Hoa Kiều

Bên ngoài phát ra âm thanh đồng loạt dập đầu, Thư Quân được Thược Dược và Linh Linh đỡ nên mới miễn cưỡng bước ra ngoài. Nàng cố chịu cơn cồn cào trong bụng, vẫn giữ nguyên nụ cười trên mặt.

“Các phu nhân miễn lễ.”

Trong lúc đó Đại phu nhân và Nhị phu nhân cũng đỡ lão thái thái bước ra, Thư Quân chỉ nhìn sơ một lần cũng không nói gì thêm.

Trưởng Công chúa và Tô thị bước lên trước, thế chỗ Thược Dược và Linh Linh, cùng Thư Quân đi vào trong.

Mấy phu nhân còn lại cũng hơi do dự rồi mặt dày mà bước theo, đi đến bậc cửa.

Lão thái thái nhìn thấy Thư Quân định đi đến tam phòng, nghĩ đến sảnh trong tam phòng rất nhỏ, muốn tỏ lòng tốt nên thuận miệng nói.

“Nương nương quay về thăm nhà, có rất nhiều mệnh phụ ở đây, hay là đến chính điện của sảnh Lưu Ly để nghỉ ngơi?”

Tô thị liếc mắt với lão thái thái, hiểu ý của bà ta, bà ấy nhìn về phía Thư Quân, Thư Quân nôn đến nỗi đầu óc mơ hồ, vẻ mặt hơi mờ mịt, không hề suy nghĩ trả lời: “Tổ mẫu nghĩ nhiều rồi, cơ thể ta không thoải mái, chỉ muốn nằm thôi.”

Lão thái thái không dám nói thêm.

Nhóm người của Trưởng Công chúa cũng hiểu nội tình của Thư gia, chỉ khách sáo cười với lão thái thái một chút rồi đi theo vào sảnh Hạnh Hoa của tam phòng.

Lão thái thái và hai con dâu nhìn bóng người dần dần đi xa, vẻ mặt phức tạp. Thật ra lão thái thái không muốn tham gia cùng nhưng cũng không muốn thất lễ nên hỏi phu nhân Phương thị: “Đại lão gia, nên làm gì bây giờ?”

Nhị phu nhân liếc nhìn bằng ánh mắt nghiêm nghị bây giờ bà ta cũng ngại với người trong phủ này vì đã đắc tội với hai bên. Người hầu không ưa bà ta, nên bà ta phải đành chờ vài năm để con trai thành tài, nhưng bỗng nhiên Thư Quân lại bay lên thành Hoàng hậu đương triều, ép bà ta trở thành con kiến đang vùng vẫy để sinh tồn.

Mang thai mà làm quá như vậy.

Nhị phu nhân không muốn đi.

Vẻ mặt của Đại phu nhân còn khá bình tĩnh: “Nhiều phu nhân của quan lại đang ở đây, chúng ta không đi thì không hợp quy tắc.”

Lão thái thái hơi bực mình, vẫn không muốn đến tam phòng.

Mặc dù Thư Quân sẽ đi ngay nhưng có rất nhiều cung nhân đên, lão ma ma sợ Thư gia làm phiền nàng nên đưa tất cả cung nhân đắc lực thường hầu hạ nàng đến đây. Có không dưới hai mươi người gồm người hầu đi ngủ, người hầu thức ăn và cả hầu y phục.

Hơn nữa, sảnh Hạnh Hoa vốn đã rất nhỏ, đến nhóm nữ quyến đó còn không chứa nổi.

Thư Quân vừa bước vào cửa đã che miệng nôn, may là cung nhân lanh lẹ và mang chậu nhổ lên kịp thời, Trưởng Công chúa nhìn thấy vậy rất lo lắng, quay đầu đề nghị Tô thị:

“Phu nhân, triệu chứng nôn của nương nương không nhẹ, có cần mời thái y không?”

Nếu là do xe chòng chành thì bây giờ đã xuống xe ngựa rồi, không thể vẫn nôn như này.

Tô thị cũng không dám quyết định, vừa vỗ lưng cho Thư Quân vừa nói: “Nương nương, con có muốn mời thái y đến không?”

Tô thị không dám làm sai quy tắc trước mặt người ngoài.

Thư Quân nôn xong thì rửa tay rửa mặt, chống tay lên cửa rồi đứng thẳng lại, nhìn thấy gương mặt lo lắng các vị phu nhân thì cười:

“Xin lỗi vì để các phu nhân lo lắng, người đâu, mời thái y.”


Mọi người cười và đi vào chính điện, ngồi xuống theo thứ tự tôn ti.

Sau khi ngồi xuống, Thư Quân cảm thấy thoải mái hơn nhiều, Thược Dược còn nhỏ tuổi nên không hiểu chuyện, dựa vào sở thích hằng ngày của nàng rồi mang trà Đại Hồng Bào tới. Đến khi phu nhân của quan Lễ bộ nhìn thấy, thì thở dài một tiếng. Tô thị liếc nhìn bà ấy một cái thì hiểu được bà ấy đang lo lắng điều gì, nhìn Thược Dược và lắc đầu: “Vừa nôn xong mà uống trà thì không tốt cho dạ dày, uống nước ấm thôi là được rồi...”

Thiện ma ma tay chân lanh lẹ, lập tức mang một chén nước ấm đến, đưa cho nữ quan hầu thức ăn thử trước rồi mới đưa cho Thư Quân. Thư Quân chầm chậm uống vài ngụm rồi đưa cho cung nhân, ngước mắt lên và nhìn thấy các vị phu nhân rất căng thẳng và mong đợi, nàng cười nhẹ và nói: “Các phu nhân đừng lo, có thì tốt mà không có cũng chẳng cần căng thẳng, trong lòng bổn cung và Thánh thượng hiểu rõ.”

Chuyện đó được nói rõ, trong lòng mọi người cũng thả lỏng vài phần.

Phu nhân của quan Lễ bộ cầm khăn lau nơi khóe mắt, miệng cười nói: “Nương nương huệ chất lan tâm* là phúc phần của thần dân, nhưng mà vị kia trong nhà thần phụ luôn nghĩ đến hai vị Đế Hậu, hôm nay thần phụ đã bị ghét bỏ rồi nên đến để ăn vạ một chút.”

*Huệ chất lan tâm: trái tim trong sáng và tính cách tao nhã của người phụ nữ.

Thư Quân nghe xong thì thấy buồn cười cũng rất cảm động: “Nào có, mọi người quan tâm ta thì ta rất cảm kích, sao lại ghét chứ?”

Các phu nhân nghe vậy thì cảm động vô cùng: “Nương nương có thể thông cảm cho nỗi khổ này là phúc khí của chúng thần phụ.”

Hoàng đế đã gần 30 nhưng chưa có cốt nhục nỗi dõi, cuộc sống của chúng thần tử luôn luôn bất an. Lúc trước trong cung còn lộ ra tin đồn là Hoàng đế không có ý định lập phi làm lòng các triều thần càng thêm bất an, không nhịn được nên khuyên vài câu không phải nên bị Hoàng đế quát cho một trận. Đó là tội can thiệp vào việc nhà Đế vương, các đại thần đều lo lắng đến nỗi bạc đầu.

Hy vọng của các quan văn võ trong triều đều đặt trên bụng của Thư Quân, nên mới có tình trạng các vị phu nhân chậm chạp không đi như hôm nay.

Sảnh chính đã đầy người ngồi, cả ba người là lão thái thái và nhi tức của Thư gia chỉ có thể ngồi ở mái hiên, Tô thị đến chào hỏi cho có lệ rồi quay về sảnh chính để tiếp khách.

Viện Thái Y cách Thư gia hơi xa, nên không thể tới ngay được. Tô thị khách sáo mời các vị phu nhân dùng bữa trưa, bảo Thiện ma ma chuẩn bị một cái bàn dài và xếp bài cho các phu nhân, mọi người cũng không dám lỗ mãng, Thư Quân ngồi ở vị trí chủ tọa, ra hiệu nói: “Đánh đi, đánh đi, để ta học hỏi một chút, sau này không bị lép vế khi chơi cùng với cung nhân trong cung.”

Mọi người chiều theo ý nàng.

Giờ Tỵ năm khắc, thị vệ quất roi thúc ngựa chạy về cung mời thái y, đồng thời đưa tin đến điện Văn Hoa.

Chỉ lên triều vào ngày rằm và ngày mồng một, thời gian còn lại Bùi Việt đều lên triều ở điện Văn Hoa, các quan văn võ có việc cần tấu đều đến đây là xếp hàng theo thứ tự để vào điện.

Kỳ thi mùa thu vừa kết thúc, hai vị quan trưởng của Lễ bộ và Lại bộ đang đứng ở đây để đưa danh sách người thi đậu cho Bùi Việt xem qua, Lại bộ Thượng thư nói đến việc tổng tuyển cử trong mùa thu, trong lời nói thể hiện sự lo lắng về việc này nên Liễu Lễ bộ Thượng thư cho một lời khuyên:

“Ngươi đó, đóng cửa lại, bản thân và hai vị quan thị lang đến hậu viện ở, treo một tấm biển rõ ràng trước của chính, ghi là tuyển người làm văn thư là được thôi”

Lại bộ Thượng thư cười khổ: “Nói thì đơn giản nhưng làm thì khó.”

Bùi Việt vừa lật xem danh sách vừa nói: “Sao lại khó khăn? Trẫm cho ngươi một bệ binh từ Cẩm Y vệ để canh cửa cho Lại bộ, như vậy ai dám đến nhờ vả.”

Liễu lão Thượng thư cũng phụ hoa theo: “Đúng vậy, nửa tháng này các ngươi đều ở nha thự*, không đi đâu hết, nói là ý chỉ của bệ hạ thì ai dám đến nhờ làm hộ? Ai dám trách ngươi?”

*Nha thự: văn phòng của triều đình.

Lại bộ Thượng thư suy nghĩ rồi thấy ý kiến này cũng hợp lý, nói: “Vậy thì sau giờ ngọ thần sẽ dâng một tấu chương cho người, người cấp cho thần một vệ binh từ Cẩm Y vệ.”

Bùi Việt ừ một tiếng.

Lúc này, ánh sáng ngoài của đột nhiên tối sầm, bóng dáng của Lận Tuần sải bước tiến vào, hắn ta đến trước mặt Bùi Việt rồi quỳ gối hành lễ, nói:

“Bệ hạ, Thư phủ truyền tin đến nói rằng sáng nay khi nương nương về phủ thăm nhà thì bị nôn trên đường đi. Bây giờ mời ba vị thái y từ viện Thái Y qua đó, thần đến để bẩm tin cho người.”


Lời vừa dứt thì các ánh mắt trong điện đều nhìn về phía này, hai vị triều thần phấn khích đứng lên.

Bùi Việt nghe vậy thì vẻ mặt thay đổi, hắn không phải là thanh niên non trẻ nên biết điều này có nghĩa là gì.

Muốn đợi hai năm là thật, mong con cũng là thật, chỉ là muốn bảo vệ sức khỏe của Thư Quân nhưng nếu con thật sự đến… Bùi Việt nắm lại bàn tay lại, bình tĩnh đứng lên, sau đó nhìn hai vị quan đã ngẩn ra: “Mọi người tiếp tục bàn luận ở đây, trẫm đi một chút rồi quay lại.”

Hắn vội vén tấm phủ gối màu vàng lên và bước ra ngoài.

Liễu Thượng thư nhìn hắn bước ra khỏi cửa, sau đó nhìn về phía Lại bộ Thượng thư, nói:

“Vậy là sao?”

Lại bộ Thượng thư trẻ hơn nhiều so với Liễu thượng thư có chòm râu bạc, suy tư một chút rồi vội vàng hô lên: “Ây da, lão Thượng thư, sao gì chứ, nghĩa là có thể nương nương đang mang thai đó.”

Đột nhiên, Liễu Thượng thư hít sâu một hơi, vội nắm tay Lại bộ Thượng thư, trầm giọng nói: “Đi, đến Thư gia với ta.”

Lại bộ Thượng thư không to gan như ông ấy, nên khi ông ấy kéo đi thì hơi do dự: “Làm vậy... Có được không, lỡ như bệ hạ trách tội thì sao?”

Lão Thượng thư liếc mắt một cái, nói: “Sao lại trách tội? Có lẽ lúc đó bệ hạ sẽ rất vui, không chừng còn thưởng cho chúng ta đó?”

“Nhưng mà… Nếu không như mong đợi, bệ hạ tức giận thì chúng ta sẽ chịu trận thì sao?”

Lão Thượng thư không thèm nhìn bộ dáng lo trước lo sau của ông ta, lầm bầm: “Quốc mẫu có bệnh nhẹ, thần tử quan tâm một chút cũng là chuyện danh chính ngôn thuận mà?”

Lại bộ Thượng thư đã bị thuyết phục, vội cử thị vệ đi gọi xe ngựa để đến Thư gia, một nhóm đại thần đang chờ trước điện Văn Hoa nhìn thấy Hoàng đế và hai vị lão thần lần lượt chạy ra thì biết có việc quan trọng, Hộ bộ thị lang đang đứng đầu, bèn âm thầm đưa cho nội thị gác của một nén bạc: “Xảy ra chuyện gì?”

Nội thị gác cửa vẫn chưa nhận được lệnh là không được nói chuyện này ra ngoài, hơn nữa vị Hộ bộ thị lang này cũng là người được Hoàng đế tin tưởng nên nói thẳng ra: “Hình như nương nương có thai, bệ hạ muốn đến Thư gia để thăm.”

Hộ bộ thị lang nghe thấy thì bị dọa giật mình, đây là chuyện tốt của cả triều. Chẳng trách Lễ bộ Thượng thư và Lại bộ Thượng thư âm thầm đi gấp như vậy, chắc là muốn tranh thủ để lấy lòng Đế Hậu một chút. Không được, ông ta cũng phải đi cùng.

Ông ta vỗ tay áo, ung dung rời đi.

Bình thường Hộ bộ thị lang và Hộ bộ Thượng thư cũng khá hòa hợp, trong nhóm người đứng đợi cũng có người của Hộ bộ Thượng thư. Vị lang trung này thấy tình hình hơi lạ nên vội chạy về nha môn của Hộ bộ, vì quá gấp nên không nói đến ngọn nguồn mà chỉ nói: “Ngài Thượng thư, ngài nhanh lên, không biết đã xảy ra chuyện gì mà bệ hạ vội rời hỏi điện Văn Hoa rồi. Sau đó thì đến Liễu thượng thư và Lại bộ Thượng thư cũng âm thầm đi, sau đó Tả thị lang của chúng ta cũng đi luôn. Mặc dù hạ quan không rõ nguyên nhân nhưng cảm thấy việc này rất quan trọng, sao ngài có thể vắng mặt được?”

Hộ bộ Thượng thư nghe thấy vậy thì vẻ mặt trầm xuống, vội vàng đội mũ quan lên: “Đi, ngươi đi cùng ta.”

Khắp khu quan thự đều loạn hết cả lên, mọi người nhìn nhau. Có vài người ngơ ngác không biết chuyện gì đang xảy ra, có vài người thì nghe phong phanh là hoàng hậu có thai, nếu đến đợi ở cửa nhà Thư gia thì sẽ tạo ấn tượng tốt với Đế Hậu.

Không ai muốn đánh mất cơ hội, ai cũng chạy đến Thư gia như một đàn ong vỡ tổ.

Liễu lão Thượng thư rất tâm cơ, sau khi ra khỏi khu quan thự thì nói với người đánh xe: “Nhất định là bệ hạ đã đi đường chính, chúng ta đi vòng qua đường hẻm nhỏ để đi phía sau bệ hạ.”

“Đồng thời cử người đến Quốc Tử Giám để báo tin cho Thư Lan Phong và mời Thư quốc trượng về phủ gấp.”

Miệng thì nói không sao nhưng trong lòng ông ẫy vẫn lo lắng, lỡ như xảy ra chuyện không may thì có thể lấy chuyện mời Thư Lan Phong để làm bia đỡ.

Lại bộ Thượng thư nhìn lão Thượng thư bằng ánh mắt bội phục.


Hai người lên xe ngựa, đi đến Thư gia một cách bình ổn.

Nhưng lão Thượng thư nói sai rồi, Bùi Việt chưa đi vào đường chính, trong lòng hắn mong sớm được gặp Kiều Kiều nên đã hướng cho ngựa đi vào hẻm nhỏ. Khi Thiên tử đi ra ngoài thì Cẩm Y vệ đi theo hộ giá, nếu đi một mạch thì rất nhanh nhưng lại gặp phiền toái ở góc đường.

Đây là một đôi phu phụ già, đồng ruộng trong nhà bị người ta chiếm hết, nữ nhi trẻ tuổi cũng bị người ta cướp đi. Vì cùng đường nên cầm cố toàn bộ tài sản để lên kinh cáo trạng, ban đầu định gõ trống Đặng Văn* nhưng nộp đơn kiện được hai tháng lại không có động tĩnh, đôi phu phụ này đã nản lòng, chỉ ăn ngủ đầu đường xó chợ. Mãi khi nhìn thấy ở phía xa là một hình bóng màu vàng đang phóng ngựa đến như một vị thần thì đôi phu phụ kia lại ngẩn người ra, dù có ngốc cũng biết được chỉ có Thiên tử mới mặc đồ màu vàng và phóng ngựa như bay trong Kinh thành như vây, không ai khác ngoài Thiên tử.

*Trống Đặng Văn: trống lớn treo bên ngoài triều đình để gõ khi muốn cáo trạng.

Không biết dũng khí từ đâu mà bà lão lại ôm lấy niềm tin cuối cùng, lao mình xuống đường và khóc lớn:

“Thảo dân bị oan, thỉnh Thánh thượng phân xử!”

Bùi Việt luôn liêm chính thương dân, nhìn thấy cảnh này thì kéo dây cương, lắng nghe điều mà đôi phu phụ già muốn cáo trạng. Vẻ mặt hắn rất khó coi, ra lệnh cho một tên thị vệ đưa hai vị lão nhân đến viện Đô Sát.

Lần này làm chậm trễ hai mươi phút, đến khi Bùi Việt đến cửa Thư gia thì thấy bậc thang trước môn đình đã có rất nhiều người đứng đợi, đều là các quan văn võ trong triều.

Mọi người nhìn nhau, đối mặt với nhau, không dám ngẩng đầu.

Tình cảnh rất ngại ngùng, nếu không biết còn tưởng triều đình đã đổi họ, mọi người tới thượng triều ở Thư gia.

Người cầm đầu là Liễu Thượng thư, Liễu Thượng thư nhìn thấy ánh mắt u ám của Bùi Việt rồi im lặng vuốt trán. Nhưng ông ấy cũng rất bất ngờ, khi ông ấy và Lại bộ Thượng thư tới thì các đại thần trong triều cũng tới rất đông đủ, bộ dáng như đến đây vì tin nhảm.

Việc Hoàng hậu có thai hay không còn chưa xác định mà triều thần đã gấp đến mức này. Bùi Việt sợ người khác cười chê, tình hình này rất khó giải quyết.

Bùi Việt đứng ngơ ngác ở dưới bậc thang một hồi lâu, buộc bản thân kiềm chế sự tức giận, vẻ mặt u ám bước lên bậc thang.

Các triều thần đều cười và nhường đường.

Bùi Việt đi ngang qua Liễu Thượng thư, lão Thượng thư ngại ngùng vén tay áo lên hỏi: “Sao ngài lại đến muộn như vậy? Đã xuất phát từ sớm mà?”

Bùi Việt chỉ thấy mấy người này nói năng vô lý, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chờ trẫm ra xử lý các ngươi.”

Mọi người lập tức ngậm miệng, im lặng quỳ xuống.

Hoàng đế nói ra lời tàn nhẫn như vậy nhưng mọi người vẫn ở đó, dù sao cũng đã đến rồi, nếu gặp chuyện rồi bỏ chạy mới chọc giận Thánh thượng. Nếu là chuyện vui thì mọi người được vui lây, nếu ngược lại, trời có sập xuống thì các lão thần cũng đứng đợi ở của.

Trong phủ có nhiều quan nhất phẩm như vậy, thì không thể để mọi người đứng đợi bên ngoài. Sau khi Hoàng đế đi vào thì Nhị lão gia và thiếu gia trong nhà đi ra tiếp khách, các triều thần đều nhớ câu nói của Hoàng đế, chỉ nói: “Bọn ta chỉ đứng đây thôi vì Thánh thượng bảo bọn ta đứng đây.”

Thật ra là do bọn họ không dám bước vào.

Một lúc sau thì Thư Lan Phong quay về, nhìn thấy cảnh tượng hoành tráng đến vậy thì suýt nữa bị sặc nước bọt: “Chuyện gì thế?”

Liễu Thượng thư và Lại Bộ Thượng thư nhìn thấy ông ấy thì vui vẻ hơn hẳn, bia đỡ đạn đến rồi, mỗi người một bên kéo ông ấy đi vào trong: “Ở đây đông người quá, vào trong nghe một chút đi, sẽ chính xác hơn đó.”

Hai người vội đưa ông ấy vào, trong sân nhộn nhịp như mở tiệc.

Bùi Việt vào sảnh Hạnh Hoa, các mệnh phụ đều lui ra ngoài viện.

Thái y đang bắt mạch cho Thư Quân, ngoại trừ ba vị thái y còn có Tô thị, Linh Linh và Thược Dược. Thư Quân đag nằm trên giường La Hán, trên ngực có phủ một cái thảm mềm, Bùi Việt ngồi bên cạnh và nắm tay nàng, hỏi thái y: “Mạch tượng sao rồi?”

Các mệnh phụ nghe được lời nói của thái y qua cánh cửa khép hờ.

“Bẩm bệ hạ, mạch tượng của nương nương rất giống hoạt mạch, nhưng tháng còn nhỏ nên chưa thể kết luận.”

Ba vị thái y này là ba người thái y già và có tiếng tăm nhất trong viện Thái Y, tay nghề chuẩn mạch rất chính xác, nếu đã nói như vậy thì đã chắc chắn bảy tám phần, nhưng vẫn phòng ngừa tình huống bất ngờ để lưu lại đường sống.


Trong lòng Bùi Vệt cũng hơi kích động nhưng hắn đè nén lại, cố kiềm chế mà nhìn kiều thê của mình, Thư Quân thì có vẻ thong thả, chỉ cười nhẹ: “Bệ hạ, thần thiếp vừa nhớ ra, lẽ ra nguyệt sự phải đến từ hôm qua, nếu còn muộn thêm hai ngày thì đã khác rồi.”

“Cô nương ngốc, khác cái chứ, đại phu cũng có lúc nhầm lẫn mà, nàng đừng để trong lòng, chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt.” Bùi Việt nói với giọng bình tĩnh.

Thư Quân nghịch ngợm dùng ngón út chọc vào lòng bàn tay hắn, nàng cảm nhận được Bùi Việt không bình tĩnh như vẻ bề ngoài, hắn hơi hoảng hốt.

Sao lại hoảng hốt, có lẽ là sợ không như mong đợi.

Hoa Thái y cũng ở đây, hỏi Thư Quân: “Hai ngày nay tinh thần nương nương có mệt mỏi không?”

Thư Quân suy nghĩ một chút nhưng không xác định được, Thược Dược vội tiếp lời: “Có ạ.”

Vừa dứt lời thì thấy ánh mặt của mọi người dồn lên người nàng ấy, Thược Dược nhận ra bản thân đã lỡ lời thì vội quỳ xuống thỉnh tội: “Nô tỳ lỡ lời, thỉnh bệ hạ thứ tội.”

“Ngươi nói đi.” Bùi Việt xoa tay áo, bây giờ không phải lúc so đo việc thất lễ hay không.

Thược Dược vội vàng đáp: “Bình thường tinh thần của nương nương rất tốt nhưng gần đây mỗi khi đến giờ tỵ thì tinh thần sa sút, muốn ngủ thêm nửa canh giờ. Trước đây thì sau giờ ngọ đã ngủ đủ rồi, ban đêm ngủ rất trễ. Thời gian gần đây thì ngược lại, ban ngày phải ngủ vài giấc, đến đêm lại rất buồn ngủ.”

“Vậy khẩu vị thì sao?”

“Hình như ăn nhiều hơn so với lúc trước…”

Hoa Thái y chậm rãi gật đầu: “Chắc là hỉ mạch.”

Bỗng nhiên Bùi Việt nhớ lại hôm qua làm Thư Quân cực khổ như vậy, không lẽ mạch tượng không rõ ràng là do hắn làm ảnh hưởng đến con, trái tim như chảo dầu nóng, nóng ran khó chịu, hắn hạ giọng nói: “Hoa Thái y ở lại, các người khác lui ra ngoài.”

Tô thị vội dắt người lui ra.

Lúc đi ra, sân trong của sảnh Hạnh Hoa đầy người, trong đó có ba Thượng thư đương triều của Lễ bộ, Lại bộ và Hộ bộ, ba người thấy thái y bước ra thì cất giọng hỏi:

“Nương nương có hỷ mạch đúng không?”

Người giỏi nhất về phụ khoa là Lưu Thái y, cười nói: “Có lẽ.”

Các triều thần nhìn nhau và vỗ tay cười.

Đại hôn của Hoàng đế và con cái nỗi dõi đều là chức trách của Lễ bộ, Liễu lão Thượng thư xúc động rơi lệ, từ khi hoàng đế mười lăm tuổi ông ấy đã mong, đến bây giờ đã mong chờ suốt mười ba năm: “Lão thần đã sắp về hưu, cuối cùng cũng có mặt mũi rồi.”

Con người là vậy, sau khi vượt qua chướng ngại này lại nhìn đến chướng ngại tiếp theo.

Sau khi xác nhận đã có thai thì mong chờ sinh ra một Thái tử.

Một lát sau, Hoa lão thái y bước ra với khuôn mặt tươi cười, trong lòng mọi người càng thêm chắc chắn, sôi nổi chúc mừng phu phụ Thư Lan Phong.

Đang giờ chính ngọ, mặt trời lên cao, bàn tiệc của Thư gia đã được chuẩn bị sẵn sàng nhưng vì Đế Hậu chưa lên tiếng nên không ai dám rời khỏi.

Trong lúc bọn họ đang chờ thì nghe thấy giọng nói dỗ dành của Bùi Việt: “Hôm qua là trẫm sai, nếu Kiều Kiều muốn tính sổ thì trầm tùy nàng xử lý. Nhưng bây giờ nàng đang mang thai, trẫm không muốn nàng ở bên ngoài, nàng cứ nghỉ ngơi một lát đi rồi trẫm đón nàng về cung, được không?”

“Không được.” Giọng nói của vị Hoàng hậu trẻ tuổi không có chút uy nghiêm nào của một vị quốc mẫu, ngược lại còn có giọng điệu hờn dỗi: “Thiếp vừa về tới còn chưa uống được ngụm trà, chàng càng bảo thiếp đi thì thiếp càng không đi. Thiếp rất mệt, thật sự không muốn say xe một lần nữa, cứ nghỉ ngơi trong phủ vài ngày đã.”

Bùi Việt lại không thể ở Thư gia cùng Thư Quân, bây giờ hắn không muốn rời xa nàng chút nào, sợ nàng có chuyện gì rồi buồn bã: “Kiều Kiều xinh, Kiều Kiều ngoan, nhà của nàng chỉ to như lòng bàn tay, trẫm muốn xoay người cũng không được. Hơn nữa, các triều thần còn đợi ở bên ngoài đó, nàng không trở về cùng trẫm thì trẫm mất mặt với bọn họ đó.”

Các triều thần bên ngoài cảm thấy hơi ngại ngùng.

Đây là vị Quân vương anh minh, sát phạt quyết đoán đó sao?

Thư Lan Phong nghe thấy trước một chữ “Kiều Kiều”, sau một chữ “Kiều Kiều” thì nổi gai óc, cảm thấy hụt hẫng, giọng điệu dỗ dành này giống với ông ấy sao, sau này ông ấy không dám gọi hai chữ “Kiều Kiều” này nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận