Trong viện trở về bình tĩnh, thái hậu đem di chỉ đặt trên mặt bàn, lòng lại không cách nào bình tĩnh, tay trong ống tay áo vươn ra kéo lấy đứa trẻ gần mấy bước xa, nửa tấc ngọn lửa dấy lên ở trong lòng, cô ngửa đầu ôn nhu nói: "Vân Khanh, ngày mai ta nên trở về cung rồi, ngươi muốn theo ta trở về không?"
Mục Vân Khanh bỗng nhớ tới cuộc sống trước đây ở trong cung, bưng cao giẫm thấp là đặc điểm lớn nhất của cung nhân, bất luận mùa đông khắc nghiệt, hay là ngày mùa hè chói chang, đều là một mình nàng ở bên trong tường sâu mấy thước kia.
Chim cô độc gào thét, không thể về tổ.
Khi đó nàng liền suy nghĩ, nếu có may mắn ra khỏi thâm cung, nàng chắc không trở về nữa, trong chân trời ở bên ngoài vô biên tự do bay lượn.
Nhưng sau đó nàng vậy mà một lần lại một lần trở về địa phương làm cho nàng sợ hãi kia, bây giờ trở lại sợ sẽ coi đây là nhà rồi.
Nàng cụp mắt thì thấy được hy vọng trong mắt của thái hậu, mượn mấy phần dũng khí, mở mở miệng thử hỏi: "Tịnh Huyên cũng ở trong Ninh An cung sao?"
Không kịp suy tư, tay của thái hậu nắm lấy Mục Vân Khanh gia tăng khí lực, cô lắc đầu một cái, hơi trấn an nói: "Không ở, nàng có cung điện độc lập, điểm ấy ngươi không cần lo lắng," Dừng một chút, tựa hồ nhớ tới cái gì, trong con ngươi lóe qua ý cười, nhẹ nhàng nói: "Hiện tại cũng không có Ninh An cung rồi, một cây đuốc của ngươi đốt sạch sành sanh, ngươi muốn ở Ninh An cung đều không có cơ hội."
Mục Vân Khanh cúi đầu đá cục đá dưới chân, thấp thỏm hỏi: "Ngài trách ta sao?" Một tòa cung điện to lớn cứ như vậy bị chính mình cho một mồi lửa, hình như là có chút quá rồi, Ninh An cung là địa phương thái hậu ở mười năm, chẳng khác nào là 'Nhà' của cô rồi, kết quả bị nàng phá huỷ.
Nắm lấy hai tay có chút hơi lạnh, tâm thần thái hậu rung chuyển một chút, nói: "Trách ngươi làm cái gì, phá huỷ thì phá hủy, vừa vặn ta mang ngươi về ở Lạc Vân cung, nơi đó đơn giản chút, ngược lại cũng yên tĩnh.
Nhưng mà.." Thái hậu nói không nhanh không chậm, đúng lúc dừng lại đề tài, trong lúc nhất thời im hơi lặng tiếng, tiếng gió qua tai, nàng ngước mắt thì quan sát được vẻ mặt không hiểu của không nhanh không chậm, châm chước giây lát, mở miệng nói: "Hôn sự của Nghiêm Thần cùng Mục Tịnh Huyên, có thể nói là nam tình nữ nguyện, tuy ta là thái hậu, nhưng ta không thể mạnh mẽ chai cắt, Vân Khanh, ngươi.."
Nam tình nữ nguyện, có chút miễn cưỡng, chỉ là cha Nghiêm Thần Nghiêm tướng cùng hoàng đế định ra hôn sự, Nghiêm gia vui mừng, lòng Mục Tịnh Huyên thuộc về Nghiêm Thần.
Trong mắt người bên ngoài Mục Vân Khanh chính là một cước chặn ngang rồi.
Nói tới trình độ như vậy, Mục Vân Khanh sao không hiểu, vốn cũng không yêu thích Nghiêm Thần, chỉ là không biết thế nhân vì sao một mực cho rằng nàng yêu thích hắn, nàng lắc lắc cánh tay của thái hậu, tình cảm mà không lời nào có thể miêu tả nói đến mừng rỡ, cười nói: "Vì sao các ngươi đều cho rằng ta yêu thích Nghiêm Thần, ta cùng với hắn chẳng qua khi còn bé quen biết thôi, còn nữa mười mấy năm qua đi, chút tình cảm này sớm quên đi.
Thích hắn là Mục Tịnh Huyên, muốn gả cũng là nàng, cùng ta có quan hệ gì đâu."
Thái hậu nhìn miệng cười từ đáy lòng Mục Vân Khanh, chốc lát si ngốc, lại lặp lại một lần, không quá tin tưởng lời của nàng, hỏi tới: "Thật sự? Hắn vì ngươi rời nhà, ta cho là trong lòng ngươi cũng là thích."
"Thật mà, lừa ngươi làm gì," Thấy thái hậu vẫn là nghi ngờ đầy mặt, nàng không muốn ở đề tài này dây dưa tiếp, liền vội vàng nói: "Vì sao ngài lại không tin, Vân Khanh khi nào giấu diếm được ngài."
Ai ngờ, thái hậu sắc mặt đột nhiên chìm xuống, lạnh lùng nói: "Chuyện ngươi giấu ta còn thiếu sao?"
Mấy tháng tiếp xúc, Mục Vân Khanh đối với thái hậu đã có hiểu rõ một chút, khi cô ôn nhu sắc mặt ấm áp, hai con mắt tựa như nắng ấm ngày đông sưởi ấm lòng người; Khi thuyết giáo một phần ý cười chín phần nghiêm túc, khiến người ta lắng xuống tâm nghe cô nói chuyện; Giờ phút này giống như lành lạnh như thường, Vân Khanh không lý do nhịp tim kịch liệt, nàng vẫn còn sắp chết giãy dụa, không biết chuyện gì, chỉ đành thử hỏi: "Ta giấu ngươi chuyện gì."
Thái hậu buông lỏng ra hai tay nắm chặt, bi thảm nở nụ cười, cô đơn nói: "Ta không biết ngươi khi nào mới có thể giải thích cùng ta, cần phải đợi đến vết thương eo tái phát, mới đến nói cho ta biết? Nếu không phải Mục Thụy Quân đem tất cả đều nói cho ta biết, ta coi là thật tin ngươi khi đó toàn thân mà rút lui, ngươi giấu ta giấu đến xác thực kín."
Nàng trước đó mang trong lòng may mắn, cho rằng người ở trước mắt, tất là không việc gì; Nhưng lời của Mục Thụy Quân như búa tạ đánh về phía nội tâm của cô, rút đi tất cả cây khô còn sót lại trong lòng, trồng xuống cây non tên là đau lòng cùng hối hận.
Cô hối hận đêm đó đáp ứng Mục Tịnh Huyên xuất cung, nếu không có như vậy cô sao gặp nạn, một động tác lơ đãng cho đứa trẻ trước mắt mang theo vô tận đau khổ.
Có lẽ, tất cả những thứ này đều là cô mua dây buộc mình, nhưng vì sao bị thương tổn luôn là con của cô.
Mi mắt run rẩy mấy cái, Mục Vân Khanh nghiêng đầu nhìn về phía lá cây xanh tươi trên cây lê một bên, nhẹ giọng nói: "Nói cho ngài thì có ích lợi gì, nhiều người bất an mà thôi, sư phụ đã nói cố gắng tu dưỡng, không nhiễm phong hàn thì giống như người thường, không có gì đáng ngại, ngài quá khẩn trương rồi."
Phản ứng của Mục Vân Khanh quá mức bình tĩnh, bình tĩnh đến trong lòng thái hậu càng bất an, tiếp đó sinh ra lo lắng.
Cô đứng lên bước đến trước, đem người kéo trở về đè ngồi ở trên băng đá, yên lặng thở dài một hơi, cô thực sự xem không hiểu tâm tư của người trước mắt, rù rì nói: "Ta thật sự không biết tại sao ngươi lại mấy lần cứu ta, sự bất hạnh của ngươi bắt nguồn từ ta, thì so với ngươi ở trên Vực Đoạn Hồn nói, sinh mà không nuôi, dưỡng mà mà không dạy, cái gì gọi là mẹ."
"Không phải, không phải, đây không phải là lời nói thật lòng, đó chỉ là.." Mục Vân Khanh kích động đứng lên, nhưng lời chưa nói xong đã bị thái hậu lấy tay che môi nàng, ra hiệu nàng không nên nói nữa.
"Vân Khanh, ngươi hãy nghe ta nói hết, hơn mười năm trước ta đuổi tới Vực Đoạn Hồn, chính mắt thấy được ngươi bị người đuổi giết, ta một mực do dự có cần ra tay cứu ngươi hay không, ngươi từng tiếng mẫu thân kêu ta đến nát lòng, nhưng ở khi ta giãy dụa do dự Thẩm Kiếm Phong xuất hiện, hắn cứu ngươi, cũng đường cũ trở về trong cung, tiên đế đã băng hà rồi.
Chuyện về sau ngươi cũng biết, ta thu dưỡng Tịnh Huyên, nhưng mà ngươi vẫn lấy tấm lòng tinh khiết hiếu thuận đợi ta, ta rất bất ngờ.
Nhưng ngươi thật sự không nên, thật sự không nên.." Thái hậu nói xong lời cuối cùng có chút nói năng lộn xộn, nội tâm sợ là gần như tan vỡ.
Mục Vân Khanh hai tay nắm lên tay phải của thái hậu, tinh tế nhìn chăm chú mạch máu rõ ràng trên lòng bàn tay, từ 10 năm trước qua đi nàng vô số lần khát vọng nàng cùng thái hậu có thể trùng tu lại quan hệ, gương vỡ lại lành, khát vọng thái hậu có thể nắm lấy tay của nàng, như dắt tay đi lê viên nhìn hoa nở hoa tàn, nhưng một lần lại một lần thất vọng làm cho một trái tim của nàng lạnh triệt để.
Nhưng khi tuyệt vọng, thái hậu lại quay đầu lại thận trọng nắm lấy tay của nàng, nàng mặc kệ người khác làm sao nhìn nàng, ngốc cũng tốt, thiểu năng trí tuệ cũng được, chỉ cần hài lòng làm liền được, cuộc sống ngắn ngủi mấy chục năm, nàng không muốn sống quá mệt mỏi.
"Khi ngài bị người ám sát, ta cũng đang giãy dụa có cần đi cứu ngài hay không, nhưng mà ngài không có may mắn giống như ta đây, không người tới cứu ngài, ta không thể làm gì khác hơn là hiện thân đi cứu.
Hoàng gia tình thân đạm bạc, thời trẻ con tiên đế cơ hồ chưa bao giờ cười nói với ta.
Nhưng ngài dành cho ta là sủng nịch và yêu thương nồng đậm, để ta đến nay khó quên; Ngươi có thể vì ta uống thuốc độc tự sát, ta còn có cái gì sẽ tính toán cùng ngài, mặc kệ thế nào, ngài đều là mẹ của ta, không có ngài, thế gian sẽ không có ta, không phải sao?"
Nàng ngẩng đầu lên, nước mắt ở trong mắt đảo quanh lại quật cường chưa từng rơi xuống, nàng cong môi cười nói; "Bên trong Vị Ương cung, Vân Khanh đã nói, lớn rồi phải bảo vệ ngài, ngài đã dạy ta làm người không thể nuốt lời."
Thái hậu gật gù, không cần phải nhiều lời nữa.
Ngôn ngữ nhiều hơn nữa cũng cứu vãn không được cái gì, năm tháng đã qua, thời gian không quay lại, có lẽ cô nên nhìn về phía trước, ở trong năm tháng còn lại hoàn thành chuyện trong lòng cô.
Trời cao mây nhạt, gió mát lướt qua, ve trên cành liễu.
Ẩm ướt trong thiên lao quá nặng, khiến người ta khi từ ở ngoài mới bước vào liền cảm thấy hàn ý như mùa đông, ngăn cách sự ấm áp của xuân muộn bên ngoài, thái hậu theo bản năng nắm thật chặt quần áo đơn độc trên người, đi lại càng trầm trọng, trước mắt một đạo cửa sắt dày nặng trở ngại bước chân của cô.
Không mấy chốc, cửa sắt bị mở ra, cô sâu sắc hít vào một hơi, nhấc lên bước chân có chút trôi nổi, chậm rãi đi vào.
Vương Gia một triều thất thế nhưng vẫn là chưa cắt đi tước vị, ngoại trừ tay chân quấn xích sắt ra, vẫn chưa có quá nhiều khắc nghiệt.
Thời khắc Mục Thụy Quân nhìn người tới, khóe miệng khô cạn cong lên, lạnh lùng nhìn cô, không cầm được ý cười, cao giọng nói: "Thì ra ngươi cũng sợ chết, ta cho là ngươi không đến, độc tính của độc Bích Lạc cũng sẽ để thái hậu cao ngạo khuất phục."
Thái hậu cười nhạt, vẫn chưa lưu ý mỉa mai trong lời nói của hắn, đứng cạnh cửa vẫn chưa tiến lên, giữ vững khoảng cách nhất định, nói: "Hoàng đế muốn giết ngươi, nhưng thái hoàng thái hậu không đồng ý, hai người giằng co nghĩ cách, đem mạng của ngươi giao đến tay ta, để ta định sự sống chết của ngươi."
Mục Thụy Quân nghe vậy sững sờ, trên mặt hiện lên vẻ đắc ý, cười nói: "Thật sao? Vậy thì như thế nào, vừa vặn phù hợp tâm ý của ngươi, mạng ngươi cũng nắm ở trên tay của ta, chỉ có ta có thuốc giải không phải sao?"
Thái hậu dường như ngờ tới hắn nghĩ như vậy, vẻ mặt như xưa, trong lòng căm ghét, trong mắt cũng là không muốn xuất hiện bóng dáng của hắn nữa, cúi mắt nhìn dưới chân, rõ ràng nói rằng: "Nếu như ta nói ta sẽ không lấy mạng của ngươi đổi thuốc giải thì sao."
Mục Thụy Quân ngạc nhiên, nhìn trong ánh mắt về phía thái hậu có thêm ba phần đánh giá, trong lòng hơi hồi hộp một chút, bật thốt lên: "Không thể nào, giờ khắc này ngươi không thể thấy được, thuốc giải của Bích Lạc sẽ không trong khoảng thời gian ngắn phối đủ," Một đạo át chủ bài cuối cùng mất đi, hắn đột nhiên đứng lên, đến trước mặt thái hậu, bỗng dưng vừa cười lên, "Quên đi sự tồn tại của Thẩm Kiếm Phong, hắn giải không được nhưng cũng có thể áp chế độc tính lan tràn, nhiều nhất ba năm năm năm ngươi vẫn cứ hồn về Hoàng Tuyền, chỉ có điều so với ta chậm một chút thời gian mà thôi."
Trong ánh mắt lành lạnh của thái hậu tìm không được một tia hoảng sợ, nhàn nhạt đứng ở đó, an tĩnh có chút khiến người ta sợ hãi, dường như người trúng độc cũng không phải cô.
Cô dễ dàng nói ra sự tình khổ cực giấu xuống mấy ngày qua: "Thật sao? Vậy ta cũng là còn có ba năm rưỡi thời gian, ta còn có thể hoàn thành việc chưa hoàn thành, Mục Thụy Quân, ta sẽ tự tay đưa ngươi lên đường Hoàng Tuyền, ngươi nên vì chuyện ngươi làm trả giá thật lớn."
Sau khi trầm mặc ngắn ngủi, Mục Thụy Quân thẹn quá thành giận, khi muốn lần nữa đi về phía trước, ràng buộc xích sắt phía sau đem hắn cản ở tại chỗ, ngữ khí càng tàn nhẫn: "Tiêu Cẩn Hoa, độc của ngươi do Mục Tịnh Huyên hạ, lấy cá tính Mục Vân Khanh bảo vệ ngươi, nếu như biết được việc này, tất nhiên sẽ không bỏ qua cho nàng, ta rất chờ mong cảnh tỷ muội các nàng cùng tương tàn, bất quá ta càng mong đợi ngươi sẽ đứng ở bên phía của ai."
"Ta sẽ không để cho ngày đó phát sinh, ngươi có thể an tâm lên đường," Thái hậu tiếng nói vừa rơi, ngoài cửa xuất hiện vài tên cung nhân, thấy được trong tay một người nâng một chén rượu.
Ý gì, đã rất rõ ràng.
Sinh tử trước mặt, giỏi nhất nhìn rõ bản tính người.
Mục Thụy Quân vừa đi tới bước tiến, giờ khắc này cũng đang lùi về sau, hắn bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười vài tiếng, ngũ quan vặn vẹo, ý sợ hãi trong tròng mắt bị sự thù hận lạnh lẽo thay thế được, "Ngươi so với ta sống thêm ba năm thì lại làm sao, ngươi so với ta chịu nhiều thống khổ ba năm mà thôi, vết thương trên eo của đứa con duy nhất của ngươi khi tái phát sống không bằng chết, nếu ngươi chính mắt thấy được, cũng chắc là vạn tiễn xuyên tim."
"Ta có thể tận mắt thấy được, quỳ ở bên trong ngày băng đất tuyết, sau khi nhiễm phong hàn không người cứu trị, mang theo vết thương eo tái phát, đau đến chết đi sống lại, dáng dấp kia làm cho ta đều đau lòng, ta phái người tìm được Nguyễn Nguyệt nàng mới có thể sống tiếp; Còn có từ sau khi ra khỏi lãnh cung, cũng là như vậy, đáng tiếc khi đó ngươi ngồi ở trong Ninh An cung mà không biết..
Tiêu Cẩn Hoa, đây là một món lễ lớn cuối cùng ta ở nhân gian tặng cho ngươi, ngươi liền cẩn thận tiếp nhận đi."
Màu ngươi bình tĩnh thong dong từ trước đến giờ, dần dần bị đau lòng từng tấc từng tấc ăn mòn sâu trong nội tâm dâng lên, hai tay nắm ở trong tay áo không bị sự khống chế của cô mà run rẩy, nhưng mà cô vẫn bắt được thâm ý bên trong tiếng nói, không thể tin hỏi: "Tần Vũ, nàng từ đầu đến cuối là người của ngươi.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...