Ninh Thanh Thanh tâm bình khí hòa vô cùng nghiêm túc nói với Vân Thủy Miểu: "Hắn không được nha!"
Đây là sự thật, nàng thu tin tức tố của Tạ Vô Vọng, căn bản chính là tạo không được bào tử.
Hắn không có công năng sinh sôi nẩy nở, nàng đã tự mình thử qua.
Thân là một cây nấm thân thiện, đương nhiên tất yếu phải nhắc nhở kẻ đến sau..
Như vậy giống như nhóm bào tử cùng nhau phập phồng trong gió đi đến, bào tử nào bay nhanh phát hiện phía trước có đất khô cằn liền kịp thời phát tín hiệu đoàn người phía sau, có thể tức tốc rơi xuống kịp thời thì rơi xuống, tránh để cùng nhau rớt hố.
Một cái đạo lý!
Loại thời điểm này, bào tử phía sau cũng sẽ nỗ lực lay động đầu cảm kích quỷ xui xẻo phía trước.
Ninh Thanh Thanh hơi nghiêng đầu chờ đợi Vân Thủy Miểu cảm tạ.
Nhưng thoạt nhìn Vân Thủy Miểu cũng không phải một người hiểu lễ phép.
Nàng hoàn toàn không có ý tứ muốn cảm tạ mình, hơn nữa sắc mặt vô cùng khó coi giống như cái chảo nhuộm âm u.
Thôi quên đi, không cần so đo cùng sinh vật cấp thấp.
Ninh Thanh Thanh dời mắt hậu tri hậu giác phát hiện một tầng không khí náo nhiệt ồn ào náo động trong cự điện kia đã hoàn toàn đình trệ.
Chỉ trong nháy mắt, ánh đèn hơi hơi đong đưa đều yên lặng.
Con ngươi chúng tiên quân khẽ run, lòng bàn tay kình thiên định hải, rượu trong ly tạo nên gợn sóng quyển quyển.
Tầm mắt bất động thanh sắc nhanh chóng trao đổi..
Nghe lầm thôi?
"Phụt.." Một nam tử cao gầy dị thường sở hữu chòm râu nhỏ chữ bát phun ra một ngụm rượu.
Phù Đồ Tử đồng tình nhìn về phía đồng liêu.
Tu sĩ râu cá trê này chính là Tạ Vô Vọng tiện tay đề bạt lên Tả Tiền Sử Bạch Vân Tử.
Người này từ đầu đến mông đều chỉ có một thân cơ bắp, từ trước đến nay kiềm không được lời nói, giấu không được cảm xúc.
Sau khi phun rượu, Bạch Vân Tử phát hiện tất cả mọi người nhìn mình liền nỗ lực gánh giúp Đạo Quân pha trò, một lần nữa gánh trọng trách làm không khí sôi nổi.
Hắn cất tiếng cười to: "Phụt..
Ha ha ha ha! Cười chết ta Đạo Quân a ha ha ha ha.."
Chủ ý của hắn là muốn khen Đạo Quân phu nhân hài hước thú vị, dám lấy Đạo Quân nói giỡn.
Nhưng lượng từ ngữ trong đầu không phải quá đủ, áp lực lại có chút lớn, vì thế liền nhảy ra một câu như vậy.
Lời vừa nói ra, Càn Nguyên Điện to như vậy càng là một mảnh tĩnh mịch.
Bạch Vân Tử ngượng ngùng vò đầu.
Sợ nhất không khí đột nhiên an tĩnh.
Khi càng sợ không khí đột nhiên an tĩnh lại chỉ có thanh âm của mỗi mình ngươi.
So với chuyện này càng khủng bố hơn chính là sau khi thanh âm của ngươi biến mất, không khí so nguyên bản còn càng thêm an tĩnh.
Bạch Vân Tử: "..."
Chòm râu nhỏ chữ bát run một chút, lại run một chút.
Hắn phát hiện chính mình giống như đang làm chuyện ngu xuẩn, không dám nhìn phương hướng Tạ Vô Vọng, cười mỉa nhìn phía Ninh Thanh Thanh muốn bổ cứu một chút: "Thỉnh phu nhân thứ tội, thuộc hạ tuyệt đối không phải chê cười phu nhân!"
Mọi người: "..."
Không phải chê cười phu nhân, vậy chính là chê cười Đạo Quân?
Khóe miệng chúng tiên quân run rẩy, vô cùng đồng tình tên ngốc này.
Tạ Vô Vọng an an tĩnh tĩnh cười nhạt, hạ lông mi đen láy lướt một vòng phiến ảnh, đáy mắt nhìn giống như có chút phát thanh.
Thân thể hắn hơi nghiêng, bộ dáng lười nhác không bận tâm, ly trong tay nhoáng lên cũng không hoảng.
Người xung quanh giống như một đám ốc sên đem râu lùi vào vỏ, thở cũng không dám.
Ninh Thanh Thanh nhìn về phía Bạch Vân Tử.
Nàng cảm giác được đối phương xin lỗi, lập tức thân thiện trấn an nói: "Không sao, ta đã tận lực, đã thử rất lâu cũng đều không được."
Chúng tiên quân: "..."
Bạch Vân Tử: "..."
Phu nhân là đang nói chuyện với hắn, không trả lời không được.
Nghẹn trong chốc lát, Bạch Vân Tử nghẹn ra một câu: "Ngài vất vả."
Mọi người ở đây không khỏi đồng thời phát ra lương tâm để hỏi..
Vì cái gì ta phải có hai cái lỗ tai? Vì cái gì ta phải xuất hiện ở nơi này?
Trong một mảnh đại điện tĩnh mịch, bỗng nhiên hiện lên một tiếng cười khẽ nhợt nhạt.
Ôn nhu, lương bạc, không để bụng.
Giờ phút này dám cười chỉ có một người.
Hắn cười, mọi người nhanh chóng thở ra ngụm trọc khí giữa ngực kia, vô cùng xấu hổ chậm rãi bắt đầu làm sinh động không khí.
Ngay vào lúc này, gần vị trí cao nhất bỗng nhiên có người niết gãy bạc đũa.
"Bang."
Chỗ ngồi này ngồi hai người, đều là người mặc trang phục màu đỏ sậm đẹp đẽ quý giá sang trọng.
Ánh mắt ném qua lập tức có thể cảm giác được dày đặc khí huyết tinh túc sát.
Hai vị này là Điện Chủ Hình Điện cùng Phó Điện Chủ, cũng là một đôi huynh muội.
Điện Chủ tên là Ngu Hạo Thiên mày rậm mắt to, cao lớn thô kệch, linh lực hắn thuộc thổ lại luyện một thân cơ bắp giống như sắt.
Tay bẻ gãy bạc đũa kia lớn cực kỳ, kẽ móng tay đen nhánh bắt mắt dị thường.
Đây đều là vết máu trầm tích quanh năm suốt tháng lắng đọng lại.
Hắn đem đoạn đũa vỗ lên bàn, uy áp sắc bén đến cực điểm tuôn ra.
"Láo..
xược.."
Tiếng quát khó chịu trầm thấp quanh quẩn trong đại điện cao rộng.
Phó Điện Chủ Ngu Ngọc Nhan ngồi ở bên cạnh hắn nùng trang mỹ diễm, là đại mỹ nhân phong tình đầy đặn.
Nàng vươn một bàn tay ngọc được sơn móng tay đỏ thẫm áp huynh trưởng, ý bảo hắn bình tĩnh.
"Ta chưởng Hình Điển." Tay áo Ngu Hạo Thiên chấn động, cúi người đứng lên, đi nhanh tiến lên trước.
"Trên Chính điện bịa đặt gây chuyện, làm nhục thánh uy quân thượng, tội này phải phạt bảy tiên!"
Vị này, là đao của Tạ Vô Vọng.
Nếu Phù Đồ Tử là gian nịnh, Ngu Hạo Thiên kia chính là huyết sát.
Điện Chủ Hình Điện, huyết tinh cùng mạng người trên tay không thể đếm hết.
Hắn cực kỳ khắc nghiệt lãnh khốc, thiết diện vô tư lục thân không nhận, hết thảy ấn theo luật pháp để làm, ngay cả tình cảm Tạ Vô Vọng cũng không bán.
Từ lâu trăm ngàn năm trước, đã có vô số người nhìn chằm chằm cái vị trí Điện Chủ này.
Ai cũng cho rằng hắn dám can đảm ngỗ nghịch Đạo Quân, khẳng định rất nhanh sẽ bị biếm xuống Thánh Sơn.
Không nghĩ đến một năm lại một năm nữa qua đi, Ngu Hạo Thiên vẫn yên ổn ngồi trên ghế dựa Hình Điện kia, căn bản là bất động như núi.
Dần dà, ai cũng biết Đạo Quân cũng không làm gì được Ngu Hạo Thiên.
Ôm phải chuyện vào người cũng không hề cầu đến trước mặt Đạo Quân.
Ngu Hạo Thiên cực kì làm người hận, vô số đôi mắt ngày đêm nhìn chằm chằm hắn ngóng trông hắn xảy ra chuyện.
Nề hà người này không chỉ đối với người khác tàn nhẫn, hắn đối đãi chính mình càng khắc nghiệt, rửa sạch sẽ chính là một quyển quy tắc hành tẩu, ai cũng không tìm được nửa điểm sai lầm của hắn.
Giờ phút này, nhìn thấy đầu lĩnh chưởng hình diêm vương này chống lại Đạo Quân phu nhân nhu nhược vô dụng, người khác không khỏi nhẹ nhàng nín thở thay Ninh Thanh Thanh niết một phen mồ hôi lạnh.
Đạo Quân phu nhân nhất định là bị Vân Thủy Miểu kia làm cho tức giận hồ đồ, dưới sự xúc động họa là từ ở miệng mà ra.
Nếu thật sự trên điện này làm trò trước mặt mọi người ăn bảy roi, nàng từ đây còn có thể làm người nữa hay không?
Chỉ là không biết Đạo Quân có thể không để ý mà ra tay với phu nhân không có cảm giác tồn tại này hay không?
Mọi người đồng thời nín thở, bất động thanh sắc lưu ý phương hướng Tạ Vô Vọng.
Tạ Vô Vọng một bộ dáng lười biếng đứng ngoài cuộc như cũ.
Nhìn Ngu Hạo Thiên đến gần Ninh Thanh Thanh, tầm mắt hắn xẹt qua khuôn mặt nàng, ở trên cặp mắt thiên chân thuần triệt kia của dừng lại trong chớp mắt.
Hắn nhớ đến mình từng thấy qua Ninh Thanh Thanh cùng Ngu Hạo Thiên giằng co.
Khi đó là thời điểm nàng mới vừa gả vào.
Nàng thích chạy đến quảng trường trên tiền điện nhìn lén hắn lâm triều, người khác không dám nói nàng.
Ngu Hạo Thiên lại không nhìn được bộ dáng xinh xắn đáng yêu của nàng, tiến lên đuổi nàng đi.
Tiểu cô nương mới ra đời cũng không bị Ngu Hạo Thiên một thân hung thần kia dọa, nàng xoa eo nghiêng đầu cùng hắn giảo biện.
Bộ dáng giảo hoạt linh động kia lấy lòng Tạ Vô Vọng, ngay đêm đó hắn liền làm nàng ngoan ngoãn khóc một hồi.
Sau nàng lại dần dần không đến tiền điện nữa.
Hắn rũ mắt, cười nhạt.
Hết thảy nhiệt tình đều sẽ biến mất, hết thảy yêu thích đều có điều kiện, hết thảy thật tâm đều không lâu dài.
Lời thề là không đáng tin nhất, từ vĩnh viễn này bao hàm phạm vi thời gian cũng chỉ là đã qua đến thời khắc này thôi, chẳng sợ trong nháy mắt tiếp theo đều có khả năng thay đổi.
Hư ảo như hoa trong gương, trăng trong nước.
Người sáng suốt liếc mắt một cái liền nhìn thấu.
Lại ngước mắt, trong đôi mắt đen đã mất chút dị sắc, chỉ dư xa cách, lãnh đạm, lương bạc.
Bên môi cười nhạt nhưng thật ra càng thêm ôn tồn.
Đến nỗi nàng nói hắn không được..
Không sao cả, nàng sẽ trả giá đại giới.
Bên kia Ninh Thanh Thanh nhìn người to con kia hung thần ác sát hướng phía mình đi đến.
Nói thật, nhìn thân hình vạm vỡ cường tráng như vậy, phản ứng đầu tiên của nàng là..
Tin tức tố của hắn có lẽ cũng không tệ lắm?
Chẳng qua lại gần một chút nàng liền nhăn lại cái mũi.
Mùi máu tươi quá nặng.
Tuy rằng nàng rất muốn phun bào tử nhưng sinh vật cao đẳng kiêu ngạo, bắt bẻ, không tìm được tin tức tố hoàn toàn hợp tâm ý kia thì sẽ không chắp vá.
Cái này gọi là thà thiếu chứ không ẩu.
Thân thể của nàng rất thành thật lui hai bước, cách xa Ngu Hạo Thiên.
Trái lại Vân Thủy Miểu chạy nhanh tiến lên: "Ngu Điện Chủ..
Thiếp thân đã sớm nghe nói ngài chấp pháp vô tư, công chính nghiêm minh nhất.
Nhưng thân phận phu nhân rốt cuộc bất đồng, nếu muốn đối xử bình đẳng chỉ sợ không ổn, mong rằng Ngu Điện Chủ bỏ qua một hai.."
Mới vừa rồi Vân Thủy Miểu bị Ninh Thanh Thanh làm ngốc.
Giờ phút này nhìn thấy diêm vương sống Ngu Hạo Thiên này muốn thu thập Ninh Thanh Thanh, nàng suýt nữa không kéo được khuôn mặt tràn đầy vui mừng.
Rõ ràng là cầu tình, kỳ thật bỏ đá xuống giếng buộc Ngu Hạo Thiên y luật chấp hình.
Kỳ thật căn bản không cần nàng đến vẽ rắn thêm chân.
Ngu Hạo Thiên có thể quăng ngã đũa đứng dậy, quyết định kia sẽ không bỏ qua Ninh Thanh Thanh.
"Bang.." Cổ tay đại hán thiết huyết vừa lật, một gai tiên toàn thân đen nhánh bằng sắt bỗng nhiên giơ lên lấy tốc độ cùng góc độ không thể tránh né, quất trên sống lưng nữ tử mềm mại không xương.
Máu tươi lập tức thấm ra xiêm y.
"A.." Thân thể mềm mại uể oải trên đất, nữ tử giương lên khuôn mặt thanh lệ khó có thể tin.
"Vì cái.."
Vì cái gì bị đánh lại là nàng?
"Bang! Bạch bạch!"
Bảy tiên xuất liên tục, phía sau lưng Vân Thủy Miểu huyết nhục mơ hồ, đảo hít khí lạnh, ngón tay gắt gao móc vào thảm đen dày nặng hoa mỹ.
"Bạch Vân Tử, tiến lên lãnh phạt." Ngu Hạo Thiên trầm giọng quát khẽ.
Bạch Vân Tử hai râu cá trê không nói hai lời, ngoan ngoãn tiến lên lãnh bảy tiên.
Ngay từ lúc đầu khi Ngu Hạo Thiên lên tiếng, Bạch Vân Tử chính trực liền biết khẳng định mình phải cùng Vân Thủy Miểu chịu phạt..
Lời đã nói ra, ngươi đến ta đi, mọi người đều có phần, không có khả năng chỉ phạt một người.
Vân Thủy Miểu còn mỹ tư tư đi nghênh đón, quả thực là ngu không ai bằng.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...