Hoa Là Mồi Nhử


Cô không biết rằng, thực ra cô đang thuyết phục anh ta về những gì bản thân thực sự muốn ở anh ta.
“Anh không thể làm điều gì xấu với tôi được.”
Anh ta chỉ lặng lẽ nhướng mày.

Khuôn mặt anh ta cho thấy lời nói của cô đã không hề lọt vào tai anh ta.

Anh ta không tin một tấc lời cô nói.

Anh ta tiến đến, nhẹ nhàng vuốt ve cổ cô.
"Tại sao?"
Cô giật mình.

Những ngón tay của anh ta đang khiến cô có một cảm giác gì đó khó tả.
"Sao?"
“Tại sao tôi không thể làm điều gì xấu?”
“Ừm, đó là vì…”
Mỗi lần bàn tay của người đàn ông chạm vào Lee-yeon, trái tim cô lại đập như điên.
Cô cắn môi nhớ lại chuyện xảy ra ở trên núi.

Bị anh ta bắt lại, không chạy trốn được và sợi dây trên cổ cô! Cái chạm nhẹ nhàng của anh bắt đầu tỏ ra vẻ nghi ngờ.

Lee-yeon nói mà không cần suy nghĩ.
“Đó là vì luật pháp đã quy định như vậy!”
"Pháp luật?"
“Ừ, vậy nên…” lần này, cô cắn môi lo lắng.

Lời của Choo-ja vang vọng bên tai cô.

Định mệnh không liên quan gì đến việc tìm bạn đời, bản thân mới là người quyết định bạn đời của bản thân.
Có một tia sáng hiện rõ trong mắt cô.
“Nếu anh giết tôi thì sẽ chịu tội giết vợ.”
Cuối cùng cô đã tìm ra cách để được an toàn khỏi anh ta.
Lần đầu tiên, khuôn mặt người đàn ông hiện ra một chút cảm xúc nào đó.

Anh ta cau mày và đánh rơi kim tiêm.

Lương tâm của Lee-yeon cắn rứt, nhưng cô ngay lập tức che đậy nó bằng khuôn mặt lạnh lùng.

Đó là cách cô thể hiện quyết tâm của mình.
“Bởi vì tôi-tôi là vợ anh.”
Đêm đó, cô đã gieo một hạt giống chết người.
* * *
Điều bất ngờ luôn xảy ra.

Và việc nhìn thấy trước hay đoán trước những diễn biến đó là điều vô cùng khó khăn.
Vụ tai nạn ngay trước mắt cô là một trường hợp chỉ có thể tìm thấy trong các tài liệu nghiên cứu của nước ngoài.

Cô cố gắng chọn từ ngữ phù hợp.
“Cô có chắc là nó bị sét đánh tối qua không?”
"Đúng vậy."
Lee-yeon nghiêm mặt khi nhìn vào cái cây vừa mới chuyển sang màu đen.

Nó đã tách thành một nửa.
Người phụ nữ đã gọi cho Lee-yeon nắm chặt tay cô, lau nước mắt bằng khăn tay.
“Đây là cái cây tôi đã trồng khi con trai tôi chào đời.

Nhưng bây giờ nó đã lớn và là một quân nhân.

Tôi có linh cảm xấu về việc này.”
“Tôi sẽ kiểm tra trước.”
Cái cây có vẻ bị hư hại nghiêm trọng.

Lee-yeon cau mày như thể cô có thể cảm nhận được nỗi đau của cái cây và bắt đầu chẩn đoán.
“Quản lý, cần phải phẫu thuật.

Bây giờ phải dùng dây xích cố định lại và ấn định ngày phẫu thuật.”
Choo-ja, người đi theo cô với một chiếc hộp phẫu thuật, thì thầm lo lắng, “Nếu họ yêu cầu cháu chịu trách nhiệm thì sao?”
“May mắn là rễ cây không bị tổn thương nên có thể phục hồi.

Hơn nữa, đó là cái cây được trồng khi con trai cô ấy chào đời.” Lee-yeon ngồi quỳ xuống và hỏi, "Ở bệnh viện vẫn còn đủ đất địa phương không?"
Choo-ja ngồi cạnh cô.

Bà ngạc nhiên khi nhìn vào khuôn mặt của Lee-yeon.

Không hiểu sao, dưới ánh sáng, khuôn mặt cô ấy trông càng mệt mỏi hơn.

Quầng thâm dưới mắt cô trông đậm hơn thường ngày.
“Quản lý, dạo này cháu…”
Điện thoại của Lee-yeon reo lên.

Sau khi kiểm tra người gọi, cô xin lỗi và di chuyển đến một nơi yên tĩnh.
Cô nhấc máy.
"Xin chào?"
Đôi mắt trưởng thành và điềm tĩnh mà Lee-yeon vẫn duy trì ngay cả sau khi nhìn vào tình trạng của cái cây bi thảm đột nhiên thay đổi.

Cô cắn móng tay và đi loanh quanh, giống như con nghiện cờ bạc chạy trốn khỏi chủ nợ.
"Ý anh là gì?"
Đôi mắt ẩn dưới chiếc mũ rơm của cô không kìm được mà run rẩy.

Đã một tháng kể từ khi Kwon Chae-woo, người đàn ông sống thực vật đó, tỉnh lại.

Các nhân viên y tế đã đưa anh ta đi kiểm tra và tất cả những gì họ nói với cô là “anh ấy bị mất trí nhớ”.

Và cuộc điện thoại cuối cùng cô nhận được rất vô lý.
Người gọi trả lời, “Tôi không biết khi nào anh ấy sẽ thức dậy."
Cô không nói nên lời và không thể hiểu được ý định của người gọi.

Nhưng rồi cô lắc đầu.
“Tôi không hiểu anh đang nói gì.


Đừng đùa với tôi.

Tôi đã nói chuyện với anh ta.

Anh ta thậm chí còn tấn công tôi.”
Đêm đó, khi Kwon Chae-woo nghe được lời tuyên bố “Tôi là vợ anh”, anh ta đã gục xuống như thể đã dùng hết sức lực.

Lee-yeon ngay lập tức liên hệ với nhân viên y tế và đây là kết quả.
Cô đã vô cùng lo lắng trong khi chờ đợi tin tức của anh ta.

Tim cô đập thình thịch, thậm chí cô còn bứt tóc như thể lên cơn kịch phát.
Sau nhiều đêm mất ngủ, Lee-yeon giờ đã nhận ra ý tưởng của mình thật khủng khiếp.

Vợ, vợ của kẻ sát nhân! Trong số rất nhiều lời nói dối hợp lý khác, tại sao mình lại nói như vậy?
"Không.

Đó không phải là điều tôi đang nói.

Nó hơi khác một chút.”
"Cái gì?”
"Theo kết quả kiểm tra não bộ, đúng là ý thức đã quay lại.

Thật khó tin khi anh ấy có thể tỉnh lại từ trạng thái thực vật, nhưng anh ấy đã làm được.

May mắn là các kết quả xét nghiệm rất khả quan.

Nhưng…”
Lee-yeon nín thở.

Cô đang chờ đợi một cú sốc khác.
“Tôi không thể biết khi nào anh ấy sẽ tỉnh lại.”
"Nhưng anh vừa nói rằng anh ta đã tỉnh lại cơ mà!" Cô cau mày khi chợt cảm thấy ngộp thở.
“Tôi không thể cho cô câu trả lời chắc chắn vì bệnh nhân đang có những triệu chứng hiếm gặp”
“Triệu chứng hiếm gặp?”
Người gọi trả lời: “Chứng ngủ nhiều.”
Cô chạm vào môi mình với vẻ mặt bối rối.
“Nó còn được gọi là Hội chứng Người đẹp ngủ trong rừng*.

Tôi đã làm tất cả các xét nghiệm có thể nhưng không thể xác định được nguyên nhân.

Não bộ không có vấn đề gì cả nên đây chỉ là phỏng đoán thôi.”
(*) Mắc chứng bệnh này, bệnh nhân thường ngủ li bì cả ngày lẫn đêm , mỗi lần thức dậy chỉ để ăn và đi vào phòng tắm.
Lee-yeon há hốc với khuôn mặt trống rỗng.


Cô lặng lẽ chớp mắt.
“Chúng ta sẽ phải chờ xem, nhưng nếu đó là hội chứng này.” bác sĩ im lặng.
"Thì?"
“Một khi đã ngủ, anh ấy có thể không thể tỉnh lại trong một tuần, 10 ngày, thậm chí hơn.” Không nghe thấy phản hồi, bác sĩ tiếp tục.
“Hiện tại, bệnh nhân đã ngủ được 12 ngày.”
Lee-yeon không biết phải phản ứng như thế nào trong tình huống này.
“Bây giờ, tôi sẽ mang anh ấy về chỗ cô.”
Khi bác sĩ chuẩn bị kết thúc cuộc gọi, Lee-yeon vội vàng gọi, "Bác sĩ, đợi đã!"
Cô hít một hơi thật sâu và nhấc mũ lên.

Gió thổi qua vầng trán đầy mồ hôi của cô.
“Vậy ý anh là mặc dù Kwon Chae-woo hiện không ở trạng thái thực vật nhưng không ai biết khi nào anh ta sẽ tỉnh lại, phải không?”
"Đúng.

Hiện tại, chúng tôi không thể mong đợi điều gì."
“Phù!”
Lee-yeon thở ra như thể đang khóc.

Nỗi lo lắng tích tụ trong lồng ngực cô biến mất ngay lập tức.

Mí mắt nhắm chặt của cô run rẩy.
"Cảm ơn.

Cảm ơn anh rất nhiều."
"Sao cơ?"
Cô thở phào nhẹ nhõm và không thể cảm ơn ông trời sao cho đủ.
'Bởi vì tôi là vợ anh.'
Hiện tại cô chỉ có thể giả vờ như không biết gì cả.

Và dù sao đi nữa thì cô có thể nói với anh ta rằng tất cả chỉ xảy ra trong giấc mơ của anh ta.
"Cảm ơn bác sĩ.

Cảm ơn!"
Lee-yeon quay lại, nói chuyện một cách lạc quan với khách hàng vẫn chưa xóa được khuôn mặt tuyệt vọng,
“Tôi sẽ cố gắng hết sức để hồi sinh cái cây này!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận