#Vy
Ngày 12 tháng 2.
Mọi chuyện diễn ra đúng như trong trí nhớ của ta, "ta" và Tạ Trạc tình cờ gặp nhau.
Sau đó, ta không cần làm thêm gì nữa.
Ta lơ lửng giữa không trung, nhìn bản thân năm đó và Tạ Trạc ta nhất mực bảo bọc cùng nhau trải qua "quá khứ".
“Ta” khiêng hắn về sơn động trong rừng tuyết trúc, chăm sóc hắn nửa tháng, giúp hắn băng bó vết thương, đổi thuốc, lau sạch cơ thể, "ta" ngày càng cảm thấy hiếu kỳ và quen thuộc hơn với hắn, cũng vô cùng thích diện mạo tuấn tú của hắn.
Tạ Trạc bấy giờ với "ta" mà nói, vừa thần bí, nguy hiểm, lại không kém phần dụ hoặc.
Con người nói chung sẽ luôn bị những thứ như vậy hấp dẫn.
Sau hai tháng, Tạ Trạc lần đầu tiên tỉnh lại.
Hắn bị thương rất nặng, hoàn toàn không thể cử động được.
Mà "ta" thì đang truyền hồn lực cho hắn, để hắn sớm bình phục.
Ngay khi hắn mở mắt, liền trông thấy "ta" ngủ gà ngủ gật nhưng vẫn không quên truyền hồn lực.
Hắn cau mày, xem xét thương tích trên cơ thể, sau đó lại nhìn ta.
Hắn giật giật đầu ngón tay, giống như muốn ngồi thẳng dậy, nhưng hắn bị thương quá nặng, chỉ một động tác nhỏ đã khiến hắn thở dốc.
“Ta” bị hắn kinh động, lập tức tỉnh khỏi cơn buồn ngủ.
“Ngươi tỉnh rồi!”
“Ta” vô cùng mừng rỡ, rướn người quan tâm hắn.
“Thế nào? Ổn không?...!Ta không phải đại phu thực thụ, hai ngày vừa rồi mới tìm đại phu trong quân doanh học sơ qua, ta còn sợ chữa hỏng cho ngươi rồi cơ...!Thật không ngờ ta lại chữa khỏi."
“Ta” tươi cười nhìn Tạ Trạc: "Cơ thể ngươi cũng tốt lắm, bị thương nặng vậy cũng vượt qua được."
Ánh mắt Tạ Trạc vẫn luôn chăm chú nhìn "ta", mãi đến khi bắt gặp ánh mắt ngập tràn ý cười của ta, hắn mới ngẩn người, mất tự nhiên chớp mắt, rồi nhìn sang chỗ khác.
Trước kia có lẽ ta cũng không hiểu vì cớ gì hắn phải lảng tránh.
Nhưng hiện tại, đã đi cùng hắn một chặng đường dài, ta tự nhiên sẽ hiểu.
Người luôn sống giữa lằn ranh sinh tử, đã bao lâu rồi mới được trông thấy một nụ cười thật tâm không toan tính?
Tưởng như đã bị thế gian lạnh lẽo làm cho chết lặng, lại đột nhiên cảm nhận được hơi ấm, đương nhiên sẽ không kịp thích ứng.
“Tại sao lại cứu ta?”
Tạ Trạc khàn giọng hỏi, cổ họng như bị mài rách.
“Chẳng lẽ trơ mắt nhìn ngươi chết cóng ngoài trời tuyết sao?”
“Ta” buột miệng thốt ra, nghĩ một lát, bèn nói thêm, "Hôm đó ở trong rừng trúc cũng coi như ngươi đã cứu ta, ta không tố cáo ngươi chính là vì báo ân, ta sẽ chăm sóc ngươi đến khi vết thương của ngươi bình phục, sau đó ngươi hãy âm thầm rời khỏi Côn Luân.
Ta đảm bảo sẽ không tiết lộ chuyện này với bất kỳ ai."
Tạ Trạc không nói thêm nữa.
Trọng thương khiến hắn nhanh chóng kiệt sức, chỉ trong chốc lát, hắn lại nhắm mắt, hôn mê bất tỉnh.
“Ta” ở bên cạnh hắn, tiếp tục truyền hồn lực cho hắn, thấy hắn hô hấp vững vàng, mới yên tâm xách giỏ đi đào tuyết trúc, vừa ngâm nga vừa rời khỏi sơn động.
Ba tháng kế tiếp, Tạ Trạc vẫn tiếp tục ở lại sơn động dưỡng thương.
“Ta” hầu như ngày nào cũng xách giỏ tới tìm hắn.
Đều đặn truyền hồn lực và thay thuốc cho hắn.
Dần dần, vải băng trên người Tạ Trạc đã tháo xuống hết, thương tích ngoài da đã lành hẳn, "ta" cũng ý thức được đối với nội thương của hắn, "ta" vốn không giúp được mấy, vẫn phải dựa vào Tạ Trạc tự mình tĩnh dưỡng.
Nhưng mỗi ngày "ta" vẫn kiên trì ghé thăm.
“Ta” tới nói chuyện với hắn, chẳng ngại hắn tương đối kiệm lời.
“Ta” thường lải nhải về những câu chuyện vụn vặt trong cuộc sống, dù là vui hay buồn đều kể cho hắn nghe.
Thỉnh thoảng "ta" cũng thử thăm dò quá khứ của hắn, nhưng khi phát hiện hắn không muốn nhắc tới, "ta" cũng không cố chấp truy hỏi.
“Ta” còn mang cho hắn vài món đồ chơi mua ở chợ Côn Luân, còn nói với hắn: "Gần đây tà khí bên ngoài Côn Luân yếu đi rất nhiều..."
Tạ Trạc nghe vậy chỉ cụp mắt gật đầu.
Ta biết, hắn đang cảm thấy vui mừng.
Nhưng năm đó ta không hề nhận ra cảm xúc của hắn, vẫn hồn nhiên nói: "Tây Vương Mẫu định mở rộng chợ Côn Luân, chắc chắn sẽ có thêm nhiều đồ chơi mới mẻ.
Ngươi chơi cùng ta nhé."
Loại chuyện này, Tạ Trạc sẽ không từ chối "ta".
Mặc dù, những "món đồ chơi mới mẻ" ta lôi ra đều là những thứ hắn đã thấy bên ngoài Côn Luân từ nhiều năm trước...
Hắn vẫn sẽ cùng "ta" nghiên cứu những thứ này trong sơn động.
Khi đó, Côn Luân bán đồ bốn phương, mà "ta" chưa từng rời khỏi Côn Luân, hiểu biết có phần hạn hẹp, đôi khi sẽ mua phải những món đồ kỳ quái.
Có một lần, "ta" lấy bông hoa bằng sắt từ trong túi ra đưa cho Tạ Trạc.
“Người ở chợ nói, hoa này là pháp khí, đưa cho người đang dưỡng thương có thể..."
“Ta” còn chưa nói hết, cánh hoa bất ngờ xòe ra, Tạ Trạc lập tức giơ tay nắm chặt bông hoa.
“Ta” hoang mang nhìn Tạ Trạc: “Sao...”
Mới kịp há miệng, giây tiếp theo, bông hoa sắt nổ tung trong tay hắn.
"Bùm" một tiếng, khiến ta hoảng sợ.
“Là ám khí, không phải pháp khí.” Tạ Trạc bình tĩnh nói.
“Ta” nhanh chóng hoàn hồn: "Tay ngươi thế nào rồi?"
“Ta” vươn tay muốn kéo tay hắn, nhưng lại sợ làm hắn đau, "Ngươi xòe tay ra ta xem nào."
Tạ Trạc lại xòe tay về phía mình, gần như không đổi sắc mặt rút bông hoa khỏi lòng bàn tay, bên trên còn dính máu thịt, vừa ném nó sang một bên vừa nói: "Vết thương ngoài da, không việc gì..."
Không chờ hắn nói hết, "ta" dùng cả hai tay bắt lấy cổ tay hắn, nhẹ nhàng nhưng không cho hắn cơ hội phản kháng, kéo tay hắn lại.
Lòng bàn tay hắn dính không ít cánh hoa, máu thịt lẫn lộn, nhìn cực kỳ đáng sợ.
“Ta” nhìn Tạ Trạc, vừa đau lòng vừa áy náy: "Có đau không?"
“Ta” hỏi hắn, nhưng lại tự trả lời, thậm chí còn bật khóc: "Nhất định là rất đau, xin lỗi ngươi, đều tại ta, tại ta tin lời lừa gạt của tiểu yêu kia."
Nước mắt từng giọt nối tiếp nhau rơi xuống lòng bàn tay Tạ Trạc.
“Lần sau ta không mua đồ linh tinh nữa.
Lát nữa ta nhất định sẽ tìm bọn chúng tính sổ!"
Tạ Trạc nhìn “ta”, có chút sửng sốt, không phải cố ý im lặng, mà quả thực đang không biết phải làm sao.
Hắn há miệng, rồi ngậm lại, rồi lại há miệng, rồi ngậm lại, lặp đi lặp lại mấy lần, rốt cuộc chỉ cứng nhắc nói mấy chữ:
“Đừng khóc, không đau.”
“Sao có thể không đau...”
“Thật sự không đau.”
“Cắm cả vào thịt rồi..."
“Không sao đâu.
Trước kia bị thương đều không việc gì.
Chỉ như thế này..."
“Vậy trước kia ngươi còn đau hơn à?"
Tạ Trạc trầm mặc, hắn nhìn “ta” —— đôi mắt đen nhánh ngấn lệ, bên trong toàn bộ đều là hình bóng hắn.
“Hiện tại không đau.” Hắn dùng tay còn lại lau nước mắt lấm lem trên mặt "ta", "Cửu Hạ, cười một cái nào, đừng khóc.”
“Ta” mếu máo, thử một hồi, rốt cuộc vẫn không cười nổi, chỉ lắc đầu, "Ta không cười nổi, nhưng ta sẽ không khóc nữa, ta giúp ngươi xử lý vết thương."
“Ta” giúp hắn xử lý vết thương trong lòng bàn tay, Tạ Trạc đưa tay cho "ta", chỉ lẳng lặng nghiêng đầu nhìn "ta"
Ngày tháng cứ thế trôi qua.
Đến ngày 25 tháng 5, Tạ Trạc đã có thể đứng dậy vận động nhẹ nhàng.
“Ta” bắt tên yêu quái gian xảo bán ám khí giao nộp cho Tây Vương Mẫu, Tây Vương Mẫu cũng nghiêm khắc chỉnh đốn chợ Côn Luân, qua nhiều ngày chấn chỉnh, Côn Luân quyết định mở một hội chợ nhỏ.
Bởi vì lần trước mắc mưu mà thiếu chút nữa làm Tạ Trạc gặp nguy hiểm, "ta" vô cùng áy náy, lại nghĩ Tạ Trạc đã lâu chưa rời khỏi sơn động, thương thế của hắn cũng tạm ổn, "ta" có thể dẫn hắn ra ngoài chơi.
Vì thế ta liền mời Tạ Trạc ngày 28 đi hội chợ cùng ta.
Tạ Trạc đương nhiên sẽ đồng ý.
Ngày 28 tháng 5.
Hội chợ Côn Luân vô cùng náo nhiệt.
Ban ngày hình thức ăn chơi gì cũng có, "ta" kéo Tạ Trạc đi từ đầu đường này đến cuối hẻm nọ, ăn hết từ phố này sang phố khác.
Sắp đến đêm, dọc đường bắt đầu thắp đèn lồng, đèn trời cầu phúc cũng được thả lên không trung, xa xa còn có pháo hoa đủ màu sắc.
Bầu không khí thật tuyệt vời.
“Ta” đưa Tạ Trạc đến một cái chòi cao, hai chúng ta yên lặng đứng đó, "ta" mua một bình rượu, uống hai ngụm, sau đó nói với Tạ Trạc:
“Tạ Trạc, hình như ta thích ngươi rồi."
Trong tiếng pháo hoa, dưới ánh trăng Côn Luân, Tạ Trạc ngây ngốc đứng bên cạnh "ta".
“Ngươi thì sao? Ngươi có thích ta không?”
“Ta” đang chờ câu trả lời của Tạ Trạc.
Chờ đến khi pháo hoa tắt lụi, vầng trăng bị mây che lấp.
Tạ Trạc mới mở miệng: “Ta...!Không biết...”
Ánh sáng trong mắt "ta" bị dập tắt, sự xấu hổ và lúng túng hiện lên gương mặt.
"Ta" giống như vừa tỉnh rượu, lập tức đứng thẳng dậy, gãi gãi đầu, có chút bất an lùi một bước.
“Ha ha, kỳ thật đó, tự nhiên lại nói chuyện này...!có chút đường đột nhỉ...!Thôi, cũng không còn sớm nữa, ta về trước đây, ngươi...!ngươi cứ đi dạo tiếp rồi về sau nhé! Ta đi trước, cáo từ!"
“Ta” còn không thèm xoay người mà trực tiếp nhảy từ chòi cao xuống, chạy mất hút.
Tạ Trạc nhìn “ta” chạy đi xa, bất động chốc lát, hắn cúi đầu chạm nhẹ vào lồng ngực: "Thích?" Hắn mờ mịt ngẩng đầu tìm kiếm bóng dáng ta.
“Ta” đã biến mất bên trong biển người chợ Côn Luân.
Tạ Trạc đương nhiên cũng không có tâm trạng đi dạo nữa, hắn trầm tư quay về sơn động.
Ngày 29 tháng 5.
Lôi kiếp giáng xuống tiên phủ của “ta”, vì bị Tạ Trạc cự tuyệt mà "ta" đã buồn suốt một ngày, lôi kiếp xảy ra bất ngờ khiến "ta" không kịp đề phòng.
“Ta” cuống quít điều chỉnh nội tức, ứng phó lôi kiếp, thiên lôi đánh suốt một ngày, “ta” cho rằng "ta" sẽ không qua nổi, sau một đạo lôi kiếp, "ta" hoàn toàn bất tỉnh.
Lại một đạo lôi kiếp nữa giáng xuống, Tạ Trạc xuất hiện.
Hắn chặn lại lôi kiếp, còn cho "ta" đang thoi thóp uống một ngụm máu của mình.
“Ta” ngất xỉu nên không nhìn thấy, thời khắc ta và Tạ Trạc ký huyết thề, ánh sáng đỏ lóe lên, ánh sáng bị lôi kiếp đánh trúng, hóa thành bột phấn màu hồng, xoay tròn xung quang chúng ta.
Tựa hồ trời cao đang gửi đến chúng ta lời chúc phúc.
Chúc chúng ta nhân duyên hòa hợp, bách niên giai lão...
Ngày 30 tháng 5.
“Ta” tỉnh lại tại tiên phủ đã bị lôi kiếp phá tan tành.
Chuyện đầu tiên "ta" muốn làm sau khi tìm được đường sống trước quỷ môn quan, thành công phi thăng thượng tiên, chính là lấy hết can đảm, đi tìm Tạ Trạc một lần nữa.
Vừa hay, Tạ Trạc chăm sóc ta suốt một đêm, thấy hô hấp ta đã bình ổn, liền trở về sơn động trong rừng trúc, đang nhắm mắt tĩnh tọa.
“Ta” vừa tới cửa, đã vào thẳng vấn đề: "Hôm qua thiếu chút nữa ta đã bị sét đánh chết, lúc ấy ta chỉ hối hận một chuyện mà đáng lẽ ra đã phải làm ở chợ! Con người sống không nên do dự! Vậy nên! Ta quyết định!..."
“Ta” nói liến thoắng, khuôn mặt đỏ bừng bừng.
“Tạ Trạc! Chúng ta thành thân đi!" Vì để cho mình thêm dũng khí, cũng sợ sẽ bị Tạ Trạc cự tuyệt, ta lớn tiếng nói, "Ta không muốn bỏ lỡ chàng!"
Tạ Trạc nhìn khuôn mặt đỏ bừng của ta, không trầm mặc, cũng không lưỡng lự, hắn gật đầu đáp:
“Được.”
“Ta” nghe thấy một chữ này, đầu tiên là trợn mắt không dám tin, sau đó là hạnh phúc vỡ òa, cởi bỏ áp lực, niềm vui chứa chan từ trong lòng đến khóe miệng, đuôi mắt.
“Ta” cười lớn, nhào tới ôm chặt lấy Tạ Trạc.
Tạ Trạc bị “ta” xà mạnh vào lòng, thậm chí còn mất thăng bằng lùi lại mấy bước.
Hắn cúi đầu nhìn "ta" không ngừng dụi mặt vào ngực hắn, gương mặt vẫn luôn trong trạng thái căng thẳng rốt cuộc cũng được thả lỏng.
Ngày 1 tháng 6.
“Ta” đưa Tạ Trạc đến ra mắt tất cả bạn bè ở Côn Luân.
Bọn họ nhìn ra Tạ Trạc là yêu, hơn nữa yêu khí còn sâu không lường được, chỉ miễn cưỡng tươi cười ăn với chúng ta một bữa, sau đó cả đám lựa thời cơ lôi ta ra chỗ khác, nhao nhao truy hỏi.
“Yêu quái phương nào đây?"
“Ngươi có biết hắn là người như thế nào không?”
“Hôn nhân đại sự há có thể coi là trò đùa? Ngươi đã tìm hiểu kỹ thân phận, gốc gác của hắn chưa?"
Ta cũng lần lượt trả lời bọn họ.
“Mặc kệ hắn từ đâu tới."
“Ta biết hắn không phải người xấu là được.”
“Hôn nhân đại sự, ta đương nhiên không coi là trò đùa, ta thực sự nghiêm túc.
Chi tiết ta không cần điều tra, phẩm hạnh của hắn ta biết rõ là được!"
Thái độ không thèm đếm xỉa của "ta" chọc đám bằng hữu giận dỗi bỏ về, cuối cùng chỉ còn Mông Mông không yên tâm nói với ta một câu:
“Bây giờ ngươi đã phi thăng thành thượng tiên, hôn sự của ngươi cũng không phải chuyện nhỏ, ngươi muốn gả cho yêu quái, đây là chuyện chưa từng có tiền lệ ở Côn Luân.
Ta nghĩ ngươi nên đến xin ý kiến Tây Vương Mẫu, bằng không, hắn ở đây cũng chẳng được yên."
Ngày 2 tháng 6.
Vì để Tạ Trạc được ở lại, "ta" đưa hắn đến gặp Tây Vương Mẫu.
Trên đại điện, chúng tiên nhìn "ta" cùng Tạ Trạc, lắc đầu thở dài, Tây Vương Mẫu trái lại không nhiều lời, chỉ hỏi có phải tâm ý "ta" đã quyết hay không.
“Ta” đương nhiên lập tức gật đầu khẳng định.
Tây Vương Mẫu trước mặt chúng tiên không tỏ bất cứ thái độ gì, chỉ im lặng, ý vị thâm sâu nhìn Tạ Trạc, sau đó cho chúng ta lui.
Đêm đó, “ta” có chút lo lắng.
“Ta” cảm thấy thái độ của Tây Vương Mẫu rất không rõ ràng, chỉ sợ Tạ Trạc không được ở lại Côn Luân thành thân với ta.
“Ta” trằn trọc mãi trong tiên phủ còn chưa được tu sửa, Tạ Trạc lẳng lặng ở bên ta, nhẹ giọng trấn an: "Không sao đâu, đừng lo lắng."
“Ta” thầm hạ quyết tâm, nếu Tây Vương Mẫu thật sự không đồng ý, ta sẽ cùng Tạ Trạc rời khỏi kết giới Côn Luân.
Dù sao Côn Luân cũng đã mở cửa khu chợ.
Sau này, ban ngày ta sẽ tới điều hành doanh trại quân thủ vệ Côn Luân, buổi tối lại trở về với gia đình nhỏ của mình.
Công việc hay cuộc sống đều không lơ là.
Dù sao, ta nhất định phải thành thân.
Quyết định xong, "ta" yên tâm ngủ thiếp đi.
Thế nên, “ta” không hề hay biết, đêm đó, Tạ Trạc còn đi gặp Tây Vương Mẫu...
___***___
Tác giả có lời muốn nói:
Tháng ba...!Tháng ba kết thúc...
Thật sự...
Có thể...
Đúng không....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...