Hoa Lay Ơn


Sau đó cô nghe thấy tiếng cười khẽ của đối phương, trầm thấp, nhẹ nhàng, trong bóng tối đêm nay lại tuyệt đẹp không thể tả.

Mười phút sau, Lạc Thiên Dịch mở cánh cổng sắt nhà họ Lạc ra, lững thững đi đến.

Chàng trai ăn mặc rất đẹp, áo sơ mi trắng, bên ngoài khoác áo caro màu xanh khói, ở cổ đeo dây chuyển, bên dưới là một chiếc quần kaki màu đen, chân mang một đôi giày đá bóng mẫu mới màu trắng, đế giày phát một luồng sáng huỳnh quang.

Anh vừa đi vừa chỉnh tóc, vội vã muốn bản thân trông đẹp trai hơn chút.

Cổ Kỳ vẫn ngồi dựa ở mui xe, ngắm nhìn cậu nhóc vừa cao vừa đẹp nào đi đi về phía mình, lúc anh đến gần đúng lúc có một trận gió thổi đến, Cổ Kỳ ngửi được mùi nước hoa nhè nhẹ trên người anh….

Anh còn xịt cả nước hoa sao?Trong mười mấy phút ngắn ngủi, mà anh vừa ăn diện cho bản thân, vừa chỉnh kiểu tóc, vừa xịt nước hoa, hiệu suất này cao đến mức quả thật không thể ngờ.

“Chị.

”Đi đến trước mặt Cổ Kỳ, anh có chút thẹn thùng, khuôn mặt đẹp trai lại khó che giấu được vẻ vui mừng.

Cổ Kỳ mỉm cười.

Lạc Thiên Dịch nghiêng đầu nhìn hiện trường ‘tỏ tình’ bên trái chiếc xe thì sững sờ.


Anh lớn như vậy rồi, kể từ lúc mẫu giáo vẫn luôn có người nói thích anh, sau khi lớp bốn tiểu học thì luôn có người theo đuổi, mà người làm phô trương như vậy vì anh thì Cổ Kỳ là đầu tiên… Nến xếp thành hình trái tim, bày tỏ ý chị thích anh sao?Vậy mấy chữ ‘Chị thích cậu! [trái tim] [trái tim] trên bảng đèn LED kia là chị viết ư?Hiện trường rải nhiều cánh hoa hồng như vậy là đang tượng trưng cho khởi đầu tình yêu tuyệt đẹp của họ sao?“Trang trí cho em hả?”Lạc Thiên Dịch nhìn Cổ Kỳ, hai mắt phát sáng.

“Hả…”Cổ Kỳ gãi huyệt thái dương, muốn giải thích tình hình thế nhưng vừa định nói chuyện, lồng ngực nóng bỏng của chàng trai đã áp sát.

Anh ôm chặt cô trong lòng, vùi mặt vào cổ cô.

“Cổ Kỳ…”Đột nhiên anh gọi tên cô, thoáng chốc Cổ Kỳ có chút thất thần.

“Em rất thích chị…” Anh nói.

Trái tim Cổ Kỳ lệch nửa nhịp.

“Hôm đó chị cười em như vậy em đã bệnh rồi, trong lòng cứ khó chịu, em vừa giận chị vừa sợ chị ghét em, em muốn đi tìm chị, lại cảm thấy làm tổn hại lòng tự tôn, thật sự rất khó chịu.

”Lồng ngực anh đập dữ dội, cách lớp áo Cổ Kỳ cũng có thể cảm nhận được.

“Cũng may… Cũng may chị đến tìm em rồi, em rất vui, cảm ơn chị.

”Nghe anh nói vậy đột nhiên trái tim Cổ Kỳ trở nên mềm nhũn, cô đưa tay vỗ lưng chàng trai, trấn an cảm xúc của anh.

Tiếp theo đó cũng không ai nói chuyện.

Ánh trăng đêm nay sáng trong, màn đêm vừa đẹp, gió đêm cùng với mùi hoa dạ hương thoang thoảng mọi thứ đều vô cùng tuyệt vời.

Hồi lâu chàng trai nghiêng đầu, đưa mũi ngửi cổ của Cổ Kỳ, cũng không chịu buông cô ra, cứ ngửi mãi như vậy.

Cổ Kỳ: “Làm gì đó?”“Thích mùi hương của chị.

” Anh nói.

Cổ Kỳ xách phần áo ở cổ sau của anh, ép anh cách xa mình chút, nhưng người nào đó rất nặng, kéo áo anh rất tốn sức.

“Nào, chị đã chuẩn bị quà cho cậu.

”Cuối cùng người nào đã cũng cử động, luyến tiếc không nỡ rời khỏi cơ thể Cổ Kỳ.


“Là gì?” Anh hỏi, mắt hạnh nóng bỏng sáng ngời.

Tay Cổ Kỳ vòng qua người, lấy balo siêu nhân trên mui xe ra, đập vào ngực em trai.

“Xem xem, thích không?”Lạc Thiên Dịch cầm balo nghiêm túc nhìn, sau đó anh nhìn thấy hình vẽ siêu nhân vô cùng trẻ con.

Lạc Thiên Dịch khẽ cười một tiếng rồi nói: “… Thích.

”Thẩm mỹ gái thẳng của chị, anh xin chịu.

Ai bảo anh thích cô chứ?Hành động thắng lời nói, Lạc Thiên Dịch lập tức đeo balo lên, nói một cách thưởng thức: “Ngày mai em đeo nó đi học, ngày nào cũng đeo, tuần nào cũng đeo.

”Món quà chú chọn cho anh, anh còn coi thành bảo vật sao?Cổ Kỳ buồn cười: “Không đeo cũng không sao, sau này mua cho em cái tốt hơn.

”Anh khẽ lắc đầu, cúi đầu ngắm nghía móc treo trên balo, tràn đầy vẻ thích thú trong đáy mắt.

“Đây là lần đầu tiên chị tặng quà cho em, em sẽ dùng nó cẩn thận.

”Trời, anh coi trọng cái balo này như vậy, Cổ Kỳ không dám nói là mình nhờ người khác chọn bừa.

Phải mau chóng đổi cái mới cho anh mới được, nếu không thì quả thật sẽ làm anh uất ức, nhưng đeo cái balo như vậy… Sau đó hai người cùng nhau chơi pháo hoa.

Mặc dù chú không đáng tin nhưng vẫn rất biết lãng mạn, ông ấy chuẩn bị cho họ không ít que pháo hoa, chúc mừng sinh nhật 18 tuổi cho chàng trai cũng coi như để lại chút tốt đẹp.


Mãi cho đến khuya 00:30, Cổ Kỳ bảo Lạc Thiên Dịch về nhà.

“Cậu về đi, ngủ sớm chút, mai còn phải đi học.

” Cổ Kỳ nói.

Lạc Thiên Dịch đốt hai que pháo hoa cuối cùng, nhìn ánh lửa của chút dụi tắt từng chút khiến anh hơi chán nản.

“Thời gian chị ở cạnh em luôn rất ít.

”Tối nay nhìn cô đến giờ, vẫn chưa đến một tiếng.

Cậu nhóc đẹp trai như đang đau buồn, cứ khiến người ta đau lòng khó hiểu, Cổ Kỳ vân vê sụn tai anh, dỗ dành: “Ngày mai hả? Ngày mai chị dẫn em đi ăn tốo.

”Anh nhìn cô, ánh mắt nóng bỏng.

“Ngày mai em nấu cho chị ăn nhé?”“Tại sao?”“Chỉ là muốn thôi, muốn nấu cho chị ăn.

”Cổ Kỳ: “…”Em trai còn có đam mê này sao?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận