Hoa Máu Hồi Sinh - Trùng Sinh Trà Hồng Yên

Trà Hồng Yên đánh ngáp một cái, cả cơ thể hoàn mĩ dựa hẳn vào vách tường bên cạnh trường học, lâu lâu lại ngó đồng hồ, mày liễu nhíu lại, vô cùng không hài lòng vì sự chậm trễ của tên đại ca giang hồ nào đó, tuyệt tình quăng xó sự có mặt của 4 nam nhân đang đứng cách đó không xa, nhìn cô gái xinh đẹp trong lòng bọn họ đang nhắm mắt dưỡng thần, trái tim đều lạc mất mấy nhịp.
Cô đứng hẳn người dậy, làm bọn họ giật mình, cô trợn mắt hừ lạnh một cái sau đó xoay người đi bộ trở về, kim phút đã qua số 12, cô ghét nhất là sự chậm trễ, Hắc Đình Khương vi phạm qui tắc của cô, cô cũng chẳng cần phải nể mặt mũi hắn to lớn ra sao, trực tiếp đi về.
-“ Yên Yên...” Gấu thúi không kìm được lòng liền lớn mật gọi cô, bọn họ thật sự bị cô làm cho khiếp đảm, có thể nói đây là lần đầu cô phát hoả lớn như thế, 4 người chưa từng thấy cô nghiêm túc lạnh nhạt với bọn hắn như thế, triệt để ăn một chút trừng phạt đến điếng người.
-“...” Bước chân cô hơi dừng lại, đầu khẽ nghiêng về phía sau, khoé môi nhếch lên một nụ cười lạnh đến thấu xương, sau đó liền không quan tâm hướng về phía trước.
**
-“ Chết tiệt” Hắc Đình Khương nhổ ra thuỷ tinh găm vào cánh tay mình, không ngờ còn có kẻ dám phục kích hắn,nhìn mười mấy cái xác chết năm dưới chân hắn, hắn cười lạnh một tiếng, xem ra hắn cần thanh tẩy một chút.
-“ Đại ca” Bạch Tuân cùng đàn em chạy đến, Bạch Tuân vô cùng không đồng ý việc Hắc Đình Khương tự mình lái xe đến đón cô, nhưng làm sao dám cãi lời của đại ca, bị cặp mắt sói trừng đến lông tơ cả người dợn hết cả lên, hắn còn dám mở miệng sao, đúng như Bạch Tuân lo lắng, Hắc Đình Khương lại bị ám sát. Bọn chuột này đánh hơi cũng thật nhanh, không khí đầy mùi máu xung quanh cùng mùi khói đạn hoà vào nhau làm Bạch Tuân càng khâm phục đại ca của mình, nhìn một bọn người không muốn sống tìm đến đại ca, cũng không biết lượng sức.
-“ Đại ca, mau trở về, em đã gọi bác sĩ cho anh rồi” Bạch Tuân nhìn huyết nhục mơ hồ hiện ra ở cánh tay của Hắc Đình Khương, bộ vest màu đen đã không còn nguyên vẹn, liền lo lắng không thôi.
-“ Chết tiệt” Nhìn đồng hồ vàng trên tay, thấy kim phút đa chỉ đến số 10, lòng hắn vô cùng tức giận.

-“ Đại....” Chưa kịp nói gì hết, Bạch Tuân liền bị đá bay sang một bên, Hắc Đình Khương liền lên một chiếc xe đen của thuộc hạ, mặc lời ngăn cản ồn ào của bọn họ, đạp ga....phóng xe lao ra đường cao tốc.
**
Trà Hồng Yên dừng tại một quán cà phê nhỏ bên đường, nhấm nháp hương vị ngọt ngào của trà sữa, nhìn điện thoại trên bàn run đến N lần, khoé miệng không tự chủ nhếch lên một nụ cười coi thường, cửa kính trong suốt phảng chiếu hình ảnh bên trong quán cà phê, bốn tên nam nhân vẫn không bỏ cuộc, quyết định cuốc bộ theo cô, đang ngồi đằng sau cô, tầm mắt như keo dán, dán chặt vào cô, nhìn đến độ, sống lưng cô nổi hết cả da gà lên.
Quán cà phê “ My Lord” hôm nay vô cùng đông khách, chủ quán hai mắt đều là đồng tiền đang bay lên xuống không ngừng, nhìn đám nam nhân câu hoa đào đến cho quán, ô trời phù hộ cho đám mỹ nam này ngày ngày tháng tháng đều đến đi a.
Đúng như thế, hiện tại trong quán cà phê hình thành cảnh tượng hết sức quái dị, có thể đây là một quán cà phê không lớn không nhỏ, cũng không phải nơi sang trọng gì cho cam, nếu là bình thường bốn người cao ngạo như bọn hắn đến liếc cũng không thèm liếc, thế nhưng hôm nay nơi bình thường này lại có mĩ nam a, nữ nhân kéo đến như vũ bão, ngồi đầy trong quán, người không có phúc thì ngồi ở ngoài quán, không ngừng dí màn hình điện thoại về phía bọn họ. Trà Hồng Yên lông mày giựt giựt, muốn tìm một nơi thanh tịnh yên lặng cũng không yên, bám theo như oan hồn ấy,trong đầu là nghĩ như thế, nhưng lòng cao ngạo cùng tính cách biến thái của Trà Hồng Yên vô cùng, vô cùng thoả mãn a. TING TING!!! Tiếng tin nhắn vang lên, cô vươn bàn tay trắng nõn, ngón tay được cắt tỉa gọn gàng vuốt ve mặt điện thoại, dùng lực một chút, tin nhắn liền hiện lên.
-“ EM RỐT CUỘC ĐANG Ở ĐÂU, DÁM KHÔNG NGHE ĐIỆN THOẠI, TÔI LÀ CÓ CHUYỆN CHÍNH ĐÁNG NÊN MỚI ĐẾN TRỄ, KHÔNG CỐ Ý, MAU BẮT MÁY” Gì đây, trễ hẹn với cô, còn ăn nói ngạo mạng như thế, đúng là một con sói hoang chưa thuần chủng đang chờ cô đến dạy dỗ.
-“ Trễ giờ là trễ giờ, tôi không thích người trễ giờ, tạm biệt” Cô gõ một chút liền mỏi ngón tay, gọi cho tài xế sau đó phiền chán tắt nguồn rồi đặt một tờ tiền mệnh giá lớn lên bàn, khoát ba lô lên vai, đẩy cửa đi ra.
**
-“ Chết tiệt” Hắc Đình Khương vứt điện thoại xuống chân sau đó nghiền nát, mắt đã vằn lên tơ máu, chứng tỏ hắn rất tức giận, hắn rút ra một điếu thuốc, rít một hơi, làn khói bao lấy khuôn mặt tuấn mĩ góc cạnh nam tính của hắn, đôi mắt sau làn hơi mờ sáng rực lên như mắt sói vào đêm trăng tròn lạnh lẽo. Giang hồ đêm nay đầy biến động, các tổ chức hắc đạo chống đối Hắc Đình Khương dù là trong tối hay ngoài ánh sáng chỉ sau một ngày trăng liền biến mất, sự sống không còn, chỉ còn lại máu thấm đấm. Chỉ trách cái tên không biết điều chọc giận Hắc Đình Khương không đúng lúc, hắn là tên thích chơi trò vờn chuột, nhưng một khi đã chọt trúng tử huyệt của hắn, hắn sẵn sàng dẫm nát món đồ chơi của mình dưới chân, nhìn sinh mệnh của nó từng chút một vụt tắt.

-“ Trà Hồng Yên – tôi nhất định phải có được em” Gương mặt Hắc Đình Khương bị bóng tối trong phòng che mất đi một nửa, một nửa khuôn miệng của hắn nhếch lên, đôi mắt đầy dục vọng chiếm đoạt.
**
Tại London – Anh
-“ Thác Lan....con tỉnh rồi, dì lo cho con quá” Mộc Nhu Nhu gương mặt trang điểm kĩ càng, không có nửa điểm nào không hoàn hảo, nhưng khoé mắt đầy giả dối căm ghét, nhìn đứa con gái riêng của chồng đã mở mắt, khuôn mặt tuyệt trần của nó khiến bà muốn dùng dao nghiến sâu vào da thịt nó, thật giống mẹ nó.
-“ Bà....tôi còn sống” Đôi mắt trong trẻo như nước chỉ loé lên chút ánh sáng thất thần sau đó liền như mặt nước trong hồ sâu bị ném một hòn đá, khẽ động một chút rồi trở nên yên tĩnh, Ưng Hoàng Thác Lan – đại tiểu thư Ưng Thị .... ĐÃ TRÙNG SINH.
-“ Thác Lan.... con tỉnh rồi” Ưng Tổng đôi mắt đục ngầu, sự lạnh lẽo tuyệt tình ngày thường dường như bị sự già cỗi đau đớn cắn nuốt, Thác Lan lòng khẽ động, nhưng gương mặt không chút cảm xúc, đôi mắt lạnh lướt qua Mộc Nhu Nhu khiến bà ta lạnh run, bà ta ngạc nhiên, đây là Thác Lan mềm mại như tơ, dịu dàng như nước sao.
-“ Cha” Thác Lan từ miệng phun ra một từ khiến cho Ưng Hoàng Khanh vui mừng, đã bao lâu con gái ông chưa gọi ông một tiếng cha.
-“ Con...con gái” Ưng Hoàng Khanh tay già run run

-“ Bà ra ngoài đi” Thác Lan lạnh lùng ra lệnh, không để bà ta mở miệng, khí thế áp bức trên người cô khiến cho bà ta toát cả mồ hôi lạnh
-“ Em ra ngoài trước đi” Dù có chút không hài lòng với con gái nhưng lí trí ông nói rằng không nên làm con ông giận thêm nữa
-“ Vâng” Bàn tay bà ta nắm chặt lại, sau khi đóng cửa gương mặt ác độc, đầy ghen tị, xảo trá hiện lên, ngón tay liền nhấn một dãy số, gọi cho con gái bà ta.
--
-“ Đau” Đầu Trà Hồng Yên nhói lên một cái, khiến cho cả bàn ăn hoảng looạn cả lên, cha mẹ Trà bị doạ đến tái mắt, nhìn con gái ôm đầu gục xuống bàn, hai ông bà mau chóng đến bên con gái, Trà Thiên Phúc đang nhắn tin cho vợ cũng giật mình quăng luôn điện thoại qua một bên, thấy em gái ngất xỉu, tim liền run lên, sợ hãi kêu gia nhân mau chóng đưa đến bệnh viện. Nhà Họ Trà từ gia chủ đến người làm cả đêm đều mất ngủ. Nhạc Ly Ly vừa về đến cửa nghe người làm báo, hốt ha hốt hoảng, quăng cả giầy cao gót, lao lên taxi đến bệnh viện
Trà Hồng Yên bị đau đến bất tỉnh, sự liên kết này đã bao lâu mất đi, cô cũng không biết, khi còn ở trong tổ chức, mỗi nhóm gồm 5 người sẽ được tiêm vào một loại độc, loại độc này nếu ai có thể chịu đựng được sẽ sống, không chịu đựng được sẽ chết, khi qua đi, người sống sẽ phải tiêm tiếp một loại huyết thanh được lấy từ xương tuỷ của những người trong nhóm hoà vào sau đó tiêm trở về xương tuỷ trong khi ý thức tỉnh tảo, nỗi đau đó, cô cả đời cũng không quên, cũng chính vì thế, những thành viên trong nhóm sẽ có sự liên kết với nhau, khi bắt đầu liên kết, là những cái đau đầu đến ngất xỉu này....Không lẽ..... Đó là suy nghĩ của Trà Hồng Yên khi ý thức còn tỉnh táo.
**
-“ Trà Hồng Yên...nhập viện” Tin tức bùng nổ trong học viện Lưu Tư Lan, giấy phép nghỉ học của Trà Hồng Yên gửi đến nhà trường thông qua hội học sinh, sau đó cả trường đều biết.
RẦM
-“ Cậu nói cái gì?” Triệu Tử Phong đá bàn đứng dậy, đôi mắt tràn ngập lo lắng, khuôn ngực đã trở nên phập phồng.

-“ Nói bậy bạ cái gì thế hả” Gấu thúi cơ bắp cứng vô cùng, dạo này tính tình vô cùng nóng nảy, khuôn miệng hay cười ngu ngốc câu tim thiếu nữ cũng bị đông cứng đến mức doạ sợ mọi người, hắn nhấc nam sinh ham hố đến báo tin mong sẽ nhận được sự chú ý.
-“ Chết tiệt tên Hồng Lân đó hèn chi lúc nãy chạy như điên ra khỏi trường, cmn cũng không nói một tiếng, chêt tiệt, chết tiệt, không được tớ phải đến bệnh viện” An Nhĩ Kỳ tức đến nghiến răng, cmn đây là lợi ích khi làm ở hội học sinh giống như cái đầu vào của thông tin, cái gì cũng biết trước bọn hắn, hận a
-“ Không cần cậu nói” Gấu thúi cùng Triệu Tử Phong đồng thanh đáp sau đó như thế trốn tiết đi thăm người yêu.
Hoàng Ân tiểu tử có lẽ là nam nhân biết đầu tiên đi, bởi vì mỹ nhân Nhạc Ly Ly đã thông báo cho cậu ta vào lúc cậu ta mới bảnh mắt ra, ngay cả bữa sáng cũng không thèm ăn, trực tiếp mặc luôn bộ đồ ngủ chạy như điên đến bệnh viện ( uẩy vậy ảnh đánh răng chưa).
**
-“ Đại...khụ...đại ca” Bạch Tuân một tay che lỗ tai phải lại, hiện tại Hắc Đình Khương đang tập bắn, tiếng súng đinh tai trong một căn phòng trống và rộng thế này quả thật không hề dễ nghe, chỉ có đại ca hắn lỗ tai trâu mới có thể chịu đựng nổi, khụ nếu lời này bị đại ca biêt được xem hắn còn sống để lết ra khỏi cửa hay không đây.
-“ Chuyện gì” Hắc Đình Khương đang tập trung cao độ, nòng súng không ngừng nả về phía hình nộm được đánh dấu đồng tâm màu đỏ, đã có mấy chục đến mấy trăm lỗ trên mỗi con rồi.
-“ Là...Trà Hồng Yên” Haizz đại ca a, tại sao em lại trở thành kẻ chuyên rình mò chứ, em rõ ràng là thư kí là quản lí của anh a, sao lại bắt em đi theo dõi một con nhóc chứ. Cứ như chuyện mấy tên đàn ông theo đuổi tình yêu vậy.
-“ Sao” Nghe đến tử huyệt của mình, Hắc Đình Khương quay người đối diện với Bạch Tuân dáng vẻ vô cùng chăm chú, ô ô đại ca, nếu chuyện trong bang anh cũng chăm chú như thế có phải tốt hơn không.
-“ Là...Trà Hồng Yên nhập viện, cô ấy....” Chưa nói hết, bóng dáng Hắc Đình Khương đã biến mất trước mặt Bạch Tuân. Mình đúng là bị coi thường 55555


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui