Hoa Là Mồi Nhử


Chiếc xe tay ga đang đi thì nghiêng sang một bên.

Lee-yeon vội vàng dựng thẳng chiếc xe tay ga lại và nói.
“Quản lý, chờ đã!”
“Rõ ràng là ta đã nghe có tiếng phát ra!”
“Chắc là bác đã nghe nhầm rồi.

Phòng trống thì làm sao có thể có âm thanh được?”
“Nghe này, ta chắc chắn mình đã nghe thấy tiếng gì đó mà.”
Lee-yeon giữ tâm trí bình tĩnh nhưng cô tăng tốc chiếc xe tay ga của mình.

Khung cảnh trong lành, yên tĩnh thường ngày của Hwai Do vụt qua.
"Xin lỗi.

Ta đã gọi thợ khóa rồi.”
"Không được!" cô kêu lên.

Cuối cùng, thái độ bình tĩnh của cô đã bị phá vỡ.

Cô vắt óc tìm lý do thuyết phục để can ngăn người quản lý của mình, nhưng bà ấy đã đánh bại Lee Yeon.
“Thôi nói dối đi!” người quản lý nói.

“Đừng nói với ta là cháu khóa phòng lại vì tiền nước tăng dần.

Ta cũng chán ngấy việc cháu đang phơi ớt và đậu nành trong phòng đó rồi!”
"Cái đó…"
“Sao cháu cứ cấm ta mở cánh cửa đó thế? Với ta, dù cho cháu có nguyên một hậu cung toàn đàn ông trong căn phòng đó thì cũng không có vấn đề gì hết!”
Lee-yeon há hốc miệng.

Gye Choo-ja, năm nay đã sáu mươi tuổi, là một chuyên gia về cây cối đã giúp đỡ Lee-yeon trong việc chăm sóc cây.


Bà ấy cũng giúp quản lý bệnh viện.

Bệnh viện Cây vân sam là của So Lee-yeon, năm nay đã bước sang tuổi ba mươi hai.
Quản lý Gye luôn muốn mở căn phòng trên tầng hai mỗi khi Lee-yeon rời khỏi.

Và hôm nay, bà ấy đã tìm thấy cơ hội.

Việc Gye Choo-ja tò mò và khó chịu vì có nhiều điều cô giấu bà ấy cũng là điều dễ hiểu.

Nhưng quản lý à, Lee-yeon nghĩ, 'Cháu thực sự không thể cho bác lên tầng hai được!'
Căn phòng trên tầng hai được khóa lại đã hai năm rồi.

Ở đó có một loại cây đặc biệt được cất giấu, dù thế nào đi nữa cũng không được để người khác phát hiện ra.
* * *
'Bệnh viện Cây vân sam' được khắc bằng phông chữ đẹp mắt trên tấm ván gỗ treo bấp bênh, rơi xuống khi Lee-yeon lao vào bệnh viện.

Ngôi nhà khiêm tốn được sơn màu trắng ngà.

Tuy nhiên, tầng hai lại được sơn tông màu xám như những tòa nhà trong thành phố hơn nên trông nó kỳ quặc so với các tầng dưới.
Cô băng qua tầng một, tầng thường được sử dụng làm văn phòng và nhà ở.

Cô chạy vội lên cầu thang.

"Quản lý!" cô cất tiếng gọi.
"Chết tiệt!"
Tiếng Gye Choo-ja vang lên.

Người thợ khóa đã có mặt ở đó, chuẩn bị phá ổ khóa trên cửa.

Lee-yeon dừng lại, thở hổn hển.
“Thật sự là ta chán ngấy chuyện này lắm rồi.”
“Cháu đã nói rồi.” Lee-yeon thở hổn hển, “Ở đây có một người chủ khác nên cháu cũng không được phép vào.

Đó là lý do cháu để trống.”
Đó là một nửa sự thật, một nửa là nói dối.
"Thật sao? Cháu không được phép đi vào? Gye Choo-ja khoanh tay nói.

“Vậy làm thế nào mà cháu có thể phơi khô ớt và đậu nành ở đó?”
“Cái đó… ừm…”
“Hãy để ta hít thở không khí trong căn phòng 'trống rỗng' này một lần nhé."
“Có thể có mùi mốc đó.

Tại không có hệ thống thông gió.” Lee-yeon thuyết phục bà ấy.
"Thật sao? Cháu không tin tưởng ta có phải không? Ngay cả khi cháu giấu vàng và kim cương trong đó, ta cũng sẽ không bao giờ trộm chúng đâu mà.”
'Ngay cả khi bác lấy trộm vàng và kim cương thì cháu cũng không bận tâm.' Lee-yeon nghĩ.
Cô mỉm cười lúng túng với Gye Choo-ja và ra hiệu quay xuống tầng dưới.

“Sự tò mò sẽ giết chết lũ mèo đó, quản lý à.”
"Cháu là đồ nói dối! Tại sao cháu không nói như vậy với khách hàng của mình?”
“Nhưng, thật mà…”
Gye Choo-ja nghĩ rằng ban đầu nghề chuyên gia về cây cối này trông có vẻ dễ dàng nhưng khi bà tiếp tục làm việc với các khách hàng của mình, hầu hết là những người đàn ông trịch thượng ở độ tuổi bốn mươi, đặc biệt là các kỹ sư xây dựng, kiến ​​trúc sư và làm việc trong ngành nông nghiệp, tính hoài nghi của bà ngày một tăng dần.
“Giám đốc, ta sẽ không bỏ cuộc cho đến khi biết được sự thật.” Gye Choo-ja nghiêm khắc tuyên bố khi bà rút lui xuống cầu thang.

Lee-yeon sụp xuống sàn.


'Tầng hai chết tiệt này...'
Cô nhắm mắt lại, cảm thấy mệt mỏi.
***
Chiếc giường được bao quanh bởi nhiều loại máy móc khác nhau.

Những chiếc máy phát ra tiếng bíp bíp và được nối với người đàn ông đang nằm trên giường.

Đó là những thứ duy nhất giúp anh ta duy trì sự sống.
Thật khó để nói chính xác độ tuổi của người đàn ông.

Với đôi mắt nhắm lại và đầu hơi nghiêng sang trái, anh ta có vẻ giống như bất kỳ người nào khác đang ngủ say.

Thân hình to lớn này đã dần ốm đi trong hai năm qua.

Da ở tay và chân của anh đã mỏng đi.

Tuy nhiên, đôi vai rộng và góc cạnh của anh ta vẫn giống như cái đêm Lee-yeon nhìn thấy anh ta trên núi.
Lee-yeon ngồi cạnh bệnh nhân, thở dài.

Đã hai năm trôi qua kể từ khi sự việc đó xảy ra nhưng vẫn không có tiến triển gì.

Cô đưa tay xoa mặt cho bớt mệt mỏi.

Dù là bác sĩ nhưng cô là bác sĩ cho cây cối chứ không phải cho con người.

Người đàn ông này – ngay cả trong tình trạng thực vật – vẫn là một con người, không phải một cái cây.
Đêm đó vẫn còn hiện lên trong tâm trí Lee-yeon như một bộ phim.
"Không chạy sao?"
Khi cô vung chiếc cưa điện của mình, để tự bảo vệ mình, người đàn ông đã không tránh đi vào ngày hôm đó.

Rõ ràng có vết máu trên đầu cưa nhưng điều đó không khiến anh ta bận tâm.

Anh ta không hề nhúc nhích một chút nào.
Lee-yeon nhớ đã nghĩ rằng bản thân sẽ phải trút hơi thở cuối cùng ở nơi đó.

Cô đã quay lại lần cuối để nhìn kẻ giết mình.

Khoảnh khắc cô quay lại và bắt gặp ánh mắt của người đàn ông.

Anh ta chợt khựng lại.


Cô thấy anh ta nghiến chặt hàm, như thể đang đau đớn.

Và rồi cơ thể nặng nề của anh ta từ từ ngã xuống đất với một tiếng rầm.
Ai đó đã đánh anh ta từ phía sau bằng một hòn đá.

Kẻ tấn công là người có thể đã bị chôn sống nếu Lee-yeon không bị phát hiện.

Người đàn ông đứng lên, dính đầy bụi bẩn và máu.

Anh ta loạng choạng nhìn vào người vừa tấn công mình và khi cố mở mắt ra, anh ta chợt ngã xuống và lăn xuống đồi.
Hiện tại ngồi trong căn phòng này, Lee-yeon cảm thấy cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng khi nghĩ đến việc mình có thể chết dễ dàng như thế nào vào đêm đó.

Giờ đây, trong căn phòng chẳng có gì ngoài máy móc và sự im lặng, cô nhìn vào người đang nằm trên giường.
“Kwon Chae-woo.” cô lặng lẽ nói.

Cái tên vẫn còn lúng túng trên lưỡi cô.
“Làm ơn đừng tỉnh lại.”cô tiếp tục nói.

Nhấn vào thái dương, cô hít một hơi thật sâu.

Kể từ khi cô bỏ nhà ra đi, tất cả những gì cô muốn là một cuộc sống yên bình.

Đối với Lee-yeon, một cuộc sống bình thường và nhàm chán là một đặc ân mà cô hằng khao khát.
“Xin đừng tỉnh lại.” cô thì thầm.
Lee-yeon vùi mặt vào tay vì mệt mỏi.

Vào lúc đó, ngón tay của người đàn ông hơi cử động.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận