Hoa Là Mồi Nhử
“…Tôi, tôi nghĩ đã có chút hiểu lầm rồi.
Tôi không phải là người đánh vào đầu anh ta, không phải tôi.” cô nói, nước mắt chảy dài trên má và tiếp tục, “Em trai anh đang cố chôn sống ai đó khi...”
“Nó chôn ai thì có vấn đề gì sao?” người đàn ông hỏi khi ném tàn xì gà sang một bên và tiếp tục, “Và rõ ràng là nó đã nổi điên khi bị cắt ngang.”
Người đàn ông đeo kính gọng bạc lạnh lùng, trông như khoảng cuối ba mươi, đầu bốn mươi.
Khuôn mặt anh ta mịn màng không một nếp nhăn và không có chút ấm áp nào.
“Không phải tôi, mà là một người khác.
Người đàn ông đang bị chôn đã bất ngờ dùng đá đập vào người anh ta.
Người đẩy anh ta xuống không phải là tôi.
Thật đó.
Những gì tôi làm là để tự vệ, nhưng…” cô cố gắng thuyết phục anh ta.
Đây là điều duy nhất cô có thể làm để ngăn mình khỏi cái chết.
“Em trai tôi có đôi tai rất thính.” Người đàn ông hoài nghi, “Nó sẽ không ngu ngốc và không đủ nhạy cảm đến mức không tránh được một người đang tiếp cận từ phía sau.”
“Nh-nhưng…” Lee-yeon không biết phải làm gì.
Cô có thể cảm thấy rằng cuộc sống của mình sẽ tan vỡ đến mức không thể cứu vãn được nếu cô không thuyết phục được anh ta.
Không có nhân chứng hay bằng chứng nào chứng minh rằng cô đã đến đó không đúng lúc.
Cô muốn biết mình đang ở đâu và người này là ai nhưng vào lúc đó tất cả những gì cô có thể nghĩ là 'Mình cần phải an toàn rời khỏi đây.'
Những tiếng đập liên tục phát ra từ cái thùng phuy khiến Lee-yeon càng sợ hãi hơn.
“Vậy thì, cô có phải là đồng phạm của anh ta không? Đồng phạm của kẻ đã đánh em trai tôi?" người đàn ông hỏi.
“C-Cái gì? Ý anh đồng phạm là sao! Tôi thậm chí còn không biết anh ta nữa là!” cô trả lời.
Người đàn ông vẫn thờ ơ trước nỗ lực đấu tranh của cô.
Cô cảm thấy cuộc sống của mình như đang trôi tuột qua kẽ tay, nhưng người đàn ông này lại thoải mái như thể đây chẳng qua là một cuộc đặt trước bữa tối.
“So Lee-yeon.
Tôi không quan tâm cô là ai.”
Anh ta vừa nói vừa hạ người xuống ngang tầm cô và nhìn thẳng vào mắt cô.
“Là người phải chứng kiến em trai tôi rơi vào trạng thái hôn mê, tôi thực sự hi vọng mình có thể khiến ai đó phải trả giá cho tình trạng của nó.
Chỉ như vậy thôi!"
'Hôn mê.
Kẻ giết người đang hôn mê sao?’
“Việc cô có dùng đá đánh nó hay không, điều đó đối với tôi không thực sự quan trọng.
Thay vào đó, hãy thực hiện một thỏa thuận.
Nếu đủ khôn ngoan, cô sẽ rời khỏi nơi này một cách an toàn.” anh ta nói với một nụ cười tự mãn.
"Thỏa thuận?" cô hỏi, không chắc chắn về những gì mình đã nghe thấy.
"Đúng.
Một thỏa thuận." Người đàn ông thản nhiên nói: “Tôi sẽ bắt thủ phạm thực sự.
Cho đến lúc đó, cô phải chăm sóc em trai tôi.”
Anh ta thả cô ra và bắt cô ký một hợp đồng.
Khi quay người rời đi, anh ta nói, “Đừng để nó rời khỏi Hwai Do.”
Tất cả những gì cô có thể nghe thấy lúc đó là tiếng ồn phát ra từ chiếc thùng phuy dần dần biến mất khi nó được kéo đi.
***
Anh ta đã biến mất!
Tất cả những gì cô nhìn thấy chỉ là những thiết bị y tế trong căn phòng tối được chiếu sáng bởi ánh trăng.
'Anh ta đã đi đâu?'
Nỗi sợ hãi đã bị lãng quên kể từ cái đêm cô bị bắt cóc bắt đầu sống lại.
Cô có thể cảm nhận được sự căng thẳng của ngày hôm đó và cái mùi hôi trong không khí.
Những điều người đàn ông đó nói cứ lởn vởn trong đầu cô.
“Trong lúc cô đang ngủ, tôi đã cân nhắc xem nên xé xác cô ra từng mảnh hay cho cô vào thùng xi măng rồi ném xuống biển.”
“Tôi thực sự hi vọng mình có thể khiến ai đó phải giá cho tình trạng của em trai tôi.”
Cơ thể của Lee-yeon run lên.
Người đàn ông đó sẽ giết cô nếu anh ta phát hiện ra!
'Mình phải đi tìm anh ta', cô nghĩ và cố gắng trấn tĩnh bản thân.
Khi cô quay người lại, một bóng đen đằng sau cánh cửa làm cô giật mình.
Rõ ràng là ý đồ tấn công.
Người đàn ông đang trốn sau cánh cửa lao về phía Lee-yeon và đẩy cô thật mạnh.
Thiết bị y tế rơi rầm xuống nền nhà.
Tuy nhiên, một người đột nhiên tỉnh dậy sau hai năm ngủ say không thể đi lại một cách bình thường được.
Đầu gối khuỵu xuống và loạng choạng, anh ta xoay người Lee-yeon như thể đang trói cô lại rồi ngồi phịch xuống giường.
Một bên má của cô bị ấn mạnh vào tấm nệm.
Cô vùng vẫy bằng tay và chân trước sức nặng của người đàn ông trên lưng.
Sức mạnh của anh ta khiến cô hoảng hốt.
Làm sao anh ta có thể mạnh đến thế sau khi hôn mê lâu như vậy.
Người đàn ông vặn cánh tay của Lee-yeon ra sau và dùng chân kẹp để cô không thể cử động.
Cô có thể cảm nhận được một cơ thể rắn chắc qua bộ đồ ngủ mỏng manh của mình.
Đặc biệt, cô càng sợ hãi hơn khi dương vật của anh ta đang áp vào mông cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...