Hoa Màu Máu

Trên chiếc ghế đá chạm đầy những hình đầu lâu cùng xương, Y Khâu ngồi vận khí.Yêu khí xám đen quấn quanh người hắn, cánh tay trái từng bị Nhan Sinh phế giờ đây một lần nữa khí mạch lưu thông. Cánh tay của hắn, sức mạnh của hắn, tất cả đã trở lại với hắn, nỗi nhục hắn phải chịu bây giờ hắn có thể trả lại cho kẻ hắn căm ghét nhất. Lẫm Mặc Không từ ngoài động đi vào, nhìn Y Khâu đã khôi phục không ít sức mạnh thì nhoẻn miệng cười.
​- Ta không lừa ngươi đúng không?!​
​Y Khâu vẫn giữ thế toạ thiền, mở đôi mắt đỏ ngầu nhìn Lẫm Mặc Không.​
​- Ngươi nói không sai, máu của nha đầu kia quả thật rất công hiệu.​
​- Ngươi bây giờ khôi phục không ít yêu lực, trong tay cũng không phải ít thuộc hạ, chi bằng chúng ta liên thủ đánh Bách Đao Môn, giết Nhan Sinh rửa hết hận trong lòng?​

​Y Khâu chần chừ một lúc, hắn chau mày suy nghĩ, cuối cùng dừng toạ thiền mà bước tới trước mặt Lẫm Mặc Không. Hắc bào trên người đung đưa qua lại theo từng mỗi bước đi của hắn.​
​- Trước đó, tặng hắn một món quà đã.​
​* * * * *​
Xích sắt từng sợi lớn quấn quanh cổ, eo và tứ chi của nàng, đầu còn lại cố định với tường đá, ép cơ thể nàng đứng trong mệt mỏi. Trừ phần đất nàng có thể đứng, xung quanh đều là nham thạch cuộn trào, nóng đến mức mảnh vải có thể cháy trụi trước khi chạm mới nó. Da thịt nàng bị hơ lửa đến đỏ hồng khiến các vết thương đau nhứt, vết thương ngay cổ vì bị Y Khâu lấy máu đến giờ vẫn không ngừng rỉ máu, thấm vào lớp y phục nàng nhưng lại cùng màu khiến ai nhìn vào cứ tưởng ngoại trừ chịu cực hình hơ lửa nham thạch, nàng chẳng có vết thương lớn nào. Tóc đen xoã rối rũ xuống che một bên khuôn mặt, hô hấp của nàng yếu.
Trên những bậc thang đá vang xuống tiếng bước chân, Y Khâu và Lẫm Mặc Không dùng khinh công đạp khí đi qua vùng nham thạch, tiếp đất hoàn hảo trước mắt nàng. Bàn tay Lẫm Mặc Không tóm lấy cằm nàng khiến nàng "ư" một tiếng yếu ớt.
- Mộ Huyết Ly! Sư thúc đến "thăm" ngươi, bị giam ở đây chắc khó chịu lắm nhỉ? - Lẫm Mặc Không buông một câu đầy giễu cợt.
- Nhị sư thúc, con luôn kính trọng người vì người là sư thúc của con dù quan hệ của người đối với sư phụ con là địch ý, con cũng chưa từng ghét người nhưng bây giờ người vì hận thù làm hại đồng môn, phản nghịch môn phái, đi theo ma đạo, người sớm không còn là sư thúc của con nữa rồi.
Y Khâu trừng mắt một cái, dây xích siết chặt cơ thể nàng hơn khiến nàng bật ho mấy tiếng.
- Nha đầu ngươi cũng thật mạnh miệng. Không để ngươi chịu nhiều khổ, ngươi sẽ không biết hiện tại mình ở trong tình cảnh nào.

- Ngươi... muốn làm gì?
- Thả ngươi, cho ngươi gặp sư phụ ngươi, thấy sao?
Vừa dứt câu, trong lao ngục chỉ còn tiếng hét của nàng vang vọng đầy đau đớn.
* * * * *
​Ngoài động có khí của chính đạo đang áp yêu khí. Chưởng môn cùng trăm môn đồ của Bách Đao Môn đã ở trước động của Y Khâu quyết trận sinh tử.
- Y Khâu! Lẫm Mặc Không! Nhan Sinh ta hôm nay đến giải quyết ân oán với các ngươi, mau thả đệ tử của ta ra.

Từ trong động, một bóng áo bào đen mang theo sát khí xuất hiện, phía sau một người kim phục với ấn kí đoạ ma lại dung ung mà bước ra, dẫn theo đám yêu quái lâu la, đủ loại tạp hình kinh tỏm.
- Ta còn chưa tới tìm ngươi, ngươi lại đến chỗ ta đòi người. Muốn đưa đệ tử của ngươi đi? Để xem ngươi có bản lĩnh không.
Hai bên lao vào đánh nhau, tiếng đao kiếm chạm nhau vang lên " keng keng" không ngớt giữa không trung. Hắn không còn yếu thế trước Nhan Sinh như trước nhờ máu của nàng nhưng chàng cũng đâu phải kẻ tự mãn mà lơ là việc nâng cao thực lực bản thân. Trận chiến kéo dài, trên đất nhuốm không ít máu của hai bên, cũng không ít xác đệ tử Bách Đao Môn và yêu quái nằm chất lên nhau. Nham Sinh xoay kiếm chặt đứt cánh tay phải của Y Khâu, máu hắn đen như mực chảy xuống nhuộm cả cỏ. Mũi kiếm chàng không ngừng lại, nhắm ngay tim hắn mà đâm tới.
Keng. Thanh kiếm của chàng bị đánh văng, cắm phập xuống đất. Một thân huyết ảnh xuất hiện trước mắt chàng, ánh mắt ấy nhìn chàng vô hồn mà chĩa mũi kiếm về phía chàng.
Tiểu Huyết!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận