Tới lúc định hình lại, Vũ Anh đã thấy mình đứng ở căn nhà nhỏ trên đỉnh Đông Sơn, vẫn là ngôi nhà ấy lụp xụp như khi xưa cậu từng ở. Tên Lam Mặc này, chẳng sửa sang nâng cấp lên chút gì hết….
Mải mê nhìn ngắm những hình ảnh mới chỉ có trong trí nhớ của mình, Vũ Anh không để ý tới Lam Mặc đứng sau đang nhíu mày trầm tư.
“Giờ ngươi định như thế nào?”
Còn như thế nào được nữa, anh giai, anh cứu tôi một mạng, rồi đem tôi tới đây. Giờ anh hỏi tôi định làm thế nào?
Nghĩ bụng nói xấu thế thôi chứ tất nhiên trên đường đến đây cậu cũng có suy nghĩ qua. Đằng nào chuyện cũng đã rồi, giờ ai cũng biết Ma Tôn tái thế, cứ vác gương mặt này ra đường thể nào cũng bị truy sát. Mà xong nhiệm vụ rồi, bai bai với hệ thống rồi, Vũ Anh hoàn toàn không muốn sống chui lủi một chút nào. Từ giờ số phận cơ thể này là do cậu quyết định.
Suy đi tính lại, cách tốt nhất bây giờ, thực ra là cách duy nhất Vũ Anh có thể nghĩ tới: chết đi sống lại một lần nữa.
“Lam Mặc, phiền huynh phải phối hợp một chút rồi.”
…..
Ngày mười lăm tháng sau,
Phái Cẩm Trà công khai xét xử Ma Tôn, mời đại các môn phái tới chứng kiến. Hồng Mai có Tông chủ Ngô Kiến Văn, Thiên Kim có Phong chủ Tống Hà, Ngu Minh có Phong chủ Hạ Kính Minh, cùng tất cả tông chủ các môn phái lớn nhỏ đều được gửi giấy mời tới tham dự.
Trên giang hồ lúc này lại xôn xao dậy sóng một lần nữa. Họ vừa mới nghe nói Cẩm Trà công khai bao che cho Ma Tôn, người người phỉ nhổ vào. Bây giờ lại thấy phái Cẩm Trà đứng ra công khai xét xử Ma Tôn, liệu có điều gì khuất tất đằng sau?
Tại đỉnh Đông Sơn,
Vũ Anh bị trói vào một cái cột, phía dưới là từng tầng củi khô xếp lên nhau, mặt vô biểu tình nhìn những người tới tham dự buổi thẩm tra bản thân. Tốt lắm, càng đông càng tốt. Lần trước Ma Tôn rơi xuống vực không thấy xác nên vẫn luôn dấy lên nghi kỵ, lần này đảm bảo sẽ làm gọn ghẽ.
Ngô Kiến Văn nghe nói vẫn chưa tỉnh lại không thể tham dự, hai vị trí Phong chủ của phái cũng còn đang để trống nên ghế dành cho đại diện phái Hồng Mai hiện không có ai ngồi. Mà cũng không cần thiết, nhiều người như thế này là đủ rồi.
Giờ lành tới, Lam Mặc xuất hiện bên cạnh Vũ Anh, dõng dạc lên tiếng.
“Ma Tôn tái xuất tại Thành Ma, khi đó còn nhiều sự tình uẩn khúc, phái Cẩm Trà buộc phải thay trời hành đạo bắt Ma Tôn về xét xử. Nay sự việc đã thẩm tra xong, liền công bố cho toàn thiên hạ cùng biết.”
Phía dưới đã bắt đầu có mấy phái nhỏ xôn xao.
“Xích Vũ Ma Tôn năm mươi năm trước tàn sát 14 chính phái lớn nhỏ, tội được chứng thực, không thể tha.”
Là kết tội, chứ không phải giải tội.
“Xích Vũ Ma Tôn một tháng trước gây náo loạn Thành Ma, khiến Tông chủ Hồng Mai trúng độc rơi vào hôn mê, tội được chứng thực, không thể tha.”
Hoàn toàn là kết tội.
“Xích Vũ Ma Tôn gây tội nghiệt, phái Cẩm Trà thay trời hành đạo. Thỉnh chư vị chứng kiến.”
Dứt lời, Lam Mặc trên tay xuất hiện một ngọn lửa ném tới phía Vũ Anh. Giàn hoả thiêu bùng lên một ngọn lửa đỏ rực rỡ.
“Là lửa Thiêu hồn!”
Phía dưới có người thất thanh hét lên.
Lửa Thiêu hồn, nghĩa cũng như tên, thiêu đốt linh hồn của vật thể, bất kể là cây cỏ hay thánh thú, một khi bị lửa thiêu thì hồn phi phách tán, vĩnh viễn không có ngày trở lại.
Tất nhiên, lửa này là hàng giả. Vũ Anh mượn của Xích Hoả Ma Thú, màu sắc cũng tương đương, nếu nhìn từ xa thì khó có thể phân biệt được. Hơn nữa cậu còn tạo một kết giới ôm sát lấy người, đảm bảo lông tóc không bị thương hại chút nào.
Nhưng mà nếu chỉ cứ thế hạ màn thì thật không xứng vai phản diện chút nào. Vũ Anh suy nghĩ giây lát rồi trực tiếp há miệng cười to một tràng rồi biểu tình vặn vẹo nhìn thẳng xuống một kẻ xui xẻo nào đó.
Chúc đêm nay ngủ ngon mơ đẹp, kẻ xui xẻo…
Nhẩm thấy ngọn lửa đã cao ngút đầu người, cậu đạp chân xuống để bản thân rơi xuống căn hầm bên dưới giàn hoả thiêu, không quên nhanh tay đóng cửa hầm rồi lăn vài vòng dưới đất cho mát người.
Thế là xong một màn Ma Tôn bị hành quyết. Vũ Anh nhởn nhơ chạy tới đoạn hầm dưới chân các phái ngồi hóng chuyện.
“Ta đã bảo rồi, phái Cầm Trà tuy hành sự kỳ cục nhưng vẫn là một trong các phái đứng đầu, chịu thiệt hại cũng không ít trong sự kiện 50 năm trước. Họ nhất định sẽ không tha cho Ma Tôn đâu.”
“Chỉ là công đầu thuộc về riêng họ mất rồi.”
“Phái người ta mạnh, thậm chí đến lửa Thiêu hồn cũng có thể xuất ra thì chuyện này đương nhiên….”
Tốt lắm, ai cũng IQ thấp như những người này là dễ dàng rồi.
“Các ngươi thực sự nghĩ Ma Tôn sẽ chết dễ dàng như thế sao?”
Giọng này là của Ngu Minh Phong chủ Hạ Kính Minh. Xem ra những môn phái lớn sẽ không bị dễ lừa đến thế.
“Khó khăn lắm Xích Vũ Ma Tôn mới quay trở lại, làm gì có chuyện dễ dàng để bị bắt rồi chết như vậy. Ta thấy, có khi là Cẩm Trà giở trò rồi.”
Các môn phái nhỏ lại hoang mang suy nghĩ.
“Cũng giống như năm mươi năm trước Cẩm Trà đã bao che cho Ma Tôn, không phải sao?”
Hạ Kính Minh nói rất có lý đấy, nhưng việc Xích Vũ Ma Tôn hôm nay đã chết vẫn sẽ trở thành sự thật thôi. Vì sao à? Hãy đợi người tiếp theo lên tiếng đi.
“Ta thấy cũng không hẳn là như vậy.”
Tống Hà lên sàn.
“Chuyện năm mươi năm trước, Cẩm Trà không phải bao che cho Ma Tôn. Theo như ta thấy, là Ma Tôn muốn che dấu thân phận nên khống chế phái Cẩm Trà. Tông chủ Cẩm Trà Tiêu Thần tuy không thể đấu lại nhưng lấy mềm địch cứng, tìm cơ hội truyền tin cho chúng ta hợp lực.”
“Ta đã điều tra ra người truyền tin đồn Xích Vũ Ma Tôn ở tại Cẩm Trà, chính là người theo hầu thân cận nhất bên cạnh Tiêu Thần. Người hầu đó cũng nói, Ma Tôn ngày ngày liên tục ở quanh bọn họ, sợ trực tiếp truyền tin thì đánh rắn động cỏ, nên đành tạo tin đồn. Ngoài ra, việc Phong chủ Lam Mặc độ kiếp suýt thất bại, cũng là do bàn tay của Ma Tôn dính vào. Xét về tình về lý, Cẩm Trà hẳn cũng ôm mối thù với Ma Tôn.”
Thực ra thì, chuyện Tống Hà nói chỉ có bảy mươi phần trăm là sự thực. Ba mươi phần trăm còn lại, là Lam Mặc đã điều chỉnh đi. Tống Hà thực sự rất thông minh hiểu chuyện, làm việc chu đáo, nói có sách mách có chứng. Ngay sau sự kiện Tháp Thiên Sơn, hắn đã cho người điều tra lại mọi việc. May thay, Lam Mặc cũng tốn không ít công sức tạo ra những bằng chứng đầy thuyết phục để bẻ cong suy nghĩ của Tống Hà.
Chuyện này, thực sự phải cảm ơn Lam Mặc rồi. Hắn chưa bao giờ nghĩ cậu là một Ma Tôn, thay vào đó còn bảo vệ cậu hết lần này tới lần khác.
Thấy Tống Hà đã nói như thế, các môn phái nhỏ cũng bắt đầu trầm tư. Có người còn mạnh dạn bày tỏ suy nghĩ của mình.
“Nghe nói sức mạnh của Ma Tôn đã suy giảm rất nhiều sau khi chế tác ra Đỉnh Tà Huấn. Giờ Đỉnh Tà Huấn đã bị chia nửa không rõ tung tích, hắn bị phát hiện ở Thành Ma cũng là chuyện bất ngờ. Phong chủ Lam Mặc sức mạnh qua ngần ấy năm tiến bộ rất nhiều, có khi nào đã vượt xa Ma Tôn?”
“Đúng đúng, ta cũng thấy Phong chủ Lam Mặc mạnh hơn Ma Tôn, vừa nãy còn thấy Ma Tôn run sợ trước mặt Phong chủ kìa. Có lẽ hắn thực sự là một con mèo hết thời rồi.”
Vũ Anh giật giật khoé mắt. Cậu run sợ? Run lúc nào? Bậy này. Lại còn mèo hết thời nữa, có tin ông đây gọi ma thú ra doạ ngươi không?
Dù sao thì tất cả mọi người đều đã chứng kiến ngọn lửa nuốt chửng lấy thân xác Xích Vũ Ma Tôn, cộng thêm lời nói của Thiên Kim Phong chủ Tống Hà, không ai còn nhắc lại chuyện Ma Tôn tái thế nữa. Giang hồ lại trở về với sóng yên biển lặng, tiếp tục tu luyện, tiếp tục thăng tiến.
Còn Vũ Anh sau khi thoát khỏi cái ách Ma Tôn, vẫn quyết định ở lại trên núi Đông Sơn mai danh ẩn tích qua trăm năm. Trong thời gian đó cũng không ngừng tu luyện để làm chủ sức mạnh, ngoài ra còn tìm thêm vài thú vui mới.
Như là nuôi thú cưng chẳng hạn….
Lời của tác giả: Thời gian qua giải quyết chuyện học hành thi cử, sau đó phải tìm định hướng mới nên hơi mất thời gian, để mọi người chờ lâu rồi.
Dù sao thì, từ bây giờ mới bắt đầu vào tuyến truyện chính, mong mọi người tiếp tục ủng hộ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...