Hoa Lê Rơi Rụng Hội Tụ Nơi Nào


Tề Phủ của tối nay ánh sáng dị thường, đèn lồng đỏ thẫm treo đầy mỗi hành lang uốn khúc, đem mỗi một nơi chiếu óng ánh lóa mắt.
Đèn đuốc màu đỏ tươi cùng kim quang chói mắt đầy rẫy tầm mắt, thái hậu lông mày véo lên, thoáng liếc mắt nhìn về phía một bên dưới hành lang uốn khúc đứng một Mục Thụy Quân hơi lạnh tao nhã, môi mỏng mím chặt, gò má như đao khắc, hai con mắt thâm thúy âm u lạnh lẽo.
Hai người ánh mắt va chạm, ánh mắt mát lạnh của thái hậu lần nữa lóe lên, khẽ gật đầu về phía hắn, lập tức bước vào trong phòng, để cho hắn một bóng lưng yểu điệu thanh nhã.
Nhìn lại hơn hai mươi năm, giữa hai người càng xa cách người dưng như vậy.

Bụi quy về bụi, cát quy về cát, may mắn hay là bất hạnh, lưu lại thở dài một tiếng.
Đi đến phía trong phòng, đèn đuốc càng sáng choang, không giống với náo nhiệt chói mắt dưới hành lang uốn khúc thôi.

Ở ngoài bức bình phong bóng dáng Tiêu Cẩn Sam qua lại lay động, con mắt ẩn chứa sốt suột sầu lo, thấy được thái hậu bước nhanh mà đến, cất bước nghênh đón: "Đầu tiễn lún vào xương, đại phu không dám rút tiễn."
Ánh nến đùng đùng vang vọng, càng chảy nhiều tiếng, thái hậu nhìn về phía bóng mờ trong bình phong, âm thanh rất thấp: "Không ngại, nói cho đại phu biết, để hắn rút tiễn."
Vòng qua bức bình phong, nhìn thiếu nữ nằm trên giường, sợi tóc trên trán ẩm ướt, hơi nước óng ánh ngưng tụ thành giọt nước thấm ở trên lông mi của nàng, vốn là sắc mặt tái nhợt giờ khắc này không có chút hồng hào, vết máu bả vai như hoa Mạn Đà La nở rộ trong đêm tối, quỷ dị yêu diễm.
Thái hậu ngồi trên bên giường, bàn tay xoa đỉnh đầu của Vân Khanh, ánh mắt nhu hòa, lưu luyến không đi, nặng nề thở dài: "Tỉnh rồi thì mở mắt ra."
Mi mắt đen thui run rẩy lại run rẩy, hai con mắt chậm rãi mở ra, đỉnh đầu truyền đến nhiệt độ khác thường, khuấy động tâm thần bất an chậm rãi bình yên xuống, các vị trí cơ thể đau đớn kêu gào.

Còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, đã bị người nâng dậy không biết tựa vào trong lòng ai, nàng hình như ngửi được một luồng hương hoa lê lành lạnh, lại bất lực nhắm mắt lại, không cần nghĩ biết người ôm lấy nàng là ai rồi.
Đại phu đem dao găm đặt trên ánh nến đốt lưỡi dao ửng hồng, lại đem rượu mạnh chuẩn bị xong xối lên, sống lưng hắn đã chảy mồ hôi lạnh, so với bản thân hắn rút tiễn còn muốn thống khổ hơn.

Ngẩng đầu dò xét một chút sắc mặt nhìn qua coi như không tệ của thái hậu, mới cẩn thận từng li từng tí một xuống dao, từng cái một đem huyết nhục mục nát mép vết thương loại bỏ.
Lưỡi dao nóng bỏng từng tấc từng tấc lướt qua bả vai, không vào trong cốt nhục, loại đau đớn này quá mức quen thuộc, mí mắt càng nặng nề, nàng muốn mở cũng không sức làm được điểm này.


Người trước mắt diện mạo mơ hồ không rõ, nhưng một thân sam tím này Mục Vân Khanh vẫn là nhận ra, đó là thái hậu.

Âm thanh lạnh lẽo để nàng đặt mình trong ngày hàn mùa đông, ánh mắt như lưỡi dao sắc phóng về phía nàng.
Địa lao, đúng, trước mắt tối tăm không rõ, chắc là địa lao.

Nàng muốn giải thích, nàng muốn biện bạch, nhưng bả vai đột nhiên đau xót, dường như huyết nhục nơi đó bị miễn cưỡng khoét đi rồi, nàng theo bản năng mở miệng: "Không có, không có.."
Đối với e ngại đau đớn, nàng muốn trốn tránh, cái này cũng là bản năng của con người, hành vi vô ý thức theo lợi tránh hại.
Đầu tiễn bị rút ra, từ đầu đến cuối thái hậu cũng không nghe được kêu đau của người trong lòng, chỉ nghe được một tiếng nỉ non, cô muốn hút lấy chú ý của Vân Khanh, có lẽ nàng sẽ thoải mái một chút, liền cúi đầu ở bên tai nàng ngôn ngữ mềm nhẹ dụ dỗ: "Vân Khanh, cái gì không có, ngươi muốn cái gì, ta giúp ngươi lấy được không."
"Không muốn..

Không muốn..", Mục Vân Khanh nghe vậy quanh thân phát run.

Thái hậu chăm chú ôm chặt nàng, nhìn Tô Đồng bôi thuốc lên, băng gạc mảnh nhỏ quấn lấy, dòng máu đỏ sẫm thẩm thấu băng gạc, tiếp tục dụ dỗ nói: "Vì sao lại không muốn rồi."
Mục Vân Khanh cứ dựa ở trong lồng ngực thái hậu, hai mắt nhắm chặt, sắc mặt trắng bệch, làm như ác mộng làm như nói nhỏ: "Không có..

Không có..

Không có lấy.."
Ngón tay Tô Đồng quấn quanh băng gạc hơi ngưng lại, theo bản năng ngẩng đầu nhìn thái hậu, mặt mày của cô sâu sắc nhăn lên, càng sâu chính là áy náy, áy náy không bờ bến, trong lòng bị cay đắng dày đặc kia bao phủ, cô giơ tay xoa gò má hơi lạnh của Vân Khanh, ánh mắt cũng mê ly theo, khó khăn mở miệng: "Không có, ngươi không có, ta biết ngươi không có, ta tin ngươi."
Chỉ là cái tín nhiệm này tới hơi trễ rồi.

Thời khắc này trong lòng cô như bị lửa thiêu, củi lửa nhấc lên ở trong cơ thể cô từng tấc từng tấc thiêu đốt, viền mắt dần dần sương mù dày đặt lên, chán nản nói: "Ngươi không nên trở về, có lẽ ta an nghỉ Ninh An cung, mới là lựa chọn tốt nhất."
Màn ánh sáng chập chờn, đêm quá canh ba.
Tô Đồng từ ở ngoài đi vào bên trong, thái hậu ngồi trên giường canh giữ Mục Vân Khanh, cầm khăn mặt tinh tế lau mồ hôi lạnh cho nàng, Tô Đồng từ bên trong một chậu bên vặn một khối khăn mặt mới đưa cho thái hậu, lại tiếp nhận khăn mặt đã lạnh trong tay cô nắm, kính cẩn hồi bẩm: "Thuộc hạ hộ tống phượng giá trở lại Ninh An cung rồi."
Phượng giá hồi cung chẳng qua là cái danh nghĩa mà thôi, thái hậu người còn ở Tề Phủ, chỉ là không người hiểu rõ.
Thái hậu gật gù, mặt mày tràn đầy mệt mỏi, vung vung tay ra hiệu nàng lui ra.

Tô Đồng đi mấy bước, thái hậu bỗng dưng gọi nàng lại: "A Lục nơi đó đừng quá mức trách cứ nàng, dù sao cũng là Vân Khanh cam tâm tình nguyện thay nàng ngăn mũi tên," Đầu ngón tay xoa lấy sợi tóc mềm mại thái dương của Vân Khanh, than thở: "Có lẽ nàng thật sự coi A Lục thành Tần Vũ rồi."
Tô Đồng xoay người lại nói: "Vâng," Quay người xin cáo lui.
Nữ chủ nhân của Tề phủ Tiêu Cẩn Sam sau khi xử lý một đống sự vụ ngoại giới, có được nhàn rỗi vừa mới đến trong tiểu viện, sau khi nhìn thấy thái hậu đầy mặt lo lắng, khuyên nhủ: "Đại phu nói, thể chất của nàng kém một chút, không có gì đáng ngại rồi." '
Thể chất kém..

Thể chất kém, trong lòng thái hậu như gió thu thổi rơi lá khô, xẹt qua mấy phần phiền muộn, đứa trẻ từ nhỏ thể chất không phải kém như vậy, có lẽ tất cả cô đã từng làm miễn cưỡng kéo sụp thân thể của đứa trẻ rồi.
Cô vẫn chưa trả lời Tiêu Cẩn Sam, cúi người xuống, đầu ngón tay trắng bệch nhẹ nhàng lướt qua cái trán của Vân Khanh, người bất tỉnh sốt cao sợ là sẽ không lùi.

Thu hồi ánh mắt trầm thấp, nhìn về phía Tiêu Cẩn Sam một bên: "Bận rộn một ngày, ngươi cũng mệt rồi, đi nghỉ ngơi đi."
Tiêu Cẩn Sam nhìn bóng đêm như mực, trong lòng không đành lòng thái hậu lao lực như vậy, trả lời: "Nếu không thay người cẩn thận đến canh giữ, ngài cũng đi nghỉ ngơi."
Thái hậu lắc đầu một cái, khóe môi cong lên một vệt ý cười bất đắc dĩ, trước mắt thêm mù mịt, lạnh nhạt nói: "Một số chuyện ta giấu diếm mười mấy năm, bị mẫu thân nói ra như vậy, thực sự để ta trở tay không kịp; Vân Khanh tỉnh lại tất nhiên sẽ hỏi ta, nhưng ta thực sự không biết nên giải thích với nàng thế nào."
Thân thế đột nhiên thay đổi, từ công chúa Vân Khanh biến thành một con gái riêng không thể bày ra, để nàng làm sao tiếp nhận.
Tiêu Cẩn Sam không nói mà đờ đẫn, muốn lui ra lại nghe được lời mớ ác mộngcủa Mục Vân Khanh: "Nước..


Nước," Nàng lập tức rót cốc nước đưa đến trong tay thái hậu.
Trong phòng yên tĩnh, tiếng nói mớ của Mục Vân Khanh vô cùng rõ ràng, thái hậu cầm lên muỗng đem nước đưa đến giữa môi của nàng, nhưng Mục Vân Khanh cắn chặt răng không há miệng, bỗng nhiên lắc đầu hô hấp dồn dập: "Không muốn..

Không muốn."
Mấy phiên nhiều lần như vậy, vẻ mặt thái hậu ngưng tụ hàn băng, Tiêu Cẩn Sam véo lên lông mày, lúng túng nói: "Cái này..

Bị bệnh mà kiêu cái này, một hồi muốn, một hồi không muốn."
Thái hậu bỗng nhiên nhớ tới trong địa lao, cũng là tình hình như vậy, nàng rõ ràng rất khát, lại cầu cũng không được, nhìn mà thở dài.
Mà cô cho nàng hy vọng lại tự tay phá huỷ, bàn tàn nhẫn không có người khác.
Cả khu phòng mùi máu tanh bất tận, không khí ngạt thở, cửa sổ đóng chặt, Tiêu Cẩn Sam ở lại nửa khắc đồng hồ thì rời đi, cuối cùng chỉ còn lại hai người nàng.

Thái hậu lại tiếp tục cầm lên cái muỗng, nhẹ giọng dụ dỗ nói: "Vân Khanh, mẫu thân ở đây, ngươi không cần ẩn nhẫn khắc chế như vậy."
Nàng không phải thần ma, chuyện cũ không cách nào cứu vãn, chỉ có thể tận lực bù đắp.
Phía chân trời trở nên trắng, sáng sớm tản đi, chim thương canh ó o.
Thái hậu nhìn người trên giường vẫn mê man, xoa xoa huyệt thái dương đau nhức, lại chạm vào cái trán của đứa trẻ, còn có chút nóng hổi, trong lòng đột nhiên nhẹ nhõm rất nhiều, khóe môi vung lên nụ cười nhẹ nhõm, thay nàng chỉnh góc chăn muốn đứng lên mà đi.
Còn chưa bước ra bước chân, cổ tay bỗng bị người chăm chú nắm lấy, cô cúi mắt nhìn cổ tay của mình, vui vẻ nói: "Vân Khanh, ngươi tỉnh rồi."
Mục Vân Khanh nghe được âm thanh nhíu nhíu mày, hai con mắt chậm rãi mở ra, khuôn mặt thái hậu đập vào mi mắt, nàng có chút choáng váng hơi động thân thể, trên bả vai truyền đến đau đớn xót ruột, để nàng sâu sắc hít vào một hơi.

Có lẽ là sốt một đêm, cổ họng càng khô khốc, như thiêu đốt, để nàng một chữ cũng nói không ra.
Thái hậu nhẹ nhàng nâng nàng dậy, chén nước đặt bên môi nàng, không nói lời nào, đợi nàng uống xong nước trong chén, mới ôn nhu an ủi: "Đại phu bàn giao ngươi tỉnh rồi phải uống thuốc, ta để người bưng thuốc tới."
Mục Vân Khanh thoáng liếc mắt nhìn sắc trời sáng choang, nàng ngủ mê một đêm.


Trong giây lát, thái hậu đi mà quay lại, thấy nàng trợn tròn mắt lại không nói lời nào, biết được mất mác trong lòng nàng.

Thích thú ngồi trên trước giường nàng, đầu ngón tay lau đi nước mắt muốn rơi mà chưa trơi trên khóe mắt nàng, nhẹ giọng nói: "Ngươi muốn biết cái gì, ta có thể giải thích."
Vân Khanh nghe vậy, lông mi thon dài đen thui run rẩy, đêm qua lão phu nhân nói lại vang lên ở bên tai, thái hậu ngôn ngữ như vậy không cần nàng hỏi đã xác nhận lời nói không giả.

Mục Thụy Quân, chiến thần nước khác nghe nghe tiếng đã sợ mất mật, vậy mà như vậy..

Nàng đóng lại con ngươi, nhiệt lệ cuồn cuộn trượt xuống, nàng run rẩy khóe môi, hỏi: "Ngài..

Ngài yêu hắn không?"
Thái hậu chuẩn bị đầy bụng lời nói để giải thích, ai ngờ Vân Khanh hỏi vấn đề trời nam đất bắc này.

Yêu hoặc không yêu, rất lâu trước đó cô đã coi nhẹ, người dưng còn nói gì tới yêu thương, cô trả lời: "Từng có lúc yêu đến thấu xương, bây giờ không còn chút yêu thương nào nữa, Vân Khanh, bất luận ngươi có tin hay không, ta vốn vô ý phản bội tiên hoàng."
Lúc này, ai đúng ai sai cô cũng không cách nào biết được, có lẽ chỉ có hắn biết, nhưng mà lấy tính cách hắn như vậy, làm sao dễ dàng nói ra.
Vân Khanh lại mở mắt ra, ánh mắt lấp lánh, lòng thấp thỏm giấu kín, lần nữa thăm dò: "Có thật không?"
Dáng dấp trẻ con như vậy, đúng là chọc cười thái hậu, cả một đêm hoảng sợ, cũng chỉ có người trước mắt có ma lực như vậy trêu cười cô, cô chỉ chỉ mũi Vân Khanh, lo lắng thật sâu của lông mày dần dần không có tung tích, cười yếu ớt nói: "Thật sự, nha đầu ngốc."
Bảo đảm như vậy, bên môi Vân Khanh nhếch lên vẻ tươi cười, quanh thân thư giãn xuống, đau đớn lại vòng đi vòng lại đem nàng bao phủ trong đó, nàng nhướng mày.

Thái hậu lại tránh ra vết thương đem nàng ôm vào lòng, ẩn nhẫn khắc chế của đứa trẻ làm cho cô đau lòng, không có mẫu thân nào đồng ý nhìn thấy con của chính mình cố nén ý đau như vậy.
Vân Khanh đem đầu đặt trên bả vai thái hậu, tình hình như vậy cực giống lúc nhỏ, khi đó yêu thích dính lấy thái hậu thường xuyên la hét để cô ôm, mỗi lần thái hậu đều là bất đắc dĩ cười cười sau đó cúi người ôm lấy nàng, vò vò đầu của nàng nói nàng lười.
Vân Khanh ôm lấy thái hậu cọ cọ, như mèo con vùi ở trong ngực của cô không động đậy nữa, lầm bầm một tiếng: "Nương, ta không thích hắn."
"Ừm, ta cũng không thích hắn," Thái hậu nhàn nhạt đáp lại..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui