khổ đến phát điên, hắn đều muốn nàng.
Chỉ cần nàng có thể bình yên vô sự, chỉ cần nàng còn sống tốt, hắn cho
dù vừa khổ vừa đau, cũng nguyện ý tiếp tục chống đỡ.
“Chỉ cần nhớ đến nàng, nghĩ có thể tái kiến nàng, sẽ không đau.” Hắn thì thầm.
Họa Mi đẫm lệ, đôi môi hồng nhuận bật ra một tiếng khẽ nấc.
Từng, hắn như vậy tuần lãng, có được vô số gia sản, là thương nhân quyền thế bậc nhất. Nhưng là vì bảo trụ nàng, hắn tình nguyện vứt bỏ hết
thảy, tình nguyện làm cho nàng hận hắn, tình nguyện chịu nhục hình chịu
tra tấn.
“Đừng khóc.” Hạ Hầu Dần lấy ngón cái lau đi nước mắt trên mặt nàng.
Sự an ủi của hắn chỉ làm cho trái tim Họa Mi càng đau.
“Vì nàng, ta cam tâm tình nguyện.” Hắn khàn khàn nói.
Nàng cuộc đời này có phúc đức gì ? Có thể nhận được tình yêu tha thiết của hắn.
5.
Không thể nén lại tình cảm nồng nàn, Họa Mi cúi người ấn những nụ hôn
nhẹ nhàng, triền miên mà lại ôn nhu lên lồng ngực đầy những vết thương
chằng chịt.
Thân hình cao lớn chấn động mạnh mẽ. Hắn không thể nhúc nhích, chỉ có
thể nhìn nàng, đầu tiên là ở chỗ vết sẹo lớn nhất, ấn lên nụ hôn, sau đó đổi đến một vết sẹo khác, tiếp tục hôn, vô vàn thương tiếc.
Môi lưỡi nộn hồng, ôn nhu, chậm rãi liếm hôn từng vết sẹo của hắn, nước
mắt trên đôi gò má mịn màng làm ẩm ướt miệng vết thương gập ghềnh đáng
ghê tởm.
Hắn nghĩ muốn nói cho nàng, những vết thương này từ lâu đã không đau.
Nhưng là ngay thời điểm nàng hôn môi những thương tích này, hắn mới phát hiện, vết thương thân thể tuy rằng khỏi hẳn, nhưng thương tật linh hồn
vẫn còn rất đau.
Nguyên lai, nàng biết tất cả, cho nên mới hôn môi tất cả những vết
thương hiện hữu trên hắn, an ủi nổi đau vô hình của hắn. Môi đỏ mọng mềm mại, một chỗ lại một chỗ, hôn rồi lại hôn.
Cuối cùng Họa Mi ngẩng đầu, ôm lấy gương mặt hắn, rưng rưng ấn hạ một nụ hôn thật sâu trên đôi môi khinh bạc của hắn.
“Thiếp yêu chàng.” Nhìn sâu vào mắt hắn, dán lên môi hắn, chân thành thốt lên từ tận tâm can. “Thiếp yêu chàng…”
Âm thanh mềm mại, nhẹ nhàng, trùng trùng điệp điệp rơi vào lòng hắn, Hạ
Hầu Dần chấn động, rốt cuộc khắc chế không được, giơ tay gắt gao ôm lấy
người yêu thương.
Từng, hắn nghĩ hắn sẽ mất đi nàng. Khi hắn cuối cùng thoát ly khổ hải,
nhưng lại trở nên tàn bại như thế, hắn hảo hận, hảo hận, hận thân thể
của chính mình trở nên xấu xí vô dụng.
Hắn có thể chống đỡ trở về, tất cả là vì có thể lại nhìn nàng một lần.
Liếc mắt một lần là tốt rồi, lúc trước hắn chỉ dám nghĩ như vậy. Hắn đã
trở nên xấu xí quái dị như thế, không hề tuấn lãng cường tráng, lại từng vì bức nàng rời xa tai họa mà hung hăng thương tổn nàng, làm cho nàng
tan nát cõi lòng.
Hắn không dám xa cầu Họa Mi tha thứ, Họa Mi khoan dung, thầm nghĩ chỉ
câần được liếc nhìn nàng một lần, từ xa xa liếc mắt một cái là tốt rồi.
Thế nhưng vừa thấy đến nàng, hắn liền phát hiện, liếc nhìn một cái không hề thỏa mãn.
Lòng tham không đáy, muốn càng nhiều càng nhiều, thậm chí muốn nàng lại
trở lại hắn bên người. Nàng là tâm của hắn, là linh hồn của hắn. Hắn
không thể buông tay, càng không thể trơ mắt đem nàng tặng cho nam nhân
khác.
Hạ Hầu Dần hôn lên đôi gò má mịn màng đẫm lệ, thật sâu hôn lại. Hắn khẩn thiết, khát vọng, ở giữa ánh nến sáng ngời, đem nàng ôm đến giường, nhẹ nhàng tháo cởi quần áo nàng. Nhưng là, hắn đã khát vọng nàng lâu lắm,
hai tay không khỏi ẩm ướt đầy mồ hôi, thậm chí run run.
Nàng thâm tình mà lại e lệ, nắm lấy đôi tay run rẩy của hắn, sau đó chậm rãi ở trước mặt hắn cởi áo tháo thắt lưng. Thân thể mềm mại hoàn toàn
hiện ra trước mắt hắn, khiến hắn nín lặng khát cầu.
Sau đó, nàng lấy đi tram cài tóc tóc, khiến cho mái tóc đen nhánh bóng
mượt xõa xuống, như thác nước đen tuôn xuống, dừng trên ở da thịt trắng
noãn. Nàng ngẩng đầu, ngượng ngùng cười, vô cùng giống năm ấy, trong đêm tân hôn, nàng đối hắn lần đầu lộ ra tươi cười.
Được như vậy trong nháy mắt, Hạ Hầu Dần lo lắng hết thảy những chuyện
này đều là ảo mộng. Nàng là như thế xinh đẹp, như thế ôn nhu, trong
khoảng thời gian chia lìa, hắn từng vô số lần mộng nàng, nhưng mỗi lần
vươn tay, nàng đều biến mất vô tung, chỉ còn lại hắn sau khi nằm mộng
tỉnh lại vì tưởng niệm mà càng thống khổ.
Nhưng mà lúc này đây, nàng không có biến mất, thậm chí còn cầm tay hắn,
nhẹ nhàng kéo đến trước ngực, đặt trong lòng. Khuôn mặt nàng đỏ bừng,
tim đập dồn dập trong lòng bàn tay hắn.
Ấm áp như thế, chân thật như thế
Nàng là Họa Mi của hắn.
Của hắn
6.
Kềm lòng không được, Hạ Hầu Dần vuốt ve da thịt nõn nà, mượt mà dưới lòng bàn tay.
Họa Mi nhẹ nhàng thở ra, gương mặt càng hồng, đôi mắt ngập nước đen sẫm
phản chiếu thân ảnh hắn. Bàn tay to thô ráp mơn trớn, ve vuốt khắp thân
thể nàng.
Hắn vốn tưởng rằng kiếp này không còn cơ hội chạm vào nàng. Nhưng là,
trời xanh thương tình, nàng cuối cùng lại trở về trong lòng hắn.
Hắn khát vọng, trân quý âu yếm thắt lưng, chân, nơi tư mật non mềm tơm
ngát của nàng. Nhìn nàng hai má đỏ hồng, yêu kiều thở gấp, hàm răng khẽ
cắn môi đỏ mọng, ngay cả hai mắt cũng đều mê ly.
Hắn hiểu rõ thân thể của nàng, mỗi một tấc, mỗi một chỗ.
Vô hạn mềm nhẹ, hắn khẽ tiến vào nơi ôn nhuận, ngọt ngào của nàng, trìu
mến nhu ninh, mãi cho đến lúc nàng ngẩng đầu run rẩy nắm lấy cánh tay
hắn, khẽ khàng ưm ra tiếng.
“Hổ ca…”
Hắn chăm chú nhìn nàng, nhìn nàng run rẩy, nghe nàng rên rỉ, sau đó cảm
giác được cơ thể nàng vui thích co rút nhanh, bởi vì hắn mà xuân triều
đầy đủ.
Nước mắt, bởi vì kích tình, làm mờ hai mắt của nàng.
Hắn cúi đầu hôn lên trán nàng, mãi cho đến nàng cơ hồ không thể chịu
đựng được nữa mới rút ngón tay ra, để cho kiên đĩnh nóng rực chân chính
tiến vào thân thể nàng.
Nàng ấm áp như thế, chặt chẽ bao bọc hắn. Hắn khát vọng lâu lắm, được
trở về chỗ sâu thẵm trong thân thể nàng, giống trở lại mái nhà vô cùng
ấm áp, khiến trong lòng hắn càng ấm áp hơn.
Chậm rãi, hắn vô tận yêu thương, hôn môi Họa Mi, khẽ nói: “Ta yêu nàng.”
Đêm đó, hắn lần nữa lại lần nữa yêu nàng, một lần lại một lần làm cho
nàng bao bọc chính mình, làm cho nàng cần hắn cũng như cảm thụ sự cần
của hắn.
Vào đêm đông tuyết dần tan này, hắn cùng nàng trao nhau ấm áp cho đối phương, an ủi tâm linh bị tổn thương, suốt cả đêm dài.
Hôm sau, Họa Mi hiếm thấy ngủ thẳng đến sau giữa trưa.
Lúc tỉnh lại đã không thấy thân ảnh của Hạ Hầu Dần. Nhưng mà nàng
nghiêng tai nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng trò chuyện trầm thấp.
Nàng mặc quần áo, phủ thêm áo khoác đi qua xem.
Chỉ thấy Hạ Hầu Dần, đang đứng trên chiếc giường nhỏ bé trong phòng bên cạnh, tự tay thay con mặc quần áo.
Hai tay của hắn bởi vì bị thương, trở nên không còn linh hoạt, chuyện
bình thường còn có thể làm, nhưng mà muốn thay hài nhi mặc quần áo, cài
lại những nút thắt nho nhỏ thì có phần hơi khó khăn.
Càng không đề cập nhi tử mới vài tháng không chịu an phận, ở trên giường xoay đến xoay đi ngọ nguạy.
Hắn nhẫn nại, từng cái lại từng cái, chậm rãi cài.
“Thật có lỗi, trời lạnh, con không mặc thêm áo ấm không được. Con nhẫn
nại thêm chút nữa, ta biết ta động tác rất chậm, nhưng mà mẫu thân con
mệt mỏi còn đang ngủ, con đánh phải tạm thời chấp nhận ta.”
Không biết là do nghe hiểu lời phụ thân nói hay là tò mò nghe tiếng hắn
nói chuyện, nhi tử đình chỉ giãy dụa, mở đôi mắt to đen lúng liếng nằm
trên giường nhìn hắn.
Khóe miệng hắn cong lên, mỉm cười. “Cám ơn hợp tác.”
Cho dù con không giãy dụa, Hạ Hầu Dần cũng thật vất vả mới cài lại một
cái nút thắt. Sau đó, hắn nắm lên một cái khác, thật cẩn thận cài vào
khuy áo. Chuyện này với hắn mà nói, kỳ thật có chút khó khăn nhưng hắn
lại vui vẻ chịu đựng.
Họa Mi tim đập thật nhanh. Hình ảnh này nàng vĩnh viễn đều xem không chán.
“Chàng nên gọi thiếp dậy.” Nàng nhẹ giọng nói, nhìn con trên người nút
thắt áo đã cài một nửa. Nàng không hề tốn chút sức lực nào trong, hắn
lại tiêu tốn thời gian dài.
Hạ Hầu Dần nghe tiếng ngẩng đầu.
“Nàng mệt mỏi.” Hắn ngóng nhìn nàng, đáy mắt tràn đầy thâm tình. “Ta muốn nàng ngủ nhiều một chút.”
Khoảnh khắc đó, tâm hồn nàng ấm áp như nước mùa xuân.
Nhìn trượng phu đứng bên giường con, nàng không nén được tình cảm, mỉm
cười chậm rãi tiến lên, đến trước mặt hắn ngẩng đầu, hôn đôi môi ấm áp
của hắn.
Hoa mai theo gió thổi nhẹ nhàng tiến vào cửa sổ.
Nàng biết, nàng sẽ yêu thương hắn, mãi cho đến vĩnh cửu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...