#Vy
Quãng thời gian sau đó, ta vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Là thời gian ta từng trải qua, cũng là thời gian ta chưa từng trải qua.
Cái chết của Kinh Nam Thủ đã giải oan cho Tạ Trạc.
Tây Vương Mẫu chỉ nói Kinh Nam Thủ tẩu hỏa nhập ma, không hề đề cập đến tà khí.
Cũng bắt đầu từ ngày đó, Tạ Trạc thường xuyên liên lạc với Tần Thư Nhan, cũng giúp đỡ Côn Luân giải quyết những yêu tà thi thoảng xuất hiện, thậm chí có lần còn rời khỏi Côn Luân.
Chính vì vậy, yêu tà, hay nói cách khác là Tà Thần, đã biết đến sự tồn tại của "ta".
Tần Thư Nhan nhắc nhở Tạ Trạc, yêu tà dường như vẫn hành động theo lệnh của Tà Thần, tà khí trong thiên hạ cũng có chiều hướng dịch chuyển đến Côn Luân.
Tạ Trạc không đáp lại Tần Thư Nhan.
Nhưng kể từ đó, Tạ Trạc bắt đầu thường xuyên nhắc nhở "ta" ——
Uống ít rượu.
Bởi vì rượu sẽ làm loạn thần trí, tạo cơ hội cho tà khí thừa nước đục thả câu.
Ăn ít cay.
Bởi vì vị cay nồng sẽ che mất độc tính, còn khiến cảm xúc của ta không ổn định, cứ mãi như vậy sẽ ảnh hưởng đạo tâm.
Tạ Trạc còn nhắc ta chú ý thân thể, cố gắng không mắc bệnh, thể trạng suy nhược và bệnh khí đều sẽ trở thành yếu điểm của ta.
Còn nữa, bớt đi đến những nơi hỗn tạp.
Dù là luyện binh trong quân doanh, cũng phải chú ý an toàn, nếu không có chuyện bất khả kháng, hắn nhất định sẽ không rời khỏi ta...
Đủ loại chuyện từ lớn đến bé, đều bị quản thúc.
“Ta” cũng giống như những nữ tử khác, mới đầu sẽ cảm thấy sự quan tâm của Tạ Trạc thật ngọt ngào.
Sau đó, một năm, hai năm, ba năm, mười năm, năm mươi năm, năm này qua năm khác đều như thế, ta liền có cảm giác bị trói buộc, dần dần mất đi kiên nhẫn với Tạ Trạc.
Cộng thêm việc hắn thường xuyên biến mất, cũng chẳng hề giải thích hiểu lầm giữa chúng ta...
Sự bất mãn của “ta” đối với mối quan hệ này ngày một lớn dần.
Một trăm năm sau khi chúng ta thành thân.
Yêu tà tụ tập bên ngoài Côn Luân, ta thân là thượng tiên phụ trách quân thủ vệ, ngày ngày đều phải trấn thủ trước kết giới.
Tạ Trạc mỗi ngày đều đi theo “ta” đến doanh trại, các quân sĩ chê cười "ta", "ta" quả thực cũng rất khó xử.
Rốt cuộc, "ta" vẫn bị yêu tà bắt đi.
Mang đến sào huyệt của chúng bên ngoài Côn Luân, ta bị nhện yêu tiêm độc tố vào cơ thể, trói trên mạng nhện, da thịt xanh tím như bệnh đậu mùa.
Sau đó Tạ Trạc đơn thương độc mã xông vào sào huyệt, cứu ta ra.
Lòng ta vẫn luôn cảm thấy vì lần đó hắn liều mình cứu ta, nên nhân duyên của chúng ta mới duy trì được thêm bốn trăm năm nữa.
Trong bốn trăm năm "hấp hối giãy giụa", giữa chúng ta không có nổi mấy lần thân mật, đừng nói đến ôm, ngay cả nắm tay cũng đếm được trên mười đầu ngón tay.
Nhưng!
Đến bây giờ ta biến thành linh phách, ta mới phát hiện, hóa ra thứ Tạ Trạc giấu ta không chỉ là chuyện tà khí!
Hắn...
Từ khi cứu ta từ chỗ nhện yêu, mỗi đêm sau khi ta ngủ, Tạ Trạc đều đến bên giường ta.
Sau đó...
Cắn cổ ta.
Hắn dẫn độ tà khí trong cơ thể "ta" ra ngoài.
Đợi "ta" ngủ say, đôi môi lành lạnh của hắn sẽ mút lấy động mạch cổ của "ta", nhẹ nhàng hút tà khí vào trong miệng.
Dẫn độ xong, hắn sẽ giúp "ta" kéo lại chăn.
Có khi còn xoa đầu "ta", có khi...
Còn lặng lẽ hôn nhẹ lên trán ta...
Sau đó đỏ mặt đứng yên một lúc lâu.
Cứ bất động nhìn "ta" như vậy, cho đến khi "ta" xoay người, mơ màng chép miệng, hắn mới rời đi.
Không có hành động quá phận, nhưng chỉ bằng chuyện này đã đủ khiến ta trông thấy mà mặt đỏ tim đập.
Tạ Trạc hắn...
Giấu kỹ thật đấy...
Chẳng trách ngày đó ở Bất Tử thành, hành động của hắn lại thuần thục như vậy.
Nhưng những việc Tạ Trạc làm, "ta" hoàn toàn không hay biết.
“Ta” không biết đêm đêm hắn dẫn độ, cũng không biết hắn chiến đấu trong ngoài Côn Luân.
Không biết trên người hắn có thêm nhiều vết sẹo, càng không biết vì bị tà khí xâm nhập, dù là ngày hay đêm hắn đều phải "ác chiến" với Tà Thần trong mộng.
Trong mắt "ta", Tạ Trạc vẫn thường xuyên mất tích, khi trở về cũng không giải thích nửa lời.
Giữa chúng ta không có những cử chỉ ôm hôn thân mật, muốn nghe những lời ngon ngọt từ miệng Tạ Trạc lại càng không có khả năng.
“Ta” ngày càng không chịu nổi cuộc sống hôn nhân như quả phụ kiểu này.
Một trăm năm cuối cùng, chúng ta bắt đầu khắc khẩu.
Nói đúng hơn, là "ta" gây sự.
Mười mấy năm cuối cùng, chúng ta thậm chí bắt đầu đánh nhau.
Nói đúng hơn, là "ta" đánh, hắn chỉ giữ tay ta lại.
Và lần cuối cùng.
Tạ Trạc không cho phép “ta” thêm ớt vào đồ ăn.
“Ta” như giọt nước tràn ly, nổi giận động thủ với hắn, lần đó Bất Chu sơn bị "ta" đánh trật ba phần.
“Ta” xuống tay tàn nhẫn, Tạ Trạc cũng đã nhận ra.
“Ta” bay trong không trung, cùng Tạ Trạc đối diện với Bất Chu sơn nghiêng ngả, khói bụi mịt mùng như sương mù phủ trước mắt chúng ta, như cuộn chỉ nhân duyên bị rối giữa hai ta.
“Ta” nhìn vào mắt Tạ Trạc, không còn chút ấm áp năm trăm năm trước, "ta" nói:
“Nếu ngươi không chịu hòa ly, hai chúng ta sẽ cùng chết tại đây."
Tạ Trạc nhìn ta, vẫn bảo trì im lặng.
Cho đến khi chúng tiên nhân bị kinh động chạy tới, đưa hai chúng ta về đại điện Côn Luân.
Tây Vương Mẫu có chút bất lực nhìn đôi "oan gia" chúng ta, nàng day trán, ánh mắt đảo qua ta một lượt, cuối cùng dừng trên người Tạ Trạc.
“Ngươi nghĩ thế nào?”
Tạ Trạc liếc Tây Vương Mẫu một cái, rồi quay sang nhìn "ta".
“Ta” còn đang nóng giận, không thèm đếm xỉa đến hắn, khoanh tay quay đầu không nhìn Tạ Trạc.
Tạ Trạc hơi cụp mắt, hàng mi che đi mọi cảm xúc trong đáy mắt.
Nhưng bàn tay bên người cuộn chặt thành quyền đã tố cáo nội tâm hỗn loạn của hắn.
Mà “ta” bấy giờ hoàn toàn không thấy.
“Ta” chỉ biết hắn trầm mặc hồi lâu.
Hiện tại, ta nhìn Tạ Trạc, mới phát hiện ra khoảng thời gian im lặng này hắn dường như hít thở không thông, không khí xung quanh gần như bị đóng băng.
Trong khoảnh khắc tưởng như tắc thở, hắn khổ sở nhớ lại đoạn đường dài đã đi qua.
Cuối cùng hắn mở miệng:
“Được.”
Mọi người trên điện đồng loạt ồ lên.
“Ta” cũng quay sang nhìn thoáng qua Tạ Trạc.
Sau đó “ta” không nhìn hắn nữa, xoay người rời khỏi.
Gió lướt qua tóc mai Tạ Trạc, nhưng hắn vẫn bất động.
Khi đó "ta” chỉ biết cuối cùng Tạ Trạc đã đồng ý hòa ly, nhưng ta lại không biết sau khi toàn bộ tiên nhân rời khỏi đại điện, Tạ Trạc vẫn lặng lẽ đứng yên tại chỗ.
Đại điện trống trải chỉ còn Tây Vương Mẫu ngồi trên chủ vị.
“Ngươi thật sự muốn hòa ly với Cửu Hạ?" Tây Vương Mẫu hỏi hắn, “Không phải chỉ là lời nói trong lúc nóng giận?”
Tạ Trạc nhắm mắt lại, cảnh tượng nặng nề trước mắt càng khiến sắc mặt hắn thêm nhợt nhạt.
“Nàng không phải chỉ là nói trong lúc nóng giận."
Tây Vương Mẫu trầm mặc, bất đắc dĩ thở dài: “Cửu Hạ không phải người không hiểu lý lẽ, nhưng những chuyện này cần phải giấu nó, nhiều năm qua, nó..."
“Ta biết.” Tạ Trạc ngắt lời Tây Vương Mẫu, giống như không muốn nghe nữa.
Trong điện liền rơi vào tĩnh lặng.
“Tạ Trạc, ngươi ổn chứ?" Tây Vương Mẫu bất an hỏi khẽ.
Tạ Trạc mở mắt, không trả lời Tây Vương Mẫu.
Tây Vương Mẫu chờ trong chốc lát, lại hỏi: “Các ngươi hòa ly, tơ hồng nhân duyên Côn Luân có thể cắt, nhưng huyết thề của ngươi..." Tây Vương Mẫu xem thái độ của Tạ Trạc, không truy hỏi tiếp nữa, chỉ nói, "Mà thôi, những chuyện này phải để ngươi xử lý, ta cũng không tiện hỏi nhiều."
Tây Vương Mẫu đứng dậy rời đi: “Chỉ là, kẻ đó...”
Tây Vương Mẫu còn chưa nói xong, Tạ Trạc đột nhiên mở miệng:
“Ta rất ổn.”
Câu trả lời ông nói gà bà nói vịt này khiến Tây Vương Mẫu có chút lúng túng.
Tạ Trạc lại có vẻ vô cùng bình tĩnh, chậm rãi nói tiếp:
“Những chuyện đó buộc phải giấu nàng, ta hiểu, quyết định của nàng là đúng, năm trăm năm..."
Tây Vương Mẫu nhìn Tạ Trạc rõ ràng đang nói chuyện nhưng lại giống như đã mất đi chức năng ngôn ngữ, vẻ mặt nàng càng thêm mấy phần thương cảm.
“Tạ Trạc.”
Nàng ngắt lời hắn.
Tạ Trạc rốt cuộc nâng mắt nhìn nàng.
“Ngươi phải giữ tỉnh táo." Giọng nàng cực kỳ bình tĩnh, cơ hồ cố tình loại bỏ mọi cảm xúc, "Chuyện của các ngươi tùy ngươi và Cửu Hạ quyết định.
Chỉ riêng điều này ngươi nhất định phải nhớ, luôn luôn giữ thần trí tỉnh táo."
Tạ Trạc nghe vậy, lại trầm mặc nhìn xuống.
Hắn không nói thêm gì nữa, xoay người rời khỏi đại điện.
Từ ngày hôm ấy, "ta" không chạm mặt Tạ Trạc nữa.
“Ta” dọn tới phủ Mông Mông ở.
Ở Côn Luân, thượng tiên hòa ly có rất nhiều thủ tục phải làm, tên của chúng ta từ đây hoàn toàn phân cách.
Nửa tháng sau, "ta" và Tạ Trạc mới có thể đến tàng cây tương tư trước điện Nguyệt Lão để cắt dây tơ hồng.
Chính là thời gian nửa tháng này.
Linh phách ta cuối cùng cũng đến lúc rời khỏi Tạ Trạc để tiếp cận "ta".
Chuẩn bị hành động.
Đợi nhiều năm như vậy, rốt cuộc, cũng đợi được ngày này.
Chỉ cần trước khi "ta" cắt dây tơ hồng, linh phách ta xông vào cơ thể, giết chết linh phách quá khứ, chiếm lấy thân xác, nhiệm vụ của ta sẽ hoàn thành.
Thành bại đều ở lần này, cho nên ta phải tận dụng thời gian nửa tháng "ta" không gặp Tạ Trạc để chuẩn bị mọi thứ thật tốt.
Hiện tại, tuy sớm hơn nửa tháng, nhưng đoạt lấy cơ thể của mình chắc cũng chẳng hề gì.
Trải qua nhiều năm giằng co cùng Tà Thần và đủ loại yêu tà, sức mạnh của hắn sớm đã đạt đỉnh, cũng không sợ thiếu đi nửa tháng.
Mấy ngàn năm bầu bạn cùng chờ đợi, rốt cuộc cũng nghênh đón ván bài quyết định!
Nửa tháng, cướp lấy cơ thể, chỉ được thành, không thể bại!
Bởi vì, ta không còn đường lui.
___***___
Tác giả có lời muốn nói:
Nếu mị nói chương sau sẽ kết thúc, các chế có thể tin mị một lần cuối không?
=> Hông bé ơi, em không tin đâu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...