Hoa Kiều

Đầu óc của Thư Lan Phong như bị sét đánh, dù nghĩ thế nào thì ông ấy cũng không nghĩ thông được.

Đầu tiên là chuyện ở hành cung nhận được đãi ngộ đặc biệt, thu hút rất nhiều sự chú ý, sau đó là điều động Cẩm Y vệ và cả Thái Y viện để cứu thê tử của ông ấy ra khỏi nguy hiểm... Ngoài ra còn có dây đai lưng màu chàm gần như giống hệt đó và mùi hương của dầu thuốc dược liệu vương vấn khắp trên cơ thể.

Mỗi một chuyện đều có thể được giải thích hợp lý, nhưng với nhiều dấu hiệu như vậy gộp lại, Thư Lan Phong khó mà không nảy sinh nghi ngờ.

Ông ấy âm thầm đưa mắt đánh giá vị Hoàng đế trẻ tuổi đang ngồi ngay ngắn sau án, dung mạo vô cùng tuấn tú, cử chỉ nho nhã. Lúc ở trong triều thì biết nặng biết nhẹ, ổn định triều cương, trên chiến trường có thể anh dũng chiến đấu, khó có thể tưởng tượng một nam nhân gần như có thể dung hai từ ‘hoàn hảo’ để hình dung, lại cùng với nữ nhi của mình...

Thư Lan Phong không dám nghĩ tiếp, trong lòng như đang bị một tảng đá lớn trói lại, đè nặng ông ấy đến mức không thở nổi, nhưng ông ấy vẫn có thể áp chế được dựa vào sự nhạy bén khi đã làm quan nhiều năm.

Ông ấy lại đưa tay xuống, cầm lấy thỏi mực và chậm rãi xoay nó theo một hướng nhất định, im lặng không lên tiếng.

Tiểu nội sử giúp Bùi Việt trải giấy viết ra, sau đó lại dâng bút ngọc chu sa lên.

Bùi Việt nhận lấy, cầm ở trong tay.

Hắn nhìn thấy trong đáy mắt của Thư Lan Phong chợt lộ ra sự kinh ngạc rồi lại biến mất, đêm qua Thư Lan Phong vốn đã nảy sinh nghi ngờ, hiện tại e là cũng đã tự có kết luận. Cả đời này Bùi Việt chưa bao giờ rơi vào tình cảnh bối rối như giờ phút này, lén lút vụng trộm cùng với nữ nhi của người ta, thậm chí còn bị đối phương bắt được ngay tại trận.

Bùi Việt nhíu mày, trong mắt Thư Lan Phong, hắn vẫn đang duy trì sự bí hiểm mà một Đế vương nên có.

Nhưng Thư Lan Phong thật sự đang ngột ngạt muốn chết, nhân lúc Bùi Việt vẫn còn chưa bắt đầu động bút, ông ấy cắn răng hỏi một câu:

“Bệ hạ, ngài đã bị thương sao?”


Cây bút chu sa trong tay của Bùi Việt khẽ động, chẳng biết tại sao, hắn lại cảm nhận được sự châm chọc trong giọng nói của Thư Lan Phong, ánh mắt của hắn vẫn đang dán chặt vào tờ giấy, vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh, trả lời: “Sáng nay lúc tập võ không cẩn thận bị trẹo tay.” Hắn bày ra dáng vẻ không muốn nhiều lời, bắt đầu hạ bút.

Ngay bây giờ đây, hắn hoàn toàn có thể thừa nhận và bày tỏ tâm ý muốn cưới Thư Quân trước mặt Thư Lan Phong, nhưng một khi hắn thừa nhận thì không khác gì nói cho Thư Lan Phong biết hắn đã bí mật lén lút qua lại với Thư Quân. Mặc dù đối với một Hoàng đế thì chuyện này cũng không tính là chuyện gì quá to tát, nhưng hắn vẫn không muốn cho vị nhạc phụ này nắm được bất cứ điểm yếu nào, càng không thể cho ông ấy cơ hội chất vấn Thư Quân. Thư Quân rất dễ xấu hổ, nhất định nàng sẽ khóc đến sưng mắt.

Sau khi Thư Lan Phong nghe xong lời này cũng cảm thấy không dễ chịu chút nào, vẻ mặt của Bùi Việt lại càng không có bất cử điểm sơ hở nào, trong lòng ông ấy càng thêm chắc chắn.

Nhưng sau khi chắc chắn thì sao.

Bất kể là Đế vương có lý hay vô lý, một khi đâm thủng tầng cửa sổ giấy này, nữ nhi chắc chắn sẽ không thể không vào cung.

Thư Lan Phong tuyệt đối không thể đưa nữ nhi mỏng manh, yếu đuối của mình vào bên trong hoàng cung ăn thịt người đó được. Chính vì thế mà ông ấy đành giả vờ như chẳng hề có chuyện gì xảy ra, nhân lúc Hoàng đế vẫn còn chưa hạ chỉ, nghĩ biện pháp ứng đối.

Thế là, Thư Lan Phong đã nói một câu thể hiện sự quan tâm, sau khi mài mực xong thì lui sang một bên.

Quân thần hai người đều có tâm tư riêng nhưng đều ngầm hiểu rằng không thể vạch trần đối phương.

Tôn tế tửu nghe được tin Hoàng đế bị thương, lập tức trở nên lo lắng, cẩn thận hỏi nguyên nhân, sau đó lại khẩn cầu Hoàng đế yêu quý thân thể, còn Bùi Việt chỉ mỉm cười và trả lời ứng phó vài câu.

Sau khi viết xong bức thư tay, hắn đưa cho Thư Lan Phong, Thư Lan Phong dùng cả hai tay để nhận lấy, dáng vẻ vô cùng cung kính, không thể tìm ra một chút sơ hở.

“Thần cáo lui.”


Nhìn bóng đang cúi người dần dần lui đi của Thư Lan Phong, đáy lòng Bùi Việt bỗng cảm thấy trống rỗng. Vẻ mặt của Thư Lan Phong không hề biểu hiện ra một chút vui mừng nào khi thấy nữ nhi của mình được Hoàng đế sủng ái, thậm chí đến một chút vinh hạnh gì đó cũng không có, có nghĩa là Thư Lan Phong không muốn cho Thư Quân vào cung.

Bùi Việt cảm thấy đau đầu, hắn xoa xoa hai bên thái dương, ý thức được chuyện này khá là khó để có thể giải quyết.

Đêm đó Thư Lan Phong cũng không hồi phủ, ông ấy uống mấy ngụm trà đắng để giữ vững tinh thần ở lại Tàng Thư các tiếp tục tìm đọc văn thư hồ sơ, trích lục riêng tất cả các mục ra. Sau đó lại giúp tiểu nội sử tìm sách, ông ấy cứ như vậy bận rộn suốt cả một đêm, mãi đến khi trời đã tờ mờ sáng, tuyết cũng đã không còn rơi nữa, ông ấy mới thu dọn đồ đạc rời khỏi Tàng Thư các.

Lúc xuất cung, xe ngựa của Thư gia đã đợi ông ấy ở ngoài cửa Tây Hoa, Thư Lan Phong bước lên xe ngựa với tâm trạng nặng nề. Ông ấy ngồi ở trong xe ngựa, hai bàn tay nắm lại với nhau, nhắm mắt nghỉ ngơi, cả một đêm thức trắng, cơ thể của ông ấy lúc này đã vô cùng mệt mỏi, thế nhưng ý thức lại vô cùng tỉnh táo.

Hoàng đế vừa mới đề bạt thê cữu vào kinh, điều này đã làm thay đổi hoàn toàn tình cảnh của tam phòng và Tô gia. Bởi vì đây có thể được xem là ân nghĩa rất to lớn, nhưng nếu như phải lấy hạnh phúc, thậm chí là cả tính mạng của nữ nhi ra để trả giá thì Thư Lan Phong chắc chắn không đồng ý và ông ấy tin rằng nếu như thê cữu biết được chân tướng, cũng sẽ có lựa chọn giống như mình.

Bất kể mọi việc có như thế nào, trước khi Hoàng đế hạ chỉ, ông ấy cũng phải liều một phen.

Nửa canh giờ sau, xe ngựa đã ổn định vững vàng dừng lại trước cửa lớn Thư gia. Lúc Thư Lan Phong xuống xe, một luồng gió lạnh ập thẳng vào mũi, sau khi nhìn quanh bốn phía, ông ấy mới phát hiện ra một điều rằng trong thời gian cả thành đều bị băng tuyết che phủ này, không ngờ con ngõ nhỏ phía trước Thư gia lại được dọn dẹp một cách sạch sẽ đến như thế, hạ nhân của Thư gia có tính cách như thế nào Thư Lan Phong là người hiểu rõ nhất. Sở dĩ ông ấy có thể thuận lợi đi thẳng về đến phủ chắc chắn là do Hoàng đế đã ra lệnh cho binh mã dọn dẹp từ trước để cho Thư gia dễ dàng đi lại.

Thư Lan Phong lắc lắc đầu rồi bước xuống xe ngựa, đầu tiên ông ấy đi tới hậu viện thỉnh an lão thái thái, sau đó thì trở lại tam phòng, lúc đi ngang qua tiền sảnh, theo bản năng, ông ấy liếc mắt nhìn về phía viện của Thư Quân và hỏi bà tử giữ cửa: “Cô nương đâu?”

Bà tử trả lời: “Cô nương tỉnh dậy một lúc, sáng sớm sau khi ăn cháo xong thì lại đi ngủ rồi ạ.”

Thư Lan Phong không nói gì, sau khi đi tới chính viện rửa mặt tắm gội xong thì quay về phòng, bây giờ đã là giờ Tỵ ba khắc, Tô thị đã thức dậy từ lâu, bà ấy đang dựa vào giường làm tất cho ông ấy. Thư Lan Phong lo lắng bà ấy sẽ mệt mỏi, bèn khuyên nhủ: “Quân Nhi đã làm cho ta không ít, nàng cũng đừng phí sức nữa.”

Tô thị mỉm cười, nơi hàng lông mày vẫn toát ra vẻ xinh đẹp như lúc còn trẻ: “Còn không phải là do ta rảnh rỗi quá sao?”


Thư Lan Phong nhớ tới nữ nhi mỏng manh, yếu đuối của mình bị Thiên tử dụ dỗ làm nữ công cho hắn, thì da đầu đột nhiên cảm thấy tê dại, ông ấy trầm mặc một hồi sau đó nói với thê tử: “Lúc trước ta sợ nàng lo lắng nên có một chuyện ta đã không nói cho nàng biết, mấy ngày nay Quân Nhi không tới đây không phải là bị cảm lạnh mà thực ra là con bé đã bị ngã.”

Tô thị vừa nghe thấy thế, chiếc kim bỗng đâm vào tay, thất thanh nói: “Nghiêm trọng không? Hiện tại con bé thế nào rồi?”

Thư Lan Phong thấy sắc mặt hoảng sợ của thê tử, vội vàng trấn an: “Cũng không có gì nghiêm trọng, nàng đừng quá hoảng sợ, hai ngày nay con bé đã khá hơn rất nhiều rồi, nếu không ta cũng không dám nói cho nàng biết.”

Tô thị dần bình tĩnh lại, hai hốc mắt đã ướt đẫm: “Ta đã nói đứa nhỏ này bình thường khỏe mạnh, tại sao lại không tới chính viện tận mấy ngày liền. Thiện ma ma nói là con bé bị cảm lạnh, nên ta mới không chú ý đến, không được, ta muốn đi thăm con bé.”

Thư Lan Phong mỉm cười ngăn cản: “Nàng đừng nóng vội, hay là như thế này đi, ta bảo Thiện ma ma sai người cõng con bé đi từ bên cửa hông qua đây. Năm trước con bé ở chính viện, còn ta thì lại bận ngược bận xuôi, vừa mới trở về nên ta sẽ đóng cửa nghỉ ngơi trong thư phòng, không làm phiền đến mẹ con các nàng đâu.”

Tô thị nghe vậy thì lộ ra ý cười: “Cũng tốt, vậy thì thiệt thòi cho lão gia rồi.”

Bà ấy hoàn toàn không biết Thư Lan Phong còn có tính toán khác, Thư Lan Phong cười cười không nói tiếp, quay lưng gọi Thiện ma ma cõng Thư Quân qua.

Khoảng chừng vào lúc gần trưa, Thư Quân đang ngủ đến mê man, đột nhiên bị bà tử và nha hoàn chỉnh trang lại sau đó đưa tới chính viện, đã nhiều ngày nàng không gặp mẫu thân, Thư Quân cũng rất nhớ bà ấy. Nàng nằm trong lòng Tô thị làm nũng một lúc, còn Tô thị thì chỉ lo xem nàng bị thương có nghiệm trọng không, ôm nàng đau lòng đến đứt ruột đứt gan.

Thư Lan Phong ngẩn ngơ nhìn nữ nhi một lúc, hôm qua ông ấy đã thức trắng cả một đêm, lúc này cơ thể đã không chịu nổi nữa, một bên phân phó người hầu đi chuẩn bị bữa ăn, một bên nói với Thư Quân: “Sau này, con hãy ngủ cùng mẫu thân con, phụ thân sẽ đến thư phòng nghỉ ngơi.”

“Hả?” Thư Quân vô cùng kinh ngạc.

Thư Lan Phong nheo mắt nhìn nàng, nếu như lại là trước kia thì không biết nàng sẽ vui đến mức nào, nhưng bây giờ nàng lại có phản ứng như thế này, có thể thấy được là nàng đang không vui.

“Sao vậy, con không muốn ở bên cạnh mẫu thân à?” Tô thị là người đầu tiên phản ứng lại, bà ấy lay người Thư Quân.

“A, không phải như thế, tự nhiên nữ nhi muốn…” Thư Quân trong lòng chợt trở nên bồn chồn, miễn cưỡng lộ ra nụ cười, sợ bị Tô thị phát hiện nên lập tức nhào vào trong lòng bà ấy, Tô thị bị nàng làm cho cả người ngứa ngáy, cười vỗ về đầu của nàng.


Thư Lan Phong đứng dậy đi ra ngoài, bước ra cửa, thấy Thược Dược bưng giỏ thêu đi vào, ông ấy bỗng nhiên gọi nàng ấy lại: “Khoan đã.”

Thược Dược vội vàng dừng bước, quay lại thỉnh an Thư Lan Phong: “Lão gia, ngài gọi nô tỳ có việc gì sao?”

Thư Lan Phong liếc mắt nhìn qua chính phòng, sau đó cả hai tránh đến một góc ở hành lang nói chuyện: “Hậu viện nhiều người, thiếu một người là ngươi cũng không sao, kể từ hôm nay trở đi ngươi đến thư phòng ở ngoại viện lo việc trà nước đi.”

Thược Dược vừa nghe thấy thế thì biết đã có chuyện không ổn, sắc mặt trở nên trắng bệch, lập tức quỳ xuống, nức nở nói: “Lão gia, nô tỳ sai rồi, ngài có chuyện gì phạt nô tỳ mấy trượng, hoặc là khấu trừ tiền lương của nô tỳ cũng được, ngàn vạn lần đừng bắt nô tỳ rời xa cô nương.”

Đương nhiên, Thư Lan Phong cũng biết rằng Thư Quân không có Thược Dược ở bên cạnh là không được, ông ấy chỉ là đang dọa chút thôi, sắc mặt lạnh lùng trước nay chưa từng có: “Ngươi muốn ở lại bên cạnh Quân Nhi cũng không phải là không được. Thứ nhất, phải biết giữ mồm giữ miệng, một chữ cũng không được nói lung tung, thứ hai, ngươi phải nhớ kỹ ai mới là chủ tử của ngươi.”

Thược Dược như bị sét đánh, cả cơ thể cúi rạp xuống, dập đầu: “Nô tỳ hiểu rồi.”

Mỗi ngày Thược Dược đều sống trong thấp thỏm và bất an, sợ rằng một ngày nào đó sự việc sẽ bại lộ, hiện giờ Thư Lan Phong đã biết được chuyện của Thư Quân và Hoàng đế. Không hiểu sao Thược Dược lại cảm thấy như trút được gánh nặng, nàng ấy rưng rưng nước mắt, dập đầu mấy cái. “Nô tỳ sẽ nghe theo lão gia an bài, chỉ là nô tỳ cầu xin lão gia đừng trách cô nương, cô nương cũng không có cách nào khác.”

Thư Lan Phong làm sao không biết nữ nhi của mình bất lực cùng đường chứ, con bé ngốc nghếch kia, chắc chắn là vì nể tình Hoàng đế cứu Tô thị nên mới quyết tâm báo đáp bằng cả đời mình.

“Đi vào hầu hạ đi, không được để lộ biết chưa.” Ông ấy cau mày đi về phía ngoại viện.

Thược Dược vội vàng lau hết nước mắt trên mặt mình, sau đó ôm cái sọt đi vào chính phòng.

Ngày hôm nay tâm tình Thư Quân không được tốt cho lắm, không phải là nàng nhất định phải gặp Bùi Việt cho bằng được, nàng chỉ sợ đêm nay hắn đến thì sẽ trở thành công cốc. Sau khi ăn trưa xong, nhân lúc Tô thị nghỉ trưa, Thư Quân bèn bảo Thược Dược nghĩ cách để đưa được tin tức ra ngoài, Thược Dược ngoài mặt đồng ý nàng nhưng sau lưng thì lại không dám hành động, Thư Lan Phong bảo nàng ấy mặc kệ, thế là nàng ấy đành giả vờ bị mù, không biết gì cả.

Thư Lan Phong ngủ một mạch đến tối, lúc ông ấy đi tới hậu viện thì nhìn thấy nữ nhi đang ngồi trên giường La Hán ngẩn người, Thiện ma ma bưng ghế con ngồi ở trước mặt nàng, cầm một bình thuốc mỡ hoạt lạc, xoa bóp cho Thư Quân.

Vẻ mặt của Thư Quân rất mệt mỏi, thỉnh thoảng còn nhíu nhíu mày.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận